SAU KHI CHIA TAY LÀM SAO GIỮ BẠN TRAI

“Alo, mẹ à, hôm nay con không về nhà đâu.” Tống Liên lén lút quay đầu liếc nhìn Đường Kham Nhất đang ngồi trên ghế sa lon gọt táo, khẽ mím môi, “Vâng, làm lành rồi.”

Cậu nghiêm túc lắng nghe mẹ liên miên cằn nhằn ở đầu kia điện thoại, có chút hơi khó chịu gãi đầu một cái, lại đem mái tóc mới vừa sấy khô tóc vò loạn vò thành đầu ổ gà: “Phần lớn là lỗi của con, do con chưa nghiêm túc hỏi rõ đã cáu kỉnh với hắn.”

“Lần sau sẽ không thế nữa.” Cậu nằm nhoài trên lan can ban công, giọng nói mềm mại nhu nhu, “Vâng, cảm ơn mẹ.”

“Mẹ ngủ ngon.” Không biết đầu kia điện thoại nói gì, tai Tống Liên đỏ bừng, cái tay nhàn rỗi núp ở trong áo lông dày lén che kín lỗ tai, mặt cậu chôn ở trong khuỷu tay, ngay lúc đối phương muốn cúp điện thoại, cậu nhịn lại sự thẹn thùng không giấu nổi kia, nhẹ giọng nói, “Con cũng yêu mẹ.”

Tống Liên kéo cửa kính ban công ra, Đường Kham Nhất đã ngồi ở thảm lông dài dưới ghế sô pha, ánh đèn màu cam rơi trên người hắn, hoà cùng màu sắc của trái táo tây trên tay.

“Hay là em ăn cả vỏ luôn đi.” Đường Kham Nhất tự trách, “Anh đã gọt hỏng hai quả táo rồi.”

Trong thùng rác là hai cái hạt táo bị hủy thi diệt tích.

Tống Liên nhận lấy quả táo tây kia, đặt mông ngồi sát Đường Kham Nhất, cắn một miếng rồi nói: “Vậy em sẽ giúp anh gọt một quat, có được không?”

Ngày thứ ba sau khi chia tay, cũng là ngày đầu quay lại.

Một buổi tối, Đường Kham Nhất và Tống Liên nằm cạnh nhau xem phim ma, đem đồ ăn vặt cùng hoa quả còn thừa trong nhà vơ vét lộn xộn đến không còn một miếng. Tuy rằng phim chiếu được một nửa thì hai người đã ở trên ghế sa lon thân mật đến khó rời khó bỏ, chẳng hề để ý tới tình tiết tiếp theo, thế nhưng hôm sau khi ôm nhau tỉnh dậy trong nắng sớm, trong đầu Tống Liên vẫn có một đống âm thanh còn thê lệ hơn cả ma nữ của vị nữ chính trong bộ phim tối hôm qua.

Như ma âm tràn vào lỗ tai.

Cậu thống khổ che đầu, quyết định lần sau phải đổi thể loại phim.

Cậu thực sự không bò dậy nổi để chạy bộ sáng sớm, cũng may Đường Kham Nhất đã hoàn thành hoạt động chạy bộ kỳ này cho cậu, có thể thay cậu thực hiện. Vì vậy, lúc Đường Kham Nhất giúp Tống Liên quẹt thẻ xong tiện tay mua đồ ăn sáng về, không ngạc nhiên chút nào gặp một người cũng đang mắc bệnh lười giai đoạn cuối, cô nàng Liêu Giai không tới cuối kỳ sẽ không dậy sớm.

Liêu Giai liếc mắt một cái liền nhận ra thẻ trong tay Đường Kham Nhất là của Tống Liên, khăn quàng cổ cũng là của Tống Liên.

Xem ra là làm hòa rồi.

Liêu nữ sĩ ánh mắt thâm trầm mà liếc nhìn Đường Kham Nhất, quay người lại như con thỏ bị phá tổ, chạy.

Nếu lúc khám sức khoẻ cũng có được sự quyết đoán bậc này, chắc cũng chẳng khóc đến kêu trời gọi đất.

Đường Kham Nhất thu hồi tầm mắt lại, mang theo cháo và quẩy gói kỹ, lễ phép cảm ơn dì làm việc ở nhà ăn.

Ngược lại cơ hội chỉnh Liêu Giai còn rất nhiều.

Vì vậy trên lớp mao khái*, Liêu nữ sĩ bị Nguyên Khâu Minh và Đường Kham Nhất hai bên trái vây ở giữa.

*mình đoán là một môn học gì đó, nhưng không biết là môn gì

“Tui thề, tui đã khuyên rồi.” Liêu Giai nhìn Đường Kham Nhất dùng bút dạ xoạt xoạt xoạt đánh dấu trọng điểm, cẩn thận nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, “Thế nhưng đứa nhỏ Tống Liên này rất thích đoán mò, tui lại không thể khống chế người khác nghĩ gì, phải không?”

Đầu bút ma sát với giấy phát ra một tiếng bén nhọn, Đường Kham Nhất giương mắt nhìn lướt qua Liêu Giai, một lần nữa đem tầm mắt chuyển qua nhìn máy chiếu, giáo sư già vẫn đang chậm rãi nói, cực kỳ hăng hái mà nêu ví dụ.

Áu, vẫn còn tức giận.

Liêu Giai đành phải kiên trì tiếp tục nói: “Tui đây chẳng phải là không tiện từ chối cậu ấy sao, nên giúp cậu ấy nghĩ cách.” Cô cười mỉa.

“Cho nên liền khuyên bọn tôi chia tay đi có đúng không?” Đường Kham Nhất cười nhẹ một tiếng, ánh mắt vèo vèo mà phóng dao, khiến da đầu Liêu Giai phát đau.

Cô cầu viện liếc nhìn Nguyên Khâu Minh, đối phương nâng nâng sách mao khái, ra hiệu cô tự cầu phúc.

“Thi mao khái là được mở sách, cậu sợ hắn làm gì!” Liêu Giai bực mình mà trừng mắt nhìn Nguyên Khâu Minh có thể coi là chân chó, nhỏ giọng nói, “Hơn nữa sang năm ông xuất ngoại rồi có được không!”

“Cho nên là, môn lớn nhất càng không thể bị trượt được.” Nguyên Khâu Minh không cốt khí mà nhún vai một cái, “Hơn nữa chuyện tình cảm nhà ngừoi ta, bà dây vào làm gì.”

Liêu nữ sĩ trong ngoài bất nhất*: Ông cho rằng tui muốn lo lắm chắc?

*nói một đằng nghĩ một nẻo

Vì tài nguyên không đủ mà lại không may mắn chọn phải nhiều bộ môn tổng hợp, Liêu Giai cả tâm muốn khóc cũng đều có.

Vì cái nguyên tắc “Ông không cho tui dễ chịu, ông cũng đừng hòng quá dễ chịu”, cổ họng đều vì xin lỗi mà hơi khô, Liêu Giai hắng giọng một cái, tiến lên trước “gây sự”.

“Được rồi, tui kể cho ông một bí mật nhỏ.” Liêu Giai ngó dáo dác mà lại gần, bị ánh mắt ghét bỏ của Đường Kham Nhất trạc đúng tim đen mà cũng không thối lui chút nào, nhỏ giọng nói, “Mấy năm cấp hai Tống Liên kỳ thực thầm mến một người.”

“Kinh hỉ không, ngoài ý muốn không.” Cô mang theo nụ cười tiểu nhân đắc chí mà nhìn Đường Kham Nhất, chờ người nào đó vì lên cơn ghen mà giận dữ.

“Nhưng giờ cậu ấy thích tôi.” Đường Kham Nhất Lv MAX đầy mặt vô tình quay đầu cười khẽ, “Từ cấp ba thích đến tận bây giờ.”

“Tôi là mối tình đầu của cậu ấy. Sao tôi lại phải lưu ý mấy tiểu miêu tiểu cẩu* đó chứ.”

*chó nhỏ mèo nhỏ, để qt cho nó cute

Liêu Giai, Nguyên Khâu Minh: =_=

Đừng dối lòng, ông quả thực cực kỳ để ý đúng chứ.

Liêu Giai cùng Nguyên Khâu Minh một lời khó nói hết mà nhìn chữ viết rẽ đông quẹo tây, sôi nổi biến nữu chi tình* trên tờ giấy của Đường Kham Nhất, Nguyên Khâu Minh không đành lòng nhìn bạn tốt bị trêu đùa, có lòng nói: “Thầm mến ai?”

*???????

Người nào đó đang múa bút thành văn giờ này cũng không có thể nhịn được mà cào tâm nạo phổi.

Chớ giả bộ, lực chú ý của ông căn bản không ở trong sách. Liêu Giai thở dài, một chút khoái cảm trả thù cũng không có, chỉ thấy mình lại bị tọng vào một miệng bánh chó, lúc này tâm cực kỳ mệt.

(No zuo no die:)))

Cô vỗ vỗ vai Đường Kham Nhất, nói: “Nếu như muốn biết đến vậy, tự đi hỏi Tống Liên đi.”

Tối đó, Đường Kham Nhất trăn trở đến giờ cơm rốt cục vẫn không cách nào thuyết phục bản thân không để ý.

Hắn ôm Tống Liên đang bận nấu cơm một cái, tự mình cũng cảm thấy vị chua quá nặng: “Em…”

“Thôi, không có gì.” Đường Kham Nhất thất bại đem mấy lời vọt ra đến miệng nuốt cả vào, đem đầu chôn ở hõm cổ Tống Liên, chỉ cảm thấy tâm đau đến phát hoảng.

“Làm sao vậy?” Tống Liên tắt bếp, quay người ôm lấy Đường Kham Nhất bất ngờ nổi tính trẻ con, “Em nghe nè.”

“Đối tượng thầm mến hồi cấp hai của em là ai.” Đường Kham Nhất rầu rĩ nói.

“Liêu Giai kể cho anh à?”

Thật sự có!

Đường Kham Nhất lúc này như đang lăn lộn trong biển giấm chua, sóng lớn mãnh liệt, vẫn phải nghiến răng mới không đến nỗi đầy mặt oan ức lên án.

Anh đối với em là nhất kiến chung tình*, em sao có thể thích người khác chứ.

*nhìn một lần mà yêu một đời

Là vì thời gian anh gặp em quá muộn sao?

Hắn là thật sự có chút khổ sở, phải hôn hôn mới có thể bình tĩnh lại.

(=]]]]]]]]]]])

“Thiệt tình.” Tống Liên bị hôn đến bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ đến kiến nghị mà hôm trước lúc gọi điện thoại mẹ dạy cho, nhịn thẹn thùng xuống, khẽ cười, “Anh.”

“Em yêu anh.”

Nhìn thấy yêu thích không quên.

Tác giả có lời muốn nói:

Hẳn là kết thúc rồi (đổ mồ hôi)

(Thật sự có người tự ghen với mình luôn ấy các thím ợ =]]])

____________________

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc