SAU KHI BỊ BIẾN THÁI THEO DÕI

Edit: Tiểu Tình Nhân – 小情人

~~~~~~~~~~~~~

Lâm Hòa lập tức đứng yên tại chỗ như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cậu cảm thấy cơ thể mình bắt đầu phát lạnh, rõ ràng đằng trước là mặt trời, nhưng cơ thể lại hơi run rẩy.

Trương Diệp ngồi đối diện Trần Tố và nói chuyện với cô ta, từ hướng này chỉ có thể thấy được vẻ mặt của Trần Tố, cô ta cười rất vui vẻ, khuôn mặt có chút e thẹn, còn Trương Diệp thì đang đưa lưng về phía cậu nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng Lâm Hòa biết dáng vẻ bây giờ của hắn nhất định rất dịu dàng, nụ cười khiến tất cả phụ nữ đều không thể chống cự.

Khoảng cách hai người có hơi xa, nên Lâm Hòa không nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ, hồn bay phách lạc trở về nhà.

Sau khi về nhà thì nhốt mình trong phòng, ngồi ngây người, cậu theo thói quen quấn chăn kín mít, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên trở về nhà của mình hay không, dù sao đã làm phiền học trưởng lâu như vậy rồi, chắc học trưởng cũng đã có chút bực mình, nhưng lại có một âm thanh nhỏ bé khác đang phản đối trong lòng, lỡ như học trưởng chỉ đơn giản là mời Trần Tố dùng bữa thì sao, cậu đừng có suy nghĩ lung tung, học trưởng không phải người như vậy.

Đang lúc đầu óc suy nghĩ rối bời, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Hòa lập tức cứng người, người gọi đúng là học trưởng.

Cậu không khỏi nín thở, nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông không ngừng, nhưng không nhận điện thoại, không biết qua bao lâu, điện thoại cuối cùng đã ngừng vang, Lâm Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cậu thấy khát vì quá căng thẳng, môi nứt ra, cậu liếm môi, cuối cùng vẫn quyết định xuống phòng khách uống ly nước.

Uống xong, Lâm Hòa mới cảm thấy tỉnh táo hơn, cậu cất ly, xoay người muốn về lại phòng của mình, nhìn thấy căn phòng cuối cùng ở dãy hành lang luôn đóng chặt cửa, khuôn mặt chợt ngưng lại, ma xui quỷ khiến dừng bước, đến khi hoàn hồn thì đã đứng trước cửa căn phòng đó, cánh cửa đen như mực đứng yên ở đó, giống như chiếc hộp Pandora dụ dỗ người khác mở nó ra vậy, Lâm Hòa nuốt nước miếng, muốn đẩy cửa phòng, nhưng phát hiện cửa phòng không hề di chuyển, hóa ra là đã bị khóa trái rồi.

Lâm Hòa còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy một giọng nam ấm áp phát ra từ sau lưng: "Tiểu Hòa."

Âm thanh này rất quen thuộc, tim Lâm Hòa đập nhanh, chẳng suy nghĩ gì, cứng ngắc quay đầu lại, thấy Trương Diệp đang mỉm cười đứng sau lưng mình.

"Học trưởng..." Lâm Hòa dời mắt, nhỏ giọng ấp úng nói.

Vẻ mặt Trương Diệp vẫn như trước đi đến cạnh cậu, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, mỉm cười nói: "Tại sao em muốn mở cửa phòng này chứ?"

"Em xin lỗi..." Lâm Hòa chột dạ nói, tự ý mở cửa phòng nhà người khác mà không có sự đồng ý của chủ nhà đúng là bất lịch sự.

Trương Diệp thở dài, có chút nuông chiều nhìn Lâm Hòa, Lâm Hòa mới phản ứng lại, Trương Diệp từng nói cậu đừng bao giờ nói xin lỗi với hắn, nên lúng túng chẳng biết nói gì.

Cũng may Trương Diệp cũng không nhìn cậu nữa, cười đổi đề tài khác.

Lâm Hòa cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì, cậu sợ phải nghe những câu hỏi khiến cậu suy đổ, đồng thời cậu cũng bắt đầu để ý đến lịch sử cuộc gọi của Trương Diệp, phát hiện hắn thường hay gọi cho Trần Tố, việc này khiến cậu phải đối mặt thừa nhận.

Tuy đắn đo rất lâu nhưng cậu vẫn nói với Trương Diệp rằng cậu muốn về nhà, chỉ là lần đầu tiên cậu nói chuyện này, Trương Diệp trượt tay làm đổ ly nước bên cạnh, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, cười nói cậu nên suy nghĩ thêm.

Lâm Hòa quyết định kiểm tra lại nhà của cậu, ngồi xe khoảng 20 phút là về đến nhà cậu, nhà của cậu là một khu chung cư cũ kỹ, cậu ở lầu 4, sau khi cửa thang máy mở ra, cậu đi đến trước cửa nhà, nhìn thấy đồ đạc chất đầy trước cửa, khuôn mặt chợt tái nhợt, thở gấp, tay chân run rẩy lui về sau, cuối cùng nhấc chân chạy.

Trước cửa phòng cậu chất đầy những món quà khác nhau, còn có những tấm thiệp màu đen, Lâm Hòa không mở ra xem cũng biết bên trong đó là những lời nói khiến người ta sởn tóc gáy.

Lâm Hòa chạy thẳng đến nhà của học trưởng mới bình tĩnh lại được, cậu trải qua những chuyện này cũng không dám về nhà mình nữa.

Trương Diệp đi làm mỗi ngày, Lâm Hòa đợi ở nhà, cuộc sống khôi phục lại sự bình tĩnh bên ngoài.

Hôm nay, Lâm Hòa cần một quyển sách chuyên môn về hội họa, cậu nghĩ trong phòng sách của học trưởng sẽ có loại sách đó, nên cậu tìm kiếm trong tủ sách phòng đó, cuối cùng cũng tìm được quyển sách chuyên môn về hội họa, cậu mở ra đọc thử, trên trang sách còn có mấy câu ghi chú, xem ra học trưởng tốn không ít tâm tư vào hội họa, nhớ lại lúc trước, Lâm Hòa không khỏi mỉm cười, bỗng nhiên cậu giống như phát hiện ra cái gì, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt có chút hoảng sợ, cậu chăm chú nhìn vào nét chữ trong sách, đứng yên tại chỗ giống như bị sét đánh.

"Này... Nét chữ." Nét chữ trong sách giống hệt nét chữ trong bức thư của tên biến thái kia viết cho cậu, đầu Lâm Hòa muốn nổ tung, không dám tin đây là sự thật, cậu cẩn thận nhớ lại nét chữ của học trưởng, không đúng, học trưởng từng viết chữ trước mặt cậu, nhưng nét chữ của hắn không giống như vậy, hay do cậu nhầm lẫn.

Nhưng nét chữ lại giống hệt nhau ở trước mặt cậu, Lâm Hòa bỗng nhận ra lý do tại sao hai nét chữ này khác nhau, học trưởng dùng tay phải trước mặt cậu... Lỡ như hắn thuận tay trái thì sao?

Nghĩ vậy Lâm Hòa không khỏi ớn lạnh, nếu tên biến thái kia thật sự là học trưởng, vậy tất cả mọi thứ đều do học trưởng tự biên tự diễn, còn luôn ở bên cạnh mình, làm như không có chuyện gì nhìn mình sợ hãi, tựa như mèo bắt chuột vậy, trên lưng Lâm Hòa toát mồ hôi lạnh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.

Lâm Hòa lập tức cứng người, học trưởng đã trở lại.

~Hết chương 09~

- -------------------------------

Nhớ vote để ủng hộ mình nha!!!

Bình luận

Truyện đang đọc