SAU KHI BIẾN THÀNH MÈO CỦA NAM THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



(*Giải thích xíu: Trong chương có nhắc đến câu ví von việc 1 người chỉ cắm đầu yêu mỗi 1 người nào đó là “Treo cổ trên một cái cây” nhé.)

Thanh âm của Thẩm Tử Sơ có phần xấu hổ và giận dữ, như thể sắp giơ nắm tay đánh người. Hơn nữa Sở Phi Ly còn không hề định buông ra, hiển nhiên vẫn chưa sờ vuốt đã ghiền.

Cái đuôi trên tay phủ lông mềm mượt, cảm giác thật thích.

Sắc mặt Thẩm Tử Sơ càng thêm đỏ, thật sự muốn đánh người rồi nha.

Ngay khi cậu chuẩn bị tấn công, một âm thanh bỗng vang lên trong đầu: [Đánh một cái trừ 10 điểm thân mật.]

Nắm tay mạnh mẽ của Thẩm Tử Sơ tức thì giảm lực, đổi hướng nhẹ nhàng đặt lên mặt Sở Phi Ly.

Tình cảnh đột ngột trở nên xấu hổ. Kia rõ ràng là sức mạnh của một nắm đấm nhỏ mềm mại đáng yêu, đừng nói đánh, miễn cưỡng lắm thì coi là đang cù người khác thôi.

Sở Phi Ly cũng bối rối, thực ra nếu Thẩm Tử Sơ đánh anh vài cú, gương mặt dày của anh sẽ không để tâm đâu. Chỉ không ngờ cậu lại đánh nhẹ như thế, chẳng khác nào đang làm nũng.

Cuối cùng anh vẫn thả đuôi cậu ra, đứng lên khỏi ghế sô pha.

Sở Phi Ly liếc xuống Thẩm Tử Sơ từ trên cao, không khỏi cười méo xẹo: “Xem ra em định chơi chiêu ra vẻ đáng yêu với anh.”

“Ai?! Anh nói cho rõ ràng!”

Sở Phi Ly cầm tay Thẩm Tử Sơ, nhẹ nhàng chạm lên môi mình: “Đánh người ta thì phải mạnh lên một tí, nhẹ thế thì anh chỉ nghĩ em đang làm nũng với anh thôi.”

Nũng cái gì hả? Cậu không hiểu chữ này.

Cậu sầu não toan rút tay ra, nhưng không ngờ vừa cử động bỗng bất cẩn đụng phải môi của Sở Phi Ly.

Cảm giác ấm nóng từ đầu ngón tay truyền lại, Thẩm Tử Sơ như bị điện giật, lập tức nắm chặt tay.

Sở Phi Ly tỏ vẻ “quả đúng là vậy”, kéo cái nắm nhỏ kia về phía mình, dịu dàng in lên một nụ hôn.

“Thật ra anh biết em là…” Mấy chữ cuối cùng chưa kịp ra khỏi miệng, Sở Phi Ly chợt thấy trước mắt bốc lên một làn sương trắng, ngay sau đó trên ghế sô pha chỉ còn một con mèo con.

Sở Phi Ly: “…” Cạn cmn lời.

Mèo con và anh mắt đối mắt.

Sở Phi Ly thở dài, rốt cục đành bế mèo lên.

Bây giờ là hai giờ sáng, đã rất khuya rồi. Anh ôm theo mèo vào phòng của mình, nhẹ giọng nói: “Muộn lắm rồi, ngủ đi.”

Có lẽ bởi quá mệt mỏi, Sở Phi Ly nhanh chóng ngủ say.

Trong bóng đêm, Thẩm Tử Sơ thận trọng nhảy xuống giường, cậu đang lo không biết Trình Mục Tiêu có còn ở ngoài đường hay không.

Cậu lật di động của Sở Phi Ly ra, định gửi một tin nhắn cho Trình Mục Tiêu, không ngờ mới mở máy đã thấy có người gửi tin QQ cho anh.

Đã ba rưỡi sáng rồi, ai mà vẫn còn thức vậy?

Thẩm Tử Sơ nghi ngờ nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng vẫn lựa chọn nhắn tin cho Trình Mục Tiêu trước, xin lỗi hắn vì chuyện hôm nay.

Vừa gửi tin đi, cậu lại thấy QQ của Sở Phi Ly có thông báo.

[Thời Quang: Mấy thứ tôi bảo giúp ông gom lần trước tôi gom xong hết rồi, thế ông có cần đồ không?]

[Thương Thủy Lưu Vân: Đồ? Đồ gì cơ?]

Sau đó QQ nhận được một loạt ảnh chụp, tất cả mẹ nó đều là mấy tấm ảnh rất mờ mà người khác chụp cậu trong hoạt động do trường tổ chức.

Toàn bộ đều là hình cậu.

Sở Phi Ly thu thập đống này làm gì?

Thẩm Tử Sơ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, ảnh mờ như thế, rõ ràng là người kia chụp không ra sao.

[Thương Thủy Lưu Vân: Tôi nhờ ông gom ảnh lúc nào đấy?]

[Thời Quang: Ngay ba hôm trước.]

Hóa ra là trong lúc cậu đang thi. Rốt cuộc Sở Phi Ly thừa dịp cậu không ở đây để làm gì hả?

[Thời Quang: Tôi còn mấy tấm rõ hơn, một trăm một tấm, lấy không?]

Mẹ nhà nó, sao sặc mùi tay buôn băng đĩa người lớn thế nhỉ? Cứ như đang giao dịch phi pháp vậy!

Thẩm Tử Sơ vội vàng dập tắt ý nghĩ đó của mình, cậu muốn biết tên Thời Quang này là ai.

Xem ra phải dẫn dắt câu chuyện một chút mới được!

[Thương Thủy Lưu Vân: Một trăm một tấm quá đắt.]

[Thời Quang: Mẹ ơi… Thiếu gia nhà ngài mà cũng có ngày chê đắt! Không phải băng ghi âm ngày trước tận ba nghìn tệ à? Ngài chưa từng kêu nửa lời mà!]

Trong đầu Thẩm Tử Sơ bắn đầy sọc đen, nếu hiện tại đang ở hình người thì mặt cậu phải chuẩn màu đen kịt.

Thì ra là tên đó đã bán cho Sở Phi Ly cái băng ghi âm đọc diễn cảm kia?

[Thương Thủy Lưu Vân: Tôi không được kêu đắt à?]

[Thời Quang: Được được được, do thiếu gia anh quyết cả… Sau này em không dám hét giá bừa bãi nữa.]

[Thương Thủy Lưu Vân: Sao ông nhắn tôi muộn thế?]

[Thời Quang: Hôm nay có tí việc nên muộn, ông với Thẩm Tử Sơ tiến triển thế nào rồi?]

[Thương Thủy Lưu Vân:…]

[Thời Quang: Đừng có giả chết, lần nào hỏi chuyện này ông cũng chỉ im như thóc. Khó khăn lắm mới come-out được với người nhà, ông cứ treo cổ trên một cái cây thế à? Người đẹp trên đời còn nhiều lắm, hôm nào tôi dẫn ông đi chơi nhá.]

Thẩm Tử Sơ thoáng chốc không biết phải trả lời ra sao, trái lại đột nhiên cảm thấy thật khó chịu.

Giữa lúc cậu còn đang do dự, cái người tên Thời Quang lại gửi tin nhắn tới.

[Thời Quang: Ầy, có phải ông lại sắp ca bài “Đây là chuyện của tôi, tôi thích cậu ấy” kiểu kiểu thế không? Đã bảo ông đừng có nhát như thỏ thế rồi, cứ đè luôn đi!]

Đè cái đầu! Cút!

Có điều nhìn câu ở giữa của người kia, cơn giận trong lòng Thẩm Tử Sơ chẳng hiểu sao bỗng xẹp mất.

Thì ra Sở Phi Ly luôn có thái độ như vậy?

Trái tim Thẩm Tử Sơ hơi ngứa ngáy, chợt rất muốn biết thường ngày anh nói những gì.

[Thương Thủy Lưu Vân: Hôm nay muộn quá rồi nên đầu tôi hơi đơ, bình thường tôi hay nói thế nào?]

[Thời Quang: Ôi, nói mà tai tôi chai sạn luôn rồi, nhắm mắt tôi cũng soạn ra được “Tuyển tập danh ngôn Sở Phi Ly”.]

[Thời Quang: Tôi không muốn ra ngoài chơi bời, ông mà còn nói mấy câu ấy với tôi nữa thì lần sau gặp lại đừng trách tôi trở mặt.]

[Thời Quang: Tôi thích cậu ấy, treo cổ thì treo cổ.]

[Thời Quang: Eo không được buồn nôn quá, tôi không gửi được nữa, cái đồ trái tim “thiếu lữ” nhà ông!]

[Thương Thủy Lưu Vân: … Tôi không thiếu lữ.]

[Thời Quang: Hôm nay thì không thế thật, cảm giác hơi lạnh nhạt nhỉ, đừng nói ông lây bệnh của Thẩm Tử Sơ rồi nhé? Thích cậu ta cũng không cần phải thế chứ.]

Thẩm Tử Sơ rùng mình. Hình như đây là lần thứ hai cậu nghe người khác nhận xét mình lạnh nhạt rồi.

Trong lúc mơ mơ màng, Thẩm Tử Sơ theo phản xạ lựa chọn cách trả lời lúc trước.

[Thương Thủy Lưu Vân: Tôi không thiếu lữ -v-]

[Thời Quang: Không dùng cả icon, lần này ông định làm gì?]

[Thương Thủy Lưu Vân: Tôi không thiếu lữ -v-]

Khi nhìn thấy dòng chữ đó, Cao Hạo bên kia cuộc hội thoại QQ run rẩy. Xong phim… Hôm nay nói quá trớn rồi, tên ấy chẳng những tâm hồn “thiếu lữ” mà còn thù cực kỳ dai.

Anh ta không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể đổi đề tài.

[Thời Quang: Chuyện lần trước ông bảo sẽ mang em mèo mới nhặt được đến chỗ tôi kiểm tra ý, nếu nó đủ sáu tháng thì tôi khuyên ông nên triệt sản.]

[Thương Thủy Lưu Vân: Tôi không triệt sản!!!]

Cao Hạo sửng sốt, sau đó anh ta thấy thông báo trên màn hình…

Đối phương đã gỡ một tin nhắn.

[Thương Thủy Lưu Vân: Nó không triệt sản!]

Cao Hạo càng cảm thấy kỳ lạ hơn, có điều đã khuya lắm rồi, anh ta cũng chỉ đành ôm nỗi nghi ngờ, gửi một câu.

[Thời Quang: Ồ.]

Đêm nay, tâm trạng của Thẩm Tử Sơ quả thật vô cùng phức tạp. Cậu vốn đã bẻ tay răng rắc định đánh chết Sở Phi Ly rồi, ai bảo anh cố ý đùa giỡn cậu, nhưng lời của Thời Quang lại khiến trái tim cậu như được rót đầy mật ong.

Cậu trở lại phòng của Sở Phi Ly. Nếu đã gửi tin nhắn cho Trình Mục Tiêu rồi thì hẳn sẽ không sao cả.

Thẩm Tử Sơ nhắm nghiền hai mắt. Cậu cảm thấy cơ thể nặng trĩu, rất muốn cứ vậy ngủ thật say.

Sắc trời dần dần sáng lên, bóng tối từng bước lùi lại. Ánh ban mai lộ ra, con phố được nắng chiếu ấm áp thêm vài phần, khiến người ta hoài nghi những bông tuyết đêm qua chỉ là giấc mộng.

Đồng hồ sinh học của Sở Phi Ly rất chính xác, khi vừa tỉnh giấc, anh bỗng cảm nhận được có một cơ thể khác đang quấn chặt với mình.

Ánh mắt Sở Phi Ly thay đổi. Anh nhìn vào chăn, quả nhiên thấy ngay gương mặt của Thẩm Tử Sơ.

Nhịp thở của cậu rối loạn, mặt mũi đỏ bừng, hai mắt vẫn nhắm nghiền có vẻ rất khó chịu.

“Khỏa Khỏa?”

Gọi mãi mà cậu không tỉnh, Sở Phi Ly đặt tay lên vầng trán kia.

Chạm vào mới phát hiện trán cậu đang nóng rần. Sở Phi Ly tức thì biến sắc, chợt nhớ đêm qua lạnh đến thế, cậu lại ở ngoài trời lâu như vậy, sao anh không nghĩ tới chuyện cho cậu uống thuốc đề phòng bị cảm sau khi về nhà chứ!

Anh toan đưa cậu đến bệnh viện, nhưng nhìn bộ dạng Thẩm Tử Sơ với đôi tai và cái đuôi lộ ra ngoài, anh đột nhiên chẳng biết làm sao.

“Tử Sơ!” Sở Phi Ly gọi tên cậu.

Thẩm Tử Sơ không nghe thấy, vẫn chỉ cau chặt đôi mày.

Sở Phi Ly càng thêm luống cuống, đi lấy bừa một bộ đồ của mình để mặc cho cậu. Khoảnh khắc ngón tay chạm tới da thịt của Thẩm Tử Sơ, anh mới phát hiện cơ thể kia rốt cuộc nóng đến thế nào.

Anh không chút chần chừ bọc kín toàn thân cậu, đi thang máy xuống thẳng hầm để xe, khởi động ô tô.

Trước khi đi, anh gọi điện thoại cho tên bác sĩ thú y đần mình quen biết. Lúc này không còn cách nào khác hơn là nhờ anh ta.

“Mèo của tôi bị ốm, chờ lát nữa tôi đến chỗ ông.”

“Đêm qua mới bảo ông mang nó đến kiểm tra mà hôm nay đã ốm rồi?”

“Tối qua ông nói chuyện ấy lúc nào?”

Cao Hạo ngớ ra: “Đêm qua ấy…”

Sở Phi Ly nhìn Thẩm Tử Sơ cạnh ghế lái, càng thêm sốt ruột: “Thôi dẹp chuyện ấy đi, tôi phải xuất phát luôn đây.”

Nói rồi anh cúp điện thoại.

Chiếc xe phóng thẳng một mạch, chẳng mấy chốc đã tới nơi ở của Cao Hạo. Sở Phi Ly khom lưng bế người trong xe lên, khi chạm vào cậu, anh dường như còn có thể cảm nhận được luồng khí mà cậu thở ra cũng nóng bỏng.

Bãi đỗ xe cách bệnh viện thú y của Cao Hạo một đoạn đường, Sở Phi Ly cõng Thẩm Tử Sơ chạy đi.

Khi nhìn thấy anh, Cao Hạo ngơ ngác: “Ông làm gì đấy?”

Sở Phi Ly thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cứu cậu ấy!”

Cao Hạo rống lên: “Tôi là bác sĩ thú y! Ông mang người đến đây làm gì?”

Sắc mặt Sở Phi Ly tối xuống, kéo tuột mũ trùm trên đầu người trong tay.

Đôi tai của Thẩm Tử Sơ lộ ra, kết hợp với gương mặt tinh xảo của cậu thoạt trông đáng yêu vô cùng.

Cao Hạo đột ngột ho khù khụ, rõ ràng cũng nhận ra đây là Thẩm Tử Sơ.

“Đờ mờ!”

Sở Phi Ly liếc: “Ca này ông có chữa không?”

Cao Hạo sợ đến tim đập bình bịch: “Ông chưa từng nói cho tôi biết là người ông thích thành tinh rồi!”

Khó khăn lắm mới bò ra được khỏi vực sâu sợ hãi, anh ta run bần bật đuổi khách đi, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật trước mắt.

“Tôi học cùng trường đại học với cậu ấy lâu như thế, ở trong cùng một câu lạc bộ mà cũng không hề phát hiện được cậu ấy thành tinh. Không phải chuyện có chữa hay không! Sao ông lại đem người nguy hiểm như thế đến chỗ tôi hả?”

“Nguy hiểm?” Ánh mắt Sở Phi Ly lúc này mới lóe lên nguy hiểm, lạnh lùng nhả ra một câu “Không chữa cũng phải chữa!”

Bình luận

Truyện đang đọc