SAU KHI BỊ TRA TÔI NHẶT VỀ TÔN NGHIÊM ALPHA



Mèo con vùng vẫy ở trong biển hoa đi về phía trước.
Hứa Yến bước về phía trước 1 bước, mèo con liền nhảy lên, chuẩn xác nhào vào mặt hắn.
Bị tiểu mao cầu ôm mặt, Hứa Yến hạnh phúc lâng lâng, hắn làm lơ đệm thịt đang đặt trên trán, ấn thân thể mềm múp của nó lại cọ cọ vào mặt mình.
“Meo!” Lông mao bị cọ nghịch, mèo con chống đẩy nhiều lần không có hiệu quả, liền thò móng vuốt ra, sử dụng võ vô ảnh meo meo.
“Oai….

Đau!”.
Hứa Yến liều mạng ngửa ra sau, nỗ lực cứu khuôn mặt mình thoát khỏi móng vuốt mèo, nhưng mèo con nhìn ra ý đồ của hắn, đồng thời nỗ lực duỗi móng vuốt ra cào.
Hứa Yến cảm thấy cần nói lý với mèo con, liền giơ nó tới trước mặt mình: “Một năm không gặp, cho tao cọ một tý thì có làm sao, tao chính là ba ba của mày”.
Yên tĩnh chăm chú nhìn nhau sau đó Hứa Yến liền nhận được đợt công kích càng mãnh liệt hơn.
Hứa Yến xuống nước: “Tao sai rồi! Hương ca, Hương đại gia, trảo hạ lưu tình!”
Ôm mèo lăn trên mặt đất mấy vòng, trên người cả hai đều dính không ít cánh hoa và bùn.
Nhóc con nằm trong khuỷu tay hắn, được vuốt lông, thoải mái tới mức nheo mắt lại.
Hứa Yến chọc chọc chân mèo, cào cào cằm nó: “Mày thì thật hưởng thụ, mặt tao vẫn còn đau đây”.
Mèo con hơi hơi nâng cằm lên để cho hắn cào, chờ hưởng thụ đủ mới lười biếng nhảy lên vai hắn.
Mèo con nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt hắn, đánh giá cả buổi mới tìm được một khu vực thịt non mịn, liền thò lại gần liếm liếm.
Nơi bị mèo con liếm qua hơi ngứa, Hứa Yến đổi góc độ đưa mặt tới gần miệng nó: “Nơi này đau….


Nơi này cũng đau….

Nơi này cũng….”
Thuận nước đẩy thuyền chính là thế mạnh của hắn.
Đệm thịt của mèo con ấn vào lớp râu lún phún trên cằm hắn, đẩy ra, dùng hành động tỏ vẻ, quá cứng, ghét bỏ. 
Hứa Yến nắm lấy móng vuốt của nó kéo tới bên miệng hôn một cái, chơi đệm thịt hồng hồng, rất là thoả mãn.
Đi vào trong phòng, hắn trực tiếp ôm mèo đi vào phòng tắm.
Đổ nước vào bồn tắm nhỏ chuyên dụng, Hứa Yến một tay nâng nó một tay xối nước lên người nó.
Mèo con bắt đầu hơi căng thẳng, đạp đạp vài cái liền ôm lấy cổ tay hắn, chờ thích ứng được rồi liền tuỳ tiện Hứa Yến lăn qua lăn lại, tắm chân tắm bụng, được hầu hạ thoải mái còn phát ra thanh âm rừ rừ.
Sau khi lông tơ ướt nhẹp, nhìn mèo con càng nhỏ, giống như vừa mới sinh không lâu.
Mùa xuân năm 15 tuổi hắn lần đầu tiên gặp được Hương Hương, nó bị nước mưa xối ướt nhẹp, toàn thân dơ bẩn, yếu ớt nằm trong bụi cỏ không biết bao lâu.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Hứa Yến cho rằng nó đã chết.
Nó rất sợ người lạ, không cho người lạ tới gần, nhưng nếu như mình cách xa nó, nó lại lặng lẽ thò qua, sau khi mình phát hiện, lại sợ hãi chạy đi xa.
Tốn mất một tháng, trên người chịu vô số vết cào mới có thể gần gũi với nó, kết quả tiểu tử này không có lương tâm chưa tới 2 ngày liền biến mất.
Lần đầu tiên tìm không thấy, hắn tìm suốt một tuần, cũng không có tâm trạng tới trường, trong núi ngoài ruộng đều đi hết một vòng, còn lên mạng đăng thông báo tìm mèo, nhưng cuối cùng không hề tìm thấy gì.
Đảo mắt đã tới mùa xuân năm thứ 2, nó không hề báo trước mà xuất hiện, vẫn nho nhỏ như ban đầu. 
Sáng sớm nhiều tháng sau, nó lại biến mất lần nữa.
Năm năm tiếp theo nó hầu như không hề thay đổi, thời gian ở trên người nó giống như không hề đọng lại chút gì. 
Thấy nó hưởng thủ tới mức sắp ngủ, Hứa Yến cào cào cằm nó, nói một câu trêu chọc: “Nếu mày có thể biến thành người, nhất định sẽ là một đại mỹ nhân”.
“Meo?”
Mèo con ngủ mơ mơ màng màng, nó muốn xoay người, thân thể vừa chuyển động, liền từ trên tay Hứa Yến té bùm vào trong nước.
Sợ hại vùng vẫy trong nước, chờ được vớt lên, cơn buồn ngủ đã không cánh mà bay, còn nghe được tiếng cười nhạo của con sen đang phục vụ mình.
“Ai bảo mày tham ngủ như vậy, mèo con lười biếng”.
Ánh mắt mèo con lạnh lùng, phi người nhày lên bồn tắm, khiến cả người Hứa Yến đều dính đầy nước. 
“Đừng nghịch”.
Hứa Yến lau nước trên mặt, duỗi tay ra tóm lấy nó.
Động tác mèo con nhanh nhẹn, tránh thoát khỏi tay hắn lại nhảy vào trong bồn nước, lại vùng vẫy móng vuốt, dùng sức hắt nước lên người Hứa Yến.
Hứa Yến không kịp tránh, tóc và quần áo đều dính nước, vội vàng sửa miệng: “Không phải là mèo con lười, Hương Hương nhà mình là ngoan nhất”.
Thật vất vả chờ mèo con chơi đủ rồi dừng lại, áo của Hứa Yến gần như đã ướt đẫm, trên tóc còn nhỏ nước.
Nhìn đầu sỏ gây chuyện còn đang trong bồn tắm, Hứa Yến bất đắc dĩ đứng dậy, quyết định cởi áo ra.
Hắn là người điển hình mặc đồ thì gầy cởi đồ ra thì toàn cơ bắp, đường cong cơ bắp cực đẹp, sức đàn hồi cực tốt.
Tóc mái ướt đẫm được vuốt ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng.
Mũi cao thẳng, bên dưới đôi lông mi dài thẳng là đôi mắt hẹp dài, trong đôi mắt sâu thẳm có 3 phần lạnh như băng, ba phần sắc bén.

So với vẻ âm trầm khi buông tóc thì hoàn toàn khác nhau.
Lạnh lùng, hoang dã, hơi thở tràn ngập tin tức tố alpha, khiến người khác không thể dời mắt.
Hắn tiện tay ném áo vào trong sọt đồ dơ, một tay cởi cái nút trên lưng quần, quay người lại liền nhìn thấy mèo con nhà mình đang bám trên thành bồn tắm, nâng đầu nhỏ, mắt to nhấp nháy nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Yến ngồi xổm xuống trước mặt nó, chạm vào cái mũi ướt đẫm của nó.
Hắn cười rộ lên liền lộ ra hai má lúm đồng tiền, khí thế trên người liền thay đổi, giống như gió xuân thổi vào mặt, trái tim cảm thấy ấm áp.
“Sao lại ngây ra như vậy? Có phải đã bị vẻ đẹp trai của ba ba làm cho choáng váng rồi không?”
Mũi mèo con giật giật, trên chóp mũi quanh quẩn hương cam, trong tươi mát mang theo mùi thơm cỏ xanh, còn có một ít mùi chua khó phát hiện.
“Hửm? Hương Hương, Hương bảo bối?”
Hứa Yến thấy nó ngơ ngác, trêu đùa chóp mũi và ria mép của nó, sau đó không hề ngoài ý muốn mà bị cắn.
“Oái….! Đau đau đau, ngón tay không thể ăn, mau há mồm”.
Chờ hai người đi ra khỏi phòng tắm, trời bên ngoài cũng đã tối.
Đầu tóc Hứa Yến loà xoà, hắn cột gọn tóc lại ra sau đầu..

Từ trong ngăn tủ lấy ra một bịch cá khô nhỏ, dưới ánh mắt lấp lánh của mèo nhỏ, mở túi cá khô ra bỏ vào bát của mèo nhỏ.
Mèo con cúi đầu nhìn theo tay hắn, hơi không vừa ý: “Meo…”
Quá ít. 
Hứa Yến điểm điểm đầu nhỏ của nó: “Mày không cho tao cọ, khấu trừ một nửa cá khô của mày”.
Mèo con bước ưu nhã đi qua đi lại, liếm liếm mu bàn tay của Hứa Yến, phe phẩy cái đuôi, dùng ánh mắt phản công: “Meo~…”
“Không cho bán manh, bán manh với tao cũng vô dụng, tiểu Hương nhãi con”.

Con sen họ Hứa vừa cảnh cáo vừa bốc thêm một nắm từ trong túi ra.
Nhìn thấy cá khô trong chén xếp thành một ngọn núi nhỏ, mèo con vừa lòng, đi trở về ngồi xổm xuống, nửa híp mắt, ăn rất vui vẻ.
Trên bàn cơm, Hứa Yến gắp một con tôm đã bóc vỏ đưa tới bên cạnh mèo con câu dẫn nó, rất là khoa trương mà khen ngợi: “Oa! Ăn quá ngon! Ngon gấp trăm lần so với cá khô nhỏ! Hôm nay trù nghệ quả thật là đã đạt tới đỉnh cao”.
Mèo con ngửi được mùi hương, hơi để ý quay đầu nhìn hắn.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, rốt cục mèo con không nhịn được, đi tới trước mặt hắn, chạm vào chén hắn kêu meo meo, ánh mắt di chuyển theo đôi đũa của hắn, thực sự thèm.
Nhưng Hứa Yến dường như không nhìn thấy, mỗi lần gắp đều nhét vào miệng mình, khiến cho mèo con càng vội, cái đuôi càng ra sức vẫy hơn.
“Meo!” Nếu không cho tôi nữa tôi sẽ cào anh.
Hứa Yến cười hề hề chỉ vào cái chén của nó: “Tôm bóc vỏ ăn ngon như vậy không thể cho không mày, mày phải dùng cá khô nhỏ của mày đổi với tao”.
Thân thể mèo con cứng đờ, hơi suy xét một chút, buông chén hắn ra, chán nản đi về.
“Trù nghệ của tao hiếm khi xuất thần một lần, chỉ được ăn vào hôm nay, sau này muốn ăn cũng không có, mày thật sự không muốn đổi sao?”
Mèo con đi ra ngoài 2 bước liền dừng bước chân lại.
Hứa Yến đợi một lát, rốt cuộc chờ được mèo con quay đầu, trên mắt to đã lấp lánh ánh nước, lỗ tai cũng rũ xuống, cực kỳ đáng thương.
Hứa Yến là một người yêu mèo, tim liền cảm thấy đau.
Vì sao lại muốn ép nó từ bỏ cá khô nhỏ mà nó yêu thích, nó còn nhỏ như vậy, mày không biết thương hương tiếc ngọc sao? Mày là tên khốn hả?!
Đang lúc hắn định từ bỏ nguyên tắc mà thoả hiệp, liền cảm thấy mu bàn tay hơi ngứa, mèo con chạm vào tay hắn, ngậm một miếng cá khô nhỏ thả vào trong chén hắn, cực kỳ đáng thương mà kêu “meo…” một tiếng.

Tay Hứa Yến run lên, trái tim vốn đã không đủ kiên cường liền bị bắn trúng, lập tức bế mèo con lên cọ cọ.
“So với cá khô nhỏ, thì mày càng khiến tao yêu hơn….”
Tuy rằng miếng cá khô này là miếng nhỏ nhất,  nhưng nhỏ cũng vẫn yêu!
Không hề ngoài ý muốn, hắn lại ăn vài vết cào. 
Đêm khuya, mèo con ngồi xổm trên ghế mềm, nhìn về một góc khác trong phòng.
Đây là một gian phòng vẽ tranh, trên tường và trên giá để đầy đủ các loại tranh.
Hứa Yến ngồi khoanh chân trên sàn nhà, ngơ ngác nhìn một bức tranh sơn dầu lớn treo trên tường.
Trên tranh sơn dầu vẽ một mảnh ruộng hoa cải dầu, màu sắc tươi sáng khiến cho người khác thấy yên lòng, ở một góc xinh đẹp viết ba chữ nhỏ “Hứa Tâm”.
Bức tranh sơn dầu này lấy màu đen và màu đỏ làm chủ đạo, không có vật thể rõ ràng, chỉ có một đống màu, đầy máu và chết chóc.
Sau một lúc lâu, Hứa Yến than nhẹ: “Nhiều năm như vậy, tao vẫn không học được khả năng hội hoạ của ngài”.
Mở cái hộp trong tay ra, đây là cái hộp hôm nay Sân Ngôn đưa tới, bên trong để mười lọ thuốc.
Lấy một lọ thuốc ra quơ quơ trước mặt, không biết Hứa Yến nghĩ tới cái gì, liền rũ mắt cười khổ: “Không muốn thấy tôi, lại nhớ rõ gửi thứ này cho tôi, vậy là có ý gì chứ?”.
Thuốc nguỵ trang giới tính, đây là tên mà Hứa Yến đặt cho loại thuốc này.
Từ nhỏ hắn đã dựa vào thứ thuốc này để qua mặt trung tâm gen và hệ thống trưng binh.
Hắn là một alpha, không muốn tòng quân thì chỉ có 2 cách, tự mình hại mình hoặc là tự thay đổi giới tính.
Hắn không biết cha tìm được loại thuốc này từ đâu, nhưng xác thật có thể thành công giúp hắn nguỵ trang thành omega, ngay cả kiểm tra đo lường gen cũng có thể lừa được.
Không chỉ có gen, ngay cả tin tức tố cũng thay đổi.
Loại thuốc này có thể khiến hắn ở trạng thái giữa alpha và omega, cũng không động dục giống omega, cũng sẽ không giống những alpha khác bị ảnh hưởng bởi kỳ phát tình của alpha.
Mười lọ thuốc thử, vừa lúc dùng đến 30 tuổi.
Đến lúc đó, hắn sẽ được tự do.
“Meo…”
Nghe được tiếng mèo kêu, tâm trạng nặng nề của Hứa Yến cũng nhẹ nhàng hơn, liền thuận theo vuốt lông nó, lông tơ tinh tế làm hắn yêu thích không buông tay.
“Tao ước gì tao cũng là một con mèo thì thật tốt, có thể làm cho người thích, còn hiểu được lời mày nói, chờ đến thời gian còn có thể đi cùng mày, không cần phải tiếp tục chờ những người mãi không trở về”.
Đêm khuya, ngoài cửa sổ truyền tới thanh âm mèo kêu, mèo con ghé vào trên gối liền mở ra 2 mắt, nó quay đầu nhìn Hứa Yến đang ngủ, nhẹ nhàng nhảy tới trên cửa sổ, thân hình nhoáng lên, thân hình nhỏ xinh đã xẹt qua bụi hoa, xuyên qua một đám cây cối sau đó một nam tử cao gầy đi ra.
Hắn không một mảnh vải che thân, làn da ở trong bóng tối giống như ngọc sáng, đôi mắt sáng ngời, trong suốt và sâu thẳm, đôi mắt lạnh lùng, đường cong cơ thể xinh đẹp kết hợp với khuôn mặt tuấn tú, hắn đang từ từ đi bộ ra ngoài.
Một thiếu niên mặc đồ đen đi tới, hai tay cầm quần áo dâng lên cho hắn: “ Quân chủ đại nhân, phát hiện một tổ chức dị nhân, đang cho người theo dõi”.
Nam tử nhận lấy quần áo mặc vào, thanh âm trầm thấp từ tính phát ra: “Đi xem”..


Bình luận

Truyện đang đọc