SAU KHI GIẾT CHẾT NGƯỜI YÊU

So với David lúc nào cũng treo em trai em gái bên miệng nói liên hồi, Heller thích để cho mọi người tin rằng mình là một đứa trẻ mồ côi không hề có vướng bận gì trên đời hơn.

Tuy rằng Dinah không phải lúc nào cũng điên cuồng đến thế. Điều này nói ra có vẻ khó tin, thế nhưng khi Heller còn nhỏ, bà thậm chí đã từng cố gắng trở thành một người mẹ tốt.

Heller nhớ rõ bà từng hát ru mình ngủ, tiếng bà hát trong trẻo như âm thanh của những chiếc chuông gió khi gió thổi qua. Heller nhớ rõ những lúc bà kể chuyện cho mình nghe, những nét vẽ minh họa bằng màu chì lộn xộn trên tường đi theo câu chuyện của bà, rồi cách bà sẽ khẽ hôn trán hắn mà cười không ngừng, cho đến tận khi chủ nhà đẩy cửa ra chửi ầm ĩ vì tiếng ồn hai người phát ra. Heller như nhìn thấy cảnh hắn và mẹ mình nhộn nhạo trên giường, nhìn thấy Dinah dùng giẻ lau lau những bông hoa, những giọt nước mắt trong suốt vương trên mi, giống như những hạt mưa nhân tạo chỉ tồn tại trong truyện xưa. Câu chửi tục đầu tiên mà Heller nghe được trong đời là những gì mà mẹ hắn nói: “Chả hiểu sao lũ chúng nó có thể ghê tởm như vậy. Đúng là một đám heo ham ăn biếng làm đéo có tư duy.” 

Sau câu nói thô tục đó, Dinah dường như phân liệt thành hai người: lúc đối mặt với Heller thì bà là một người mẹ, còn khi đối mặt với người khác thì bà là một kẻ điên.

Một lần khác, một con điếm ngang ngược kéo tóc Dinah, kéo bà trần truồng xuống phố thị chúng bởi vì đêm qua Dinah đã nói xấu ả ta với khách. Con người ta không thể đối xử với mẹ của một đứa nhỏ như vậy ngay trước mặt nó. Heller mười tuổi dùng hết sức lực kêu la, đánh đấm, cào cắn cùng không thể khiến ả buông tay; cuối cùng hắn đành phải về nhà lấy một bình nước sôi, dội vào tóc và lưng của ả kỹ nữ kia. Chỉ trong nháy mắt, chiếc áo sơ mi sợi tơ nhân tạo và lưng của ả đàn bà kia đã hòa thành một khối bóng trắng mờ, hơi nước nóng rực mãnh liệt toát ra. Ả kỹ nữ kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết không rõ giống người hay giống thú. Dinah nhân cơ hội túm lấy tóc ả, giật mạnh một mảng da đầu xuống. Tiếng gào khóc, tiếng thét chói tai, tiếng chửi bới, tiếng cười haha của đám người đứng xem quanh quẩn không ngừng. 

Cuối cùng Heller cũng bị trừng phạt ở trước mặt tú bà. Người đàn bà cường tráng mặt nhăn như cóc giận đến đen mặt. Rõ ràng là bà ta vừa mới mất một cô gái trẻ tuổi, cho dù cô ả kia có chữa khỏi những vết bỏng kia thì cũng không thể xinh đẹp, không thể kiếm được nhiều tiền giống như trước. Heller bị mấy tay thanh niên ở nhà thổ đè xuống đất, đánh đến trật khớp cằm, chảy máu lợi, mặt sưng vù lên như thi thể bị ngâm bảy ngày trong vũng nước. Dinah đứng một bên, vùi mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở, “Mấy người muốn đánh chết nó sao?” Bà lẩm bẩm, tầm mắt cũng không chạm đến ánh nhìn tuyệt vọng của con mình. Tú bà mỉm cười nói: “Dinah, mày tới tát nó hai cái đi, bảo nó khôn lên một chút, nhớ cho kỹ cái ngày hôm nay.”  Dinah không muốn. Tú bà lắc lắc trong tay một túi bột nhỏ màu đen, tiếng ma túy rẻ tiền ở bên trong túi xào xạc. Đây là một thứ chỉ có thể thấy chứ khó có thể chạm vào. Dinah do dự đi qua, tát hai ba cái vào mặt con trai mình. Lúc này Heller đã không còn cảm thấy đau đớn, nhưng hắn lại nghe tú bà nói: “Còn chưa đủ.” Còn chưa được, chưa đủ, không đủ… Dinah tàn nhẫn ngồi trên người mà vả vào mặt hắn. Trọng lượng của mẹ hắn đè trên người hắn, ngón tay thì nhảy múa trên da mặt hắn, và móng tay bén nhọn thì xẹt qua mí mắt hắn. Đôi mắt của hắn bắt đầu chảy máu, thân ảnh người mẹ hắn nhìn thấy sau đó dần dần biến thành một cái bóng xa xôi.

Buổi tối hôm đó, Dinah ôm Heller hơi thở thoi thóp khóc. Bà nói: “Ở quê hương của chúng ta, những con điếm như vậy hẳn là sẽ bị đưa đến khu phóng xạ tham gia trò chơi đấu thú. Chúng ta sẽ thoải mái ở trong phòng xem ả bị một đám dị nhân chơi chết, rồi xé thành từng mảnh nhỏ ăn luôn.” 

Sau khi nói xong câu kia, bà nằm ở trên giường cười ngây ngốc, khảy tầng tầng lớp lớp băng gạc trên mặt Heller giống như đùa bỡn một đóa hoa: “Như vậy chắc chắn sẽ rất vui ha, con trai cưng của mẹ.” Heller ngơ ngác nhìn chằm chằm mẹ mình, người mẹ hắn muốn bảo vệ, người mẹ hắn không thể bảo vệ, người mẹ khiến hắn phải chịu đau đớn thấu gan thấu ruột lần đầu tiên trong đời. Hắn bỗng nhiên khát nước, khát một cách tuyệt vọng, nhưng đôi môi khô quắt của hắn lại chả thể phát ra tiếng gì. Mà Dinah ở một bên đã cầm lấy bột phấn màu đen, nhẹ nhàng liếm láp, hoàn toàn quên hết thảy những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Quá mệt mỏi, đã quá mệt mỏi rồi, tao sẽ không bao giờ quan tâm đến mày nữa, Heller. Đều là mày sai. Sao mày không chết quách đi cho rồi? Ôi, Heller của mẹ, bé cưng của mẹ, thật xin lỗi con vì đã làm vậy. Con muốn dùng thử cái này không? Mỗi khi bà phê thuốc, bà đều sẽ mồ hôi nhễ nhại, luyên thuyên hét lên những lời này.  

Người làm mẹ và một kẻ điên đều hòa vào làm một trong bà, như thể những màu sơn sắc tố khác nhau ở trong thùng hòa tan thành màu đen sâu không thấy đáy. Heller trơ mắt mà nhìn kẻ điên hoàn toàn nuốt chửng mẹ mình. Bờ môi của hắn còn hơi hơi run rẩy. Mẹ ơi, con chỉ muốn uống một cốc nước thôi. 

Đó là lần đầu tiên trong đời, Heller bị đánh. Sau này mỗi lần bị đánh, hắn đều bình tĩnh, vô luận là ở trường hay là ở nhà. Kỹ nữ kia dưỡng thương xong cũng không ở lại, Dinah đành gánh vác toàn bộ khách của ả, nhưng lại chỉ được nhận một phần tiền công. Mỗi khi bà khó chịu, bà đều sẽ túm tóc Heller dập đầu hắn vào tường, mặc cho việc trước đó bà chưa từng động đến một cọng tóc cua hắn. Bà vừa đập, vừa trách hắn ngày đó xen vào việc người khác, lấy bát nước hắt lên lưng người ta. Súc sinh ngu dốt. Nếu không phải vì mày, tao đã chẳng phải chết rũ ở cái xó xỉnh này rồi. Bà cứ vừa khóc vừa hút thuốc phiện. Heller chậm thật chậm bò từ dưới đất lên, rót cho bà một cốc nước, nhưng bà chẳng thèm ngó, thẳng tay hất chén nước xuống đất. Cái cốc thủy tinh vỡ vụn, leng keng lăn dưới đất, khiến Heller nhớ đến khúc hát ru của mẹ. Người phụ nữ trẻ tuổi đang hát kia đã rách nát như cái cốc thủy tinh này rồi.

Những ngày tiếp theo, nếu Dinah không nổi điên thì cũng sẽ ngồi kể lại chuyện xưa. Bà giống như một người máy lặp đi lặp lại không ngừng, có phải không, có phải không nhỉ Heller, con trai cưng của mẹ? Dinah nửa là vuốt ve nửa là trừng phạt bóp lấy mặt Heller, cặp móng dài ngoằng cọ trên da Heller cứa ra một vệt máu. Vâng mẹ, phải rồi. Tất cả những người ở khu an toàn đều là lũ lợn, là lũ ăn xin, lũ hành khất. Con sẽ không tiếp xúc với bọn chúng, con sẽ cùng mẹ đợi cha trở về, con sẽ đưa mẹ trở lại khu trung tâm.

Giỏi lắm, con trai của mẹ.

Sau khi gia nhập quân ngũ, mỗi ngày Heller đều ăn mặc cầm kiệm, tiết kiệm từng đồng để gửi tiền về cho mẹ, cũng không quan tâm xem rốt cuộc bà dùng số tiền đó để làm gì. Trong khoảng thời gian này, điều mà Heller sợ nhất không phải là chết trận, mà là để cho David biết mẹ mình là loại người gì.

Nhưng đời không như là mơ. Từ trước đến giờ Heller chưa bao giờ kể chuyện của mình cho mẹ biết, ví dụ như lịch trình, sự nghiệp, bạn bè, thú vui mỗi khi rảnh rỗi. Nhưng ngày đó Heller bị thương cột sống, tính mạng trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, được đưa đến bệnh viện tiến hành cấp cứu – Dinah không hiểu sao lại biết được chuyện này. Heller đoán chắc những người thường ngày không vừa mắt Dinah đã nói cho bà biết. Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt hả hê của bọn họ: “Tiểu thư khu trung tâm à, cậu ấm cô kỳ vọng vào sắp ngỏm tới nơi rồi!” 

Tóm lại, Dinah chạy đến bệnh viện. Bà không mang theo tiền, không mang theo thức ăn, không mang theo thuốc men và thiết bị liên lạc. Bà chỉ xông vào phòng bệnh, nhào vào một Heller đã đang cực kỳ suy yếu mà tê tâm liệt phế rống to, giống như một con sư tử cái vung tứ chi đuổi tất cả bác sĩ, sĩ quan, binh lính bên cạnh con trai mình ra.

“Mấy người sao lại không bảo vệ thằng bé? Mấy người sao có thể để nó bị thương? Ôi, cậu chủ nhỏ của mẹ.” Bà cúi đầu hôn lên trán Heller trong nước mắt, “Tại sao người nằm đây không phải các người? Lũ cầm thú vô tâm các người có chết hàng trăm cũng thua một đầu ngón tay của con tôi.” Bà nức nở đến thương tâm, nhưng Heller căn bản không cảm động nổi. Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, ngoại trừ “Thưa bà, thưa bà…”, những thứ khác đều không nói nên lời.

David bước vào từ cửa, khóe mắt anh có chút phiếm đỏ, không biết là vì mệt mỏi hay vì bi thương. Khoảnh khắc nhìn thấy Dinah, anh kinh ngạc mất hai giây, sau đó chậm rãi đi về phía trước. Từ ánh mắt của David, Heller nhìn ra anh đã biết được quan hệ của mình và Dinah. Đừng, đừng, môi hắn mấp máy, đừng tới đây, David. Mẹ à, đừng làm vậy với con. Mẹ à, xin mẹ đừng lại hủy hoại con một lần nữa. 

David bước lên và ôm Dinah. Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, nhưng bọn họ cũng không rõ mình rốt cuộc đang sợ cái gì.

Bản thân Dinah cũng sửng sốt một chút. David vỗ nhẹ vào lưng bà, cảm tình đong đầy cõi lòng mà trấn an người phụ nữ: “Cô à, con biết cô đang đau lòng lắm. Cô nhất định là đang rất mệt, đúng không? Nhưng cô không phải khóc đâu, đặc biệt là trước mặt Heller. Bởi vì nhìn mẹ mình rơi lệ như vậy, người làm con cũng sẽ tan nát cõi lòng.” 

Trong lời nói của David như có một loại ma lực. Dinah không nghẹn ngào nữa, đôi tay khô gầy của bà choàng lên ôm lấy David. Heller không biết bà có ý thức được điều này không. 

David để bà ôm thật chặt, anh lại nói tiếp, giọng anh vững vàng mà mạnh mẽ: “Con là người bạn tốt nhất của cậu ấy, cho nên cô có thể tin con. Tin con, Heller sẽ không sao đâu. Chúng con sẽ ở đây dốc hết toàn lực để trông nom cậu ấy. Cô cũng sẽ không sao đâu. Lại đây nào, chúng con sẽ chuẩn bị cho cô một căn phòng ấm áp, thoải mái, cô cứ ở lại đó nghỉ một đêm. Mới đi đường về chắc cô mệt lắm. Sau đó cô muốn tới thăm Heller lúc nào cũng được. Có cô bầu bạn, Heller nhất định sẽ hồi phục rất nhanh, đến lúc đó chúng con sẽ đưa cô đi dạo khắp nơi, để cô xem nơi làm việc, sinh hoạt ngày thường của cậu ấy.”  

“Ồ, đúng vậy. Heller của cô, thằng bé cần cô.” Dinah lắp bắp nói.

“Đúng vậy. Cho nên cô phải mạnh mẽ lên, bởi vì cậu ấy cần cô.” David kiên nhẫn nói. Anh nắm tay Dinah, người phụ nữ tiều tụy ấy nom như một u hồn, mặc cho anh dẫn ra khỏi cửa phòng bệnh. 

Tất cả mọi người có mặt đều thở một hơi dài nhẹ nhõm, hoàn toàn không bận tâm đến những lời nói ác ý đầy chói tai vừa rồi của Dinah. Bọn họ ghẹo, thượng úy Wilkes à, mẹ cậu thương cậu đến cỡ nào nha. Heller, mấy năm qua chắc cũng không dễ dàng phải không? Cũng có người nói, may mà có David, tụi mình đều đã quên cách nói chuyện với các mẹ rồi. Heller chỉ đơn giản nói: “David thực tốt.” Đây là lời duy nhất hắn muốn nói trước khi ý thức rơi vào một mớ hỗn độn.

Bình luận

Truyện đang đọc