SAU KHI BỊ CƯỚP ĐI TẤT CẢ, TÔI TRỞ LẠI NHƯ MỘT VỊ THẦN


[Chính xác.

Đội trưởng Mạnh khi đến đây cũng không nói gì, bọn họ đều du học trở về, sao lại có chênh lệch lớn như vậy?]
[Tôi thật sự muốn khóc! Ekip chương trình, các người không phải con người, sao lại xếp Tạ Ngọc vào lớp của Tư Phù Khuynh? Tôi không tin anh ấy đã tự chọn!]
[Tư Phù Khuynh, tôi xin cô, cô có thể để Tạ Ngọc đi không? Tự bản thân cô không biết mình có cân lượng bao nhiêu sao?]
[Đại gia đừng nóng vội, nhóm chương trình vẫn chưa công bố danh sách chính thức, vẫn còn một cơ hội.]
[Tư Phù Khuynh, nếu cô dám làm hại Tạ Ngọc, cô sẽ phải trả giá.]
Người hâm mộ của Tạ Ngọc đã phát điên, người qua đường và cư dân mạng cũng có thái độ ăn dưa.

Tin tức từ phía trụ sở truyền ra, các thực tập sinh đều rất kinh ngạc, bàn luận xôn xao.

"Yếm ca, đây là chuyện tốt." Mục Dã hả hê, "Tạ Ngọc đã chọn Tư Phù Khuynh làm huấn luyện viên, cậu ta chắc chắn sẽ có không đống anti-fan, sao có thể cạnh tranh C vị với anh?"
Kỹ năng hát và nhảy của Tạ Ngọc rất mạnh, nhưng suy cho cùng, cậu ta cũng là một người nghiệp dư, về trình độ thì không thể so với các huấn luyện viên.

Huấn luyện viên có thể hướng dẫn thực tập sinh, vì vậy việc lựa chọn huấn luyện viên rất quan trọng.

Lộ Yếm cũng không bao giờ ngờ rằng Tạ Ngọc sẽ chọn một con đường chết.
Các thực tập sinh khác đều muốn tránh xa Tư Phù Khuynh, sợ bị cô cọ nhiệt hoặc xào couple.

Tạ Ngọc còn chủ động tiếp cận? Đúng là đầu óc có vấn đề.
"Không, vẫn có gì đó không ổn." Lộ Yếm cau mày, "Tạ Ngọc chắc chắn không người có vấn đề về đầu óc, nhưng sao cậu ta lại chọn Tư Phù Khuynh?"
Có phải vì đánh giá lần trước, Tư Phù Khuynh đã nghe được âm vực của Mục Dã? Nhưng điều này đã là gì? Cô ta vẫn chưa thể đứng trên sân khấu một cách độc lập, nhóm nhạc nữ thậm chí còn không dám bật mic trong khi trình diễn.

Starry Sky Girls là ngọn lửa, nhưng tất cả họ đều được dẫn dắt bởi đội trưởng và ba thành viên còn lại.


Tư Phù Khuynh chỉ có thể cọ nhiệt của họ.

Nếu cô thật sự có bản lĩnh, heo nái cũng biết leo cây.
Lộ Yếm nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không thể đưa ra lý do.

Nhưng anh ta vẫn để mắt đến: "Chúng ta không thể mất cảnh giác, vẫn phải để mắt đến cậu ta."
Mục Dã gật đầu.
"Đúng rồi, buổi sáng công ty đã gọi cho tôi, có một tin tức." Lộ Yếm nói, "Khi tập cuối cùng của chương trình quyết định ứng cử viên ra mắt, rất có thể Glenn sẽ cử một người nào đó đến."
Mục Dã thất thanh: "Glenn?"
Glenn là hội trường tối cao trong nghành nghệ thuật biểu diễn và ca hát.

Có rất ít người có thể chen vào nơi này, chứ đừng nói đến việc được đưa tên vào danh sách của Glenn.

Những người được đưa vào danh sách của Glenn cũng là những người quan trọng trong giới nghệ thuật biểu diễn và ca hát.

Nếu có thể học ở Glenn ba tháng, giá trị sẽ được tăng gấp đôi.

"Vậy cậu đi theo Lâm lão sư là tốt rồi." Lộ Yếm nói, "Nếu cậu có thể tìm được đường đến Glenn, thì cậu sẽ thật sự phát triển."
Mục Dã có vẻ hào hứng: "Tôi biết rồi."
Lâm Khánh Nhan có người quen ở Glenn, đó là lý do anh chọn cô.

Sau khi dự thảo, huấn luyện viên sẽ thỉnh cầu mọi người giúp đỡ, có lẽ Lâm Khánh Nhan sẽ mời bạn của cô ấy từ Glenn.
Mục Dã càng nghĩ càng hưng phấn, anh ta khịt mũi: "Tôi thật cảm tạ Tư Phù Khuynh."
Nếu Tư Phù Khuynh không chọn Tạ Ngọc, anh ta có thể sẽ không vào được lớp của Lâm Khánh Nhan.


Tạ Ngọc cũng thật ngu ngốc, tự chặn mất con đường vào Glenn của chính mình.
***
Là chủ đền bàn tán ở trung tâm cơn lốc, Tư Phù Khuynh đang ôm máy tính, ngồi khoanh chân trước gương trong phòng khiêu vũ.

Cô chống cằm bằng một tay, tay kia tuỳ ý gõ chữ.

Trên màn hình là một hộp thoại.

Tin nhắn lần lượt xuất hiện, rõ ràng người bên kia rất kích động.

[Cơ]: Nói cho cô biết, tôi thật sự bị thuyết phục bởi những con rùa ở Đông Sang, dựa vào bản thân có chút hiểu biết sơ sài, mà lại diễu võ dương oai trước mặt tôi, còn tính toán ngay trên đầu tôi, cái quái gì!
[Cơ]: Khi lão tử bày binh bố trận, bọn chúng vẫn là những tế bào đơn lẻ.
[NINE]: Đúng đúng đúng, Cơ đại nhân lợi hại nhất.
Tư Phù Khuynh dựa vào tường, nhấp một ngụm Coca.

Cô và Cơ biết nhau trong một trò chơi ba chiều.

Cuộc gặp đầu tiên kết thúc khi cô đánh Cơ một cách thô bạo.

Cô biết anh là một âm dương sư, họ Cơ.

Anh cũng biết cô là một người thần bí, dấu vết bất định, mật danh NINE, con số chín.


Cho đến giờ, không ai trong số họ từng hỏi tên thật của nhau.

Tất nhiên Tư Phù Khuynh biết địa vị của họ Cơ ở Đại Hạ.

Cơ gia, một gia tộc âm dương sư đứng sừng sững ở Đông Châu.

Cùng với Mặc gia Trung Châu, đó là một trong ba gia tộc lớn ở Đại Hạ.

Nhưng những năm gần đây, có thể nói Cơ gia đã bặt vô âm tín.

Thông hiểu âm dương ngũ hành, chỉ cần họ không muốn, không ai có thể tìm thấy.

Cơ gia thoái ẩn, đó cũng là một nguyên nhân khác khiến các âm dương sư ở Đông Sang trở nên kiêu ngạo.
[Cơ]: Lá bùa đã được gửi đến cho cô, tôi còn nghĩ cô đang ở đảo Tự Do, không ngờ cô lại ở Đại Hạ, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói ở Đại Hạ có một người như cô.
[NINE]: Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi là một ngôi sao.
[Cơ]: Tôi khinh! Cô cứ giả vờ đi, nếu cô là một ngôi sao, cô sẽ không làm giới giải trí bùng nổ sao? Nếu cô muốn nói rằng cô là một đặc vụ ngầm gia nhập giới giải trí rồi trở thành ngôi sao thì tôi còn tin.

[NINE]: Anh chết đi.
Phía bên kia quỳ xuống trong chốc lát.

[Cơ]:......Baba, con đã sai.
Một lúc sau, một tin nhắn khác hiện lên.

[Cơ]: Nhắc mới nhớ, giới giải trí đúng là lộn xộn bẩn thỉu, vừa nãy quên mất ngôi sao nào đó tìm được một người trên danh nghĩa của gia tộc, nói muốn xin âm dương sư tìm một ngôi sao khác, do xui xẻo hay gì ấy, bla bla.
Tư Phù Khuynh từ chối tiếp tục nói chuyện với anh chàng này, tình cơ cô nhận được một tin nhắn mới trên Wechat.

Là Úc Đường, hôm qua họ đã trao đổi thông tin liên lạc.

[Úc Đường]: Khuynh Khuynh, tối nay cô muốn đi ăn tối không? Tôi mời.

[Úc Đường]: Xoay tròn xoay tròn.jpg
Tư Phù Khuynh suy nghĩ một lúc, trả lời.
[Đi, tôi mời.]
Úc Tịch Hành thật sự rất tốt với cô, cô còn có tiền lương, cho nên không thể để một cô gái nhỏ như Úc Đường mời cô như thế.
[Úc Đường]: Được, vậy tôi sẽ đến căn cứ huấn luyện tìm cô!
Tư Phù Khuynh đóng máy tính, liếc nhìn Hứa Tích Vân đang tập nhảy: "Cậu nhảy điệu nhảy này rất tốt, nghỉ ngơi đi, một lát sau chúng ta sẽ tập hát."
"Được." Hứa Tích Vân ngừng lại, uống một ngụm nước.
Anh ngập ngừng vài giây, sau đó vẫn nói, giọng nói được ép rất thấp: "Cô Tư, trên thực tế, cô rất có thực lực, nhưng cô phải che giấu nó vì một số lý do, phải không?"
"Giống như một Siêu Saiyan, sau khi biến hình, huỷ diệt cả thế giới, wooooo."
Tư Phù Khuynh: "???"
Cô nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp: "Cậu cũng nên bớt đọc tiểu thuyết lại."
Hứa Tích Vân gãi đầu.
Có chỗ nào không đúng sao?
Một loạt tiếng bước chân vang lên vào lúc này, một số thực tập sinh bước vào, sắc mặt đều không tốt cho lắm.

"Này, sao có người lại tới đây?" Hứa Tích Vân không thấy có gì bất thường, chào hỏi một cách nhiệt tình, "Ồ ồ, các người cũng được phân công đến đây, sau này chúng ta có thể cùng nhau tập luyện.
Khi lời nói vừa dứt, biểu hiện của một số thực tập sinh rất mỉa mai.

Một trong số họ cười khẩy: Hứa Tích Vân, mặc dù với khả năng của chúng tôi cũng chắc chắn không thể ra mắt, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ không chọn một người không có khả năng ca hát và vũ đạo như huấn luyện viên của cậu.
Sắc mặt Hứa Tích Vân thay đổi, đỏ mặt cãi lại: Cái gì mà không có khả năng ca hát và vũ đạo? Cô Tư không phải....
Lời nói của anh bị cắt ngang một cách thiếu kiên nhẫn: Được rồi, cậu không cần giải thích bất cứ điều gì.
Hứa Tích Vân dạo này cũng lạ, nhanh như vậy liền đi theo Tư Phù Khuynh.

Tư Phù Khuynh ra hiệu cho Hứa Tích Vân đi nghỉ ngơi, cô chống cằm, uể oải nói: Các người có chuyện gì?
Cô Tư, chúng tôi không biết vì sao Tạ Ngọc lại chọn cô.

Một số thực tập sinh nhìn nhau, cuối cùng cũng nói trực tiếp, Chúng tôi thà không có huấn luyện viên còn hơn ở trong lớp của cô, vì vậy, hy vọng cô sẽ gạch tên chúng tôi ra khỏi danh sách..


Bình luận

Truyện đang đọc