Edit: Dưa Xanh
Nhậm Sâm Ngôn không đáp, chỉ ấn eo Giang Bích Nhân ra sức đưa đẩy.
Từng chút từng chút, đem thanh âm của cô phá đảo thành từng mảnh nhỏ.
Cái tiểu huyệt này quả nhiên không giống người thường, hút càng lúc càng chặt còn dị thường ấm nóng.
Nếu không phải hắn định lực tốt nói không chừng sẽ bị cô ép bắn.
" Anh, anh làm gì? Dừng, dừng lại! " Giang Bích Nhân lời nói mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy.
Bị Nhậm Sâm Ngôn ấn sau cổ eo dùng lực nắm chặt, cô ra sức giãy dụa giống như " phù du hám thụ " [*], mông bị bắt nhếch cao lên đón nhận từng cái đâm vào rút ra như đóng cọc của người phía sau.
[*] Phù du hám thụ: ý chỉ hành động không biết tự lượng sức.
Cảm nhận được người dưới thân giãy dụa tránh thoát, Nhậm Sâm Ngôn làm càng hung ác hơn.
Kêu hắn dừng lại? Sao có thể! Cái tao huyệt này hắn có thể cắm một ngày, lúc này mới được bao lâu mà muốn hắn dừng lại.
Thao hơn mười phút, Giang Bích Nhân đoán chừng cũng có cảm giác, động tác giãy dụa dần buông thõng, cái miệng nhỏ cũng không hề phát ra âm thanh kháng cự, thay vào đó là tiếng ngâm nga mềm nhũn xương cốt.
Nhậm Sâm Ngôn nghe tiếng rên rỉ mềm mại ngọt ngào của cô, côn th*t như được tiếp động lực nhanh chóng lớn thêm một vòng, thao làm càng thêm tàn nhẫn.
Vốn dĩ chỉ là nhằm lẫn, hơn nữa Giang Bích Nhân chưa từng trải qua loại chuyện kinh sợ như vậy, cơ thể non nớt bị tên đàn ông không biết nặng nhẹ này hung mãnh luận động, nhìn cô vừa kêu vừa khóc vô cùng đáng thương.
Đáng tiếc đối phương không một chút thương hoa tiếc ngọc, ngược lại làm cho Nhận Sâm Ngôn dị thường hưng phấn.
Hôm nay nhất định hắn phải chơi hư cái tao huyệt này, tần suất côn th*t ra ra vào vào càng lúc càng nhanh, khoái cảm lan tràn khắp cơ thể.
côn th*t trong hoa huy*t đảo một cái, quy đầu vừa vặn chọc tới hoa tâm, tiểu huyệt tức khắc hút chặt.
Nhậm Sâm Ngôn hít hà một hơi suýt chút nữa bắn ra.
Hắn trừng phạt đánh lên kiều mông một cái vang dội.
Động tác hòa hoãn dừng lại, chờ xúc động muốn bắn tinh được đè ép.
Hắn liền lần nữa nhắm thẳng hoa tâm đâm vào không chút lưu tình.
Giang Bích Nhân nào có trải qua cảm giác này, khoái cảm mãnh liệt bao phủ toàn thân.
Cô gắt gao nắm lấy khăn trải giường dưới thân, đầu óc trống rỗng, trong miệng lung tung kêu loạn: " Không cần! Cầu xin anh buông tha cho tôi! Muốn chết! Sẽ chết! ".
Toàn bộ cảm quan trên người như đều đổ dồn xuống hạ thân.
Giang Bích Nhân rốt cuộc thét lên một tiếng chói tai, lần đầu tiên cao trào.
Nhậm Sâm Ngôn cũng bị cô kẹp bắn, tinh dịch nhanh chóng rót đầy tao huyệt.
Chứa đựng hai tháng nùng tinh, số lượng bắn ra thật sự không nhỏ, ước chừng bắn khoảng mười mấy phút, đến khi bụng nhỏ cô phồng lên mới kết thúc.
Giang Bích Nhân vô lực ngã xuống giường, tiểu huyệt còn đắm chìm trong dư vị cao trào hơi hơi run rẩy.
Nhậm Sâm Ngôn côn th*t nào có rút ra, vùi trong tiểu huyệt ấm áp.
Chẳng mấy chốc cái côn th*t đã mềm xuống kia lại bắt đầu phình to cương cứng.
Như cảm giác được nguy hiểm, Giang Bích Nhân chống đỡ thân thể vô lực muốn bò về phía trước: " Không cần...!Cầu xin anh buông tha cho tôi...!".
Âm thanh nức nở yêu kiều quả là liều thuốc kích thích dục vọng mạnh nhất.
côn th*t Nhậm Sâm Ngôn thực mau hùng dũng căng trướng, thẳng tắp cắm ở hoa huy*t.
Hắn bắt lấy eo Giang Bích Nhân thay đổi tư thế để cô đối diện với mình, đem hai đùi đầy đặn nở nang tách sang hai bên tạo thành hình chữ M, nghiễm nhiên chuẩn bị tiếp tục làm chuyện đại sự.
côn th*t đảo một vòng 360 độ trong tiểu huyệt, Giang Bích Nhân sung sướng cả người run run.
Hai mắt cô rưng rưng, nỗ lực trợn to mắt ngước nhìn người đàn ông trong bóng đêm mơ hồ, muốn nhìn rõ người này là ai?
Nhậm Sâm Ngôn cảm nhận được ánh mắt quan sát của cô cố ý nói: " Tiểu Kiều, em hôm nay thế nào mà phảng kháng lợi hại như vậy? "
Giang Bích Nhân nghi hoặc nói: " Anh là ai? Tôi không phải Tiểu Kiều "
" A? " Nhậm Sâm Ngôn ngữ khí tràn ngập kinh ngạc cùng không tin tưởng " Đây chính là giường Tiểu Kiều a "
" Tôi thật sự không phải Tiểu Kiều " Giang Bích Nhân gấp đến muốn khóc " Anh đem đèn mở ra nhìn xem sẽ biết "
Nhậm Sâm Ngôn do dự mà nói: " Được " Sau đó sờ soạng mở đèn trên đầu giường.
Toàn bộ cảnh xuân không che đậy lập tức lọt vào trong mắt.
Mỹ nhân nằm trên giường da thịt mềm mại trắng nõn, cặp vú tuyết trắng loã lồ run rẩy, đầu v* phấn hồng cương cứng, bụng nhỏ bằng phẳng bị côn th*t đỉnh nhô lên, hình ảnh dâm mỹ lại phá lệ tương xứng với bộ dáng rơi lệ chọc người trìu mến.
Vật gây án dưới thân Nhậm Sâm Ngôn nháy mắt lớn một vòng.
Nhậm Sâm Ngôn nhận ra Giang Bích Nhân, biết cô là bạn của Ngô Tiểu Kiều, lớn lên xinh đẹp nhưng tính cách thẹn thùng nhút nhát, hai người ngày thường cũng không quá thân thiết.
Giang Bích Nhân nhìn gương mặt tuấn tú cứng nhắc mang theo vài phần không kềm chế, tự nhiên cũng nhận ra Nhậm Sâm Ngôn, biết hắn là bạn trai Tiểu Kiều.
" Em không phải Tiểu Kiều, anh hôm nay thật sự tìm lầm người " Sau khi biết là người quen, Giang Bích Nhân đảo mắt đã không còn sợ như lúc nãy, báo hại cô còn tưởng rằng có ăn trộm đột nhập vào nhà.
" Anh mau rút ra đi " Giang Bích Nhân giãy dụa, trong lòng có chút ủy khuất " Anh vì cái gì đối xử với em như vậy, đem vật gì bỏ vào trong thân thể em a? "
Nhậm Sâm Ngôn nhìn con ngươi trong sáng thuần khiết không nhiễm chút bụi trần của cô, hầu kết khẽ nhút nhích, trong lòng hiện lên một cái suy nghĩ.
Không thể nào, bây giờ còn có người ngây thơ như vậy?
- -----------------------------.