SAU KHI HOÁN ĐỔI CƠ THỂ VỚI KẺ THÙ, TÔI PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ?

"Em đang đùa đấy hả?"

Ngưng lại một chút, Trì Nghiêu hỏi.

Cảnh Hi: "Em trông giống đang đùa sao?"

Trì Nghiêu: "......"

Anh từng nghĩ rằng Cảnh Hi có tình cảm với mình, nhưng không ngờ đối phương lại định vị anh vào vị trí "vợ".

Đường đường là lão đại của một đoàn tinh tặc lớn như vậy, một Alpha có thực lực hàng đầu, lại gả vào nhà người khác làm vợ?

Trì Nghiêu nhìn Cảnh Hi từ trên xuống dưới.

Có vẻ cũng không phải là không thể.

Trì Nghiêu: "Em nói sớm một chút, biết đâu bây giờ con chúng ta cũng lớn rồi."

Cảnh Hi: "......"

"Gả vào nhà họ Cảnh có thể giảm bớt cả trăm năm phấn đấu, cơ hội tốt như vậy." Trì Nghiêu cười nhìn cậu, "Hay là chúng ta đi đăng ký luôn bây giờ?"

Cảnh Hi: "......"

Người này mãi mãi như thế.

Nói dối thì đường hoàng, còn lời thật thì lại vờ như đùa, khiến người khác chẳng thể phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả.

"Được, em sẽ để ông nội chọn ngày." Cảnh Hi mặt không biểu cảm, "Nếu anh dám hủy hôn, thì phải chuẩn bị tinh thần bị cả nhà họ Cảnh trả thù."

Trì Nghiêu: "......"

Nhà họ Cảnh trả thù?

Cảnh Nhung, lão già đó, cùng lắm chỉ lôi anh đi chơi cờ không tha, còn có chiêu gì khác nữa?

Đang nói chuyện, đột nhiên anh nhớ ra tiếng chuông báo hiệu một cuộc gọi video đến.

Là Kim Trạch bên đội chi viện gửi đến.

"Lão đại, đột nhiên xuất hiện rất nhiều biến dị chủng cấp bốn, cấp năm, người của tôi không chống đỡ nổi rồi! Yêu cầu chi viện!"

Trong màn hình, đầu Kim Trạch đầy bùn đất, trên mặt còn có vết trầy xước chảy máu, trang bị vũ trang trên người cũng bị hư hại nhiều chỗ.

Cảnh Hi ánh mắt thay đổi, bước ra khỏi phòng nghỉ tạm thời, đẩy cửa phòng chỉ huy.

"Dữ liệu giám sát ở chiến tuyến phía bắc không có phản hồi sao?"

Lập trình viên phụ trách giám sát khu vực đó đứng dậy báo cáo.

"Báo cáo chỉ huy, 10 giây trước, chiến tuyến phía bắc đột nhiên xuất hiện một lượng lớn biến dị chủng!"

Cảnh Hi nhíu mày.

Trùng với thời điểm Kim Trạch gửi tin nhắn đến.

Giám sát đã bị trễ, hoặc có lẽ lũ biến dị chủng này cũng giống như ở hang động phía nam, có khả năng phản giám sát?

Cảnh Hi: "Ưu tiên bảo vệ an toàn cho người dân, giữ vững phòng thủ, đợi cứu viện."

Kim Trạch: "Rõ!"

Sau khi cúp cuộc gọi video, Cảnh Hi nhìn sang một cửa sổ khác, hiển thị vị trí hiện tại và tiến độ của các đơn vị quân đoàn.

Quần đảo ở đông bắc đang cần cứu viện khẩn cấp, nhóm người đó không thể di chuyển.

Tiền quân ở khu vực đỏ nghiêm trọng nhất, đêm nay còn có một trận đánh lớn, cũng không thể điều động.

Đội cơ giáp và đội chiến cơ đã phân tán đi khắp nơi để chi viện, chỉ có thể điều một số ít...

"Để anh đi."

Giọng Trì Nghiêu vang lên từ màn hình ảo ở phía bên kia.

Cảnh Hi nhìn anh: "Anh đi?"

Trì Nghiêu hủy bỏ lộ trình tự động của Phi Long, mở bản đồ khóa khu vực Kim Trạch đang ở.

"Từ đây đến đó rất gần."

Cảnh Hi nắm tay trên tay vịn, siết chặt rồi buông ra.

"Chú ý an toàn."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Em còn phải nói điều đó? Anh biết quý mạng sống của mình lắm."

Cảnh Hi: "......"

Rời khỏi phía nam, Trì Nghiêu cúp video, một lúc lâu sau mới nhận ra.

"Không phải, sao lại định hôn ước rồi?"

Quyết định thế này có phải quá nhanh không?

Trên cổ tay bật ra một màn hình ảo to bằng lòng bàn tay, còn có hiệu ứng khói đen.

【Gả cho người ta anh vinh quang lắm à?】

Trì Nghiêu: "Liên quan gì đến cậu."

Tiểu Hắc: 【Nếu hai người cưới nhau, tôi có thể làm của hồi môn tặng cậu ấy không?】

Trì Nghiêu: "Cậu có phải muốn mặc áo hoa không?"

Tiểu Hắc: 【Hừ.】

Trì Nghiêu: "Hừ."

Trong phòng chỉ huy tạm thời, Cảnh Hi điều một số người từ các đơn vị tác chiến đến chiến tuyến phía bắc.

Bên đó tuy có đông người, nhưng lại phải kiêm nhiệm cả cứu hộ, hơn nữa có nhiều tân binh mới tuyển vào hai năm nay, hoạt động sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Nhan Khải bưng trà đến đặt bên cạnh Cảnh Hi, liếc qua mấy chục màn hình ảo chồng chéo trước mặt, trong lòng vừa kính trọng vừa xót xa cho lão đại nhà mình.

Lời xưa có nói, "muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó", không phải ai cũng có thể làm chỉ huy quân đoàn.

Hắn chỉ làm trợ lý vài ngày mà tóc đã rụng đi một mảng lớn.

Lão đại không bị hói, quả là một kỳ tích.

"Lão đại, anh uống chút nước trước đi." Nhan Khải khẽ nói.

Cảnh Hi quay đầu lại: "Lương thực cục đã gửi vật tư đến chưa?"

Nhan Khải: "Nửa tiếng trước đã xuất kho, các anh em ở bộ phận hậu cần đã chờ ở trạm, nghiệm thu xong sẽ đưa đến chiến tuyến phía bắc."

Cảnh Hi gật đầu: "Chiều nay bên cục dự trữ cũng sẽ có một lô vật tư đến, theo sát vào."

Yên Khải: "Rõ!"

Sau khi sắp xếp hết các công việc trước mắt, thần kinh căng thẳng của Cảnh Hi mới hơi thả lỏng một chút.

Sự thả lỏng này vừa đến, trong đầu cậu lập tức hiện ra khuôn mặt luôn luôn lười nhác của Trì Nghiêu.

Ngón tay đặt trên tay vịn khẽ nhảy một cái.

Trì Nghiêu đã đồng ý.

Thuận lợi đến khó tin, cảm giác như giả vậy, ngược lại không thấy vui vẻ gì.

Trong đầu không ngừng hiện lên những câu nói của Trì Nghiêu, Cảnh Hi hừ khẽ, tự nhủ: "Con là anh sinh hay em sinh?"

Nhan Khải tình cờ nghe thấy câu này: "???"

Lão đại đang nói về giày, chứ không phải con chứ?

(*) 鞋子 (xiézi): giày và 孩子 (háizi): con

Chiến tuyến phía bắc, một mảnh hỗn loạn.

"Đưa người già và trẻ em đi trước! Nhanh lên nhanh lên!!!"

"Phía đông trung tâm thương mại xuất hiện biến dị nhện cấp bốn, mọi người chạy về phía tây trốn xuống ga tàu điện ngầm, cho hai chiếc xe tăng nặng phong tỏa cửa ga lại!"

"Đội hai báo rằng trong khu nhà ở vừa đi qua còn hai cụ già mắc kẹt ở tầng bảy không xuống được!"

Kim Trạch gần như muốn phát điên, ánh mắt hắn lướt qua xung quanh, chỉ toàn một cảnh hoang tàn.

"Tiếp tục thực hiện kế hoạch ban đầu!"

"Nhưng có người già đang cầu cứu..." Một tân binh beta lo lắng nói.

"Không lo được nhiều như thế!" Kim Trạch lớn tiếng ngắt lời cậu ta, "Vì cứu họ mà có thể khiến nhiều người khác phải chết!"

Tân binh beta nghiến răng, mắt đỏ ngầu nhưng không nói được gì.

"Đội trưởng, để tôi đi!" Sở Tiêu bước đến trước mặt Kim Trạch, cả người lấm lem, nhưng ánh mắt thì kiên định, "Tôi biết họ đang ở tòa nhà nào, chắc chắn sẽ đưa họ trở về an toàn!"

Kim Trạch đè nén cơn giận: "Đừng có gây rối cho tôi!"

Sở Tiêu theo bước hắn đi nhanh: "Tôi nhớ rõ tuyến đường rút lui, nhất định sẽ kịp gia nhập đại đội, xin hãy để tôi đi!"

Kim Trạch liếc nhìn khu chung cư phía xa, sau đó lại nhìn về hướng khác.

Tòa cao ốc đã bị nhện biến dị chiếm đóng, không thể nào chống đỡ được.

Theo lộ trình của chúng, rất nhanh sẽ đến khu chung cư đó.

"Đội trưởng, xin hãy tin tôi!" Sở Tiêu kìm nén cảm xúc, gấp gáp nói, "Mẹ tôi đang nằm trên giường bệnh đợi tiền thuốc của tôi, tôi sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu!"

Kim Trạch cắn răng, lấy khẩu súng của mình xuống và nhét vào tay cậu ta, giận dữ nói: "Nếu để mất súng của tôi, cậu sẽ bị phạt một trăm roi quân đấy!"

Sở Tiêu vui mừng: "Rõ!"

Hắn đeo cây súng nhẹ lên lưng, cầm chắc khẩu súng mới được trao trong tay, lao về phía chiến trường đầy khói lửa và mùi máu.

"Phi Long, kích hoạt quét chính xác."

Trong vài phút bay, Trì Nghiêu đã nhận diện xong bảng điều khiển của Phi Long.

AI Phi Long: 【Đã kích hoạt——Phía đông bắc, cách 45 độ, có phản ứng sinh học cách 20 km.】

Nói rồi, trên bản đồ trước mắt Trì Nghiêu, một tọa độ cụ thể được phóng to.

Trong khu vực này chỉ có ba dấu hiệu sinh học màu vàng nhỏ, còn lại toàn là những dấu đỏ của đám biến dị.

Trì Nghiêu: "Qua đó xem thử."

Dưới mặt đất, Sở Tiêu đã thành công trở lại khu chung cư, và ngay lập tức nhìn thấy hai ông bà già đang kêu cứu trên ban công tầng bảy.

Khu chung cư như vừa trải qua cơn bão, khắp nơi đầy rác rưởi và những chiếc xe bị bỏ lại.

Tòa nhà cũ nơi hai ông bà đang ở đã bị lưới nhện kéo sụp một góc.

Hắn khó khăn lắm mới tìm được lối vào, nhưng cửa vào đã bị tường sập chắn kín, không thể nào đi vào được.

Sở Tiêu phải gắng sức mới đập được một lỗ hổng trên tường, thì bất ngờ từ phía sau vang lên một tiếng động lớn, hắn quay đầu lại.

Nhện biến dị đã xâm nhập vào khu thương mại đối diện, những tòa nhà cao tầng và đường ray đều đã bị giăng đầy lưới nhện.

Chỉ cần một cú nhảy, con nhện có thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Thấy con nhện khổng lồ ngày càng gần, hai ông bà già cũng rơi vào tuyệt vọng.

"Con ơi, đừng lên nữa!" Giọng ông lão khóc khản cả giọng, "Chạy đi, đừng lo cho bọn ta nữa!"

Sở Tiêu tiếp tục đập mạnh vào tường: "Đừng lo, sắp xong rồi!"

"Cẩn thận đấy!"

Bất ngờ nghe tiếng hét của ông bà, Sở Tiêu theo phản xạ lao sang bên cạnh.

"Bụp!"

Một con nhện xuất hiện đúng chỗ hắn vừa đứng, chân nhện to như người đã đâm xuyên qua lỗ hổng hắn vừa đục.

Sở Tiêu rút súng ra, nhắm vào mắt con nhện mà bắn liên tiếp mấy phát.

Con nhện bị đau nên lùi lại.

Sở Tiêu từ từ di chuyển tới gần.

Nhờ nó mà lỗ hổng trên tường giờ đã đủ lớn để hắn chui vào.

Nhưng hắn chưa kịp đi đến đó, thì một con nhện khác từ tòa nhà đối diện nhảy xuống, lao thẳng về phía hai ông bà.

Đồng tử Sở Tiêu co lại.

"Tránh mau!"

Hai ông bà đã kiệt sức sau cơn khủng hoảng, dù biết nguy hiểm cận kề nhưng chẳng thể làm gì được.

Ngay khi chân con nhện chuẩn bị đâm xuyên qua người ông bà, thì đột nhiên có một lực mạnh đẩy nó ra xa cả trăm mét.

Mắt Sở Tiêu lóe sáng, hắn ngẩng đầu lên.

Trước ánh sáng của ngôi sao, có một chiếc cơ giáp màu trắng lơ lửng trên không.

Là Phi Long sao?

Thiếu tướng Cảnh đến rồi?!

Con nhện bị đâm vỡ một loạt nhà, cố gắng vùng dậy, nhưng ngay lập tức bị một lưỡi kiếm chém làm đôi.

Trì Nghiêu điều khiển cần lái, nhìn hình ảnh con nhện bị chém văng ruột ra ngoài, tỏ vẻ ghê tởm.

"Đúng là đồ kinh tởm."

"Trưởng quan! Trưởng quan!"

Một cửa sổ nhỏ mới bật lên, trong đó hiện ra một alpha trẻ đang múa may tay chân.

Trì Nghiêu liếc nhìn, hóa ra là người quen.

"Thằng nhóc này sao lại ở đây một mình?"

Nhìn thấy cơ giáp bay đến, mắt Sở Tiêu sáng rực.

Tiếng kêu rắc rắc vang lên bên tai, tòa nhà cũ nát đã sắp đổ sập.

Hai ông bà bị hất văng ra ngoài.

Sở Tiêu theo bản năng chạy đến, nhưng không kịp đỡ họ.

Trước mắt bỗng có một bóng trắng lướt qua, Sở Tiêu chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, khi hoàn hồn lại thì đã ngồi trong bàn tay cơ khí của cơ giáp.

Phía trên truyền xuống một giọng nói quen thuộc.

"Nhà sắp sập mà còn chạy tới, mạng lớn thật?"

Sở Tiêu ngây người, giọng này không đúng.

Khi phản ứng lại, mắt hắn mở to.

Không thể nào—

Sở Tiêu: "Anh anh anh, anh là—"

"Thật tội nghiệp, tuổi còn nhỏ mà đã bị cà lăm."

Sở Tiêu: "..."

Không lẫn vào đâu được, giọng cười này, kiểu châm chọc này, là lão đại của Cực Ảnh!

Cơ giáp vừa bay lên, khu chung cư đã bị lũ nhện biến dị tràn ngập.

Trì Nghiêu nhìn hình ảnh đầy rẫy nhện trong màn hình giám sát, cả người không khỏi bực bội.

"Định vị tọa độ của Kim Trạch."

AI Phi Long: 【Đang định vị——】

Kim Trạch dẫn người từ lối ra ga tàu điện ngầm ở trạm tiếp theo, không kìm được mà quay đầu nhìn lại.

Hai tòa nhà cao tầng biểu tượng ở bên cạnh khu chung cư đều đã bị nhện chiếm đóng, khu chung cư chắc cũng đã—

"Đội trưởng, phía trước có rết biến dị!"

Kim Trạch lau mặt để che giấu nỗi đau trong mắt, lớn tiếng nói: "Đưa nhóm người này lên chiến hạm trước!"

Chiến hạm cứu hộ đậu rải rác theo mô hình lưới, các đội sẽ hộ tống người dân đến chiến hạm gần nhất.

Chiến hạm gần họ nhất vẫn cách hai con phố.

Nhưng khi đến cuối phố, toàn bộ con đường đã bị rết biến dị chiếm đóng.

Chiến cơ trên không ném bom, xe tăng pháo binh chặn trước đội quân làm lá chắn.

Trong không khí tràn ngập mùi thịt cháy khét và tanh hôi, những mảnh kim loại và đá văng khắp nơi.

Kim Trạch nhảy lên nóc xe tăng pháo binh.

Trong làn khói mù mịt, qua kính cảm biến nhiệt, cậu ta nhìn thấy một con rết dài hơn ba mươi mét, như một con rồng khổng lồ.

Đôi chân dài sắc nhọn của nó quét qua, chiến cơ rơi xuống.

Là rết biến dị cấp 5 sao?!

Trước sinh vật này, con người thực sự yếu ớt như loài kiến.

Muốn cứu tất cả mọi người khỏi tay nó là điều không thể!

Dù là Kim Trạch có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lúc này cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Với số người và trang bị trong tay, muốn thắng nó, tỷ lệ chỉ có 1%.

"Đội trưởng! Đường phía trước đã bị chặn hết rồi!"

"Nhện đã đuổi theo, chỉ còn chưa đến một nghìn mét!"

"Số lượng rết còn đang tăng thêm, làm sao bây giờ?!"

Kim Trạch nhanh chóng quan sát xung quanh, lập tức quyết định cho tất cả mọi người rút lui.

Trở lại ga tàu điện ngầm có thể còn một chút hy vọng sống, đứng đây chỉ có thể chờ chết.

Hắn mở thiết bị đầu cuối, gấp gáp nói vào đầu dây bên kia: "Điều một chiến hạm đến chỗ tôi!"

Vừa rút lui được vài mét, bỗng nhiên vang lên một tiếng ầm ầm, tiếp theo là tiếng rít quái dị của con rết khổng lồ.

Kim Trạch nghiêng đầu nhìn qua, mắt mở to.

Phi Long? Lão đại đích thân đến sao?!

Được cứu rồi!

Kim Trạch nói với đầu dây bên kia vẫn chưa cúp máy: "Tạm thời không cần vội, chiến hạm không cần nữa!"

Trì Nghiêu điều khiển Phi Long bay thấp xuống, ném ba người trong tay về phía Kim Trạch.

"Trước tiên tìm chỗ nào đó mà trốn đi."

Kim Trạch bị ba người đột ngột ném qua đè xuống đất, vừa nhìn thấy là Sở Tiêu, trong lòng vui mừng, nhưng nghe giọng phát ra từ trong cơ giáp, lại không thể cười nổi.

Không phải lão đại?

Vậy ai đang điều khiển Phi Long?!

Kim Trạch lập tức hét vào đầu cuối bên kia: "Mau điều chiến hạm qua đây!"

"Đội trưởng, rốt cuộc là có cần điều không, nói rõ đi chứ!" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói sốt ruột.

Kim Trạch nghiến răng: "Cần, rất cần!"

Vừa nói xong, Phi Long lao thẳng về phía con rết khổng lồ, thanh kiếm dài trong tay trực tiếp đâm mù hai mắt một bên của con rết.

"Chết tiệt!" Kim Trạch chửi thề một tiếng, nói với đầu dây bên kia: "Không cần nữa!"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng chửi rủa: "Đội trưởng, đừng có mẹ nó mà đùa tôi lúc này!"

Kim Trạch: "Đừng mẹ nó nói nhảm, làm việc đi!"

Trên không, Trì Nghiêu hất máu trên thanh kiếm dài, luồn lách giữa những chân dài của con rết biến dị cấp 5, tìm kiếm điểm tấn công.

Vỏ ngoài của con rết vốn đã cứng, rết biến dị cấp 5 lại càng không thể phá vỡ, muốn giết nó, hoặc là dùng vũ khí hủy diệt, hoặc là phải nhắm vào chỗ hiểm.

Nhưng con rết này sau khi bị đâm mù mắt trở nên cực kỳ đề phòng, Trì Nghiêu hoàn toàn không tìm thấy chỗ nào có thể ra tay.

Anh kéo cần điều khiển quay trở lại đầu con rết, một nhát kiếm chém xuống, đâm mù nốt hàng mắt còn lại của con rết.

"Vừa xấu vừa ngu lại to lớn, thật chướng mắt."

Tiểu Hắc: 【Đúng là xấu.】

Trì Nghiêu cười nhẹ: "Hiếm khi cậu đồng tình với tôi."

Tiểu Hắc: 【Đừng nói nhảm, giết nó đi.】

Trì Nghiêu cố ý lắc đầu: "Sức mạnh của vũ khí không đủ."

Một lát sau, trên đầu Tiểu Hắc lại hiện lên một dòng chữ: 【Anh hứa để tôi làm của hồi môn, tôi sẽ cho anh dùng chế độ đại đao.】

Trì Nghiêu: "Được thôi."

Rất nhanh, một thanh đại đao dài gần mười mét xuất hiện trong tay trái của Phi Long.

Dưới đất, sau khi Trì Nghiêu kéo được con rết biến dị cấp 5, những người khác đối phó với đám biến dị cấp 3, cấp 4 còn lại dễ dàng hơn nhiều.

Kim Trạch nhìn cơ giáp linh hoạt xuyên qua giữa con rết biến dị cấp 5 dài cả trăm mét trên không trung.

Dưới những đợt tấn công như cuồng phong bão táp, hai thanh đao trong tay cơ giáp chặt đứt từng cái chân của con rết.

"Đậu má——!" Kim Trạch nhìn đến ngây người.

Cách tấn công mạnh mẽ như vậy, hắn chỉ từng thấy ở lão đại.

Chỉ dựa vào một chiếc cơ giáp mà có thể hạ gục rết biến dị cấp 5?!

"Đây mẹ nó là anh em của đơn vị nào vậy?" Kim Trạch lẩm bẩm, "Thân thủ mạnh như thế, không thể vô danh được——"

Sở Tiêu sau khi an trí hai ông bà lão đã sợ đến ngây người, chạy lại đây, nghe được câu này của Kim Trạch, cậu gãi đầu, không biết có nên nói hay không.

"Anh ấy rất lợi hại, không thua gì chỉ huy của chúng ta."

Kim Trạch nhìn cậu: "Cậu biết anh ta là ai?!"

Sở Tiêu hơi sợ hãi: "Tôi, tôi biết, nhưng không thể nói."

Trong lúc nói chuyện, thiết bị đầu cuối bỗng reo lên, Kim Trạch nhìn thấy là lão đại, lập tức bắt máy.

Cảnh Hi: "Tình hình bên anh thế nào rồi?"

Kim Trạch: "Không có thương vong lớn, đã có đồng đội của cơ giáp đơn vị khác đến cứu viện."

"Ừm." Cảnh Hi bình tĩnh nói, "Khu vực của anh đã được nâng cấp độ nguy hiểm, tôi đã điều chỉnh lại bố trí, sau khi anh đưa nhóm dân thường này lên chiến hạm, rút về tuyến hai."

Kim Trạch: "Rõ!"

Cảnh Hi: "Anh ấy có đang đánh rết không? Chuyển cho tôi xem một chút."

Kim Trạch sửng sốt, lúc này mới nhận ra "anh ấy" mà lão đại nhắc đến là ai.

Hắn chuyển màn hình đến không trung, giọng nói không giấu nổi niềm vui: "Lão đại, trong đoàn của chúng ta có nhân tài cỡ này đấy! Đỉnh quá! Là người của lão Lữ à?"

Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu tàn nhẫn hành hạ con rết biến dị cấp 5 đến không còn sức phản kháng, ánh mắt cậu lóe sáng.

Cái sự điên cuồng của anh nên được phát huy vào những tình huống như thế này.

"Không phải." Cảnh Hi nói khẽ, "Anh ấy là vợ chưa cưới của tôi."

Kim Trạch: "......?!!"

Vợ cái gì?

Sở Tiêu: "......!!!"

Cái gì cơ?

Trì Nghiêu, người vẫn đang trò chuyện qua màn hình với Cảnh Hi, một nhát kiếm chém hụt.

"......"

Bình luận

Truyện đang đọc