SAU KHI GIẢ A BỊ ẢNH VỆ ĐÁNH DẤU


Chương 20: Ngươi nghĩ ta chỉ coi ngươi là vật giải tỏa thôi sao?
Edit: Yuki
Beta: Lee + Yuyu
_________________
Đêm đã khuya, một bóng người lẳng lặng nhảy từ nóc nhà xuống tẩm cung của Úc Diễn.
Thị vệ trông coi đều bị đuổi ra ngoài viện, cửa tẩm cung khép chặt, trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn lồng lờ mờ.
Mục Vân Quy đến trước cửa sổ, đẩy nhẹ nó, cửa sổ lặng lẽ hé ra một cái khe.
Khứu giác của người tập võ vốn rất nhạy, hắn lập tức ngửi thấy hương hoa lê nhàn nhạt tràn qua khe hở, khiến nhịp thở của hắn trở nên rối loạn.
Mục Vân Quy không về cung mấy ngày nay cũng chẳng phải chỉ vì bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi võ.
Ảnh hưởng của đánh dấu hoàn toàn mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Dường như có một sợi tơ vô hình nối chặt hắn với Úc Diễn, khiến quan hệ của cả hai khắng khít hơn xưa.

Nhưng nếu chỉ thế thôi thì không sao, đáng sợ là bây giờ ngay cả động tác giơ tay nhấc chân của đối phương cũng có thể vực dậy hứng thú của hắn.
Càng dễ động tình, lại càng dễ mất kiểm soát.
Mục Vân Quy chưa từng trải qua cảm giác mất khống chế đáng sợ giống vậy.

Trước giờ hắn giỏi nhất là kiềm chế chịu đựng, vậy mà vẫn phải chịu thua trước ham muốn độc chiếm của càn quân. Thế nên mỗi ngày, hắn đều tốn rất nhiều sức lực để đấu tranh với nó.


Cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì hắn cũng làm ra chuyện thất lễ trước mặt chủ nhân thôi.


May là kỳ thi võ diễn ra sớm, cuối cùng hắn cũng có cớ tránh mặt chủ nhân, nhờ vậy mà tạm thời bình tĩnh lại.
Sau khi rời đi, mặc dù rất nhớ y, nhưng tốt hơn nhiều so với việc cả ngày ở gần nhau để rồi vật vã chống chọi với bản năng.
Mục Vân Quy lặng lẽ trèo qua cửa sổ, nhanh và nhẹ đến mức không tạo ra chút gió nào.

Ngọn nến đặt trên bệ cửa sổ vẫn cháy sáng, phản chiếu bóng người bên trong lên màn lụa.
Hắn nhẹ bước đến bên giường, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ.
Mục Vân Quy bỗng khựng lại.
Người nằm trên giường quay lưng về phía hắn, chăn lụa mỏng bị kéo xuống một chút, lộ ra bờ vai gầy gò căng cứng.
Đối phương cong người lại, lưng khẽ run rẩy, hô hấp dồn dập.
Y đang ...
Úc Diễn thở nhẹ một hơi, hốc mắt ửng đỏ.
Vừa nãy do giận quá mất khôn nên y đã cố tình đưa lá thư dính tin hương cho Mục Vân Quy, để ngầm thông báo mình lại rơi vào kỳ phát tình, cần hắn quay về gấp.

Nhưng sau khi Ảnh Nhị rời đi, y mới cảm thấy hối hận.
Úc Diễn chỉ vừa học cách phóng ra tin hương dạo gần đây, vẫn chưa thành thạo lắm.
Y ám chỉ với Mục Vân Quy như thế, lỡ người nọ trở về phát hiện y không hề rơi vào kỳ phát tình, thì phải giải thích thế nào đây?
Qua ba ngày nữa là đến kỳ thi Hội, vậy mà trong đầu Nhị Hoàng tử Đại Yến chỉ toàn nghĩ đến yêu đương nhăng nhít, còn dùng lý do đó để níu chân người ta nữa.
Vứt sạch mặt mũi rồi.

Bởi vì hết cách nên Úc Diễn đành nghĩ biện pháp ép mình động tình thật, chỉ mong có thể "bình an" trôi qua đêm nay.
Trước đây dưới sự giúp đỡ của Mục Vân Quy, y rất dễ động tình, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay y tự "làm" đến đau cả tay mà vẫn không thành công.
Với tốc độ của Mục Vân Quy, hắn đi từ trang viên đến hoàng thành mất chưa tới nửa canh giờ.


Sắp hết thời gian rồi...
Càng vội càng sai, Úc Diễn bị cảm giác lơ lửng kia giày vò đến đỏ cả hốc mắt, đang định "làm" chậm lại, thì chợt có cánh tay duỗi tới bao lấy mu bàn tay y.
Úc Diễn: "!!!"
Cơ thể nóng hổi áp sát lưng y, khiến cả người y cứng đờ, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Xin lỗi, thuộc hạ tới trễ."
"Ngươi..." Úc Diễn căng thẳng đến run cả khớp hàm, y chưa kịp nói gì, tay Mục Vân Quy đã nhẹ nhàng chuyển động.
Do dạo này đang luyện võ nên giữa lòng bàn tay hắn lại xuất hiện một lớp chai mỏng, chúng cọ lên mu bàn tay Úc Diễn, khiến y có cảm giác cân cấn.
Hắn nắm tay y, di chuyển với tốc độ vừa phải, nhịp thở của Úc Diễn dần nhanh hơn.


Cảm giác khác hẳn ban nãy, khoái cảm cứ tích tụ từng chút một, không ngừng kết tủa rồi bùng nổ ra ngoài.

Còn cơ thể thì như bị ai đó quay trên lửa, thiêu cháy toàn bộ.
Mục Vân Quy chợt cắn lên nốt ruồi đỏ chót sau cổ Úc Diễn
"Ưm...!"
Tiếng rên khe khẽ bật ra từ giữa hai hàm răng đang nghiến chặt của y.

Cơ thể y run rẩy dữ dội, hai mắt tối sầm, tạm thời mất ý thức trong chốc lát.
Tin hương hoa lê ngọt ngào tràn ngập trong không khí.

Úc Diễn dựa vào lòng Mục Vân Quy, hô hấp dần ổn định lại.
Hắn lau chùi cho y xong rồi nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Úc Diễn xấu hổ vùi mặt vào ngực Mục Vân Quy, "Ừ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Hắn nói tiếp: "Chủ nhân không rơi vào kỳ phát tình."
Úc Diễn: "!"
Y biết ngay mà, Mục Vân Quy giải quyết kỳ phát tình cho y nhiều lần như vậy, chắc chắn sẽ nhận ra y có động tình thật hay không.


Hai má Úc Diễn đỏ bừng, ngập ngừng giải thích: "Ta...!Ta là ..."
"Không sao, thuộc hạ hiểu mà."
"Ngươi hiểu...?" Úc Diễn chớp mắt nghi ngờ, y ngước nhìn Mục Vân Quy.
Ánh mắt của người kia vẫn dịu dàng như trước, hắn ôm y vào lòng, giơ tay vuốt nhẹ lưng y để trấn an.
Mục Vân Quy dịu giọng nói: "Sau khi đánh dấu hoàn toàn, chủ nhân sẽ khao khát càn quân hơn, đây không phải lỗi của ngài đâu."
Tất nhiên khôn quân cũng sẽ "khao khát" càn quân đã đánh dấu mình tựa như hắn "khao khát" Úc Diễn vậy.
Chắc chắn chủ nhân đã kìm nén rất lâu rồi, mãi đến hôm nay do không nhịn được nữa nên mới gửi thư bảo hắn về.
Là hắn suy xét chưa ổn thỏa, không chịu để ý đến cảm xúc của chủ nhân.
Mục Vân Quy nói: "Thuộc hạ sai rồi, xin chủ nhân thứ tội."

Úc Diễn: "..."
Cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Mạch não của tên này không thể bình thường tí à???
"Vân...!Vân Quy, thật ra ta..." Úc Diễn mở miệng nhưng không nói nên lời.
Đáng lẽ y nên thẳng thắn với Mục Vân Quy ngay từ đầu.
Không hiểu vì sao trước kia rõ ràng Nhị hoàng tử điện hạ không sợ gì cả, vậy mà vừa gặp phải chuyện này đã lúng ta lúng túng.

Lúc ở ngoài hành cung của Trường Lộc, hiếm khi y có đủ dũng cảm như vậy nhưng lại bị tên đệ đệ khốn kiếp Úc Hồng phá hỏng.
Từ đó về sau y vẫn chưa tìm ra cơ hội khác để thổ lộ.
Hôm nay cũng không phải là thời cơ tốt nhất.
Mục Vân Quy sắp tham gia kỳ thi võ rồi, không thể quấy rối tâm trạng của hắn được, cũng không nên nổi giận với hắn.
Úc Diễn cứ lẩm nhẩm câu này trong lòng, nhờ thế mà dần bình tĩnh lại.
Mục Vân Quy thấy y thay đổi vẻ mặt liên tục, còn tưởng y đang xấu hổ vì ham muốn của mình nên mới ngập ngừng như thế, bèn vuốt tóc y để động viên: "Chủ nhân không cần phải khó xử, thuộc hạ từng nói bằng lòng làm mọi việc cho ngài rồi mà."
"Thế này đi, sau này cứ cách hai ngày thuộc hạ sẽ giải tỏa giúp chủ nhân một lần, chủ nhân thấy sao?"
Úc Diễn sắp bị đối phương chọc cho tức chết: "..."
Tên này nghĩ y tìm hắn tới làm gì??? Giúp y giải tỏa ham muốn thôi hả???
Thấy Úc Diễn không phản đối, Mục Vân Quy cho rằng y đã đồng ý.
Sau khi cảm giác cơ thể trong lòng đang dần bình tĩnh lại, hắn mới đẩy Úc Diễn ra, ngồi dậy.
Úc Diễn nhạy cảm hỏi: "Ngươi đi đâu đó?"
Mục Vân Quy nói: "Nếu chủ nhân thấy ổn rồi thì thuộc hạ về trang viên đây."
"..." Úc Diễn tức giận nói: "Ngươi đứng lại cho ta!"
Mục Vân Quy dừng bước, xoay người nhìn y.
Úc Diễn giận phừng mặt, điên máu nói: "Ngươi định đi như thế hả?"
Mục Vân Quy ngẩn ra, hắn hiểu y đang nói cái gì.
Ban nãy lúc giải quyết cho Úc Diễn, "thứ đó" của hắn không thể ngoan ngoãn nằm im được.

Hai người còn áp sát vào nhau nên chẳng giấu nổi cái gì.
Mục Vân Quy quay sang hướng khác: "Thuộc hạ..."
Hắn sắp thi rồi, không nên kích thích hắn.
Úc Diễn hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Mục Vân Quy: "Vân Quy, ta không muốn ngươi nghĩ ta chỉ coi ngươi là vật giải tỏa, thật ra ta...!vẫn luôn xem ngươi là người quan trọng nhất."
Hắn cúi xuống nhìn y, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ biết chứ, chủ nhân cũng là người quan trọng nhất đối với thuộc hạ."
"Ý ta không phải là vậy!"
Cơn giận khó lắm mới kiềm chế được lại bị ép bốc lên.

Úc Diễn vừa buồn vừa tức, y kéo mạnh cánh tay Mục Vân Quy, lôi người nọ lên giường.
"Sao lúc bình thường không nhìn ra người cố chấp như thế nhỉ, nếu nói mãi mà vẫn không thông thì thà làm chút việc thực tế cho rồi."
Y nghiêng người về trước, thẳng tay tháo khóa thắt lưng của Mục Vân Quy.
Sau hai lần tháo khóa thất bại, y đã cố tình tìm tòi cách mở cái thứ đồ chơi rách nát này để chuẩn bị cho mọi tình huống.

Mục Vân Quy lúng túng ngồi dậy, nhưng bị Úc Diễn đè vai ép nằm xuống giường.
"Chủ nhân..." Hiếm khi vị ảnh vệ luôn bình tĩnh và giỏi kiếm chế tỏ ra bối rối thế này.
"Đừng quậy nữa." Úc Diễn ngồi trên người Mục Vân Quy, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Yên tâm đi, ngươi sắp tham gia thi Hội, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.

Ta chỉ muốn trả lễ thôi, nếu ngươi cho rằng ngươi phải đáp ứng nhu cầu của ta, vậy ta là khôn quân, có phải cũng nên giải quyết cho ngươi hay không."
"Hơn nữa, chúng ta còn sống lâu lắm.

Bây giờ ngươi định nhịn đến chết, vậy mai này ta phải làm sao đây?"
Y nói xong thì nở một nụ cười xấu xa, sau đó cúi đầu xuống.
Cơ thể Mục Vân Quy chợt cứng đờ.
Cuối cùng vào giờ phút này dục vọng cũng giành chiến thắng, nó đã đốt lý trí thành tro bụi.
...
...!(repost chuyển ver là ăn đầu puồi ăn cớt, anti truyenfull)
Ba ngày sau, kỳ thi Hội được tiến hành đúng kỳ hạn.
Sau giờ Ngọ hôm đó, Úc Diễn nhận được một lời mời, Tể tướng đương triều mời y đến nhà gặp mặt.
Xưa nay Tể tướng chưa từng tỏ rõ mình theo phe nào trong chuyện lập Thái Tử.

Theo Úc Diễn biết, trước đây Đại hoàng tử Úc Thù đã từng đến thăm hỏi ông.
Y cũng lờ mờ đoán được lý do Tể tướng muốn gặp mình.
Hoàng tử thân thiết với đại thần là điều tối kỵ.

Lúc Đại hoàng tử đi thăm hỏi Tể tướng, cũng phải lén lút làm.

Nếu là bình thường, có lẽ Úc Diễn sẽ từ chối lời mời này.

Nhưng hôm nay, y đợi tin tức của kỳ thi Hội đến sốt ruột bực bội, thôi thì cứ coi như ra ngoài đi dạo một lát vậy.
Úc Diễn ngồi xe ngựa đến phủ Tể tướng.

Sau khi nói mục đích tới thì được người hầu dẫn vào trong.
Địa vị của Tể tướng ở Đại Yến là dưới một người trên vạn người, nên phủ đệ vô cùng khí thế, không thua gì hoàng cung.


Lúc người hầu đưa Úc Diễn vào viện chính, Tể tướng đang ngồi trên ghế chủ vị nhấm nháp trà, thấy y tới thì đứng dậy hành lễ với y.
Người này đã hơn năm mươi tuổi, cơ thể béo mập, mở miệng cười nói trước: "Nhị điện hạ hạ đến chơi, đúng là vinh hạnh cho hàn xá này."
Úc Diễn cũng cười nói: "Phủ đệ của Tể tướng đại nhân đẹp hơn cung Hưng Thánh của ta rất nhiều, đâu thể gọi là hàn xá được."
Sau khi tán gẫu mấy câu, Tể tướng mời y ngồi xuống.


Đám người hầu hạ kế bên lần lượt lui ra, Úc Diễn liếc nhìn cửa phòng đóng kín, hỏi thẳng: "Hôm nay Đại nhân mời ta tới quý phủ là vì việc lập Thái tử à?"
Tể tướng không ngờ Úc Diễn lại nói huỵt toẹt ra như thế, khiến ông bị sặc nước trà: "Khụ khụ khụ..."
Y tỏ ra vô tội: "Tể tướng đại nhân uống từ từ thôi."
Hồi lâu sau Tể tướng mới bình phục lại, ông cười gượng gạo: "Không hổ là Nhị điện hạ, khụ."
Úc Diễn nói tiếp: "Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, đại nhân không ngại thì cứ nói thẳng đi."
"Sức khỏe bệ hạ ngày càng suy yếu, cách đây không lâu ngài đã nói với lão thần sắp tới sẽ hạ chỉ lập Thái tử."
Úc Diễn đã đoán trước chuyện này, y khẽ gật đầu.

Tể tướng nói tiếp: "Chắc điện hạ biết rõ triều đình vẫn luôn tranh luận việc nên lập ngài hay Đại điện hạ làm Thái tử, đến bệ hạ cũng chẳng biết nên quyết định thế nào."

Y không biết mới là lạ đó.
Úc Diễn thầm nói trong lòng.
Y không tỏ vẻ gì mà kiên nhẫn hỏi: "Vậy không biết Đại nhân cảm thấy giữa ta và hoàng huynh, ai hợp với ngôi vị Thái tử kia hơn?"
"Ở đây không có ai khác nên lão thần nói thẳng luôn.

Đại điện hạ rất giỏi mưu kế, chỉ là thái độ làm người kém xa Nhị điện hạ, nếu xét trên phương diện trị quốc, tất nhiên ngài thích hợp hơn rồi." Tể tướng nói tiếp: "Dù chưa dâng tấu nhưng lão thần vẫn cảm thấy Nhị điện hạ mới là người tốt nhất cho ngôi vị Thái tử."
Úc Diễn nở nụ cười: "Nhưng sao ta nghe nói mấy vị đại nhân là học trò ngài bảo xuất thân của ta không thuần, chẳng xứng với ngôi vị Thái tử vậy?"
Tế tướng phất tay áo: "Đều là một lũ không hiểu chuyện, lão thần sẽ bảo bọn chúng đến xin lỗi điện hạ."
Thế lực trong triều của Tế tướng không hề nhỏ, tuy chưa đến mức một tay che trời nhưng cũng đủ chi phối quyết định của Hoàng đế.


Đây là lí do vì sao lúc trước Úc Thù lại tự mình đi thăm hỏi Tế tướng.


Nếu nhận được sự ủng hộ của người này thì coi như đã nắm chắc ngôi vị Thái tử trong tay.
Úc Diễn buông mắt suy tư một lát rồi hỏi: "Đại nhân giúp ta như vậy, không biết Úc Diễn nên làm gì để trả ơn đây?"
"Không cần trả ơn đâu, nhưng đúng là lão phu muốn bàn với điện hạ một chuyện." Tướng quốc thong thả nói: "Lão phu có một cô con gái, năm nay lên mười bảy, vẫn chưa kết hôn."
Úc Diễn: "..."
...
Khi Úc Diễn rời khỏi phủ Tể tướng, xe ngựa đã chờ ngoài cổng.
Y đi qua đó thì thấy một bóng người quen thuộc đang đợi cạnh xe ngựa.
Là Mục Vân Quy.
Giờ Úc Diễn mới nhớ ra kỳ thi Hội đã kết thúc.
Hôm nay Mục Vân Quy không mặc trang phục thị vệ mà mặc đồng phục thống nhất cho kỳ thi võ.

Chiếc áo trắng đơn giản ấy giúp hắn trông sinh động hơn, khác hẳn vẻ xa cách lúc bình thường.
Úc Diễn rất thích dáng vẻ này của Mục Vân Quy, tim y khẽ rung động, nhỏ giọng hỏi: "Sao ta ở đâu ngươi cũng tìm được thế?"
Mục Vân Quy nghiêm túc nói: "Thuộc hạ đã hỏi Ảnh Nhị."
"..."
Đúng là đừng nên kỳ vọng tên này nói lời ngon tiếng ngọt làm gì.
Úc Diễn hơi nản lòng, vỗ vai Mục Vân Quy: "Đi thôi, đến quán ăn một bữa thịnh soạn, ta đãi ngươi."
Mục Vân Quy thả ghế dùng để leo xe ngựa xuống, dìu Úc Diễn lên xe, tiện thể hỏi: "Sao Tể tướng đại nhân lại mời chủ nhân tới đây thế?"
Úc Diễn vừa nghĩ về chuyện đó đã cảm thấy dở khóc dở cười, bất lực nói: "Còn có thể là việc gì chứ, ông ta muốn gả con gái cho ta để làm Hoàng hậu.

Chỉ cần ta đồng ý thì sẽ giúp đỡ ta lên ngôi Hoàng đế."
Mục Vân Quy khựng lại.
Vừa khéo lúc này Úc Diễn đang khom người vào xe ngựa, nên không chú ý tới vẻ mặt u ám của hắn.
Y ngồi xuống, từ tốn nói: "Ta còn chưa đăng cơ mà, sao mấy người này cứ thích xen vào chuyện hôn nhân của ta thế."
____________________
Tác giả có lời muốn nói: "Đầu gỗ" im lặng thế thôi chứ bên trong đã bùng nổ rồi.

Không cần gấp gáp đòi con trai bảo bối đâu, khi nào có thì sẽ có thôi...
Yu có lời muốn nói: Ơ, anh Quy phúc hắc kiểu gì mà ngày càng đần ra thế =)))))))))))
Hết chương 20.

.


Bình luận

Truyện đang đọc