SAU KHI BỊ MỐI TÌNH ĐẦU TỪ HÔN

Cảnh Trần Thời Dữ mặc đồng phục học sinh không chỉ khiến cho Từ Thanh Đào cảm thấy ngạc nhiên, mà tất cả khách mời tham gia hôn lễ cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

Mãi cho đến khi có người bạn có tâm giải thích, mọi người mới vỡ lẽ và hiểu ra rằng, hóa ra sếp Trần và vợ anh chính là bạn học cấp ba của nhau.

Tình yêu từ thuở vườn trường cho đến váy cưới, một tình yêu khiến rất nhiều người hâm mộ.

Đặc biệt là trong gia đình giàu có – nơi mà tình yêu mang hình hài rẻ mạt vô cùng, tuy mọi người không coi trọng nó, nhưng thật khó để không bị cảm động bởi sự chân thành và không khí ấm áp nơi đây.

Bấy giờ Từ Thanh Đào mới tỉnh táo lại, theo lý mà nói, ở đây, cảnh tượng này nên được diễn ra theo trình tự Tạ Sênh khoác tay cô chậm rãi đến bên cạnh Trần Thời Dữ, nhưng cuối cùng lại là cô tự chạy đến bên anh, dáng vẻ y như là không thể chờ được nữa, như thể là cô rất rất muốn gả cho anh, muốn đến nỗi phải gấp gáp đến nhường ấy.

Được rồi, sự thật đúng là vậy mà!!

Lúc Từ Thanh Đào ngẩng đầu lên khỏi lòng anh, khóe mắt cô hãy còn rất đỏ.

Vì để đảm bảo mình sẽ luôn xuất hiện trước ống kính với dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy, cô đã rất cố gắng nhẫn nhịn rất nhiều, cố gắng để mình không khóc.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, người chứng hôn mới chợt bừng tỉnh, không nhịn được mà phải cảm thán một câu: “Anh đây và vợ yêu thương nhau thật đấy.”

Đoạn nhạc đệm này không gây cản trở gì cả, hôn lễ vẫn tiếp tục được diễn ra.

Ban đêm, ở vùng đất Bình Hải này, mặt biển tĩnh lặng, sóng biển lung linh, màn đêm bao trùm, váy cưới của Từ Thanh Đào cũng lấp lánh, tưởng như là sao trên trời giáng xuống và ngự trên người cô.

Lúc đọc lời tuyên thệ, Từ Thanh Đào không nhịn được mà lặng lẽ liếc nhìn Trần Thời Dữ một chốc.

Anh vẫn chưa hề cởi bỏ bộ đồng phục cấp ba trên người, mấy năm khuyết thiếu đã qua – đoạn thời gian chẳng trọn vẹn như đã được lấp đầy trở lại.

“Cô Từ Thanh Đào, dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay đau yếu, cô có đồng ý gả cho chồng của cô, không rời xa, không buông tay anh ấy, từ nay cho đến hết cuộc đời này?”

Từ Thanh Đào ngừng lại một chút, rồi cô gật đầu: “Tôi đồng ý.”

“Anh Trần Thời Dữ, dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay đau yếu, anh có đồng ý lấy cô ấy làm vợ, không rời xa, không buông tay cô ấy, từ nay cho đến hết cuộc đời này?”

Trần Thời Dữ nhìn cô một cái, giọng nói vẫn trầm thấp êm tai vô cùng: “Từ rất nhiều năm về trước, tôi vẫn luôn đồng ý.”

Người chứng hôn đóng quyển kinh thánh lại và chúc phúc cho bọn họ: “Bây giờ hai người có thể trao nhẫn cho nhau rồi.”

Khoảnh khắc bàn tay mình được anh nắm lấy và đeo chiếc nhẫn kết hôn lên, Từ Thanh Đào bỗng cất tiếng bổ sung.

Hơi nghiêng đầu và nhìn vào đôi mắt anh, giọng nói vẫn còn hơi nghẹn ngào, như muốn xác nhận lại điều gì đó, vô cùng nghiêm túc mà nói rằng: “Trần Thời Dữ, em cũng giống anh vậy.”

Cô mím môi, giây tiếp theo, cô được anh ôm lấy.

Dưới ánh mắt làm chứng của mọi người, họ trao nhau một nụ hôn nhẹ, nghe thấy Từ Thanh Đào nhỏ giọng nói: “Từ rất nhiều năm về trước, em vẫn luôn đồng ý.”



Lịch trình diễn ra hôn lễ kéo dài chừng nửa tiếng đồng hồ.

Từ Thanh Đào và Trần Thời Dữ đến phòng nghỉ ngơi thay quần áo, bây giờ thì vẫn chưa kết thúc hôn lễ, tiếp sau đây còn có tiệc tối nữa.

Khách mời cũng di chuyển từ sân vườn của Bình Hồ Gia Đình đến phòng tiệc rộng hơn một nghìn mét vuông của khách sạn.

Bàn về độ trang trí xa hoa thì chỉ có hơn chứ không hề thua kém, dù là người có gia thế “khủng” và có quen biết trong giới thượng lưu, thì cũng không thể không cảm thán một câu, rằng, Hằng Gia có tiền thật đấy.

Tần Phong – với tư cách là anh em của Trần Thời Dữ, tất nhiên là anh ấy và đám Dư Chân ngồi ở bàn dành cho bạn bè thân thiết.

Sau khi Dư Châu ngồi xuống, thấy cô gái đi theo ngay bên cạnh Tần Phong thì hơi sững sờ một chút.

Kỳ lạ nhỉ.

Tên chó Tần Phong này, chẳng phải cậu ta là kiểu người mỗi tháng thay phải bạn gái một lần giống như thay quần áo à, sao cô bạn gái hôm nay cậu ta dẫn đến lại hẹn hò lâu vậy nhỉ? [*]

[*] Xem như đây là suy nghĩ của Dư Châu nhé, thế nên mình xin để Tần Phong là “cậu ta”.

Ánh mắt ngầm hỏi Tần Phong một chút: Sao vẫn chưa chán thế?

Tần Phong lười để ý đến anh ta, tạm thời chưa chán đó thì sao, làm bình hoa thì dẫn theo bên cạnh cũng vui tai vui mắt, hơn nữa, hôm nay tâm trạng anh ấy cũng rất tốt, vẫn giới thiệu với Dư Châu một chút: “Lão Từ, đây là em dâu của cậu.”

Quay đầu nói với Minh Chi: “Dư Châu, em cũng gọi giống anh, gọi cậu ta là lão Dư hoặc là anh Dư đều được.”

Minh Chi nghĩ thầm, sao mình dám cơ chứ.

Cô ấy vẫn chưa ngốc đến mức bố nuôi đại gia nói lời khách sáo với cô ấy, mà cô ấy lại coi đó là thật – đi coi chủ tịch tập đoàn là anh trai mình, thế là cô ấy bèn ngoan ngoãn để ly nước xuống, nhỏ giọng mở miệng: “Tổng giám đốc Dư, xin chào anh.”

Nói đến chuyện hôn lễ này, Tần Phong không nhịn được mà phải cảm thán.

Người anh em này của anh ấy đúng là kẻ si tình, có thể coi giữ mối tình đầu trong lòng bao nhiêu năm như vậy, với tư cách là người sống theo chủ nghĩa “hưởng thụ vui thú trước mắt cùng với những niềm vui ngắn ngủi”, chính anh ấy cũng hơi hơi cảm động, nhìn thấy Minh Chi ngoan ngoãn uống nước, không nhịn được mà trêu chọc cô ấy: “Em cảm thấy hôn lễ hôm nay thế nào?”

Minh Chi thành thật đáp: “Rất tuyệt.”

Tần Phong vui vẻ nói: “Thế sau này em có muốn hôn lễ của em giống như chị dâu của em không?”

Rất lâu sau, Minh Chi mới nhận ra “chị dâu” là chỉ Từ Thanh Đào, cô ấy do dự một chút: “Bỏ đi, hơi lãng phí.”

Tần Phong thì lại nghĩ, cô bé này còn biết tiết kiệm tiền cho mình cơ à.

Một giây sau đã nghe thấy cô ấy chân thành nịnh nọt: “Nhưng sau này, khi anh kết hôn, nhất định là có thể giống như hôm nay vậy, vợ của anh sẽ vô cùng hạnh phúc.”

Haiz, nhưng mà cô ấy mong ngày ấy đến muộn một chút.

Cô ấy cảm thấy mình vẫn có thể đứng ở cương vị người tình lâu hơn một chút.

Vỗ mông ngựa cũng sắp vỗ đến chân rồi, không biết sao sắc mặt của Tần Phong lại lạnh xuống, kết thúc đề tài này với dáng vẻ không vui.

Bị lạnh nhạt đủ mười phút, sau đó Minh Chi mới bất giác cảm thấy hình như bố nuôi đại gia không được vui cho lắm.

Thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt một lúc, cuối cùng mới đi đến kết luận rằng, hình như mình đã khiến anh ấy thành ra như vậy.

Tần Phong và Dư Châu nói đến chuyện dự án, đang nói rất hăng say, đột nhiên cảm thấy cổ tay áo của mình bị kéo lại một chút.

Quay đầu lại thì nghe thấy Minh Chi nhỏ giọng nói, gần như là dán vào anh ấy mà mở miệng nói, thanh âm nghe mềm mại như bông: “Em muốn ăn tôm, nhưng em không gắp tới.”

Hướng ánh mắt đầy trông mong mà nhìn anh ấy.

Ba giây sau, Tần Phong cười.

Không chỉ gắp tôm cho cô ấy, mà anh ấy còn vui vẻ bóc tôm cho cô ấy ăn, giống như đang cho một con mèo con ăn vậy, cứ thế mà đút vào miệng cô ấy, còn không khách sáo mà véo véo vào má cô ấy: “Tiểu yêu tinh, cũng biết làm nũng đấy chứ.”

Da của cô ấy vừa mịn màng vừa trắng sáng, vừa véo lên mặt một cái là đã có vệt đỏ.

Minh Chi ăn miếng tôm nhỏ, phồng má lên, cô ấy thầm nghĩ, thế này thì chắc là có vệt đỏ rồi.

Buổi tối phải lấy thêm ít tiền của bố nuôi đại gia mới được.



Trong phòng khách sạn, Từ Thanh Đào không ngờ là, hoá ra, trong cuộc đời này của mình, cũng có lúc mình cần phải có mấy người hỗ trợ thì mới có thể thay một bộ quần áo.

Không thể không thừa nhận với nhà thiết kế đã thiết kế bộ váy cưới này cho cô rằng, thiết kế của bộ váy cưới này quá là, quá quá quá là phức tạp.

Mấy nhà thiết kế vây quay cô, mất mười phút mới cởi được chiếc váy cưới phức tạp này ra.

Nếu không phải bây giờ trong phòng vẫn còn người, thì e là Từ Thanh Đào đã mệt đến nỗi nhào vào lòng Trần Thời Dữ mà làm nũng rồi.

Trời ạ, chắc chắn chiếc váy cưới này có trọng lượng mười ki-lô-gam, cô chắc chắn luôn!!

Đổi sang váy cưới chính thức.

Lúc tiệc tối, lễ phục của Từ Thanh Đào là váy dài lộ lưng, thiết kế váy cũng hơi khoa trương một chút, là từng tầng voan hồng nhạt xếp chồng lên nhau và xòe ra như lông vũ, thật ra, gần như là nó cũng cùng kiểu với chiếc váy cưới chính thức của cô, nhưng mà chiếc váy dành cho tiệc tối trông cao cấp mà tinh giản hơn – giống như là phiên bản đơn giản hóa của váy cưới vậy.

Tạo hình cũng được đổi sang kiểu đơn giản, ngắn gọn lại sạch sẽ, kẹp tóc kim cương có giá trị trên chục triệu tệ như ẩn như hiện trên mái tóc đen dày, thi thoảng lóe sáng – như phát ra những tia sáng vụn vặt.

Vừa khiêm tốn vừa thục nữ.

Trần Thời Dữ thay đồ nhanh hơn cô rất nhiều, tóm lại là, vừa cở.i đồng phục trường ra là khoác vest lên ngay, thế là xong.

Trong mười phút là đã xong xuôi hết mọi chuyện, thời gian còn thừa thì ngồi trên sô pha đợi vợ mình, cô thì đang “lăn trái lăn phải” một lúc lâu, với tư cách là quán quân yêu cái đẹp bậc nhất Vân Kinh, cô đã “lăn lộn” với chiếc kẹp tóc này được năm phút đồng hồ rồi, thế nhưng mà vẫn chưa vừa lòng với vị trí của nó trên mái tóc mình.

Bĩu môi lẩm bẩm.

Sau khi Từ Thanh Đào phát hiện mình đã “vật vã” với nó quá lâu, cô lựa chọn mặc kệ, hoàn toàn buông bỏ.

Bấy giờ, qua hình ảnh phản chiếu của gương, cô nhìn thấy Trần Thời Dữ đang ngồi trên sô pha đợi cô.

Hình như anh đã nhìn chằm chằm cô rất lâu rồi, thế mà anh vẫn không hề cảm thấy nhàm chán, xuyên qua tấm gương, cứ thế, ánh mắt của Từ Thanh Đào chạm vào ánh mắt anh, trong phòng yên tĩnh mất mấy giây.

Không biết tự lúc nào, nơi đây chỉ còn lại hai người.

Trong gương, Trần Thời Dữ đã cởi áo đồng phục trường ra, anh đổi sang một bộ vest màu trắng.

Bình thường anh cũng mặc vest, nhưng trước giờ chưa mặc vest màu trắng nghiêm chỉnh như vậy bao giờ.

Lúc trước Từ Thanh Đào từng tưởng tượng, tưởng tượng đến lúc có thể trông thấy ngoài đời.

Nghĩ có lẽ mình sẽ không thể khống chế được, cứ một mực muốn si mê anh.

Nhưng lỡ đâu cô giáo Tiểu Đào bị phát hiện ra mình si mê chồng như vậy thì sao, chẳng lẽ cô giáo Tiểu Đào không cần mặt mũi à:)

Hơn nữa, dùng ngón chân để cũng biết, anh trai đẹp Trần Thời Dữ với cái miệng “độc từ trong ra ngoài” này sẽ chẳng thể thốt ra bất kỳ lời nói tốt đẹp nào.

Thế là, nhân lúc mình đang lăn lộn với cái kẹp tóc, cô trộm ngắm anh thêm mấy lần.

Mãi cho đến khi Trần Thời Dữ không thể nhịn được nữa, anh cười ra thành tiếng: “Từ Thanh Đào?”

Cô giáo Tiểu Đào lại bị bắt quả tang lúc đang lén lút ngắm anh: …

Trần Thời Dữ bày ra dáng vẻ biếng nhác mà ngồi trên ghế sô pha, ngầm ám chỉ với cô: “Có đôi lúc, con người ta cũng có thể to gan một chút.”

Từ Thanh Đào: “.”

“Ví dụ như, bản thân chồng em đây đang ngồi sờ sờ trên ghế sô pha.” Trần Thời Dữ cong môi: “Em cũng có thể ngồi lên đùi chồng em, rồi từ từ thưởng thức.”

Khi nói bốn chữ “từ từ thưởng thức” này, hình như anh đã nhấn mạnh hơn hẳn mấy chữ khác.

Nói đến nỗi khiến cho Từ Thanh Đào phải: “…”

Ha ha ha, Thời Tiểu Dữ, giọng điệu khiêu khích này của anh nghe rõ lắm nhé, tới lúc rồi chứ gì?

Từ Thanh Đào cũng đành mặc anh, cố ý liếc nhìn quanh phòng một vòng, mở miệng: “Chồng em? Chồng em ở chỗ nào thế? Sao em không nhìn thấy anh ấy sống sờ sờ ngồi trên ghế sô pha nhỉ?”

Con ngươi của Trần Thời Dữ tối sầm lại.

Chẳng đợi cho Từ Thanh Đào chủ động ngồi lên chân anh, anh đã đứng dậy và đi đến chỗ trước gương – nơi cô đang đứng, và rồi anh ôm lấy eo của cô.

Nếu như không để ý đến cái gương, lúc nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón áp út của hai người hòa lẫn vào nhau trong gương, cái cảm giác kết hôn đó mới hoàn toàn được bộc lộ trọn vẹn.

Trần Thời Dữ khẽ cười: “Không nhìn thấy thật à?”

Từ Thanh Đào gật đầu, nhưng không biết vì sao, hình như cô cảm thấy giọng điệu của Trần Thời Dữ lúc anh nói lời này hơi là lạ.

Trần Thời Dữ vô tội: “Thế thì anh đau lòng lắm đó.”

Anh chậm rãi nói tiếp: “Dù gì thì anh cũng đã sửa soạn rất lâu.”

Từ Thanh Đào: “.”

Đang định nói “anh bớt trà xanh lại giúp em đi”, thì tự dưng cô cảm thấy eo mình bị một sức lực mạnh mẽ giữ lấy, không kịp đề phòng gì đã bị anh tóm lấy eo rồi nhấc bổng lên, cô ngồi trên bàn trang điểm cỡ lớn, với tư thế quen thuộc này, dự cảm không ổn trong lòng Từ Thanh Đào càng lúc càng mãnh liệt.

Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, một giây sau đã thấy Trần Thời Dữ ngước mắt, xấu xa mà nói: “Thế bà chủ cảm thấy, anh đẹp trai hay là chú rể hôm nay đẹp trai hơn?”

Từ Thanh Đào:?

Trần Thời Dữ, anh lại thế nữa rồi đúng không?!

Thế mà lúc anh nói ra mấy lời này, cảm tưởng như đang đầu độc người khác vậy.

Chẳng đợi cho Từ Thanh Đào đáp lại, anh đã không nhịn được mà hôn cô, lớp son bóng vừa thoa lên đã bị anh “ăn” hết một lượng lớn, trong phòng chỉ còn lại mỗi tiếng hít thở khe khẽ.

So với nụ hôn phớt qua họ nhẹ nhàng trao nhau trong hôn lễ.

Thì rõ ràng là, khi họ chìm trong thế giới của hai người ở trong phòng khách sạn, nụ hôn này sâu hơn hẳn, Từ Thanh Đào cũng phải thấy mình hít thở không thông.

Lúc tách ra, Trần Thời Dữ khẽ cắn lê.n cán.h môi cô một cái.

Từ Thanh Đào có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh khá rõ, đã kết hôn với nhau lâu như vậy rồi, nếu đến cả cử chỉ ngầm ra ám hiệu này của anh mà cô cũng không hiểu, thì bà chủ Trần cũng vô dụng lắm luôn!!

Chỉ là, chợt thấy thời gian.

Từ Thanh Đào vội nắm lấy tay anh: “Buổi tối còn tiệc tối đó.”

Với tư cách là cô dâu chú rể, sao họ có thể vắng mặt cho được.

Trần Thời Dữ hôn lên hõm vai lộ ra bên ngoài của cô, lần này thì cũng coi như là anh còn có lương tâm, không để lại dấu vết gì.

Nhưng mổ nhẹ như vậy cũng đủ để khiến cho cơ thể của cô hơi run lên.

Trần Thời Dữ cười ra tiếng: “Sợ gì chứ, em không đi cũng chẳng sao.”

Anh mập mờ nói rằng: “Chẳng phải còn có chú rể ở bên ngoài à?”

Từ Thanh Đào: “.”

Thời Tiểu Dữ, anh đừng có mà chơi cái trò ngoại tình này với em nữa, anh đúng thật là, chơi hoài không biết chán à!

Lúc chiếc nhẫn kết hôn bạch kim chạm vào làn da của cô, có một cảm giác man mát lành lạnh chợt ập đến, Trần Thời Dữ hôn cô: “Chúng ta nhanh một chút, nửa tiếng thôi, sẽ không bị ai phát hiện.”

Dán sát bên tai cô mà nói ra mấy lời nói ấy, nóng bỏng đến nỗi cô đã run lên một cái.

Trong lòng thì đang mắng chửi: Anh bớt bớt lại đi, anh chạm vào lương tâm, tự đặt tay lên ngực tự hỏi thử xem, có lần nào anh làm nửa tiếng là xong không hả?!

“Hơn nữa, còn chưa làm thử với váy cưới bao giờ nữa mà.” Từ giọng nói của Trần Thời Dữ, cô có thể nghe ra được một cảm giác tiếc hận, sau đó anh dỗ cô: “Vừa nãy thấy em mặc nó, anh đã muốn làm như thế này rồi.”

Chuyện diễn ra sau đó, cứ thế mà phát triển với một cách rất đỗi tự nhiên.

Từ Thanh Đào của bây giờ không thể trách ai được, có trách chỉ có thể trách mình, trách mình không kiên định gì cả.

Thậm chí, trong khoảng thời gian này, vì quá lâu rồi mà hai người bọn họ không xuất hiện, họ hàng của nhà họ Trần đã đến gõ cửa ngoài phòng khách sạn.

“Cộc cộc cộc”, gõ ba tiếng, ấn chuông cửa, làm hết rồi mà chẳng có ai đáp lại, người bên ngoài đó chỉ biết xoa xoa ót mà rằng: “Kỳ lạ thật, chị dâu đâu rồi, không ở đây à?”

Chỉ cách một cánh cửa, giọng nói ấy truyền vào tai của Từ Thanh Đào sống động vô cùng, sống lưng của cô có thể cảm nhận được cái lạnh của cánh cửa gỗ.

Cô căng thẳng cắn cắn môi, sợ mình sẽ phát ra tiếng động gì đó – dẫu chỉ là thanh âm rất nhỏ, vào lúc đối phương nói hay là quẹt thẻ đi vào thử xem, gần như là trong đầu cô chỉ còn lại một mảng trắng xóa.

Trần Thời Dữ bị ảnh hưởng bởi động tĩnh này của cô, anh phát ra một tiếng “suỵt”, âm thanh ấy nhẹ đến nỗi chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy được.

Khi tỉnh táo lại, anh lại mang dáng vẻ xấu xa: “Bà chủ à, em đừng quá căng thẳng, sẽ không bị ai phát hiện ra đâu.”

Từng lớp rồi lại từng lớp, chiếc váy cưới dồn lên trên eo.

Đôi mắt Từ Thanh Đào như phủ một lớp sóng nước long lanh, cô trừng mắt nhìn anh một cái, cắn răng nghẹn ra một câu: “Anh… anh bi.ến thái quá!”

Tiếp theo sau đó, chỉ có thể là, nửa tiếng vội vã giải quyết.

Chuyện diễn ra sau đó là một khung cảnh bừa bãi, váy cưới thì không thể mặc để đi ra ngoài được nữa, phải vội đổi sang bộ lễ phục dự phòng, như thể là đã thừa nhận rằng “mình đã làm ra chuyện gì đó không thể để người khác biết với Trần Thời Dữ ngay trong căn phòng này” vậy.

Đậu.

Hai người bọn họ mới là vợ chồng hợp pháp thôi đó, được chưa!

May mà bộ lễ phục mới cũng trang nghiêm và hào phóng, khá phù hợp.

Trong những phút giây “rối bời” đã qua, búi tóc của Từ Thanh Đào đã bị rối tung hết cả lên, bây giờ thì đã không kịp búi lại nữa, chỉ đành buộc hờ rồi xõa bên vai.

Lúc ra ngoài, Từ Thanh Đào đã tức giận đến choáng váng, hận sao sức chống cự với sắc đẹp của mình lại kém đến vậy!

Lúc nhà thiết kế và nhà tạo mẫu nhìn thấy cô mặc bộ này trong tiệc tối, họ không nhịn được mà thấy nghi hoặc và phải tự hỏi một câu: Hửm? Tạo hình và trang phục đã chọn lúc trước là cái này à bà chủ? Sao tự nhiên bà chủ lại thay đổi ý định vậy nhỉ?

Câu trả lời của Thời Tiểu Dữ – cũng là người khởi xướng cho tất cả.

Là lạnh nhạt dời tầm mắt.



Hôn lễ này của Hằng Gia được tổ chức rất trang trọng, được mệnh danh là “hôn lễ thế kỷ”.

Mức độ thảo luận kéo dài tận nửa năm, sau đó cư dân mạng mới dần không chú ý đến nữa.

Sau khi kết hôn, vì để cùng bé con trưởng thành, về cơ bản thì công việc của Từ Thanh Đào đều chuyển sang sau hậu phương, rất ít khi chạy việc bên ngoài, chủ yếu là viết bản thảo là chính.

Cho dù có là vậy, thì năng lực nghiệp vụ của cô vẫn không có gì có thể bàn cãi, trong năm nay, có tận mấy bản báo cáo mà cô công bố với lời lẽ sắc bén nhận được rất nhiều lời tán thưởng, cũng giành được những sự khẳng định năng lực từ người trong ngành.

Sự nghiệp và tình yêu ngày một thăng hoa, bấy giờ Từ Thanh Đào cảm thấy cuộc sống của mình đã đi đúng hướng.

Chớp mắt một cái đã đến giao thừa.

Chớp mắt một cái, cô sắp kết hôn với Trần Thời Dữ được hai năm rồi. Ngày thơ bé, cô luôn cảm thấy cuộc sống này rất rất dài, thời gian còn rất rất nhiều, nhưng ngày càng lớn thì lại càng cảm thấy, có bao nhiêu thời gian cũng không đủ dùng. Hình như Trần Thời Dữ cũng nhận ra được điều này giống như cô, thế nên anh cũng dành nhiều sự quan tâm cho gia đình mình hơn.

Giao thừa năm nay, Trần Thời Dữ không quay về nhà cũ của nhà họ Trần.

Mà hai hai ông bà lại nhớ cháu gái, không ngại đường xa mà chạy đến hồ Thanh Sơn thăm bé con cục cưng nhà bọn họ.

Bé con đã hơn một tuổi, bây giờ đã có thể làm nhiều chuyện hơn trước.

Không chỉ có thể lật người mà còn có thể đứng dậy nghiêng nghiêng ngả ngả chạy, còn có thể tự dùng thìa xúc đồ ăn, cũng sẽ thử tự đi tất… Được rồi, đó là do Trần Thời Dữ cứ nói là con gái của cô có thể tự đi tất, đồng thời, anh còn thầm mang chuyện này ra ngoài khoe khoang khắp nơi, sự thật là bé con chỉ thích cởi tất ra sau khi đã được mang vào mà thôi.

Nhưng đúng là bạn nhỏ Trần Hoán Chi vừa kế thừa vẻ đẹp của bố mẹ, lại vừa kế thừa hết bộ trí óc thông minh từ bố mẹ.

Khoảng chừng một tuổi, phần lớn các bé con khác đều có thể gọi tên các thành viên trong gia đình một cách đơn giản, còn nhớ từ đầu tiên bé con học được chính là “bố!” từ thứ hai là “mẹ!” sau khi học hai từ này, hệ thống ngôn ngữ của bé con như bỗng nhiên được mở khóa vậy, cứ thế mà phát triển vượt bậc.

Mãi cho đến bây giờ Trần Thời Dữ vẫn không thể quên đi chuyện dạy học sớm cho con gái nhà bọn họ.

Bé con được học song song hai ngôn ngữ, ngoại trừ tiếng Trung, phần lớn thời gian Trần Thời Dữ và Từ Thanh Đào sẽ dùng tiếng Anh đơn giản để nói chuyện giao tiếp trong ngày thường.

Xem heo Peppa [*] nói chuyện trên tivi.

[*] Heo Peppa: tên một bộ phim hoạt hình.

Bé con đã có thể mô phỏng một vài từ phát âm đơn giản, có lúc còn bật thốt ra một hay hai câu thành ngữ khó phát âm.

Khiến Từ Thanh Đào khá kinh ngạc.

Nhưng biểu hiện của Trần Thời Dữ lại khá là bình tĩnh, dáng vẻ kiểu như “Con gái của anh mà, thông minh giống như anh là đúng thôi”.

Từ sau khi bé con có thể tự đi đường, mọi ngóc ngách ở hồ Thanh Sơn này đã không còn đủ để bé con chạy nhảy nữa rồi.

Thực sự thì còn mệt người hơn so với lúc bé con chỉ biết bò, lúc bình thường, nếu không để ý mà buông tay ra một cái, thì trong nháy mắt đã không tìm thấy bé con ở chỗ nào.

Hiếm có dịp giao thừa chỉ có người một nhà bọn họ.

Từ lúc chiều Từ Thanh Đào đã bận rộn, bảo mẫu đã chuẩn vỏ gói bánh và nhân từ trước, Từ Thanh Đào ở trong hoa viên vừa ôm bé con vừa chỉ huy Trần Thời Dữ dán câu đối, treo đèn lồng.

Sau khi bảo mẫu chuẩn bị sơ qua một chút, thì ngại ngùng xin Từ Thanh Đào nghỉ, nói muốn về đón giao thừa với con gái.

Trước lúc dì bảo mẫu đi, Từ Thanh Đào đã đưa cho dì ấy một phong lì xì lớn, tiện thể mừng một phong lì xì cho con gái mới sinh của dì ấy, dì bảo mẫu cầm lấy lì xì liên tục cảm ơn bà chủ, vui vẻ rời đi.

Mẹ con hai người tiễn dì bảo mẫu xong thì lại rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, bèn quay về nhà, nhìn thấy bố bé con đang gói bánh chẻo ở trước bàn bếp, Từ Thanh Đào xung phong nhận việc: “Chồng ơi, em giúp anh nhé!”

Sau hôn lễ, bây giờ cô đã có thể gọi “chồng” một cách vô cùng quen thuộc rồi.

Bé con cũng bắt chước mẹ: “Bố ơi, Chi Chi giúp giúp!”

Vừa cười đã lộ ra chiếc răng sữa vừa mới mọc, vô cùng đáng yêu.

Trần Thời Dữ cụp mắt nhìn xuống, hai mẹ con giống nhau như tạc, một lớn một nhỏ tha thiết nhìn anh.

Nhớ đến khả năng nấu nướng thảm hại của Từ Thanh Đào, lại nhớ đến bé con mới chỉ một tuổi.

Trần Thời Dữ trưng ra vẻ mặt bình tĩnh: “Anh không có sở thích bóc lột sức lao động của trẻ em.”

Cùng với đó, anh nói với Từ Thanh Đào: “Nếu như em muốn sang năm “được” làm góa phụ thì đến giúp anh cũng được.”

Từ Thanh Đào: “…”

Khả năng nấu nướng của cô chưa nỗi “ăn là sẽ trúng độc” mà!

Chỉ là làm mỳ vằn thắn mà thôi!

Hơn nữa, Thời Tiểu Dữ à, anh quá đáng lắm rồi đó!

Độc mồm độc miệng thì cũng thôi đi, anh còn phát hai cái vỏ bánh cho em rồi bảo em ra bên cạnh chơi là sao thế hả? Năm nay cô giáo Tiểu Đào đã hơn hai mươi tuổi rồi, không phải hơn mười tuổi:)!!

Anh không cần phải giúp đỡ.

Từ Thanh Đào vẫn cứ muốn mang theo bé con mà chen chúc nhau ở trước bàn bếp bên này để giúp đỡ.

Trần Thời Dữ không hổ danh là tổng tài bá đạo, nghe nói trước giờ anh chưa từng nghiên cứu cách gói bánh chẻo bao giờ, thế mà hôm nay dì bảo mẫu chỉ làm mẫu sơ qua có một lần, Thời Tiểu Dữ đã “trò giỏi hơn thầy”, gói bánh còn đẹp hơn cả dì bảo mẫu.

Tương phản hoàn toàn với cái được gọi là “thảm hại” mà Từ Thanh Đào và bé con gói, hình thù gì cũng có trên đời.

Chẳng biết Từ Thanh Đào nghe được truyền thống ở đâu, bảo rằng, phải cho tiền xu vào trong bánh chẻo.

Hơn nữa, nghe đồn là, nếu ăn trúng tiền xu thì một năm tới đây sẽ chỉ toàn là bình an, khỏe mạnh, và sẽ gặp vô vàn may mắn!

Chỉ là, vì e ngại Trần Thời Dữ không ăn được tiền xu, Từ Thanh Đào bèn âm thầm làm ký hiệu.

Nhìn chằm chằm bánh chẻo đã được cho vào nồi, nhìn đến nỗi mắt sắp trợn trừng lên luôn rồi, cứ muốn giả vờ như “vô tình” gắp trúng bánh chẻo đó rồi “vô tình” cho vào trong bát của Trần Thời Dữ, sau đó tha thiết nhìn anh: “Anh thử xem, em có một dự cảm, cảm thấy nhất định là anh có thể ăn trúng chiếc có tiền xu!”

Sau khi nhìn thấy hết một loạt các hành động của cô gái nhà mình, anh không thể nhịn được mà bật cười.

Véo má của Từ Thanh Đào: “Anh không cần ăn tiền xu thì vẫn sẽ rất may mắn, anh có em và có Chi Chi là đủ rồi.”

Sau hai năm kết hôn, khi đối diện với những “pha bóng thẳng” của Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào nghe thấy thì mặt vẫn sẽ đỏ, tim vẫn sẽ đập nhanh.

Cô thầm gật đầu: “Ồ.”

Bé con chẳng có mắt nhìn gì cả, bé dùng cánh tay nhỏ mập mạp chọc chọc vào mặt mẹ mình: “Mẹ, mặt đỏ đỏ, xấu hổ rồi.”

Từ Thanh Đào: “.”

Bố con hai người bây giờ đang hợp lực với nhau bắt nạt cô giáo Tiểu Đào phải không:)

Hơn nữa, chắc cảm giác của cô đã sai rồi nhỉ.

Trẻ con một tuổi chắc chỉ vô thức thốt ra lời nói này mà thôi, chứ làm ơn đừng di truyền cái gen độc mồm độc miệng kia của bố con bé nhé!!

Nhưng mà, đáng tiếc thay, rất nhiều năm về sau, sự thật đã chứng minh được rằng.

Bé con quả đúng là phiên bản nữ của Trần Thời Dữ.

Sau khi ăn xong bánh chẻo, cũng đã đến lúc chương trình Đêm hội mùa Xuân phát trên đài truyền hình trung ương đếm ngược sang năm mới.

Vân Kinh đã cấm đốt pháo hoa nhiều năm nay rồi, nhưng vẫn có nhiều người chạy ra khỏi nhà vào đêm giao thừa.

Ngoài kia mới rơi một trận tuyết lớn, lúc hai mẹ con cô ra khỏi nhà đã bị Trần Thời Dữ bao bọc chặt chẽ, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt nhỏ “đáng thương”.

Trong sân là thành quả của một nhà ba người cố gắng cả một buổi chiều, có ba người tuyết đáng yêu, hai lớn một nhỏ, đều được quàng khăn đỏ, hoa cỏ và cây cối đã được bé con treo lên một chiếc đèn lồng nhỏ.

Trước giờ biệt thự hồ Thanh Sơn chưa từng ấm áp và sôi động đến vậy.

Người ta không thể không cảm thán rằng, có tiền thật sướng biết bao, ra cửa rẽ trái là trung tâm thành phố, không cần phải chen chúc bon chen.

Mà, cách đó không xa, tháp đồng hồ cao nhất ở trung tâm thành phố đang bắt đầu đếm ngược, rất đông người không hẹn mà gặp ở trên phố, họ sôi nổi đón chào năm mới.

“Mười…”

“Chín…”

Như đã bị cảm xúc của mọi người lây nhiễm, bé có ở trong lòng Từ Thanh Đào cũng ngọt ngào đếm ngược:

“Tám…”

“Bảy…”

Từ Thanh Đào sợ lạnh, cô ôm bé con, cùng trốn trong lòng của Trần Thời Dữ, ngẩng đầu cười nói: “Trần Thời Dữ, anh đã ước xong ước nguyện của năm mới chưa!”

Cô cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ không nhận được đáp án từ anh, suy cho cùng, nhà tư bản như Trần Thời Dữ thì chắc là chỉ có mấy mong ước kiểu như “mỗi tháng Hằng Gia kiếm được một trăm tỷ” hay gì gì đó, nhưng Trần Thời Dữ lại gật đầu: “Ước rồi. Mỗi năm đều sẽ ước.”

Từ Thanh Đào kinh ngạc: “Mong ước gì thế anh?”

Cách đó không xa, người ta vẫn còn đang tiếp tục đếm:

“Năm…”

“Bốn…”

“Ước em.”

Trần Thời Dữ nhìn về phương xa, ánh mắt anh nhìn về nơi rất xa.

“Ba…”

“Hai…”

Anh nghĩ, trước đây ước em không thể bên anh mặc cho tháng đổi năm dời, thì năm nào cũng phải được bình an.

“Một!”

Hồi chuông đón chào năm mới vang lên.

Trần Thời Dữ dùng sức ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói:

“Ước em không những phải năm nào cũng bình an, mà sau này, năm nào em cũng phải ở bên cạnh anh.”

Một năm đoàn tụ sum vầy lại đến, bên nhau suốt quãng đời còn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc