SAU KHI DƯỠNG THÀNH ĐẠI NÔNG HỘ


Cuối cùng Kỳ tam lang cũng không đi thả diều chung với Trần Kiến Kiều, nhưng hắn đứng ở một nơi xa cách đó nhìn nàng thả diều.

Nhìn con diều trên trời, lại nhìn vẻ tươi cười trên mặt Trần Kiến Kiều, nội tâm hắn có hơi chút xúc động.
Trở lại biệt trang, hắn yên lặng đi đến bên cạnh Kỳ Hữu Vọng đang gảy bàn tính, lặng yên nhìn trong chốc lát, phát hiện năng lực tính toán của Kỳ Hữu Vọng thật sự là quá kém, thế cho nên nàng ấy còn phải thường xuyên tính lại trên giấy thêm một lần nữa.
Kỳ tam lang nhìn cũng không hiểu Kỳ Hữu Vọng đang tính toán gì trên giấy, hắn nói: "Mấy năm nay ngươi không học các phép tính sao?"
Kỳ Hữu Vọng lập tức giật mình, bàn tính cũng bị nàng làm lộn xộn.
"Huynh đi đường sao không phát ra tiếng động chút nào vậy? Cũng không biết lên tiếng gọi, làm dọa đến ta rồi."
Kỳ tam lang nói vẻ ghét bỏ: "Nhát như chuột, còn không bằng nữ tử."
"Huynh kỳ thị ai thế! Rõ ràng là huynh không chào hỏi ai, còn trách đến trên người nữ tử nữa?"
Kỳ tam lang nhếch miệng, vẻ mặt trào phúng: "Ta nói ngươi không giỏi làm toán, ngươi lại lảng sang chỗ nào vậy?"
Kỳ Hữu Vọng hừ hừ: "Ta làm toán một chút cũng không kém, ta chỉ là không muốn dùng bàn tính mà thôi!"
"Vậy ngươi đang tính cái gì?"
"Tính các khoản thu chi trong việc nuôi heo của ta! Mặc dù có người giúp ta tính toán, nhưng ta thân là lão bản của sinh cơ nhàn viên, sao có thể không biết các khoản cụ thể được?"
Kỳ Hữu Vọng nói xong, Kỳ tam lang cũng không nói gì.

Qua một lúc, hắn lại nhịn không được mà hỏi: "Vị tiểu thư vừa rồi có quan hệ gì với ngươi?"
"Trần cô nương sao? Nàng ấy là biểu muội của Chu tiểu thư, cũng là bằng hữu của ta." Kỳ Hữu Vọng nói xong, như đã nhận ra điều gì, "Tam ca, huynh..."
Vẻ mặt Kỳ tam lang lạnh lùng: "Ta lo các ngươi thân cận quá mức, làm hỏng thanh danh tiểu thư nhà người ta, nên cố ý hỏi vậy thôi."
"Chúng ta đường đường chính chính lui tới giữa thanh thiên bạch nhật, sao lại làm hỏng thanh danh được?"
Kỳ tam lang không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Kỳ Hữu Vọng không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên hỏi thăm đến chuyện của Trần Kiến Kiều, cũng không để ý hắn nữa.

Hắn vừa đi hai bước, lại quay đầu lại hỏi: Nàng thường đến tìm ngươi chơi sao?"
"Không tính là thường xuyên, trà viên Chu gia ở bên cạnh, khi nào Chu tiểu thư đến đây, nàng ấy cũng sẽ đến." Kỳ Hữu Vọng nói xong, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, gom hết sổ sách chạy ra ngoài.
Nàng thật là ngốc, một mình nàng vì cách tính toán thu chi đến nỗi mờ hai mắt, không phải vừa lúc ngay trước mắt có người có thể làm gia sư giỏi cho nàng học hỏi cách làm sổ sách sao, nàng cần gì bỏ gần tìm xa chứ!
Kỳ Hữu Vọng chạy đến tìm Chu Thư, chỉ là Chu Thư đang bận rộn, ngoại trừ Lý viên ngoại, còn có các trà thương khác đang cảm thấy hết sức hứng thú với trà xuân của Chu gia, nên định ngày đến nơi này thị sát, Chu Thư đang bận rộn tiếp đón bọn họ.
Cũng may có nhiều việc Lý quản sự có thể làm thay nàng, sau đó Chu Thư chuyển phần lớn trà thương sang cho Lý quản sự tiếp đón, cuối cùng có thể tạm nghỉ một chút.

Chỉ là còn chưa kịp nghỉ, đã thấy Kỳ Hữu Vọng sôi nổi chạy đến rồi.
"Tiểu thư, ngươi dạy ta tính toán sổ sách được không?" Kỳ Hữu Vọng cũng không biết uyển chuyển là gì mà trực tiếp hỏi, đi thẳng vào vấn đề.
Chu Thư mỉm cười, từ chối: "Không được."
Dường như Kỳ Hữu Vọng cũng không tin Chu Thư sẽ từ chối nàng, nàng truy vấn: "Sao lại không được?"
Chu Thư buồn cười nói: "Chẳng lẽ Kỳ gia không có người có thể giúp Kỳ tứ thiếu tính sổ sách sao?"
"Ta nên mang hết mọi chuyện cho người khác làm, làm một lão bản rảnh tay, đến ngày nào đó toàn bộ của cải của ta bị hao mòn hết chỉ sợ ta còn không biết ra sao nữa là!" Nàng lại hỏi, "Ta không hiểu tính toán sổ sách, trong lòng chỉ có thể nghĩ nhờ đến tiểu thư mà thôi.

Sao tiểu thư không chịu dạy ta?"
Chu Thư sẳng giọng: "Bớt khoa trương ta đi, gần đây ta bận rộn sự vụ, không có thời gian dạy ngươi tính sổ sách đâu."
Kỳ Hữu Vọng nhìn thoáng qua nhóm trà thương bên ngoài, trong lòng đã biết trước, nàng cũng không dây dưa, mà nói: "Xem ra trà xuân năm nay của tiểu thư bán rất khá."
Dưới sự thúc đẩy của Lý viên ngoại, quả thực trà xuân ở Đình Trà Trà Sơn đã đạt được danh tiếng không nhỏ ở thành Tín Châu.
Nhưng trên mặt Chu Thư cũng không có ý vui, trà xuân Chu gia có thể đạt được danh tíếng như vậy cũng chỉ có trà xuân ở Đình Trà Trà Sơn, trà xuân ở các trà viên khác trong cùng năm đều giống nhau, chỉ có các tiểu trà thương ham tiện nghi mới hỏi mua.
Cho nên trà xuân ở các trà viên khác đều đã bán hết, nhưng cũng chỉ có thể lấp vào các khoản đã bỏ ra đầu tư vào trà viên mới trong ba năm qua mà thôi, chỉ có trà xuân của Đình Trà Trà Sơn mới mang đến một phần lợi nhuận cho Chu gia.
Chu Thư sẽ không vì chút lợi nhuận này mà đắc chí, điều nàng muốn tính đến là chuyện lâu dài sau này.

"Trà xuân của Đình Trà Trà Sơn bán được tốt, nhưng so với số lượng trà xuân khác được bán ra mà xem, năm sau vẫn sẽ phải lấy giá thấp để xử lý lượng trà cũ tồn đọng này."
Lấy giá thấp để bán trà cũ năm trước cũng có thể thu về cho Chu gia một chút lợi nhuận, chỉ là lại không thể nào giúp tăng danh tiếng lá trà của chu gia lên cao thêm được, nếu không phải tất yếu, thật sự Chu Thư cũng không muốn làm như vậy.
Kỳ Hữu Vọng nói: "Tiểu thư biết người mổ heo làm cách nào để bán được thịt heo không?"
Chu Thư hiếu kỳ nhìn nàng, muốn biết nàng lại có ý tưởng kỳ diệu nào.
"Thịt heo dựa trên từng khu vực trên thân thể mà phân thành 11 loại, như là thịt gáy, thịt sườn, thịt ba chỉ, thịt đùi trước sau...!Còn có nội tạng heo.

Loại thịt dân chúng thích ăn nhất là thịt ba chỉ, cũng là loại được bán ra nhanh nhất, loại bán chậm nhất, luôn là loại còn thừa lại chút thịt, như là nội tạng.

Do đó, để nâng cao hiệu quả và cố gắng nhanh chóng bán hết một con heo, nhóm mổ heo thường sẽ thắt chặt chi phí.

Cũng là mua một cân thịt ba chỉ sẽ được kèm theo một ít nội tạng heo..."
Chu Thư nghe xong đã hiểu: "Ý của ngươi là, khi ta bán trà xuân của Đình Trà Trà Sơn, sẽ bán kèm theo trà xuân ở trà viên khác?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Trà cực phẩm bán cùng với trà phổ thông chỉ có thể kéo thấp phẩm cấp của trà cực phẩm, sao có thể bán chúng cùng với nhau được?"
Chu Thư cũng chỉ là muốn nhìn xem Kỳ Hữu Vọng có phải là loại người đầu cơ trục lợi hay không, xem ra là nàng lo lắng nhiều rồi, đây chính là một lão bản chính trực, là một người khi đã thưởng thức hương vị của trà, cũng sẽ bảo vệ hương vị đó sao cho không đổi theo thời gian.
"Ý của ta là, ngươi đặt cho trà xuân của Đình Trà Trà Sơn một cái tên, lại đặt tên cho trà xuân ở các trà viên khác nữa, phàm là mua mười cân trà xuân khác, thì khi mua trà xuân của Đình Trà Trà Sơn, sẽ có thể nhận được một chút ưu đãi." Kỳ Hữu Vọng nhớ đến phương thức tiếp thị ở kiếp trước, cảm thấy dùng ở đây cũng không có gì không ổn.
"Nếu ta là một trà thương, các khách thương ta hướng đến chắc chắn không chỉ có người quyền quý, phú hộ, còn có rất nhiều thường dân cũng cần dùng trà, mua loại trà xuân phổ thông này, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc mua bán của ta, ngược lại ta còn có thể lấy giá thấp mà mua được trà xuân cực phẩm, thì cớ gì lại không làm?"
Chu Thư nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của phương pháp này, trên thực tế trước kia nàng cũng từng nghĩ đến cách thức này, chỉ là trà của Chu gia cũng không có loại đặc biệt để bán, cho nên chỉ có thể tạm gác phương thức này xuống.
Bây giờ trà của Đình Trà Trà Sơn là điểm đặc biệt, quả thực nàng có thể lợi dụng trà xuân của đình trà trà sơn, kéo lượng tiêu thụ cho các trà xuân khác.
"Xem ra là trí nhớ ta kém, lại không nhớ Kỳ tứ thiếu cũng là một cao thủ trong chuyện kinh thương." Chu Thư cười nói, khích lệ Kỳ Hữu Vọng cũng là chân tâm thật ý.

Kỳ Hữu Vọng cũng mượn gió bẻ măng: "Tiểu thư, ta đã đưa ra cao kiến cho ngươi rồi, ngươi có thể dạy ta cách tính sổ sách không?"
Chu Thư cười mắng: "Ngươi đúng là một chút cũng không chịu thua thiệt mà.

Được rồi, nếu ta còn không dạy ngươi, thì ta chính là kẻ phụ tình bạc nghĩa rồi.

Chỉ là trước mắt quả thực ta không có thời gian, không bằng ngày khác có thời gian, ta sẽ dạy ngươi."
Kỳ Hữu Vọng cũng không nóng vội nhất thời, cao hứng nói: "Một lời đã định!"
- -----
Sau khi Chu Thư và Chu viên ngoại thương thảo một phen, cho rằng đặt cho trà của Đình Trà Trà Sơn một cái tên là một ý kiến không tồi.
Bởi vì trà ở Đình Trà Trà Sơn và trà phổ thông ở tín châu thật sự có sự khác biệt, có thể nói là một loại trà mới trong giới trà, muốn người ta nhớ mãi không quên loại trà này, cần phải có một cái tên thật hấp dẫn và thật khí phái.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hai cha con quyết định đặt theo tên của thôn Chử Đình, đặt cho trà ở trà viên là Chử Đình trà, cũng theo đó mà đặt cho trà ở các trà viên khác.
Sau khi được Chu gia đóng gói thành phẩm, thanh danh Chử Đình trà dần dần được lan truyền khắp Tín Châu, đến người quen uống các loại danh trà như Kỳ Thầm đôi khi ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc đến tên trà này với bằng hữu.
Thời điểm khi Kỳ Thầm vừa mới trở về, ban đầu ông cũng như Kỳ nhị lang, không vừa mắt với trà của Chu gia, cho đến khi ông đến viện của Phương thị thỉnh an uống thử một ngụm, mới thay đổi suy nghĩ của ông.
Theo ông thấy, quả thực phương thức chế trà của Chử Đình trà không bằng đại đa số danh trà, nhưng sở dĩ Chử Đình trà có thể làm ông chú ý đến, là khi ông phát hiện trong trà không pha thêm hương liệu gì, nhưng khi uống vào lại có hơi nâng cao tinh thần giúp tỉnh táo hơn, ban đêm mệt mỏi khi uống vào một ít, có thể giúp ông chuyên chú đọc sách đến canh ba.
Ông đã trên năm mươi tuổi, tinh lực và tinh thần cũng đã sớm không bằng thời tráng niên, mà Chử Đình trà hoàn toàn có thể làm ông nhớ lại dáng vẻ khi còn tuổi trẻ đầy sức sống.

Cho dù ngoài mặt ông không khen ngợi trà này, nhưng mỗi ngày đều sẽ uống một chung trà.
Kỳ nhị lang đã biết sự yêu thích của ông, Chử Đình trà lập tức trở thành một trong những loại trà được dự trữ trong nhà, Chu viên ngoại vì việc mua bán ổn định này với Kỳ gia mà cao hứng không thôi, mỗi khi Kỳ Hữu Vọng đến Chu gia chơi, ông cũng tiếp đón nhiệt tình hơn một chút.
Trần Tự Tại thu lấy thái độ của Chu viên ngoại vào trong mắt, càng khẳng định cô phu của hắn chắc chắn đang tính kế gì đó.
Hắn nghĩ việc có thể làm người ta tính kế cũng chỉ có việc hôn sự của Chu Thư, có thể là vì thân phận của Kỳ tứ công tử, chỉ có khi Chu Thư gả vào cửa Kỳ gia, gia nghiệp của Chu gia mới...
Trần Tự Tại không quá chắc chắn Chu viên ngoại sẽ xử lý chuyện gia nghiệp Chu gia như thế nào, nhưng có thể chắc chắn rằng đồ cưới hồi môn của Chu Thư mang theo nhất định sẽ thập phần phong phú.
Mà bất luận thế nào, hắn cũng không thể để chuyện như vậy phát sinh được.
- -----
Chu Thư đáp ứng việc dạy cho Kỳ Hữu Vọng tính sổ sách kéo dài mãi đến hạ tuần tháng sáu mới có thể thực hiện được.

Lúc này dân chúng đã nộp xong thuế thu, công tác hái trà của Chu gia cũng đã tiến vào giai đoạn hái trà hạ.
Trà hạ thiên về vị đắng chát, hương vị trà hạ không dễ uống lắm, cho nên việc mua bán trà hạ cũng không như trà xuân, công việc hái trà cũng không nhiều như trà xuân, Chu Thư liền dùng nhiều thời gian để suy nghĩ nên nâng cao hương vị trà hạ và lượng tiêu thụ của nó thế nào.
Nàng thường ở xưởng chế trà nghiên cứu để có thể giúp nâng cao vị trà cũng như phương pháp chế trà, có đôi khi vừa ngồi vào đã là cả một ngày.
Thời điểm hạ tuần tháng sáu, Tín Châu đã sớm bước vào mùa mưa, thường thường tiết trời buổi sáng mát mẻ, đến trưa lại thay đổi bất ngờ, sau đó lập tức nổi lên trận mưa to.
Nếu chỉ là một trận mưa, thì chỉ chốc lát sẽ tạnh, nhưng Chu Thư lại không gặp may, gặp phải cơn mưa đặc biệt lớn, mưa cả một ngày cũng không ngừng.
Cho dù xe ngựa Chu gia có mái che có thể che mưa, chỉ là mưa lớn đến vậy, đến ngựa cũng không nhìn rõ được đường đi, xa phu cũng không dám mạo hiểm đánh xe, sợ sẽ lật xe trên đường, đến lúc đó không chỉ là bị mưa xối ướt không thôi.
Nhìn sắc trời ngày càng tối, mưa to không ngừng, xa phu nhìn Chu Thư cau mày, cũng thập phần khó khăn: "Tiểu thư, mưa nhỏ thêm một chút, tiểu nhân còn có thể mạo hiểm chạy, nhưng trận mưa trước mắt này, tiểu nhân thật sự không dám mạo hiểm."
Chu Thư cũng biết mưa lớn thế này đánh xe sẽ nguy hiểm, trấn an mà nói: "Sắc trời đã dần tối, mưa lớn như thế, quả thực đi đường không an toàn, đây không phải lỗi của ngươi, ta cũng không trách tội ngươi, không cần lo sợ bất an như thế."
Chu Châu dường như là đã rối rắm hồi lâu, cuối cùng nổi lên dũng khí mà nói: "Tiểu thư, trời sắp tối rồi, trà viên cũng không có chỗ để nghỉ lại, không bằng chúng ta đi tá túc nơi khác xem!"
Trà viên có nơi nghỉ ngơi, nhưng hoàn cảnh ở đây không tốt, hơn nữa chung quanh đều là những nhân công hái trà ở, nàng lo sẽ có người thừa dịp đêm tối mưu đồ gây rối Chu Thư.

Vì thế, nàng cảm thấy vẫn nên đến nhà thôn dân giàu có và đông đúc ở trong thôn để tá túc sẽ tương đối thỏa đáng hơn.
Trong đầu Chu Thư hiện lên bóng dáng Kỳ Hữu Vọng, nhưng nàng thật sự không cách nào mà mặt dày đến đó cầu thu lưu.
May mà Kỳ Hữu Vọng biết được việc xe ngựa Chu gia vẫn chưa rời khỏi trà viên từ trong miệng gia đinh Kỳ gia, liền đoán được Chu Thư không thể quay về thành vì mưa to.
Vì thế nàng mang áo tơi, che dù giấy đi đến trà viên, mở lời mời: "Mấy tháng trước tiểu thư đáp ứng sẽ dạy ta cách tính sổ sách, vì bận rộn công vụ mà không thể thực hiện, bây giờ xem ra sợ là đến ông trời cũng thay ta đòi công đạo, muốn ta thu lưu khách rồi."
Chu Thư buồn cười, đáp: "Vậy e là sẽ quấy rầy Kỳ tứ thiếu một đêm rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Vương Vượng: Chỉ cần tiểu thư qua đêm ở nơi này, ta sẽ --
Thư Thư: Sẽ cái gì?
Vượng Vượng: Cứu, cứu mạng QAQ
- ----
Tra tư liệu mới phát hiện trà hạ là loại dùng để làm hồng trà tương đối nhiều, mà giữa cuối thời nhà Minh mới xuất hiện hồng trà, cho nên...!hé hé hé!.


Bình luận

Truyện đang đọc