SAU KHI GIẢ A BẠI LỘ, TÔI MANG THAI CON CỦA PHẢN DIỆN

Trần Mộ cùng mấy đứa lâu la trong sách hoàn thành nhiệm vụ xong đều kẹp chặt cái đuôi mà chạy.

Một đám không tiền đồ, lời kịch thì nói oai lắm, cư nhiên dám để Omega mà chính mình nói thích sắp đến kỳ ph.át tình để trước mặt một Alpha cao cấp, này không phải tương đương đem thịt dê đến trước miệng cọp sao?

Tuy rằng cậu biết đây là vì thằng bạn tác giả của cậu yêu cầu, vì tô đậm ra vương bát chi khí của nhân vật, mạnh mẽ đem nhân vật phụ không quá trọng yếu ra bài trí, nhưng cậu vẫn cảm thấy mấy thằng nhóc này quá hỗn trướng.

Cư nhiên dám không đánh Lý Chuẩn…… Phi, khi dễ Bạch Dương, xem lần sau cậu thu thập chúng nó như nào.

“Cậu không sao chứ?” Lý Chuẩn ngửi thấy trong không khí có vị sữa, nhíu nhíu mày hỏi: "Thuốc ức chế của cậu đâu? Ở trên người sao?”

Bạch Dương sắc mặt ửng hồng, đôi mắt ướt át, y thở gấp một hơi, móc túi ra, khóc lóc nói: “Không thấy, thuốc ức chế không thấy đâu." 

Y sợ hãi mà nhìn về phía Lý Chuẩn.

Bạch Dương biết Lý Chuẩn cũng là một Alpha, cho nên trong lòng thực khẩn trương.

Omega đang đến kỳ ph.át tình mà gặp phải Alpha, sẽ phát sinh chuyện gì thì bọn họ cũng không thể chống cự được. Thiên tính của AO sẽ khiến họ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố rồi mất đi lý trí.

Không cần tưởng tượng cũng biết hậu quả sẽ rất thảm.

Đây không phải là cuộc sống mà Bạch Dương muốn, bởi vì kỳ phá.t tình bỗng nhiên xuất hiện làm y phải kết hợp cùng một Alpha không quen biết, nghĩ đến tình huống sắp xảy ra, Bạch Dương nhịn không được khóc lên.

Đôi mắt hồng giống như thỏ con, hoàn toàn phù hợp với giả thuyết về vai chính thụ trong sách.

Omega dễ thương như cừu con, làm nhân vật phản diện lạnh lùng nhất kiến chung tình, sau đó tìm mọi cách muốn kéo được mỹ nhân về, cuối cùng thậm chí dùng tới một chút thủ đoạn không chính đáng.

Đáng tiếc Lý Chuẩn không phải chân mệnh thiên tử của Bạch Dương, cho nên cuối cùng kết cục bi thảm.

Lý Chuẩn nhẫn đến bây giờ cũng có chút khó chịu, hắn dùng sức cắn m.ôi dưới, nói: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện, hoặc là cậu lập tức gọi người tới, tôi ở phụ cận trông coi cậu."

Bạch Dương cảm kích nhìn Lý Chuẩn, thấp giọng nức nở sờ đến quang não, chuẩn bị gọi người tới.

Nhan Thanh thoáng nhìn động tác của Bạch Dương, vô cùng lo lắng từ phía sau cây chạy ra, chạy một hơi đến trước mặt y, một tay giữ cho Bạch Dương khỏi liên hệ cho Bạch Thư, “Không cần liên hệ, tôi có thuốc ức chế, cho cậu này." 

Nói xong, cậu mở cặp sách lấy một lọ thuốc ức chế còn mới ra rồi đưa cho Bạch Dương.

“Nhan ca, sao cậu lại có thuốc ức chế của Omega?" Bạch Dương nhìn dòng chữ tiếng Anh kia, sửng sốt trong chốc lát.

Nhưng y sắp chịu đựng không nổi, đợi không được Nhan Thanh trả lời, lập tức lấy lại mở nắp ra, đổ vài viên lên tay rồi ném vào trong miệng nuốt. 

Đây là thuốc chuyên môn nghiên cứu vào kỳ p.hát tình ở Omega, dược hiệu thực mau.

Uống thuốc không mất bao lâu thì thần sắc Bạch Dương dần bình phục, sắc mặt cũng chậm rãi khôi phục như thường.

Nhan Thanh đưa khăn giấy cho Bạch Dương.

Bạch Dương cầm lấy, lau đi nước mắt trên mặt, khóc nức nở chọc người yêu thương, nói nhỏ: "Nhan ca, sao cậu biết tôi ở chỗ này?"

“Hỏi bạn cùng lớp cậu." Nhan Thanh thuận miệng nói.

“Vì sao cậu lại chuẩn bị thuốc ức chế bên người? Chuẩn bị vì tôi sao?" Sau khi Bạch Dương bình phục thì hỏi lại lần nữa.

Nhan Thanh mới vừa lao tới, trong đầu còn chưa nghĩ ra cách giải thích, bị Bạch Dương hỏi trong lòng còn lộp bộp một chút, bất an niết ngón tay, kết quả liền nghe Bạch Dương tự hỏi tự đáp, hoàn mỹ giải thích cho cậu. 

Nhan Thanh vội vàng đáp: “Đúng vậy, cậu sắp đến kỳ ph.át tình, tôi sợ cậu làm mất hoặc quên mang theo, dứt khoát chuẩn bị một lọ để trong cặp sách."

Lý do này quá hoàn mỹ.

Về sau nếu là không cẩn thận bị người thấy cậu cầm thuốc ức chế, còn có thể lấy lý do chuẩn bị cho Bạch Dương.

Bạch Dương lộ ra ôn nhu tươi cười, “Cảm ơn Nhan ca, nếu không có cậu, hôm nay trong sạch của tôi sợ là khó giữ được." 

Nhan Thanh tùy tiện nở nụ cười, nói: “Đừng khách khí, đây đều là chuyện thường tình, chờ anh cậu và anh tôi kết hôn, chúng ta chính là anh em một nhà.”

Nhan Thanh lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn may đuổi kịp.

Nhan Quyết và Bạch Thư đang kết giao, cuộc gọi này của Bạch Dương nếu đả thông, anh cậu mà biết cậu không bảo vệ Bạch Dương, khiến y bị vây trong hiểm cảnh, hậu quả không chỉ là đóng băng thẻ tín dụng trong một tháng thôi đâu.

Đại ca sẽ lột một tầng da của cậu.

Bạch Dương đi về phía Lý Chuẩn, nói: “Tôi tên Bạch Dương, xin hỏi bạn học cậu tên là gì?”

“Lý Chuẩn.” Lý Chuẩn lấy lại tinh thần, tầm mắt chuyển hướng nhìn Bạch Dương.

Từ một khắc khi Nhan Thanh chạy ra, lực chú ý của hắn vẫn ở trên người cậu không dời đi.

Nếu như không phải hắn nhìn lầm thì Nhan Thanh vừa mới là từ cây đại thụ phía sau họ chạy ra? Là đến từ trước rồi ở đó xem diễn? Hay là chờ hắn có ra tay với Omega hay không rồi cáo trạng hắn để trả thù?

“Lý Chuẩn, hôm nay sự thật sự thực cảm ơn cậu, nếu cậu không chê, về sau chúng ta chính là bằng hữu.” Bạch Dương nói xong còn vươn tay.

Lý Chuẩn yên lặng một hồi lâu, thẳng đến khi Bạch Dương có chút ngượng ngùng chuẩn bị rút về tay, hắn mới vươn tay cùng Bạch Dương nắm một chút, nói: “Được.”

Nhan Thanh đứng ở phía sau hai người, một trận gió trung hỗn độn.

Đây là lại bug?

Ở 《 Dẫn lửa thiêu thân 》, đoạn này trong cốt truyện hẳn là lúc y gặp được chân mệnh thiên tử mới phát sinh, kết quả hiện tại bị Lý Chuẩn làm anh hùng cứu mỹ nhân trước, hơn nữa ngữ khí đối thoại của hai người vừa rồi …… Là sao vậy? Khẩu khí của tên Lý Chuẩn kia không giống bộ dáng nhất nhãn vạn năm với Bạch Dương nha.

Vậy sau này Lý Chuẩn có còn điên cuồng theo đuổi, si hán theo dõi và hành vi bá đạo độc chiếm kia có còn xuất hiện không?

Nhan Thanh liếc trộm nhìn Lý Chuẩn một cái.

Gia hỏa này rốt cuộc sao? Đi đến chỗ nào chỗ đó có bug? 

Lúc Nhan Thanh nhìn lén không cẩn thận đụng phải tầm mắt Lý Chuẩn quay lại tới, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Nhan Thanh xấu hổ dời tầm mắt, chột dạ sờ sờ cái mũi. 

Vẫn là yên tĩnh xem biến đi.

Không biết việc xuất hiện bug là chuyện tốt hay xấu?

Nếu Lý Chuẩn bởi vì bug mà biến thành một người tốt vậy thì cậu cũng không cần phải làm giống như nguyên tác, cùng Lý Chuẩn trở thành đối thủ một mất một còn, hơn nữa nơi chốn đối địch, cuối cùng còn tàn bạo đẩy đối thủ xuống biển……

“Bốp!”

Nhan Thanh tự mình phân tích xong, tay không chịu khống chế của cậu mà giơ  lên, ở thời điểm mọi người không chú ý, một cái tát giáng xuống mặt Lý Chuẩn. 

Ban đêm yên tĩnh, một cái tát này phá lệ vang dội.

Nhan Thanh ở rất gần Lý Chuẩn, mắt thường có thể thấy được nửa bên mặt hắn in lên một bàn tay hồng hồng.

Chính tay cậu còn cảm thấy lòng bàn tay mình tê dại, có thể thấy được lúc nãy mình dùng bao nhiêu sức. 

Một cái tát này là dùng toàn lực.

Trong sách cũng viết như vậy.

Lý Chuẩn gặp được Bạch Dương thân hãm hiểm cảnh, trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả bị Bạch Dương hấp dẫn, nhất nhãn vạn năm, sau đó muốn tiến thêm một bước nhận thức Bạch Dương, vừa lúc bị “Nhan Thanh” gặp được một màn này, “Nhan Thanh” cho rằng Lý Chuẩn định khi dễ Bạch Dương, xông lên giơ tay chính là một cái tát.

Giấy trắng mực đen ma chú, cậu trốn không thoát.

May mắn chính mình hiện tại không phải là một Alpha cao cấp nếu không một cái tát này mà y như trên giấy thì có lẽ mặt Lý Chuẩn sẽ sưng thành đầu heo mất.

Nhưng hiện tại hiển nhiên cũng không có khá hơn chút nào.

Nhan Thanh hận chính mình không thể không xuất hiện ở đây vào lúc này, ngay lúc ánh mắt Lý Chuẩn chưa chuyển từ kinh ngạc qua tức giận thì lập tức giải thích: "Trên mặt mày có muỗi."

Đừng hỏi vì sao đánh muỗi mà dùng sức như vậy, hỏi cũng không biết.

Bạch Dương kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa không khép miệng được, mắt thấy Lý Chuẩn muốn bạo tẩu, chạy nhanh bắt lấy tay Nhan Thanh, vội vàng nói: “Nhan ca, cậu làm gì vậy? Lý Chuẩn không khi dễ tôi, là cậu ấy giúp tôi, nếu vừa rồi không phải có cậu ấy ở đây thì tôi đã bị gia hoả Trần Mộ kia làm nhục rồi."  

Nhan Thanh căng da đầu làm bộ chính mình không biết Lý Chuẩn là anh hùng cứu mỹ nhân, biểu tình cứng đờ, ánh mắt né tránh, nói: “Vậy sao? Phải không, vậy, vậy xin lỗi nhé, tôi không cố ý." 

Không phải cố ý thật sự, có quỷ mới biệt tự dưng cốt truyện lại khởi động.

Còn tưởng rằng Lý Chuẩn là bug di động, có lẽ sẽ không xảy ra việc gì, ai ngờ vừa rồi cậu quăng ra một cái tát.

Một cái tát này xem như làm quan hệ giữa cậu và Lý Chuẩn càng xấu đi, về sau chỉ có thể đối chọi gay gắt, quan hệ đối địch, Nhan Thanh nhớ đến bối cảnh gia đình Lý Chuẩn, lại nghĩ đến sau này bản thân sẽ đẩy hắn xuống biển rồi đi tù, lấy cớ đau đầu túm tay Bạch Dương định chạy.

Kết quả còn chưa kịp nhấc chân lên đã bị Lý Chuẩn kéo lại, ngữ khí tức giận, "Muốn chạy?"

Ánh mắt kia dừng ở trên người, cả người cậu như muốn đóng băng........ Không hổ là nhân vật phản diện, vương bát chi khí không phải nói xuông mà thôi, thực tế đều rất có tác dụng.

Nhan Thanh cảm thấy may mắn chính mình không xuyên vào tiểu thuyết võ hiệp, nếu không chỉ một ánh mắt cũng đủ gi.ết chết cậu.

Nhưng điều may mắn nhỏ nhoi của cậu cũng không giữ được một giây đồng hồ. 

Cậu có chút khẩn trương nhìn Lý Chuẩn, đối phương tức giận hừng hực, lấy ưu thế chiều cao mà xách cổ cậu, buộc cậu đến gần hắn.

Nhan Thanh nuốt nuốt nước miếng, cố gắng trấn định, sau đó nỗ lực khôi phục nhân thiết giáo bá không ai bì nổi của mình, nói: “Tôi cũng đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn như thế nào?"

Xin lỗi bằng thái độ kiêu ngạo như vậy là lần đầu tiên Lý Chuẩn nhìn thấy, xưa nay ai dám đắc tội hắn? Không cẩn thận đắc tội còn phải bị người nhà đánh rồi xách đến nhận tội.

Nhưng gia hỏa này……

Trong đầu Lý Chuẩn xuất hiện một từ: Đanh đá.

Tuy rằng dùng từ đanh đá hình dung cậu có điểm không phúc hậu, nhưng lại không có từ nào thích hợp hơn.

"Cậu là đang xin lỗi sao?" Lý Chuẩn nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa bàn tay đang đặt trên cổ tức đến mức bẻ gãy cái cổ thon dài của cậu.

"Rồi sao? Cậu muốn thế nào? Nói nghe xem." Nhan Thanh trong lòng đuối lý, nhưng nhân thiết không thể bỏ.

“Nhận lỗi, lấy hành động để nhận lỗi." Lý Chuẩn cường điệu.

"Cậu muốn cái gì? Nói ra, ba ba…… Tôi cho cậu.” Nhận lỗi là có thể giải quyết vấn đề, lại dễ dàng quá.

Bố mày cũng không thiếu tiền.

Hừ ╭(╯^╰)╮

"Bắt đầu từ ngày mai, cậu phải đưa bữa sáng cho tôi một học kỳ......" Lý Chuẩn nhìn chằm chằm Nhan Thanh, nhìn biểu tình khiếp sợ không dám tin tưởng của cậu, cong cong khóe môi, tiếp tục nói: “Buổi sáng mỗi ngày, cậu tự tay đưa bữa sáng cho tôi."

Đối phó với học tra không thích đi học, kêu cậu quỳ xuống có thể làm nhục tự tôn nhưng lại không quá thú vị, để cậu mỗi ngày làm việc mà mình ghét mới thú vị, đặc biệt là đối phó với gia hoả Nhan Thanh này.

Tuy chỉ là thuận miệng yêu cầu, nhưng sau khi nói xong, nhìn thấy khuôn mặt rực rỡ sắc màu của Nhan Thanh, Lý Chuẩn cảm thấy quyết định của mình vô cùng chính xác.

Có thể nhìn Nhan Thanh chịu thiệt, trong lòng hắn liền thoải mái, cảm thấy ăn một cái tát cũng đáng giá.

Nhan Thanh không dám tin tưởng trừng lớn đôi mắt, cậu thậm chí đều đã chuẩn bị tâm lý chuẩn bị quỳ xuống xin lỗi, kết quả tên Lý Chuẩn này muốn cậu đưa bữa sáng cho hắn? Còn đưa suốt cả một học kỳ?

Hắn điên rồi đi.

Chẳng lẽ không sợ cậu hạ độc vào bữa sáng sao?

Độc chết mi! 

Nhan Thanh hung tợn nghĩ.

Bạch Dương ở bên cạnh nhìn lửa giận trong mắt Nhan Thanh, vội vàng chen vào tới nói: “Nếu không về sau tôi đưa cho? Có thể chứ? Nhan ca cũng là vì tôi mới đánh cậu, ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, cũng nên là tôi bồi tội.”

Không đợi Lý Chuẩn nói chuyện, Nhan Thanh kéo Bạch Dương qua một bên, trong mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, hung tợn trừng mắt Lý Chuẩn, “Đưa liền đưa, bố còn chưa sợ ai bao giờ."

“Vậy ngày mai gặp.” Lý Chuẩn nở nụ cười tà khí phù hợp với vai phản diện trong tiểu thuyết, thưởng thức bộ dáng Nhan Thanh tức giận đủ rồi mới xoay người rời đi.

“Nhan ca, thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi.” Bạch Dương kéo ống tay áo Nhan Thanh, cúi đầu xin lỗi.

“Không liên quan đến cậu, tên kia cùng tôi có thù riêng, hiện tại là mượn cơ hội báo thù, đi thôi, Nhan ca đưa cậu về nhà.”

Lý Chuẩn mới vừa ngồi lên trên xe huyền phù, quang não lập tức lập loè vài cái, hắn tùy tay ấn một chút, màn hình giả lập xuất hiện một người gần giống hắn nhưng trông thành thục hơn, là một gương mặt rất đẹp trai.

“Con trai, ở trường mới như thế nào rồi?" 

Lý Chuẩn mặt vô biểu tình, nói: “Cũng được, phát hiện một tiểu dã miêu.(*)"

(*)Tiểu dã miêu: mèo hoang nhỏ, ý nói bạn Nhan, nhưng để thế kia hay hơn nên mình để nguyên văn.

“Con yêu, gặp đuợc chuyện tốt hay sao? Nhìn con có vẻ vui đấy. Mà mặt con bị sao vậy?" Trong màn hình giả lập xuất hiện một gương mặt vô cùng xinh đẹp.

Lý Nghị bụng đầy lòng hiếu học, hỏi: “Vợ ơi, sao em nhìn thấy được con anh đang vui vẻ? Sao anh cảm thấy nó vui hay không thì đều là một biểu tình?"

Mỹ nhân tóc dài đẩy Lý Nghị vướng bận ra, “Đừng có nói sang chuyện khác, em đang hỏi con trai." 

Lý Chuẩn sờ so.ạng khuôn mặt bị tát một chút, nói: “Bị tiểu dã miêu đánh bị thương.”

Nhan Thanh: “Hắt xì.”

Ai ở sau lưng mắng bố?

- ----------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc