SAU KHI ĐỌA MA, TA TRỞ THÀNH NỐT RUỒI CHU SA CỦA BỌN HỌ

“Ôn tỷ tỷ, quả nhiên rượu của người là ngon nhất!” Long Chiêm cầm ly rượu hết lòng khen ngợi, có lẽ là bởi vì đã ngà ngà say, chiếc cổ trắng trẻo của hắn bắt đầu ửng đỏ.

Nhưng lông mày của hắn vẫn nhếch lên, tràn đầy tự mãn của một thiếu niên, mang dáng vẻ của một tiểu bá vương ngang ngược thường ngày.

Ôn Hoài Nguyệt nghe xong, mím môi cười xấu hổ, đưa mắt nhìn về phía Hành Hoa đang cầm ly rượu, hắn cụp mắt xuống không nói lời nào.

"Hành Hoa." Nàng ta nhỏ nhẹ hỏi: "Chàng đang nghĩ gì vậy?"

Đôi mắt của nàng ta đầy e thẹn cùng mong đợi, nhưng tiếc là bản thân Hành Hoa Tiên Quân lại không để ý đến điều đó.

Hắn vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay, chỉ có Dịch Hoài Tử mở miệng: “Hoài Nguyệt, nghề nấu rượu, dĩ nhiên không ai có thể sánh được với nàng.” Hắn nghiêm túc lên tiếng xoa dịu không khí hiện tại.

Tuy nhiên, Ôn Hoài Nguyệt dường như vẫn chưa thoả mãn, thậm chí còn đỏ mặt vì tủi thân, đôi mắt dần rươm rướm đẫm lệ.

Long Chiêm nhìn thấy không chịu được liền hung hăng ném ly rượu, chỉ trích: "Hành Hoa! Ôn tỷ tỷ đang hỏi ngươi đó! Ôn tỷ tỷ vẫn luôn lo lắng, nhớ nhung ngươi, vết thương vừa lành lại đã nghĩ đến việc nấu rượu cho ngươi. Ngươi bây giờ lại làm ra dáng vẻ như vậy là có ý gì?!

“Lẽ nào lại nghĩ về người đó...”

“Ngon lắm.” Hành Hoa đột nhiên cất tiếng, nhặt ly rượu lên đặt lại trên bàn, ánh mắt có ý cười nhưng rất yếu ớt.

"Hoài Nguyệt, tay nghề của nàng rất tốt."

Ôn Hoài Nguyệt nén nước mắt, cười khổ, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Vậy là tốt rồi, chỉ cần chàng thích là được."

Hành Hoa Tiên Quân chỉ cười cười không đáp lại, cũng không dỗ dành vỗ về nàng như trước nữa.

“Ôn tỷ tỷ, tỷ đừng quan tâm hắn nữa, hắn có thích hay không không quan trọng, ta và Dịch Hoài Tử thích là đủ rồi!”

Long Chiêm miệng mang theo hơi rượu, không kiểm soát được mà nghĩ gì nói đó: "Nếu không phải Nhan Linh đã c.h.ế.t..."

Nụ cười trên môi Ôn Hoài Nguyệt bỗng chốc cứng đờ.

Cuối cùng, vẫn là Dịch Hoài Tử ra tay giải vây: "Tiểu Điện hạ, người say rồi."

Long Chiêm nhìn chằm chằm lại ra vẻ phản bác.

Bọn họ vẫn đang cười đùa vui vẻ ở đó, nhưng Hành Hoa Tiên Quân lại đặt ly xuống, vừa đứng dậy rời đi liền bị Ôn Hoài Nguyệt níu tay giữ lại.

Công bằng mà nói, dung mạo của Ôn Hoài Nguyệt vô cùng kinh diễm, dấu trăng bạc giữa hai lông mày khiến nàng ta càng trở nên toả sáng khác biệt, dễ dàng thu hút người khác.

Chẳng trách nàng ta lại trở thành "Bạch Nguyệt Quang" trong mắt đám Tiên Quân ở Tiên Giới.

"Hành Hoa." Ôn Hoài Nguyệt níu hắn lại, đôi vai gầy của nàng ta run lên "đang trách ta sao?"

Hành Hoa Tiên Quân khẽ mở mắt, hắn không hiểu vì sao nàng ta lại hỏi vậy nhưng vẫn phủ nhận: "Không có."

Ôn Hoài Nguyệt đau lòng cắn môi, do dự hồi lâu mới hỏi lại: “Vậy tại sao từ khi nàng ta rời đi, chàng lại đối xử với ta lạnh nhạt như vậy?”

“Nàng ta lúc đó hại ta hôn mê suýt chút nữa có thể không tỉnh lại, nàng ta chẳng qua là chột dạ vì bị nói trúng tim đen, lương tâm cắn rứt nên mới nhảy khỏi Tiên Giới. Tại sao tất cả các ngài đều mãi vẫn không thể quên nàng ta? Tiểu Điện hạ miệng thì ra vẻ tàn nhẫn mắng mỏ nàng ta tàn ác, nhưng không phải cứ nói ba từ là lại nhắc đến nàng ta sao? Dịch Hoài Tử bề ngoài không nói gì, nhưng trong phủ vẫn còn giữ lại cây Xích Linh mà nữ nhân đó trồng. Cả chàng nữa... "

“Hoài Nguyệt,” Hành Hoa Tiên Quân thở dài: “Nhan Linh đã c.h.ế.t rồi.” Hàm ý là cần gì phải phí sức so đo chi li với một người đã c.h.ế.t làm gì.

"Hơn nữa, không thể hoàn toàn trách nàng, là chúng ta có lỗi với nàng ấy."

Đây là cuộc tụ họp kể từ khi Ôn Hoài Nguyệt biến mất rồi trở lại sau đợt trấn áp bệnh dịch tả cuối cùng, lý ra phải rất hân hoan, vui vẻ. Cả kẻ thế thân của nàng cũng đã biến mất như mọi người hằng mong muốn rồi, vậy nên lại càng phải viên mãn hơn chứ. Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như vậy.

“Hừ.”

Qua tấm thuỷ kính, ta nhìn thấy được dáng vẻ yếu đuối mỏng manh gần như không thể đứng vững của Ôn Hoài Nguyệt và bộ dạng nực cười của Hành Hoa.

Khi Ôn Hoài Nguyệt trở lại, người luôn trong tình cảnh xấu hổ lúng túng nhất chính là ta.

Cũng nhờ nàng ta quay lại, những ký ức tạm thời bị phong ấn của ta lại trở về.

Năm đó, khi cuộc nội biến ở Ma Vực xảy ra, Ma Tôn lúc đó là nghĩa huynh của ta - Nhan Loan, đã phong ấn trí nhớ và tiên công của ta rồi đưa ta ra ngoài.

Chẳng ngờ bị mất trí nhớ khiến ta không cẩn thận mà lạc vào một nơi cực kỳ nguy hiểm, cổ quái, là Hành Hoa đã đến đánh yêu quái để cứu ta. Cũng là hắn đưa ta đến Tiên Giới, trở thành “thế thân" của “Bạch Nguyệt Quang", để đám Tiên Quân đó xem ta là kẻ thay thế.

Cho đến khi Ôn Hoài Nguyệt trở lại, không ngại đánh đổi cả an toàn của bản thân làm mồi nhử để bày mưu tính kế hại ta, ta mới lấy lại trí nhớ.

Sau khi hồi phục ký ức, ta chỉ đơn giản là thuận nước đẩy thuyền, giúp nàng ta hoàn thành tâm nguyện muốn làm mồi nhử của mình, xác thực xong chuyện này, cuối cùng ta đã từ Tiên Giới nhảy xuống.

Vì là ma quỷ nên ta sẽ không chết, nhưng kể từ khi trở lại Ma Vực, tiếp quản toàn bộ Ma giới từ Nhan Loan, không ai trong bọn họ có thể thông qua hơi khí trước đây mà tìm thấy được ta.

Vì vậy đương nhiên, họ đều nghĩ rằng ta đã c.h.ế.t.

Vậy cũng được, ta cũng chẳng còn tâm trí để theo đuổi những cảm xúc thất bại năm xưa nữa.

Bọn họ đối xử với Ôn Hoài Nguyệt tốt cũng được, tệ cũng được, đều không liên quan gì đến ta.

Nhưng không lâu sau khi ta hồi phục, vào một ngày nọ ta từ trong mơ giật mình tỉnh dậy, một đoạn ký ức trong giấc mộng vừa nãy đột nhiên xuất hiện trong tâm trí ta - Ta mới trở lại Ma Vực chưa bao lâu, một lần đại chiến Tiên Ma khác lại nổ ra, Ôn Hoài Nguyệt đã giẫm đạp lên ta, thành công có được hào quang toả sáng, Ma Vực thất bại hoàn toàn.

Không chỉ vậy, nhiều Tiên Quân năm đó xem ta làm thế thân còn hành hạ trái tim ta, giễu cợt ta, chỉ vì đổi lấy nụ cười của Ôn Hoài Nguyệt.

Khách quan mà nói, ta không có nhiều ác cảm với Ôn Hoài Nguyệt, cũng không có hứng thú cùng nàng ta tranh giành nam nhân.

Những ngày gần đây, ta theo dõi bọn họ qua tấm thuỷ kính chẳng qua là vì muốn nắm được những động tĩnh khác thường của họ.

Ta chỉ tiện tay lấy tấm chiếc kính trong suốt ra nhìn thử thôi, ai biết được vật này lại có thể nhìn trộm bọn họ đôi lần như vậy.

"Tiên Quân! Hành Hoa Tiên Quân!" Trên tấm kính hiển thị có người đang vội vàng chạy vào, nói gì đó với Hành Hoa Tiên Quân.

Hành Hoa Tiên Quân thẫn thờ một lúc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Ôn Hoài Nguyệt lo lắng nhìn hắn: "Có chuyện gì vậy? Có cần ta..."

“Hành Hoa." Một người khác lại bước vào, tay hắn vẫn còn in rõ ràng dấu răng ta cắn.

Ngừng một chút, hắn đột nhiên cau mày nhìn về phía chính diện tấm kính, hơi giơ tay lên, hình ảnh trong kính lắc lư.

Có khi nào bị hắn phát hiện rồi không? Ta nhanh tay cất tấm kính trong suốt đi.

Từ bộ dạng của bọn họ có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Mà rất có thể, chuyện này có liên quan đến Ma Vực.

"Chủ Thượng!" giọng ai đó vọng vào: "Quân Trưởng tỉnh rồi."

Mặc dù Nhan Loan đã thoái vị, nhưng huynh ấy vẫn là nghĩa huynh của ta, cho nên cả Ma giới đều gọi huynh ấy là "Quân Trưởng".

Khi ta trở về từ Tiên Giới, Nhan Loan bị thương nặng nên ta đảm nhiệm vị trí Ma Tôn. Còn Nhan Loan, huynh ấy vẫn đang ở trong Ma Cung nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

"A Nhan." Ta vừa bước vào phòng, Nhan Loan đã cất tiếng gọi: "Nô Lệ đã c.h.ế.t rồi, muội đã biết chưa?”

Nô Lệ là một quân cờ bí mật của Ma Vực được ta sắp xếp trà trộn vào Lệ Nguyên Sơn. Để không bị lộ thân phận, bọn ta rất hiếm khi liên lạc với nhau. Sau đột nhiên lại c.h.ế.t rồi?

Nhan Loan nhàn nhã dựa vào chiếc giường nhỏ, giống như vừa mới ngủ dậy không lâu, mái tóc dài xõa qua vai cũng chưa được chải chuốt lại gọn gàng.

Đôi mắt huynh ấy cụp xuống, dường như không để tâm lắm đến lời ta nói, trên tay cầm hai viên ngọc xanh lam trong suốt.

Huynh ấy xoay người, cả người vừa mang vẻ uể oải bất cần, vừa hiểm độc khôn lường khó tả.

“Tại sao lại c.h.ế.t?”

Ta cau mày, đảo mắt nhìn hai viên ngọc trên tay huynh ấy.

Lệ Nguyên Sơn có vị trí vô cùng đặc biệt, là nơi giao nhau của ba giới Người, Tiên, Ma. Ở dưới chân núi Lệ Nguyên Sơn tồn tại nhiều thế lực hỗn tạp, tương truyền rằng ai đã đặt chân vào đó rồi thì không thể thoát ra ngoài được nữa.

Nhan Loan ngừng nghịch hai viên ngọc lam, ngước mắt lên nhìn ta, đồng tử một đen một đỏ: "Thân xác bị huỷ, hồn bay phách tán."

Nhớ lại sắc mặt của Hành Hoa bọn họ lúc nãy qua tấm kính, cũng như Huyền Thanh Thần Tôn đột nhiên đến tìm hắn.

Ta hơi sửng sốt.

Nhan Loan chưa hoàn toàn bình phục nên vẫn hay ngủ mê man, ta ngồi đợi cho đến khi huynh ấy chìm lại vào giấc ngủ, không còn chú ý xung quanh nữa thì mới rời đi.

Bấy giờ, ta mới nhận ra người vừa nãy báo tin Nhan Loan tỉnh lại cho ta vẫn đang đợi ở bên ngoài.

“Chủ Thượng" Nàng ta có vẻ do dự hồi lâu mới tiếp tục nói: "Tiên Giới gửi lời mời Chủ Thượng đến dự hôn lễ của Nhị Điện hạ Tiên Giới."

Từ khi trở về, ta chưa từng bước nửa bước ra khỏi Ma giới, những thiệp mời từ khắp nơi đều chất đống bám đầy bụi, khó trách nàng ta lại bối rối như vậy.

Vị Nhị Điện hạ của Tiên Giới - Chân Lộc Thần Quân, là nhị ca của Long Chiêm, lớn hơn Long Chiêm năm trăm tuổi.

Ta nghe nói rằng hắn luôn thích được ung dung tự tại, không muốn bị trói buộc bởi bất cứ điều gì.

Lúc này đây lại đột nhiên kết hôn, không biết tân nương lai lịch như nào.

Ta bước ra khỏi sảnh, cầm lấy tấm thiệp mời, nhìn lướt qua nó.

Thiệp mời này được viết bằng nhựa của một loại cỏ trồng ở Đông Hải, chữ viết có thể phát ra âm thanh, màu sắc cũng vô cùng sặc sỡ.

Trên đó viết rõ, người kết duyên với Chân Lộc Thần Quân chính là Tiểu Công chúa của Đông Hải.

"Ngươi có biết bọn họ chỉ đang lợi dụng ngươi làm thế thân thôi không?

"Đừng quá tin tưởng đám nam nhân này, nhà của ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về.”

"Chờ lần sau Bổn Công chúa đến sẽ cứu ngươi! "

Ta nhớ tới lời Tiểu Công chúa Đông Hải nói với ta.

Nàng ấy là người duy nhất không nói nhiều, cũng không có bất kỳ tâm tư phức tạp nào khác, chỉ muốn thật lòng giúp ta.

Tuy nhiên, về sau nàng ấy vì chuyện này mà bị Đông Hải Long Vương cấm túc, nên không thể quay lại cứu ta như đã hứa.

Tiểu Công chúa Đông Hải với ta ít ra cũng tính là có chút qua lại. Nàng ấy đại hôn, mặc dù không thể đến với tư cách là kẻ thế thân năm đó, nhưng chớp mắt lại có thể đến với thân phận Ma sứ.

Không biết có phải vì đã lâu rồi không đến đây hay không, ta lại luôn cảm thấy lớp Tiên khí dường như dày hơn rất nhiều.

Ta sợ rằng nếu bây giờ có Tiểu Tiên nào muốn bắt chước ta năm đó cũng khó mà thành công.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài cảm thán, may mà nhảy sớm.

Nếu không, cứ cố chấp làm trò đùa cho bọn họ thì dù có cố gắng cách mấy, cuối cùng vẫn thất bại mà thôi.

Nhớ đến những cảnh tượng đó lại khiến ta tê dại vì xấu hổ.

"Đó có phải Ma sứ đại diện từ Ma Vực đến tham dự hôn lễ không?"

Ta nghe thấy ai đó đang bàn tán sau lưng về mình: "Tại sao nàng ta lại đeo mặt nạ? Có thể là dung mạo nàng ta..."

"Vậy thì thật đáng tiếc. Nhìn dáng vẻ thân hình của nàng ta không thua kém gì Lâm Nguyệt Tiên Tử."

"Nhưng những nơi như Ma Vực thì khó mà sinh ra được mỹ nhân, âu cũng hoàn toàn bình thường."

Ta nghe bọn họ xì xầm, không ngờ Tiên Giới hiện tại lại biến thành nơi tranh kỳ đấu diễm, ganh đua sắc đẹp như vậy.

Nhớ lại lúc trước khi chưa nhảy khỏi Tiên Giới, Tam giới chủ yếu đều tôn sùng thực lực. Không cần biết người đó có đẹp hay không, chiến đấu giỏi thì chính là Vương đạo. Mới chỉ trôi qua một trăm năm, cảnh vật vẫn vậy, mà lòng người đã đổi khác.

Khi ta còn đang thở dài thổn thức thì có người đi tới.

"Hoài Nguyệt? Sao nàng lại ở đây? Còn mặc y phục như vậy..."

Nghe thấy cái tên mà ta không thể quen thuộc hơn, ta chậm rãi quay người lại.

Nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt ta, hắn đột nhiên im lặng.

“Nhan…” Hắn có vẻ không mấy chắc chắn nhưng cuối cùng như nghĩ ra điều gì đó, chủ động xin lỗi ta: “Thật ngại quá, vừa rồi ta nhận nhầm người, vị Ma sứ đây chắc cũng đang đến Đại Điện để tham dự hôn lễ?”

Nơi bọn ta đang đứng bây giờ chính là nơi năm đó ta nhảy xuống - Nam Thiên Môn.

Chính xác mà nói, là Thiên Đài ở bên ngoài Nam Thiên Môn.

Khi đó, cũng là hắn đứng cách ta không xa, ra vẻ bố thí cho ta cơ hội cuối cùng: “Nếu ngươi ngoan ngoãn nhận lỗi, mọi chuyện còn có thể xoay chuyển. Về phần Hoài Nguyệt, ta sẽ giúp ngươi thu xếp chu toàn.”

“Dịch Hoài Tử!” Có người hét lên: “Sao ngươi lại chạy tới đây? Ôn tỷ tỷ chắc vẫn đang đợi chúng ta đó...”

“Nhan Linh?” Long Chiêm kêu lên: “Ngươi chưa c.h.ế.t...”

Ta cũng không ngờ rằng, bản thân đã chết hơn trăm năm rồi, đám người này vẫn có thể nhớ được hình bóng của ta.

Ta thực sự không biết nên nói mình có tài lưu giữ nhan sắc, hay “bóng ma” trong lòng họ quá nặng, khiến họ nhiều năm như vậy mà vẫn không thể quên được ta.

“Hai vị Tiên Quân.” Ta không có tâm trạng bắt chuyện với họ: “Hai vị nhận nhầm người rồi.”, nói xong liền xoay người rời đi.

Kết quả, ta bị Long Chiêm nắm lấy tay níu lại: "Đứng lại!"

Hắn có vẻ rất giận dữ, như thể đã nhận định chắc chắn ta là Nhan Linh: “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào việc giả c.h.ế.t một lần liền có thể trả hết tất cả nợ nần? Những gì ngươi nợ ta sẽ không bao giờ trả được!"

Vô lý thật đấy. Ta chưa bao giờ nợ hắn điều gì, đều là hắn đơn phương tình nguyện suy diễn.

Ta nheo mắt, tung ma lực của mình ra đòn tấn công. Hắn không kịp chuẩn bị đành phải buông tay ta.

"Hai vị Tiên Quân, nếu trong lòng cảm thấy hổ thẹn, tốt hơn hết là nên sớm ngày tìm cách tự chữa đi, đừng có hết người này đến người khác nhận sai người.”

Ta hờ hững nói xong, nhìn biểu cảm ngột ngạt trên mặt bọn họ, thật sự rất chướng mắt, nhất là Long Chiêm, như muốn lao đến chém ta ra thành từng mảnh.

Sau đó, hắn nói thêm một câu: “Thị lực quả thực không tốt, có lẽ nên điều chỉnh lại rồi.”

Nói xong liền bỏ đi.

Vốn dĩ ta chỉ muốn thuận lợi dự xong buổi lễ rồi lặng lẽ trở về, ngờ lại gặp phải chuyện phiền phức như vậy.

Ta cũng không quá quan tâm đến việc bị phơi bày danh tính Ma Tôn của mình.

“Nhan Linh, ngươi đừng tưởng nói như vậy thì ta sẽ tin!” Long Chiêm lại đuổi theo, ầm ĩ một trận.

Ta có thể cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Dịch Hoài Tử sau lưng, nhưng chuyện đến nước này, ta không nghĩ giữa bọn ta còn lời nào tốt đẹp để nói với nhau nữa.

“Nhan Linh!” Long Chiêm lại tức giận gọi ta.

Ta dừng lại, xoay người nhìn, hắn giơ tay ra định gỡ chiếc mặt nạ trên mặt ta.

"Dịch Hoài Tử, Tiểu Điện hạ." Có người đột nhiên cất tiếng, giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng hơn ta nhiều, "Hoá ra hai người đang ở đây."

Long Chiêm ngừng việc tháo mặt nạ ta ra.

Qua tấm mặt nạ, ta nhìn thấy vẻ mặt hắn thoáng qua vài nét lúng túng, giống như việc để Ôn Hoài Nguyệt chứng kiến được hành vi thất lễ khi nãy của hắn đã khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.

Đúng là một đứa trẻ to xác. Ta khẽ thở dài, trước đây lúc ta còn bị coi là thế thân, bộ dạng của Long Chiêm cũng như vậy.

Muốn lại gần ta nhưng trong lòng lại có giới hạn, mỗi lần gặp ta đều không tránh khỏi lưỡng lự khó xử, tự làm khó mình.

Mà những tâm tư mâu thuẫn này hắn chưa từng có, mãi cho đến khi Ôn Hoài Nguyệt quay về, cảm giác đó mới lại xuất hiện mạnh mẽ.

Từ khi Ôn Hoài Nguyệt trở về, mỗi lần nhìn thấy ta, hắn đều giống như một con mèo xù lông, luôn tìm cách trêu chọc, khiêu khích ta.

Thảo nào Ôn Hoài Nguyệt lại không bao giờ xem tình cảm của hắn là nghiêm túc.

Đứa nhóc này đấy à, tính tình cũng thật thất thường.

Ta vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, cảm thán chuyện xưa.

Dịch Hoài Tử gật đầu, chào nàng ta: "Hoài Nguyệt, ta ở đây.”

Nhận thấy bầu không khí thay đổi, Long Chiêm vội vàng rút tay quay người với vẻ mặt cứng đờ, nhìn Ôn Hoài Nguyệt: "Ôn... tỷ tỷ."

Ôn Hoài Nguyệt mỉm cười, đứng bên cạnh là người trong lòng nàng ta - Hành Hoa Tiên Quân.

Vẻ mặt hắn tươi tỉnh hơn so với lần trước khi ta nhìn thấy qua thuỷ kính, dù sao hôm nay cũng là một ngày trọng đại.

Khi Ôn Hoài Nguyệt nói chuyện, hắn đứng bên cạnh nàng ta, bỗng nhiên lại nhìn thẳng về phía ta, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.

Không biết có phải ta nhìn lầm không, trong ánh mắt ấy dường như có xen lẫn chút...luyến tiếc bi thương?

"Vừa rồi ta cùng Hành Hoa dự định tìm hai người, nào ngờ nghe nói sáng sớm hai người đã đi trước rồi. Ta còn đánh cược với Hành Hoa, hai người vội vàng như vậy, có khi nào là do trong hôn lễ của Nhị Điện Hạ với Tiểu Công chúa Đông Hải sẽ xuất người trong lòng của hai ngài, cho nên mới nóng lòng, không đợi được mà rời đi trước.”

Ôn Hoài Nguyệt nhìn Dịch Hoài Tử và Long Chiêm cười đùa, dường như không để ý đến sự khác lạ của nam nhân bên cạnh mình, vừa nói vừa thân mật kéo tay áo của Hành Hoa.

Hành Hoa nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Đôi mắt của nàng ta mềm mại tựa như làn xuân thuỷ, dịu dàng xao động, còn điểm xuyến lác đác vài ánh sao nhỏ, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, đúng chuẩn hình mẫu cần được mọi người nâng niu bảo vệ.

Nghe vậy, Dịch Hoài Tử cũng ngượng ngùng cười cười: "Sư Tôn, lão nhân gia bế quan tu tịnh, đặc biệt lệnh cho ta thay mặt tới sớm chúc mừng."

Dịch Hoài Tử từ nhỏ đã bái Thái Hư Chân Nhân này làm Sư Tôn, đối với vị Sư Tôn này, hắn luôn một lòng trung thành phò tá.

Long Chiêm đứng quay người lại với ta, sống lưng đứng thẳng, nhưng giọng điệu có chút lồi lõm hơn bình thường: "Ta vốn dĩ đang muốn đi tìm Ôn tỷ tỷ, nhưng nửa đường thì...bị Dịch Hoài Tử lôi kéo đến đây.”

Thấy hai người họ gấp gáp chứng minh sự thanh bạch của chính mình, Ôn Hoài Nguyệt cố ý kéo dài giọng trêu ghẹo: "Ồ…".

Long Chiêm sống c.h.ế.t che giấu, ta thấy sau vành tai hắn đỏ bừng.

Rõ ràng là hắn đang nói dối.

Hắn bị Dịch Hoài Tử ép kéo đi đâu, rõ ràng tự hắn chủ động đến tìm Dịch Hoài Tử. Còn tại sao hắn nói khác đi như vậy, ta lại không biết được.

Vẫn là Nam Thiên Môn quen thuộc, vẫn chính là ba trong bốn vị Tiên Quân một trăm năm trước đã buộc ta phải nhận "tội ác" của mình, cộng với một kẻ đổ dầu vào lửa "Ôn Hoài Nguyệt".

Tình huống trước mắt thực sự rất thú vị, ta không vội vàng rời đi mà chờ xem khi Ôn Hoài Nguyệt chạm mặt ta sẽ có biểu cảm tuyệt vời như thế nào.

Thật không may, kế hoạch nhỏ của ta đã bị tiêu tan.

Hành Hoa im lặng gần nửa ngày trời đột ngột cất tiếng: "Vị...Ma sứ này…hình như vừa rồi có chút xích mích với Tiểu Điện hạ?”

Câu nói này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, lúc trước vốn nghĩ ta chỉ là một Ma sứ bình thường nên cùng lắm là gây chú ý với Ôn Hoài Nguyệt thôi.

Như ta đã nói trước đó, bản thân đã bị coi là thế thân của Ôn Hoài Nguyệt lâu như vậy, nên có thể thấy khuôn mặt của ta phải cực kỳ giống nàng ta, dù là nét mặt hay hình dáng, ngoại trừ vết trăng bạc nhỏ trên trán.

Ôn Hoài Nguyệt đột nhiên thúc giục những người khác vào chính điện xem lễ.

Ba người còn lại không phải là gỗ, nên tất nhiên họ có thể nhận thấy có điều gì đó không ổn với nàng ta.

Đối với người giống mình y hệt thì thường sẽ có linh cảm về người đó rất mãnh liệt.

Ta tin rằng nàng ta đã nhận ra ta, nếu không thì lúc ta cong môi định lên tiếng, sắc mặt nàng ta đã chẳng thay đổi, trấn tĩnh ra vẻ hoà giải giữa ta và Long Chiêm, còn lo lắng thúc giục những người khác đi đến Chính Điện để dự lễ.

Ba người còn lại tất nhiên không phải là đầu gỗ, họ có thể nhận ra điều bất thường của nàng ta.

Vì vậy tất cả đều nhất thời đứng im tại chỗ, dừng lại nhìn ta.

Hành Hoa bị nàng ta kéo đi nhưng không hề nhúc nhích, Ôn Hoài Nguyệt gần như không thể duy trì tiếp được vẻ mặt đoan trang của mình. Còn hắn vẫn đang cố gắng thăm dò thân phận của ta.

"Vị Ma sứ này... trông khá quen."

Ta nhìn Ôn Hoài Nguyệt đứng cạnh nắm chặt lòng bàn tay đến nỗi trắng bệch ra liền cảm thấy thật buồn cười.

Hành Hoa một trăm năm trước vì không thể quên Ôn Hoài Nguyệt mà dây dưa với ta, một trăm năm sau Ôn Hoài Nguyệt đang ở bên cạnh rồi, lại còn muốn dây dưa với nữ nhân khác.

Năm đó, hắn xem như ta mù rồi hay sao - Đương nhiên, mù thì Ôn Hoài Nguyệt cũng có một phần.

“Vậy sao? Giống ai? Giống cha ngươi à?” Lời mỉa mai ra đến đầu lưỡi, nhưng cuối cùng vẫn bị ta nuốt vào, đổi thành một câu tương đối dễ chịu hơn: “Y thuật của Tiên Giới bây giờ lạc hậu đến thế sao? Một người, hai người rồi tận ba người, thị lực kém như vậy mà vẫn chưa được chữa trị?”

Nói tục quá sẽ không tốt. Mặc dù những người ở Ma Giới bọn ta không biết chữ, nhưng thân phận là một Ma Tôn, ta vẫn nên có một chút ý thức.

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của Ôn Hoài Nguyệt liền lúc trắng lúc đỏ: "Ngươi có biết trước mặt ngươi đây là Hành Hoa Tiên Quân, chiến công lẫy lừng, được người người ngưỡng mộ! Ngươi chẳng qua chỉ là một Ma sứ nhỏ bé... "

"Vị Ma sứ này" nhìn thấy Ôn Hoài Nguyệt tức giận, Dịch Hoài Tử cũng ra mặt nói đỡ: "Ba người bọn ta lúc nãy vô tình mạo phạm ngươi, nhưng Ma sứ ngươi nói những lời như vậy có chút hơi quá đáng rồi...”

“Đúng vậy!” Long Chiêm chen vào nói: “Cho dù bọn ta nhận nhầm người nhưng sao kẻ như ngươi lại dám mỉa mai châm chọc? Chẳng lẽ là bọn ta không sai, ngươi chính là Nhan Linh nên mới chột dạ?”

Ta đã nghĩ Hành Hoa chắc cũng sẽ giống như họ, nhưng ta lại thấy hắn cười, một nụ cười rất ngắn trong khoảnh khắc, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó khiến hắn rất vui.

Sau đó, hắn dựa vào lời Long Chiêm cùng Dịch Hoài Tử mà phụ hoạ thêm: "Nếu bọn ta nhận sai người, thì chính là lỗi của bọn ta. Nên để phân rõ đúng sai, liệu có thể mời Ma sứ tháo mặt nạ xuống được không?”

Nói đến đây, cảnh tượng hiện tại có chút kỳ quái.

Một bên là những đại lão của “Bạch Nguyệt Quang” Tiên Tử, đối mặt với bọn họ là Ma sứ một thân y phục đen cùng tấm mặt nạ bí ẩn.

Đặc biệt là Ôn Hoài Nguyệt vẫn luôn nhìn ta chằm chằm với ánh mắt đầy cảnh giác.

Phớt lờ đi những ánh mắt hiếu kì soi xét từ xung quanh, ta cười nhạo một tiếng. Cuối cùng, dưới ánh mắt mong mỏi của bọn họ, ta đưa tay lên tháo chiếc mặt nạ trên mặt.

Ta có thể cảm thấy hơi thở xung quanh mình dường như nhẹ đi.

Hành Hoa cùng Dịch Hoài Tử tương đối bình tĩnh, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt dán chặt lên chiếc mặt nạ.

Ôn Hoài Nguyệt và Long Chiêm thì không như vậy, họ căng thẳng đến mức cắn chặt môi, một người như sốt ruột không chờ được mà tiến lên nửa bước, giống như muốn giúp ta nhanh nhanh tháo bỏ mặt nạ xuống.

Từng chút, từng chút một.

Chiếc mặt nạ từ từ được nhấc xuống, để lộ vết lửa quỷ màu đỏ son trên trán, hoàn toàn khác với Ôn Hoài Nguyệt. Đó là ấn ký của Ma Tôn tiền nhiệm khi còn đương chức.

Rồi lại thêm một chút nữa.

Toàn bộ lông mày cũng lộ ra.

“Co-ong…!”, Tiếng chuông vang lớn, phượng hoàng đề minh, hôn lễ ở Đại Điện sắp bắt đầu cử hành.

Mới tháo đến ngang tầm mắt thì chiếc mặt nạ nhanh chóng được ta đeo lại, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên gấp gáp.

Tâm lý tự nhiên có chút khó chịu, sau khi đắp mặt nạ lại, ta nói: "Thật ngại quá, vừa rồi mặt nạ hơi lỏng nên cần chỉnh lại."

“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, các vị, Bản Tôn xin phép đi trước."

Thật nực cười, bọn họ bảo ta tháo xuống thì ta phải tháo sao? Ai thắc mắc thì tự tìm lấy bằng chứng đi. Đạo lý này vẫn có người không hiểu sao?

“Ngươi!” Long Chiêm không nhịn được mà lên tiếng trước, nếu không phải Ôn Hoài Nguyệt bên cạnh dùng ánh mắt ám chỉ ngăn hắn lại, có lẽ hắn thật sự sẽ đuổi theo sau ta, cùng ta náo loạn một phen: “Nhan Linh!”

Ai tinh ý đều có thể nhận ra tất cả mọi người có mặt đó đều đã bị ta chơi một vố. Nhưng bọn họ đều không dám đuổi theo.

Nói cho cùng, hôm nay là hôn lễ của Nhị Điện hạ Tiên Giới Chân - Lộc Thần Quân cùng Tiểu Công chúa Phù Linh của Đông Hải, ngoài náo nhiệt ra thì cũng vô cùng hoành tráng.

Nghe nói vì hôn lễ này Tiên Giới đã tổ chức vô cùng xa hoa, ngoài rất nhiều bảo vật quý hiếm của Tiên Giới, trong danh sách lễ vật còn có Vân Thạch Cổ Thánh.

Tương truyền, Vân Thạch này không chỉ có thể xoay chuyển càn khôn mà thậm chí còn tạo ra hàng nghìn hàng vạn thế giới nhỏ tương tự thế giới chúng ta đang tồn tại bây giờ.

Bảo vật như vậy nhất định sẽ thu hút mưa máu gió tanh ở mọi nơi, mấy vạn năm nay Vân Thạch được Tiên Giới canh giữ nghiêm ngặt, lại khắc chế công dụng tạo ra thế giới nhỏ của nó.

Bởi vậy nên, dù Vân Thạch có lợi hại như thế nào cũng không gây ra quá nhiều tai hoạ.

Bây giờ Tiên Giới đột nhiên lấy ra thứ quý giá này tặng cho Đông Hải, nói rằng không có ý đồ gì, cũng khó có thể tin được.

Ta đeo mặt nạ để che giấu Ma lực của bản thân, hoà mình giữa đám người Tiên Giới cùng Ma sứ. Ta nheo mắt lại, ra vẻ như thể không quan tâm gì đến thông tin quan trọng này.

Hiện tại ta không thể động đến Vân Thạch ngay được, rất dễ gây họa đến Ma Vực. Nhưng nếu muốn ta thực sự buông bỏ những “ý đồ xấu” với Vân Thạc thì điều đó là không thể.

Ai mà không muốn cầm trên tay một “bảo bối tốt” như vậy để gia tăng sức mạnh của bản thân?

Hơn nữa, nếu muốn hiện thực kế hoạch của ta và Nhan Loan thì Vân Thạch này như một bước ngoặt lớn góp phần thúc đẩy kế hoạch.

Ta đang suy tính làm sao để có thể lợi dụng sơ hở mà ra tay, cụ thể sẽ thực hiện như thế nào. Kết quả đang ngẩn người nghĩ ngợi thì lúc vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đoàn người đặc biệt nổi bật đi ngang qua.

Vẫn chưa đến lúc nhập tiệc, vì vậy ngoài Tiên Đế, Tiên Hậu, Đông Hải Long Vương cùng Vương Hậu còn có một vị tiên nhân khác.

Hầu hết mọi người chỉ đứng cùng nhau trò chuyện, người thì nói chuyện phiếm lung tung, người thì lo lắng cho tương lai của Tiên Giới, giống như những phàm phu tục tử ở Hạ Giới đang ngồi tán gẫu, trà dư tửu hậu với nhau.

Long Chiêm kéo Ôn Hoài Nguyệt ngồi đợi, hắn vừa lướt nhìn trúng ta là trong mắt lại khơi dậy lên ngọn lửa tức giận.

Ôn Hoài Nguyệt dùng một tay kéo kéo tay áo của Hành Hoa để dời sự chú ý của hắn, nhưng Hành Hoa nhìn theo ánh mắt của Long Chiêm.

Dịch Hoài Tử bên cạnh thì ra thế chở che cho Ôn Hoài Nguyệt.

Sau chuyện vừa xảy ra, ngoài Long Chiêm dám lỗ mãng gây hấn, đoán chừng sẽ không còn ai muốn công khai "đụng chạm" đến ta giữa thanh thiên bạch nhật nữa.

Ta thấy trong lòng nhẹ nhõm đi đôi phần.

Ta chính là sợ rắc rối, nếu không thì tại sao lại ở Ma Vực nhiều năm không xuất đầu lộ diện?

Ta mà không sợ dính phải phiền phức, thì với tính cách ngạo mạn, hào sảng của mình, nhất định sẽ đem những Tiên Quân năm đó tra tấn hãm hại ta ra đối chất, hành hạ một phen.

Nói theo cách phàm tục, lẽ ra phải khiến bọn họ khóc lóc, quỳ xuống cầu xin: “Cha à, chúng con đã sai rồi".

Vừa tưởng tưởng ra cảnh đó, trong lòng tràn đầy sảng khoái, hả dạ, vừa cong môi cười thầm thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến: "A Linh, ta biết nhất định là nàng."

Ta nổi da gà, rùng mình ba lần trước tuyên bố chắc nịch này.

Nó giống như lời thoại kinh điển sau nhiều năm tương phùng trong những thoại bản quen thuộc. (Thoại bản: sơ khai của tiểu thuyết, tức là tiểu thuyết ở dạng sơ cấp). Thông thường, hễ ai nói loại câu như này với cái giọng điệu dịu dàng sến sẩm đến phát ngán thì chắc chắn là một nhân vật tra nam trong thoại bản. Đặc biệt là loại tra nam lầm lỗi quay về ra vẻ hối hận.

Ta cố nén nụ cười trên khóe môi, hờ hững cắt đứt đường truyền âm của hắn.

Thuật Truyền Âm này có một khuyết điểm không thể tránh, là phải đợi cho đến khi đối phương dùng Thuật Truyền Âm nói chuyện tiếp với ta thì ta mới có thể ngắt và chặn đối phương được.

Điều này thực sự làm người khác khó đề phòng. Ai mà có thể tin được một người từ trước đến giờ chưa từng sử dụng Thuật Truyền Âm để nói chuyện với ta, nay lại dùng nó lén truyền âm thanh cho ta, còn nói mấy lời lẽ sến súa như vậy nữa.

Hành Hoa không hề khó chịu khi bị ta cắt đường truyền âm mà trông hắn còn có vẻ vui hơn.

Ôn Hoài Nguyệt bên cạnh hắn sắc mặt bi thương, ta cũng bất đắc dĩ nhìn lại nàng ta: Nam nhân mà ngươi thích là một kẻ nghiện bị ngược đãi, ta chỉ là người vô tội, cũng hết cách với hắn rồi.

Sau khi nhận được ánh mắt đáp trả của ta, Ôn Hoài Nguyệt không kìm được mà muốn khóc, nhưng ở nơi hôn lễ tráng lệ đông người như này, nàng ta chỉ có thể nghiến răng nuốt nước mắt vào trong.

Bọn ta đối mặt nhìn nhau từ xa, ngấm ngầm phóng điện.

Hôn lễ đã chính thức bắt đầu.

Sau khi Phượng Hoàng Cổ Lão cất tiếng kêu trọn vẹn mười sáu lần, trên không trung bùng nổ đầy rực rỡ, cả đại điện tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.

Các vị tiên nhân thi nhau reo hò chúc mừng, hai nhân vật chính của hôn lễ từ từ ra mắt.

Nhưng ngay khi xuất hiện trước mọi người, cả hai sắc mặt trông không dễ chịu lắm, như thể họ đang nợ nhau vậy.

Ta chưa từng gặp Chân Lộc Thần Quân trước đây, lần này ta mới có cơ hội nhìn thấy rõ mặt hắn, xem ra phong thái cũng khá là tuấn tú.

Phù Linh Công Chúa đường nét khuôn mặt trông có vẻ trưởng thành, sắc sảo hơn một chút so với lần trước ta gặp, giữa trán nàng ấy có viên nước từ Linh Thạch mà ta cũng không biết rõ nó là gì, linh khí rất mạnh, càng khiến cho nàng ấy thêm toả sáng.

Chân Lộc Thần Quân bỗng vô tình giẫm phải chiếc váy lộng lẫy xinh đẹp của Phù Linh Công Chúa, nàng ấy đang hít sâu, tự nhiên quay mặt lại, trừng mắt đôi mắt phượng, hung hăng liếc hắn.

Chân Lộc Thần Quân xấu hổ, ho một tiếng rồi dời chân sang chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.

Chúng tiên nhân ban đầu nín cười, nhưng cuối cùng không nhịn được mà bất đắc dĩ bật cười.

Sau đó, khi Chân Lộc Thần Quân và Phù Linh Công Chúa thực hiện nghi lễ Thiên Đình, lập khế ước hôn nhân theo Thiên đạo, không ai phá vỡ bầu không khí.

Khế ước là một cam kết với Thiên đạo về mối quan hệ giữa hai Tiên Lữ.

Trong vòng một trăm năm không được bội ước, nếu không cả hai sẽ phải cùng nhau chịu những báo ứng tuỳ từng mức độ khác nhau. Trường hợp xấu nhất, ngay cả tiên thể cũng có thể bị ảnh hưởng.

"Ban phước." Chúng tiên nhân hô to.

Cái mà họ gọi ban phước lúc nãy, nghĩa là bởi vì có đại hỉ sự ở Tiên Giới, cho nên sẽ ban phước xuống Hạ Giới.

Hoặc là ban cho mười năm mưa thuận gió hoà, hoặc là những điềm lành, tài lộc cho nhân gian.

Về phần Ma giới, lần này chỉ cử một mình Ma sứ là ta, những loại hoạt động "ban phước" cao cao tại thượng này, Tiên Giới sẽ không bao giờ để người ở Ma Vực tham gia.

Sau khi ban phước, từng người tìm chỗ an vị.

Mục đích chuyến đi lần này của ta đã đạt được, tất nhiên không còn hứng thú ở lại xem buổi lễ nữa. Vì vậy ta xoay người, định lẩn vào dòng người mà rời đi.

Đáng tiếc, trời không thuận theo ý ta.

Ngay khi vừa xoay lưng, có một người ngược hướng ánh sáng, bước vào từ phía Đại Điện.

Nam nhân bước vào, cầm một viên ánh sáng, trên tay còn hằn dấu răng rất sâu.

Ta bỗng thấy răng mình hơi nhức.

Ngoài Huyền Thanh Thần Tôn năm đó muốn giữ ta lại lúc nhảy khỏi Tiên Giới, nhưng không may lại bị ta cắn cho một phát, thì còn có thể là ai?

Ta ngoảnh mặt đi, tiếp tục đi con đường của mình.

May thay, Huyền Thanh Thần Tôn không giống Hành Hoa cùng những người khác, không phát khùng phát điên nhất nhất bắt ta nói chuyện với hắn.

Hắn chỉ nhìn ta chốc lát khi lướt qua nhau, không phân biệt được ánh mắt đó là cảm xúc gì, ta chưa kịp phản ứng thì hắn đã mím môi, quay đi chỗ khác.

Rõ ràng là đã nhận ra ta.

Lòng ta an tâm thêm phần nào, không quan tâm tới việc hắn làm cách nào có thể nhận ra ta, chỉ cần hắn chịu bỏ qua mà không chế giễu gì đến ta cũng tốt lắm rồi.

Đúng như mong đợi của ta.

Ta vội vã rời khỏi hội trường. Về chuyện Vân Thạch, ta vẫn cần phải thảo luận kỹ càng thêm với Nhan Loan.

Ai có thể ngờ rằng trước khi ta rời khỏi Nam Thiên Môn, ở bên trong Đại Điện lại phát ra ánh hào quang sáng chói.

Tâm tình phút chốc liền hụt hẫng, không ngờ đám người nguỵ quân tử Tiên Giới lại “chơi bẩn” như vậy.

Cuối cùng, lòng bàn chân trở nên nhẹ đi, cùng với ánh hào quang rực rỡ ban nãy tan dần.

Ta nghĩ, có lẽ ta đã hiểu ý nghĩa ánh mắt ban nãy của Huyền Thanh Thần Tôn lúc chạm mặt ta.

Chắc chắn là hắn đã đọc được "âm mưu" của ta nên nhìn mới nhìn ta ngập ngừng do dự như vậy.

(Còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc