SAU KHI KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI BÁC SĨ TỪ

Vu Thanh Đường không đẩy Từ Bách Chương ra mà vòng tay qua cổ, chủ động đáp lại.  

Giờ mà từ chối, Vu Thanh Đường có thể tưởng tượng được tối nay sẽ bị chơi “điên cuồng” đến mức nào, ngày mai anh còn muốn đi làm, cần đảm bảo vẫn có thể bước xuống giường.  

Anh không biết đã kéo dài bao lâu rồi, nhưng chắc chắn các nhiếp ảnh gia chụp rất thoả mãn, bởi tiếng bấm máy vang lên không ngừng.  

Nụ hôn quá khó tách rời, Vu Thanh Đường tựa nghiêng vào ghế sofa, ánh mắt lướt qua Từ Bách Chương nhìn về phía những người đứng xa.  

Biểu cảm của hai nhiếp ảnh gia vẫn bình thản, cúi đầu nghiên cứu khung hình. Dường như mọi hành động của hai nhân vật chính chẳng liên quan gì đến họ, thứ họ quan tâm chỉ là ánh sáng, góc độ, bầu không khí và hiệu quả hình ảnh.  

Nhìn vẻ mặt họ, có vẻ như rất hài lòng.  

Từ Bách Chương đang giúp anh lau vệt nước bên khoé môi, nhưng lại không giấu nổi nụ cười nơi khoé miệng.  

Ngọn lửa âm ỉ bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng dịu lại.  

Dù thế nào, tất cả đều rất viên mãn.  

Cảnh tiếp theo được quay chụp ngoài trời.  

Từ Bách Chương khom người xuống kéo anh dậy, “Có đứng nổi không?”  

“Xem thường ai đó, hôn môi thôi mà.” Vu Thanh Đường gạt tay hắn ra, dù chân đúng là có hơi mềm nhưng anh không muốn thừa nhận chút nào, tự mình bước lên trước.  

Từ Bách Chương bước theo, ôm eo anh, “Tối nay anh sẽ nỗ lực.”  

Vu Thanh Đường tựa vào người hắn, “Đây là lời cảnh báo trước à?”  

“Không, chỉ sợ bị em xem thường thôi.”  

Vu Thanh Đường cười, “Anh chụp đến nghiện rồi hả?”  

“Có lẽ.” Từ Bách Chương siết anh chặt hơn, “Muốn chụp nhiều một chút để làm album, lúc nào cũng có thể xem.”  

“Vậy sau này anh chỉ xem ảnh thôi à, không muốn nhìn em nữa sao?”  

“Nhìn.” Rõ ràng tâm trạng Từ Bách Chương rất tốt, hắn ghé môi sát tai anh thì thầm, “Vừa nhìn, vừa làm.”  

Vu Thanh Đường đỏ bừng cả tai, khuỷu tay huých vào eo hắn, “Lưu manh, chẳng đứng đắn gì cả.”  

Dương Chi Kỳ dẫn họ đến bể bơi, “Chụp ở đây cũng không tệ, hai anh thấy sao?”  

Vu Thanh Đường: “Chụp dưới nước à?”  

“Không cần không cần.” Dương Chi Kỳ vội lắc đầu, “Đứng ở mép bờ chụp cũng được.”  

Từ Bách Chương: “Máy ảnh có chống nước không?”  

Vu Thanh Đường: “Chụp dưới nước cũng thú vị đấy.”  

Dương Chi Kỳ phấn khởi không thôi, cô không ngờ lại được hai người hợp tác nhiệt tình như vậy.  

Ánh mắt của hai nhiếp ảnh gia sáng rực lên.  

“Chống nước, đương nhiên là chống nước!”  

“Có thể xuống nước, không vấn đề gì.”  

Hai người từ chối mặc đồ bơi, vẫn giữ nguyên áo sơ mi “sau cuộc yêu” rồi bước xuống nước.  

Chiều hè oi ả, gió nhẹ thoảng qua, ánh nắng mặt trời rọi xuống bể bơi ngoài trời khiến nước ấm áp dễ chịu. Cả nhiếp ảnh gia lẫn Dương Chi Kỳ đều không đưa ra bất kỳ chỉ đạo nào, toàn bộ quá trình để họ tự do diễn xuất.  

Có những cảnh quay thân mật trước đó, hai người lại càng tự nhiên hơn, Vu Thanh Đường rất thích cách này, có thể ghi lại trọn vẹn những khoảnh khắc chân thực nhất của cả hai.  

Mực nước ở bể vừa phải, thấp hơn ngực một chút.  

Vu Thanh Đường vòng tay câu cổ Từ Bách Chương, dán sát vào người hắn, “Người cũng bị anh lừa xuống nước rồi, nói thử xem, muốn chụp gì đây?”  

Từ Bách Chương ôm anh, “Nghe ý tưởng của em trước đã.”  

Vu Thanh Đường vuốt ve cổ áo hắn, “Bơi có giỏi không?”  

Từ Bách Chương: “Không tệ.”  

“Còn phổi thì sao?”  

“Khá tốt.”  

“Thử dưới nước được không?”  

“Gấp không chờ nổi.”  

Hai người quay sang nhìn về phía nhiếp ảnh gia, ra hiệu rằng họ sẽ lặn xuống nước.  

Nhận được tín hiệu, Vu Thanh Đường bắt đầu đếm ngược, “Ba, hai, một…”  

Cơ thể chìm xuống, tiếng nước và áp lực xung quanh lấp đầy mọi giác quan, bàn tay nắm chặt cũng bị dòng nước cuốn rời ra.  

Vu Thanh Đường không có khả năng mở mắt dưới nước, trong không gian tối đen vô tận, anh bỗng nhớ đến những chú cá mù ở nhà, chúng không có thị giác, chỉ sống bằng cảm giác.  

Nhưng trong làn nước, cảm giác của Vu Thanh Đường cũng rất yếu ớt.  

Anh giang hai tay, đang muốn mò mẫm tìm kiếm. Bỗng nhiên cổ tay bị người nắm lấy, sức mạnh từ một bàn tay khác dẫn dắt anh bơi theo hướng khác.  

Dưới sức cản của nước, chuyển động của anh giống như một đoạn phim quay chậm, nhưng rất nhanh, anh đã được ôm vào một vòng tay.  

Mặc dù đang chìm sâu trong bóng tối, không thể hít thở, vẫn có một vòng tay siết chặt lấy anh, cùng nụ hôn mãnh liệt và kiên định.  

Vu Thanh Đường giống như người đang chết đuối, không phải trong nước, mà trong tình yêu này. 

Khi bước ra khỏi bể bơi, cả hai quấn mình trong khăn tắm.  

Từ Bách Chương ngồi trên mép hồ, Vu Thanh Đường ôm cổ ngồi trong lồng ngực hắn.  

Ánh mặt trời hong khô cả hai, Vu Thanh Đường ôm lấy mặt Từ Bách Chương, khẽ cọ vào chóp mũi hắn. Bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương, và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt ấy.  

“Tuy chưa từng hưởng tuần trăng mật,” Vu Thanh Đường vuốt nhẹ mái tóc ướt sũng của Từ Bách Chương, “nhưng cảm giác bây giờ rất giống.”  

Ánh mặt trời rực rỡ, làn gió dịu nhẹ, và người mình yêu.  

Môi Từ Bách Chương chạm nhẹ vào cổ anh, “Em có muốn đi hưởng tuần trăng mật không?”  

“Bận lắm, chẳng có thời gian đâu.”  

“Chỉ cần em muốn,” Từ Bách Chương cắn nhẹ vào yết hầu của anh, “thì sẽ có.”  

Vu Thanh Đường hơi ngẩng cổ, “Vậy thì, em muốn.”  

Muốn hôn nhau dưới ánh mặt trời, muốn đi tuần trăng mật cùng anh,  

Muốn cùng anh làm tất cả những điều mà các cặp đôi khác thường làm.  

Chụp xong ở bể bơi, họ vẫn còn bốn bộ ảnh nữa, một bộ với đồ mặc ở nhà, một bộ vest, một bộ lễ phục kiểu Trung, và bộ cuối cùng được Dương Chi Kỳ tạm thời giữ bí mật, nói rằng đó là một bất ngờ.  

Vest và lễ phục kiểu Trung Hoa thì khá truyền thống, tư thế cũng mang tính dàn dựng, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu rằng những bức ảnh này là để gửi cho họ hàng, bạn bè xem.  

Vu Thanh Đường đặc biệt yêu thích bộ ảnh chụp với đồ mặc ở nhà, ghi lại những khoảnh khắc đời thường của họ như cùng nhau nấu ăn, rửa bát, tưới hoa, làm xong tất cả thì vai kề vai xem chương trình yêu thích.  

Khi hoàn thành sáu bộ thường lệ, Dương Chi Kỳ cuối cùng cũng mang đến “bất ngờ” của mình.  

Cô ngập ngừng, “Hai bộ này nhìn có vẻ không hợp, thậm chí hơi buồn cười, nhưng tôi cảm thấy đây là chút tiếc nuối trong quá khứ, nên muốn giúp hai anh thực hiện nó.”  

Dương Chi Kỳ đưa ra hai món đồ, đồng phục trường trung học Dương Thành và áo blouse trắng, “Nếu thấy trẻ con quá thì thôi không chụp chủ đề này cũng được.”  

“Sao có thể, cảm ơn tâm ý của cô.” Vu Thanh Đường mỉm cười, không ngờ cô lại nhớ một chi tiết anh từng nhắc đến thoáng qua.  

Anh kéo khóa đồng phục lên, quay đầu nhìn Từ Bách Chương, “30 tuổi mặc đồng phục học sinh, có giả quá không?”  

Từ Bách Chương mặc áo blouse trắng, khẽ cười, “Em vốn dĩ đã trẻ rồi.”  

Vu Thanh Đường bật cười, “Anh nói vậy em sẽ tưởng thật đấy.”  

Trong biệt thự được thiết kế rất nhiều không gian để chụp ảnh, họ bước vào căn phòng mang chủ đề lớp học.  

Ngồi ở đây, Vu Thanh Đường cảm giác như mình đang quay lại những năm tháng trung học, trên bàn còn có sách toán, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến đầu anh đau nhức.  

Áo blouse trắng và đồng phục trung học tưởng chừng không ăn nhập gì với nhau, nhưng Vu Thanh Đường lại cảm thấy rất dễ nhập vai.  

Một buổi chiều yên tĩnh, Từ Bách Chương bước ra từ phòng thí nghiệm, nhận được điện thoại của anh liền vội vã chạy đến mà quên cả thay đồ.  

Từ Bách Chương mở cuốn sách bài tập như một thói quen, bắt đầu cầm bút lên giải bài.  

Vu Thanh Đường nhìn Từ Bách Chương một lúc, khẽ hỏi: “Nếu chúng ta gặp nhau từ năm đó, liệu mọi chuyện hiện tại có khác đi không?”  

Từ Bách Chương: “Anh không biết.”  

Vu Thanh Đường: “Anh sẽ theo đuổi em chứ?”  

Từ Bách Chương: “Không dám nghĩ tới.”  

Trong suy nghĩ của Từ Bách Chương, việc học là con đường duy nhất, nếu chủ động trêu chọc một học sinh sắp thi đại học, chẳng khác nào đẩy người ta xuống hố lửa.  

Vu Thanh Đường chống cằm, “Nhưng có một điều em có thể khẳng định, nếu chúng ta quen nhau sớm hơn, môn tự nhiên của em chắc chắn không thảm đến vậy.”  

Từ Bách Chương: “Anh sẽ dạy kèm cho em, kêu lúc nào thì đến lúc đó”  

“Năm đó anh thật sự chỉ ‘tình cờ’ đi ngang qua trường em thôi sao?”  

Từ Bách Chương khựng bút lại, “Đề này làm được không?”  

Vu Thanh Đường: “…”  

Lần nào hỏi đến cái này cũng lảng tránh, rốt cuộc ảnh đang giấu cái gì vậy chứ?  

Vu Thanh Đường nhận lấy cuốn bài tập, “Nói thật cho anh biết, năm đó em chưa bao giờ học được phần hình học giải tích.”  

Từ Bách Chương lấy giấy nháp, kiên nhẫn giải thích, giảng đến không biết mệt.  

Vu Thanh Đường: “…”  

Bây giờ thì tận tình chỉ bảo, sao hồi đó không làm đi?  

Một ngày dài với bảy bộ đồ và hàng ngàn bức ảnh, cuối cùng cũng hoàn thành mỹ mãn. Cơ thể mệt mỏi nhưng trái tim lại tràn đầy phấn khích.  

Mong chờ được nhìn thấy thành phẩm, nhìn thấy những ký ức sẽ được cất giữ vào album ảnh.  

***

Nhân dịp cuối tuần, Vu Thanh Đường liên hệ với công ty dọn nhà để dọn trống căn hộ hai phòng của mình, chuẩn bị cho thuê.  

Ngoài căn hộ bên anh, Từ Bách Chương còn có một căn hộ ba phòng. Cả hai bàn bạc, quyết định không cho thuê căn ba phòng, vì cả hai đều rất thích phòng sách ở đó, không muốn để khách thuê làm hỏng.  

Sách từ căn hộ cũ của Vu Thanh Đường cũng không ít, vừa khéo có thể mang sang đó sắp xếp.  

Từ Bách Chương thiết kế phòng sách như một thư viện nhỏ, kệ sách chất tầng tầng lớp lớp, đầy ắp sự thỏa mãn.  

Để tránh lẫn lộn với sách của Từ Bách Chương, Vu Thanh Đường chọn một góc khuất, kệ sách tương đối trống trải. Anh kéo thùng sách của mình đến, tự mình đặt lên từng cuốn từng cuốn, cảm giác sắp xếp sách luôn mang lại một niềm vui nhỏ.  

Vu Thanh Đường càng sắp càng thuận tay, một cuốn, hai cuốn, ba cuốn, bốn cuốn…  

“Cạch.”  

Là âm thanh của đồ vật rơi xuống.  

Vu Thanh Đường quay sang kệ đối diện, có thứ gì đó bị sách của anh làm rơi.  

Đó là một chiếc hộp sắt, khi rơi xuống đã bị bung ra, làm rơi ra một xấp ảnh dày, Vu Thanh Đường ngồi xuống nhặt lên, ánh mắt lập tức ngưng lại.  

“Có chuyện gì thế?” Từ Bách Chương nghe tiếng liền bước đến, cũng đứng khựng lại.  

Vu Thanh Đường cúi đầu lật từng bức ảnh, một tấm, hai tấm, ba tấm… mặt trước, mặt sau…  

Vu Thanh Đường thu gom tất cả ảnh vào hộp, bước đến trước mặt Từ Bách Chương, “Bác sĩ Từ, giải thích đi?”  

Từ Bách Chương tránh né ánh mắt của anh, trông giống như một đứa trẻ vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu.  

Vu Thanh Đường tiếp tục lật ảnh, “Đây là cái mà anh gọi là ‘tình cờ đi ngang qua’ hả?”  

Trong chiếc hộp sắt có mấy trăm tấm ảnh, mỗi tấm đều là bầu trời ở khu chung cư của Vu Thanh Đường, đôi chỗ còn thấy một phần mái nhà. Phong cách giống hệt những bức ảnh Từ Bách Chương từng đăng trong vòng bạn bè sau buổi xem mắt.  

Mặt sau các bức ảnh có ghi thời gian và thời tiết.  

Ngày 8 tháng 10 năm 2013, trời nắng.  

Ngày 31 tháng 10 năm 2013, trời mưa nhỏ. 

Ngày 24 tháng 1 năm 2014, tuyết lớn.  

Thời gian ghi trên ảnh bắt đầu từ tháng 10 năm 2013 và kéo dài đến tháng 6 năm 2014. Còn từ tháng 9 năm 2014 trở về sau, Vu Thanh Đường đã đi học xa.  

Từ Bách Chương xoa xoa chân mày, “Hồi đó anh có chút điên cuồng, sợ làm em hoảng nên không có mặt mũi thừa nhận.”  

Vu Thanh Đường đếm ngày tháng, “Chỉ chụp mái nhà của em thôi sao?”  

Từ Bách Chương: “Còn đi theo em tan học.”  

“Em biết ngay mà.” Vu Thanh Đường phì cười, “Ngày nào cũng đi theo à?”  

“Chỉ khi buổi tối anh không có ca trực.”  

“Chỉ tan học mới theo? Còn lúc đi học thì sao, không theo à?”  

“Buổi tối quanh trường an ninh không tốt, em lại hay về muộn, ban ngày đông người, tương đối an toàn hơn.” Từ Bách Chương siết chặt tay thành nắm đấm, “Quan trọng nhất là, anh sợ bị em phát hiện.”  

Vu Thanh Đường cười cười nhìn hắn, “Lo cho em?”  

Từ Bách Chương gật đầu, trông có hơi ngượng ngùng.  

Vu Thanh Đường lật xem bầu trời trên mái nhà, “Chụp cũng chụp rồi, sao không chụp cả người luôn đi, chụp cảnh thôi hả?”  

“Không muốn bản thân trông như kẻ biến thái.”  

Từ Bách Chương biết rõ hành động của mình rất giống một kẻ cuồng theo dõi, nhưng lại không muốn thừa nhận.  

Vu Thanh Đường tìm thấy một bức ảnh ghi ngày tháng lẻ loi: Ngày 24 tháng 6 năm 2013.  

“Lúc này em đã vào đại học rồi mà, sao anh vẫn đến chụp?”  

“Không gặp được em, anh chỉ có thể đến nhìn mái nhà của em thôi.”  

Vu Thanh Đường: “Ngốc quá đi, chỉ nhìn mái nhà thì được gì chứ.”  

Từ Bách Chương ngập ngừng vài giây, “Cũng có chút tác dụng.”  

Vu Thanh Đường bật cười, vòng tay câu cổ dựa vào người hắn, “Chắc chắn không hữu dụng bằng cái này đâu.”  

Anh nghiêng mặt, đặt lên khóe môi Từ Bách Chương một nụ hôn.  

“Bách Chương, nếu năm đó anh đến tìm em, có lẽ chúng ta đã bên nhau nhiều hơn mười năm rồi.”  

Từ Bách Chương ôm chặt anh vào lòng, “Anh đang hối hận đến xanh ruột đây.”  

Vu Thanh Đường ôm chặt xấp ảnh vào ngực, “Cho nên, còn bao nhiêu chuyện mà em chưa biết nữa?”  

Câu trả lời của Từ Bách Chương đã bị chặn lại bởi một nụ hôn.  

Vu Thanh Đường mỉm cười, “Suỵt, anh không cần nói…”  

“Em có cả đời để từ từ khám phá.”  

Bình luận

Truyện đang đọc