SAU KHI BỊ ĐUỔI RA KHỎI NHÀ TRA CÔNG QUỲ XIN TÔI QUAY ĐẦU LẠI



"Cậu biết là tôi sẽ tức giận? Vậy cậu còn dám đi gặp hắn?"
"Nhưng mà....Nhưng mà em muốn đi gặp thầy!"
Lâm Lộc buột miệng thốt ra.
"Đàn anh nói trong điện thoại, sẽ mời thầy đi cùng, em mới đáp ứng! Em vốn dĩ không nghĩ sẽ đi gặp đàn anh, thật sự, em không muốn làm Trí Viễn ca tức giận, nhưng thật sự là em rất muốn.

Thầy Tiêu...Lúc trước em không nói một tiếng nào liền giải nghệ, thầy gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại....Ông ấy nhất định rất tức giận! Em mấy năm nay, vẫn luôn rất muốn thầy...Thầy đối với em tốt như vậy, em rất muốn xin lỗi thầy...."
Lâm Lộc nói càng lúc càng nhanh, trong lòng từng đợt ủy khuất dâng trào, vành mắt đỏ lên.

Sau khi nói xong, trong giọng nói đều mang theo tiếng khóc nức nở.
Phía sau một trần trầm mặc.
Ninh Trí Viễn đột nhiên bắt lấy vòng eo cậu, sửa lại dáng ngồi cậu một chút.

Hiện tại, cậu ngồi khóa người trên người người nọ.
Ninh Trí Viễn nâng cằm Lộc Lên lên, một đôi mắt lãnh đạm nhìn cậu chăm chú.

Khóe mắt Lâm Lộc đỏ bừng, bao chứa hai hàng nước mắt.
"Đừng cắn môi."
Ngón ray cái xoa xoa trên đôi môi bị cậu cắn chặt muốn chết kia, đột nhiên thọc tay vào.

Ninh Trí Viễn ép cậu mở hàm răng kia ra, buông tha cho hai cánh môi kiều nộn kia.

Hắn trầm giọng nói.
"Tiêu Doanh ở thành phố này.

Nếu cậu muốn gặp ông ấy, lúc nào cũng có thể đi."
"...."
"Lúc trước tại sao không đi?"
"Lúc trước...Lúc trước không có đàn anh."
"Chỉ cần có đàn anh ở đó, thầy sẽ không tức giận....Lúc trước, đàn anh vừa thông minh vừa biết ăn nói, có thể đùa làm thầy rất vui vẻ.

Thầy đối với em rất tốt, nhưng mà tính tình thầy không tốt, em rất sợ thầy...Nếu đàn anh ở đó, anh ấy sẽ chịu thay em cầu xin thầy....Thầy mới không đuổi em đi.

Cho nên, lần này em mới dám tơi cửa...."
"Cậu thật sự thích Trang Hiểu?"
Ninh Trí Viễn đột nhiên mở miệng, đánh gãy lời Lâm Lộc.

Vấn đề này làm Lâm Lộc mờ mịt một trận.

Cậu chần chờ một lát, cẩn thận mà nhìn Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái.
"Hình như không có người nào là không thích đàn anh....Trừ bỏ Trí Viễn ca anh."
"....."
Mắt thấy sắc mặt chợt trầm xuống, có cảm giác mưa gió sẽ đến.


Trong lòng Lâm Lộc rất khẩn trương.
"Nếu...Nếu Trí Viễn ca hy vọng em không thích đàn anh, em cũng không thích đàn anh!"
"Chỉ cần Trí Viễn ca đừng nóng giận...Trí Viễn ca, thật xin lỗi.

Em...Em sai rồi, anh đừng tức giận.."
Thấp thấp giọng cầu xin, nước mắt giữ lại nửa ngày cũng chảy xuống.Lâm Lộc khẩn trương đến lợi hại hơn, dạ dày cũng đi theo từng trận co rút đau đớn, sắc mặt có chút biến trắng.

Nhưng sau một lúc lâu, vẫn là một mảnh trầm mặc như cũ.
Mưa rền gió dữ trong dự đoán, cũng không đến.
Ninh Trí Viễn giơ tay, xoa mặt cậu.
"Tôi không có tức giận."
Lâm Lộc chậm rãi mở mắt.

Cậu nhìn thầy Ninh Trí Viễn nhìn mình chăm chú, ánh mắt có vẻ phức tạp.

Nhưng bên trong đến tột cùng là cảm xúc gì, cậu lại không nhìn thấy một chút gì.
"Sau này, không cần gặp lại Trang Hiểu nữa."
"..."
Lâm Lộc ngây ngẩn cả ngày, nhất thời không trả lời.

Sắc mặt Ninh Trí Viễn trầm xuống ba phần, bàn tay dùng sức nắm bên hông mềm thịt của Lâm Lộc.
"Như thế nào? Không muốn?"
"Không có không muốn..."
Lâm Lộc cúi đầu.

Cậu lức này mới nhớ tới, vừa rồi mình mới nhận lời với Trí Viễn ca cùng nhau "chán ghét" đàn anh.
Nếu là người "chán ghét", tự nhiên cũng không nên thường gặp mặt.

Yêu cầu này của Ninh Trí Viễn, kỳ thật không sai.
Nhưng trong lòng Lâm Lộc vẫn rất ảm đạm.

Rốt cuộc, Trang Hiểu là đàn anh cậu, tựa như thân nhân rất quan trọng.
Năm đó trong trường học, cậu không hiểu.

Hai người kia rõ ràng đều tốt như vậy, ưu tú như vậy.

Nhưng tại sao bọn có lại có địch ý với nhau nặng nề đến thế, không hiểu một chút đối nhân xử thế như cậu, đều cả thể cảm giác được địch ý nồng nặc kia?
Thậm chí đã qua nhiều năm như vậy, phần địch ý này cũng không hề tiêu giảm một nửa.

Ngay cả mình, cũng bị kéo vào chán ghét đàn anh.
Rõ ràng chuyện này, không liên quan một chút gì đến mình.

Các người chán ghét lẫn nhau, liên quan gì đến mình....
Nhưng cậu không muốn làm Ninh Trí Viễn tức giận.

Mà đàn anh cũng sẽ trở lại Thánh Y Ti ngay thôi, về sau cũng không có cơ hội gặp mặt?
Tuy rằng là đàn anh mời cậu, nhưng trong lòng Lâm Lộc, chuyện lớn như vậy nhất định phải thương lượng với Ninh Trí Viễn.

Qua mấy ngày rồi nói sau....Không biết Trí Viễn ca có thể đồng ý hay không?
Một đôi tay Ninh Trí Viễn vẫn xoa bên hong cậu, dọc theo tuyến eo chậm rãi hoạt động.

Đầu ngón tay Ninh Trí Viễn xẹt qua làn da trắng sứ của Lâm Lộc, xúc cảm rõ ràng, đánh gãy suy nghĩ của cậu.
"Được, Trí Viễn ca.

Em đáp ứng anh, em....Không có đồng ý cửa anh, em sẽ không gặp mặt đàn anh."
"Ừ."
Ninh Trí Viễn nâng mắt lên, hướng cậu cười một chút.

Đôi mắt vốn sắc bén, khuôn mặt lại cực kỳ anh tuấn.

Ngày thường hắn rất ít khi nói cười, có vẻ thập phần uy nghiêm.

Giờ phút này cười như vậy, có vẻ hết sức tuấn lãng, làm Lâm Lộc lập tức ngây ngốc, bất giác ngừng thở.
...Thật sự, rất thích Trí Viễn ca.
Lâm Lộc mê muội mà nhìn Ninh Trí Viễn.

Cậu nhìn thấy Ninh Trí Viễn cúi đầu, hôn ở trên rốn cậu, ở trên bụng dùng sức cắn một ngụm.
"A!"
Một trận đau đớn truyền đến, bụng Lâm Lộc lập tức căng thẳng.
Nhưng Ninh Trí Viễn hoàn toàn không để ý tới cậu kêu đau.

Hắn dọc theo bụng hướng lên trên, cuối cùng ở trên xương quai xanh của cậu khẽ cắn một cái.

Hơi đau lại mang theo chút tê ngứa, hô hấp Lâm Lộc dồn dập, ánh mắt mê ly.

Bên má cũng đã đỏ bừng.
"Bên phía Tiêu Doanh, cậu không cần lo lắng.

Không cần tên Trang Hiểu kia, tôi có thể đưa cậu đi."
Môi Ninh Trí Viễn dừng lại ở chỗ yết hầu, giọng nói trầm thấp.
"Tôi ra mặt, ông sẽ không dám để cậu ngoài cửa."
"Ô..Cái gì?"
Lâm Lộc nhẹ nhàng thở hồn hển, trong đầu có chút loạn.

Tuy rằng Ninh Trí Viễn cũng tốt nghiệp ở học viện, nhưng hắn học kinh tễ vĩ mô, còn tham gia diễn xuất.


Hắn căn bản không liên quan gì đến bên vũ đạo, tại sao có thể dính líu đến bên thầy Tiêu Doanh...?"
Như là nhìn ra nghi hoặc của cậu, Ninh Trí Viễn cười nhẹ một tiếng.

Tiếng cười trầm thấp ở sau tại Lâm Lộc, làm nửa người cậu đều tê dại.

Cậu hừ nhẹ một tiếng, hai bên má đỏ hồng.

Đang chìm giữa mê hoặc, lại nghe được giọng Ninh Trí Viễn nói.
"Ninh thị năm nay đã đóp góp cho người ba khu tòa nhà dạy học, theo kế hoạch sẽ còn đóp góp thêm ba tòa nữa.

Bên khoa vũ đạo muốn một nhà hát mới, cũng tìm tới tôi rất nhiều lần.

Lâm Lộc, toàn bộ khoa vũ đạo, không có người đối nghịch với tôi.

Trừ bỏ tên đàn anh đui mù kia của cậu."
Còn có một người không nghe lời là cậu.
Đôi mắt Ninh Trí Viễn nheo lại, bàn tay từ bên má Lâm Lộc vuốt ve.

Giờ phút này ánh mắt Lâm Lộc đã sớm mê mẩn, theo bản năng truy đuổi bàn tay của hắn, má trong lòng bàn tay không nhịn được cọ xát.
Hôm nay Lâm Lộc, còn tính là ngoan.

Không vì Trang Hiểu kia, đối nghịch với Ninh Trí Viễn.
Mà Ninh Trí Viễn, trước nay đều là thường phạt phân minh.
Cho nên hắn khẽ cười một túm, nắm lấy mũi Lâm Lộc.

Người nọ lập tức mở miệng ra, cái lưỡi hồng nộn hơi rung động, thở hổn hển để lấy dưỡng khí.
Nháy mắt tiếp theo, Ninh Trí Viễn cúi người hôn xuống, tay luồn vào áo Lâm Lộc xoa nắn, răng khẽ cắn môi dưới Lâm Lộc khiến cậu hé miệng to hơn một chút, đầu lưỡi tiến vào trong thăm dò, môi răng quấn quít không buông.
"Ô...Ưm..."
Ninh Trí Viễn mạnh bạo ngậm lấy đầu lưỡi Lâm Lộc, vang lên tiếng động khiến người ta đỏ mặt.

Bên môi Lâm Lọc còn có chút nước theo khóe miệng chảy xuống.
Bàn tay vẫn vuốt ve phía trên giờ đã trượt xuống phía rốn cậu, khẽ sờ vết cắn trên bụng kia.

Sau đó lại không kiên nhẫn thọc vào lưng quần cậu, dùng sức kéo xuống.
"A...Anh làm gì vậy?"
Lâm Lộc giật mình vì da thịt tiếp xúc với hơi lạnh, khẽ giật mình.
Ninh Trí Viễn hôn lên mí mắt cậu, tay khẽ xoa vật giữa hai chân.

Lâm Lộc sao có thể chịu nổi, những tiếng rên nhỏ kìm nén thoát ra khỏi đôi môi kia.

Gương mặt kia đã đỏ như gấc, để che giấu âm thanh kì lạ mình phát ra, Lâm Lộc theo thói quen giơ tay che miệng lại.
Ninh Trí Viễn nhìn người trong lòng, người cũng nóng lên.

Thấy Lâm Lộc vì ngượng ngùng lấy tay che miệng thì nhíu mày.

Sáu năm qua, có cái gì chưa làm, đến giờ sao vẫn còn như vậy.

Hắn ác độc kéo tay cậu xuống.
"Lâm Lộc, bỏ tay ra."
Lâm Lộc đã nhịn đến khóe mắt tràn ra nước mắt rưng rưng.

Vì không còn gì chặn lại tiếng rên của chính mình chỉ có thể quay mặt dán vào cổ Ninh Trí Viễn.

Hơi thở đứt quãng phả lên cổ hắn, đôi tay kia lại không ngoan ngoãn chui vào quần lót, cầm lấy dương v*t cậu khẽ tuốt động.
"Ưm...A...Ưm"
Ninh Trí Viễn vẫn không buông tha cho cậu.

Cho đến khi cậu không thở nối nữa, hắn mới nâng thân mình lên, cúi đầu nhìn Lâm Lộc.
Lâm Lộc sớm đã không còn sức, đôi mắt cậu mê man, gương mặt đỏ bừng.

Nhưng cậu vẫn biết mình gây họa, cậu vừa rồi, giống như, tất cả đều phun lên áo sơ mi Ninh Trí Viễn.
Làm sao bây giờ? Trí Viễn ca rất sạch sẽ, nhưng mình lại...
"Trí Viễn ca.

Thật xin lỗi, em quá thoải mái, không nhịn được..."
"Ừ."
"Em lấy cho áo một áo sơ mi khác, sau đó gọi tiệm giặt tới lấy cái này đi."
Nói xong, Lâm Lộc muốn đứng lên khỏi người Ninh Trí Viễn.

Nhưng cậu vừa mới động, đã bị Ninh Trí Viễn một phen đè lại.
"Không có việc gì.

Cậu không cần động."
"Nhưng mà...Áo sơ mi của anh..."
"Cái này tôi không thích, trực tiếp vứt là được."
Ninh Trí Viễn ngồi dậy, một tay cởi nút áo, vứt áo sơ mi ném trên sàn nhà.

Hắn thuận tay nhặt những tờ giấy trên mặt đất lên.
"Lấy cà phê cho tôi."
"Ly này đã lạnh rồi....Trí Viễn ca, em đi pha cho anh ly mới."
Ninh Trí Viễn liếc Lâm Lộc một cái.
Lâm Lộc đã ép mình ngồi dậy, hai tay chống ở trên sofa.

Nhưng rõ ràng hai đùi cậu còn phát run.

Càng là eo nhũn ra, tựa hồ ngồi cũng rất miễn cưỡng.

Mới vừa rồi bị ép buộc tàn nhẫn đến như vậy, trong lòng Ninh Trí Viễn rõ ràng.

Lâm Lộc vốn dĩ không chịu được sóng gió, huống chi mình còn cố ý ép buộc cậu như vậy, mãi cho đến khi cậu không chịu nổi xin tha...
"Không có việc gì."
Ninh Trí Viễn tiếp nhận ly cà phê kia, ở bên môi uống một ngụm, liền đặt ở một bên.

Sau đó một tay hắn ôm Lâm Lộc lại, làm cậu gối lên đùi mình.
"Cứ như vậy đi.

Tôi thích lạnh một chút."
"Vây....Vậy em giúp anh rót cà phê trong bình ra, đợi nó nguội."
"Không cần."
"Nhưng mà."
"Lâm Lộc."
"...Trí Viễn ca?"
"Nếu cậu không mệt, liền đi tắm rửa.

Sau đó đến phòng ngủ chờ tôi."
Ninh Trí Viễn âm thanh nhàn nhạt, văn kiện trong tay đưa ra xa một chút.
"Giữ thể lực một chút, lát nữa từ từ hầu hạ tôi."
Lâm Lộc ngây ra một lúc, trên mặt dần đỏ lên.

Nhưng cậu lại luyến tiếc đầu gối Ninh Trí Viễn, nhỏ giọng nói.
"Em...Em có thể ở bên người Trí Viễn ca một chút không, lát sẽ tắm sau."
"Chỉ cần cậu im lặng một chút."
"Vâng!"
Lâm Lộc rất ngoan mà gối đầu lên đùi Ninh Trí Viễn, im lặng.

Ninh Trí Viễn xử lý văn kiện trong tay đã xong, lại cúi đầu nhìn xuống, phát hiện cậu đã nặng nề mà ngủ.
"..."
Ninh Trí Viễn nhìn gương mặt chăm chú của cậu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Hắn móc điện thoại ra.
"Tiểu Chu?"
"Ninh tổng! Có việc gì sao?"
"Ừ."
Ninh Trí Viễn nâng tay lên, nhìn thoáng qua mặt đồng hồ.
"Lái xe tới đón tôi."
"Đã trễ như thế này, ngài muốn đi đâu?"
"Đến chỗ Bạch Vụ."
____________________________________________________________
Lâm Lộc ngủ một giấc rất sâu.

Ngay cả di động liên tục truyền đến tiếng tiếng chuông, từng đợt âm thanh chấn động, cũng không đánh thức cậu.
Cuối cùng, vẫn là chuông điện thoại, làm cậu mở đôi mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ.
"...Alo."
Lâm Lộc xoa xoa đôi mắt.
"Đàn anh?"
"Như thế nào, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Không có, ngủ rất khá..."
Lâm Lộc ngáp một cái, ngồi dậy.

Bên điện thoại truyền đến giọng Trang Hiểu mang theo ý cười.
"Xem ra, là anh làm nhiễu mộng Tiểu Lộc rồi.

Để biểu đạt xin lỗi, muốn xuống dưới đi ăn sáng với anh không? Anh mời."
"Không được, Trí Viễn ca..."
Lâm Lộc đột nhiên im miệng.

Mới vừa rồi, thiếu chút nữa cậu đã nói ra yêu cầu của Ninh Trí Viễn đêm qua ra.

Vốn dĩ quan hệ của hai người đã rất kém, nếu để đàn anh biết Ninh Trí Viễn ghét hắn đến mức độ này....
Lại nói tiếp, Trí Viễn ca đâu?
Nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng dáng Ninh Trí Viễn.

Chỗ bên cạnh cũng không có dấu vết có người ngủ qua.

Tâm Lâm Lộc vốn dĩ nhẹ nhàng giờ lập tức chùng xuống.
Âm thanh Trang Hiểu bên kia, cũng không có một tia nhẹ nhàng.
"....Từ đêm qua đến giờ, em đều ở bên Ninh Trí Viễn sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc