SAU KHI KẾT HÔN RỐT CUỘC TÔI CŨNG ĐƯỢC ĂN NO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vân Tử Túc thử dùng linh thức dò qua, sau khi xác nhận vật thể kia tạm thời không có nguy hiểm hay công kích gì, mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát.

Thứ này toàn thân đen nhánh, mặt ngoài không có bất kỳ hoa văn nào giúp người nhận diện. HÌnh dạng của nó cũng vô cùng kỳ lạ, bên gờ không phẳng, trông cũng không giống một vật phẩm nguyên lành, mà giống mảnh vụn của thứ gì đó sau khi tan vỡ.

Hơn nữa vật này xuất hiện bên trong huyệt khiếu của Hàn Dịch, lại cô đặc như thực thể, Vân Tử Túc nhìn mãi vẫn không nhận ra chất liệu của nó, ngay cả linh thức cũng không thể thâm nhập vào.

Trước kia Vân Tử Túc từng đọc được một vài tin tức, ví dụ như kim găm vào cơ thể trẻ con, hoặc nuốt nhầm chiếc còi để trong cơ thể mười mấy năm các kiểu. Nhưng huyệt khiếu cũng không phải khoang bụng để mà trữ vật, không gian bên trong nó rất nhỏ, vị trí cũng rất quan trọng, nếu thật sự nhét thực thể vào, e rằng người ta cũng chẳng thể sống sót.

Vân Tử Túc không nhịn được nhíu mày một cái.

Rốt cuộc vật này là thứ gì?

Ngoại trừ vật thể màu đen không biết tên này ra, thì toàn bộ khôi linh trong nhánh kinh mạch đã được thanh tẩy sạch sẽ, Vân Tử Túc thu hồi linh thức, mở mắt nhìn Hàn Dịch trước mắt.

Trong màn đêm tối mờ, người đàn ông nằm trên giường say ngủ. Sống mũi hắn rất cao, đường nét hoàn mỹ, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn không bắt bẻ được chỗ nào.

Hơi thở của Hàn Dịch không sâu, thụy nhan êm nhẹ an tĩnh làm dịu dàng đi khí chất âm u lạnh lẽo, bây giờ hắn mới lộ ra chút gì đó phù hợp với tuổi thực.

Vân Tử Túc than thầm một tiếng.

Cậu luôn có cảm giác trên người đối phương còn ẩn giấu rất nhiều bí mật mà ngay cả bản thân Hàn Dịch cũng không sao kiểm soát được.

Một đêm an giấc, sáng sớm thức dậy, Vân Tử Túc bèn gọi Hàn Dịch vừa mới rời giường lại.

Cậu nói cho hắn nghe phát hiện tối hôm qua, sau đó hỏi đối phương, liệu có nhận thức gì về tình trạng này trong cơ thể hay không.

Nghe Vân Tử Túc miêu tả xong, Hàn Dịch trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

"Anh không biết thứ này, cũng không nhớ trước kia có xảy ra biến cố gì đặc biệt."

Nói vậy, vật này hẳn đã được sinh ra bên trong cơ thể Hàn đại thiếu... hoặc là thâm nhập vào dưới tình huống anh ấy không hề hay biết.

Vân Tử Túc đang nghĩ, cánh cửa chợt dội lên tiếng gõ vang.

Là Phí Trạch, anh ta đến gọi hai người ăn cơm.

Bữa sáng được giải quyết ở khách sạn, mấy người trú tại một khách sạn có điều kiện rất tốt ở Lhasa, bữa sáng đính kèm cũng cực kỳ đa dạng phong phú. Tuy nhiên giữa tình hình này, hiển nhiên Phí Trạch cũng không có khẩu vị gì, lại thêm phản ứng cao nguyên, thành ra tinh thần anh ta thoạt trông không quá ổn.

Vân Tử Túc thấy vậy, liền nói với anh ta: "Nhị thiếu, hôm nay phải lên đường đến Khương Đường, nếu không thì anh ở lại Lhasa, không cần đi cùng cũng được?"

Độ cao so với mặt nước biển của Khương Đường cao hơn Lhasa xấp xỉ một nghìn năm trăm mét, Phí Dương đã bắt đầu say độ cao ở Lhasa, còn cố chấp đến Khương Đường thì cũng không biết sẽ xảy ra biến cố gì. Hơn nữa trước kia anh ta cũng chưa từng tiếp xúc với chuyện huyền môn, đi cũng chỉ có thể đứng một bên mà nhìn, chẳng bằng ở lại Lhasa, có chuyện gì còn có thể chi viện.

Phí Trạch hơi khựng lại, nghe Vân Tử Túc giải thích xong, sắc mặt anh ta rất nghiêm túc, trầm giọng đáp: "Để anh suy nghĩ một chút."

Ăn xong bữa sáng, liền có một chiếc xe SUV mới tinh lái đến ngoài cổng khách sạn. Xe việt dã rộng rãi và thoáng đãng, bốn bánh xe đều được gia cố tỉ mỉ. Cốp xe phía sau còn đựng không ít đồ tiếp tế cần thiết, Phí Trạch cho người xếp đồ mình mang tới ngay ngắn bên trong cốp xe SUV, sau khi sửa soạn kỹ lưỡng, mới gọi Vân Tử Túc lại.

Anh ta nói: "Anh ở lại đây, chờ tin tức của hai người."

Vân Tử Túc đáp: "Được."

Phí Trạch nhìn đối phương, khuôn mặt đã lột bỏ lớp mặt nạ tinh anh lịch sự và dửng dưng ngày thường, chỉ còn sót lại lo lắng cho sự an toàn của đứa em trai.

Anh ta nói: "Hy vọng mọi người có thể mau chóng đưa Tiểu Dương ra khỏi khu vực an toàn."

Vân Tử Túc gật đầu, trả lời nghiêm túc: "Bọn em sẽ làm vậy."

Thời gian cho bọn họ tán gẫu không nhiều, rất nhanh, Vân Tử Túc và Hàn Dịch phải tiếp tục lên đường. Hai người ngồi ghế sau, người lái xe là một tài xế do Phí Trạch thuê tới. Sau khi chào tạm biệt Phí Trạch, bọn họ lên đường hướng về Khương Đường.

Ở Tây Tạng mặt trời ló muộn, thời điểm từ Lhasa lên đường trời mới vừa sáng. Do độ cao so với mặt nước biển mà nhiệt độ nơi đây rất thấp, không hề giống mùa hè nóng nực một chút nào.

Diện tích khu không người tại Khương Đường vào khoảng mấy trăm cây số, trước đó Phí Dương đã lựa chọn tiến đến Khương Đường từ đường Lục Khúc, đội ngũ được các nhà góp vốn mời đi tìm bọn họ cũng vậy. Cho nên lần này, Vân Tử Túc và Hàn Dịch cũng phải tới đoạn đường Lục Khúc. Từ Lhasa đến Lục Khúc cách nhau hơn ba trăm cây số, lái xe cũng cần mất chừng nửa ngày.

Tuy nhiên ở trên cao nguyên, quãng thời gian này cũng không tính là đơn điệu. Chiếc SUV phi trên xa lộ, phong cảnh hai bên đường tráng lệ tuyệt trần, sau khi lái ra khỏi thành phố không lâu, dải núi tuyết hùng vĩ đã bát ngát hiện ra trong tầm mắt. Ngẩng đầu nhìn lên cao, bầu trời xanh thẳm tựa như được làn nước trong lành gột rửa, những đám mây trắng bồng bềnh phiêu bạt, dường như chỉ cần đưa tay là có thể khẽ chạm vào.

Ông anh lái xe người Tạng rất yên tĩnh, dọc đường đi không nói một lời, buồng xe cứ thế trở nên vắng lặng. Mặc dù cảnh sắc ngao du triền miên không ngớt ngoài ô cửa sổ, nhưng điều Vân Tử Túc quan tâm nhất bây giờ vẫn là tình trạng của Hàn Dịch.

Thật ra sáng sớm hôm nay trước khi khuyên nhủ Phí Trạch ở lại, Vân Tử Túc cũng đã nảy sinh ý định để Hàn Dịch nghỉ ngơi tại Lhasa, tuy nhiên người đàn ông trực tiếp bày tỏ muốn đi cùng cậu, hơn nữa phản ứng cao nguyên cơ bản không có tác động mạnh gì lên Hàn Dịch, cuối cùng bọn họ vẫn cùng nhau lên đường.

Vân Tử Túc đã thử đổi khôi linh thành linh lực giúp Hàn Dịch, mà không phải hấp thu ra ngoài, đáng tiếc linh lực cũng sẽ nhanh chóng bị khôi linh làm bẩn, chỉ có thể xem như vô dụng. Cậu cũng đã thử truyền linh lực của mình qua, nhưng lượng khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch quá mức khổng lồ, cậu chỉ có thể giúp người đè ép khôi linh bạo động, nhưng lại không có cách nào tiến hành dẫn dắt biến đổi khôi linh.

Cuối cùng, Vân Tử Túc vẫn đành từ bỏ công cuộc thử nghiệm của mình. Tuy nhiên cũng may, chính bản thân Hàn Dịch đã thuộc loại thể chất không quá bị ảnh hưởng bởi phản ứng cao nguyên, tinh thần của hắn không tệ, sắc mặt cũng không có biến đổi gì to tát.

Đường quốc lộ khu vực cao nguyên hạn chế tốc độ, xe việt dã không thể đến Lục Khúc trước giờ cơm trưa. Xe dừng lại tại một quán cơm ven đường, sau khi ba người ăn uống tử tế, cuộc hành trình mới bắt đầu tiếp tục.

So với buổi sáng trời quang, đến giữa trưa, những đám mây đã dần dần phủ kín, ánh sáng rực rỡ cũng trở nên ảm đạm. Nhiệt độ không khí trong từng cơn gió thổi tới thấp hơn, Vân Tử Túc hỏi ông anh người Tạng một câu, nghe anh ta giải thích, rất có thể hôm nay sẽ có mưa.

Xe việt dã chạy thẳng một đường, đến khi đặt chân vào địa phận Lục Khúc, đã là ba giờ chiều.

Để bảo vệ hệ sinh thái yếu ớt bên trong khu không người, từ rất lâu trước kia, chính quyền địa phương đã áp dụng quy định cấm xâm nhập khu không người tại Khương Đường một cách bất hợp pháp, muốn đi lại, nhất định phải được thông qua. Trước khi tới đây, Phí Trạch đã giải quyết xong thủ tục xin đi lại tại khu vực không người, cho nên hội Vân Tử Túc không cần lo lắng điều này.

Thế nhưng dù là như vậy, bọn họ cũng bị cản trở ở Lục Khúc trên đường tiến vào khu không người tại Khương Đường. Người cản đường bọn họ cũng không phải cảnh sát, mà là một đội ngũ trực tiếp phong tỏa lối đi.

Vân Tử Túc và Hàn Dịch vừa xuống xe, đã nhìn thấy đám người trang bị đầy đủ, áo quần chỉnh trang, khí thế không tầm thường. Bọn họ chặn đứng chiếc xe SUV, nói khu vực này đang tiến hành nhiệm vụ khoa học đo đạc địa hình, tạm thời không thể đi lại.

Nói là đội ngũ đo đạc địa hình, nhưng Vân Tử Túc chỉ liếc một cái, cũng đã phát hiện thân phận thật sự của bọn họ.

Đây chính đội ngũ do đệ tử hạch tâm của huyền môn tạo thành trong lời Phí Trạch.

Mặc dù ở đây người đông, trang phục thiết bị thống nhất, tuy nhiên Vân Tử Túc cũng nhanh chóng nhận ra quần áo của bọn họ không chỉ có một loại duy nhất, đoán chừng ngoại trừ đệ tử hạch tâm, hẳn còn có cả đệ tử bình thường xuất hiện ở nơi này.

Ông anh người Tạng đỗ chiếc xe SUV một bên chờ bọn họ, nhưng hai người Vân Tử Túc cũng không rời đi ngay lập tức. Hàn Dịch trao đổi với người cản đường bọn họ, Vân Tử Túc thì thả linh thức, lục soát khu vực xung quanh sơ qua một lần.

Khu vực này đại khái có xấp xỉ bảy tám chục người, tuy nhiên đệ tử hạch tâm ăn mặc đồng phục đặc biệt chỉ có chừng hai mươi. Vân Tử Túc dùng linh thức đảo qua, phát hiện được thực lực của của những vị đệ tử hạch tâm kia coi như không tệ, toàn bộ hai mươi người đều đạt từ tầng ba Luyện Khí kỳ trở lên, trạng thái tinh thần cũng ổn định, xem ra đã học được cách dùng linh lực bảo vệ chính mình, không đến nỗi bị phản ứng cao nguyên quấy nhiễu.

Ngoài đệ tử hạch tâm, thực lực của mấy chục đệ tử bình thường khác còn kém xa, đa phần bọn họ đều ở tầng một Luyện Khí kỳ, cũng chưa có cách hoàn toàn vượt qua phản ứng cao nguyên nơi này.

Điều khiến Vân Tử Túc phải có chút ngạc nhiên, chính là nơi này thế mà lại có một người tầng chín Luyện Khí.

Mặc dù ởTu linh giới, Luyện Khí kỳ chỉ là cảnh giới nền móng nhất, trong tông môn của Vân Tử Túc chỉ có tu sĩ Nguyên Anh trở lên mới được nhận đồ đệ, nhưng nơi này là Phàm tục giới linh khí mỏngmanh, có lẽ cái vị tầng chín Luyện Khí kia cũng không phải là một nhân vật tầmthường.

Nhưng giữa tu sĩ và tu sĩ, sức mạnh không cùng một thứ bậc chính là sự khác biệt cách nhau một trời một vực. Đừng nói là hai chục kẻ Luyện Khí kỳ, dù có đến hai mươi Trúc Cơ xuất hiện, cũng không có khả năng địch lại một hậu kỳ Kim Đan như Vân Tử Túc.

Có điều bây giờ cậu cũng không phải chỉ có một mình, hơn nữa còn có Phí Dương cần cứu trợ, chung quy không nên mâu thuẫn chính diện. Cậu đang lo lắng làm thế nào để đi vòng qua trận phong tỏa của đám người này, chợt thấy một thanh niên mặc đồng phục đệ tử hạch tâm bước tới.

Thanh niên vừa đi qua, những người còn lại tức thì chủ động dạt ra nhường đường, thái độ vô cùng tôn kính. Vân Tử Túc đưa mắt nhìn sang, tầng bốn Luyện Khí, trong mắt mọi người ở đây hẳn được xem như một kẻ cao cường.

Thanh niên nhìn hai người, tầm mắt dừng trên người Hàn Dịch một lúc. Giọng điệu của cậu ta rất thận trọng, tiến lên tự giới thiệu bản thân, nói mình gọi là Liên Kỳ Tư.

Liên Kỳ Tư hỏi: "Xin hỏi các anh đây là? Đến nơi này để làm gì?"

Vân Tử Túc báo tên hai người, tiện miệng đáp: "Bọn tôi tới đây tìm người."

Liên Kỳ Tư hỏi: "Hai người cần tìm ai?"

Vân Tử Túc nói: "Một đoàn xe đến đây một tuần trước."

"Đoàn xe SUV phải không?" Liên Kỳ Tư nói, "Bọn tôi sẽ giúp các anh xử lý chuyện này. Có điều hiện giờ bên trong không được xem là yên ổn, hai anh để lại phương thức liên lạc, tạm thời về trước, có tin tức gì bọn tôi sẽ lập tức thông báo với hai anh."

Nghe vậy, Vân Tử Túc liền nhớ đến chuyện Phí Trạch đã nhắc tới trước đó. Anh ta nói đội ngũ huyền môn đến đây lục soát cũng an ủi nhà họ Phí, bảo rằng có đệ tử hạch tâm ở nơi này, đám người Phí Dương nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tại sao bọn họ có thể chắc chắn như vậy?

Vân Tử Túc nói: "Tôi rất lo cho bạn thân của tôi, bên bọn tôi đã mất liên lạc với bọn họ từ lâu, hy vọng các anh có thể châm chước một chút, để bọn tôi đi vào trước."

Liên Kỳ Tư lại nói: "Hiểm họa bên trong không phải thứ người bình thường có thể chịu đựng được, điều này quả thực không được."

Cậu ta vừa nói, vừa chú ý hành động của Hàn Dịch, dường như rất kiêng kỵ.

Hàn Dịch chậm rãi nói: "Nếu bọn tôi khăng khăng muốn vào thì sao?"

Vân Tử Túc nhận ra được Liên Kỳ Tư đang căng thẳng, ngay cả mấy đệ tử bình thường bên cạnh cũng cảnh giác lên.

Bầu không khí rơi vào tình cảnh chạm nhẹ là nổ tung.

Nhưng mà cuối cùng, ngay cả Liên Kỳ Tư cũng không thể kiên trì từ chối, chỉ trầm giọng nói một câu "Hai anh chờ một chút", rồi cậu ta rời đi.

Hai người đứng chờ tại chỗ, mười mấy phút sau, một thanh niên xa lạ cũng mặc đồng phục của đệ tử hạch tâm bước tới.

Thanh niên này có vẻ ngoài nhã nhặn khôi ngô, khí chất ôn hòa thận trọng, chỉ nhìn riêng gương mặt, sẽ không khỏi khiến người sinh ra thiện cảm.

Vân Tử Túc cũng nhìn người này nhiều thêm một chút.

Cậu không ngờ rằng, kẻ đạt tầng chín Luyện Khí duy nhất trong đám người, lại còn trẻ như vậy.

Thế mà lại quấy rầy đến cả vị này. Vân Tử Túc đang nghĩ, chợt nghe thanh niên mở miệng: "Tôi là Thẩm Thu Vãn, rất hân hạnh được gặp hai vị."

Vân Tử Túc báo lại tên hai người một lần nữa.

Sự khác biệt giữa tu sĩ và người bình thường rất lớn, điều này cũng đúng tại Phàm tục giới. Không nói các đệ tử bình thường vừa cản xe ban nãy, ngay cả Liên Kỳ Tư vừa rồi trao đổi cũng chỉ kiêng kỵ một mình Hàn Dịch, lúc nói chuyện với Vân Tử Túc, đều mang thái độ hời hợt và ánh mắt từ trên liếc xuống.

Nhưng người tên Thẩm Thu Vãn này, lại thể hiện thái độ tôn trọng tương đồng với cả hai người.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Thẩm Thu Vãn liền nói: "Mời hai vị đi theo tôi."

Ba người băng qua non nửa khu vực này, tiến đến một căn phòng ở vị trí trung tâm. Trong phòng sáng đèn, có bốn người ngồi sẵn, bọn họ đều thuộc trình độ tầng năm tầng sáu Luyện Khí.

Sau khi mời hai người ngồi xuống, Thẩm Thu Vãn mới cất lời: "Hai vị là tới tìm người phải không?"

Vân Tử Túc gật đầu.

Thẩm Thu Vãn giải thích y chang Liên Kỳ Tư: "Bọn tôi đang phải đo vẽ địa hình nơi đây, tạm thời không thể để người bên ngoài đi vào được."

Vân Tử Túc nói: "Bạn tôi đã mất tích rất lâu rồi, bọn tôi rất lo lắng."

Cậu vốn cho rằng Thẩm Thu Vãn sẽ tiếp tục chối từ, chỉ là không ngờ, Thẩm Thu Vãn lại nói: "Không giấu gì hai vị, thật ra người của đội xe việt dã đó đã được cứu ra, tất cả bọn họ đều không có gì đáng ngại."

Đã cứu ra?

Vân Tử Túc tỏ vẻ sửng sốt một chút, trong lòng lại thầm nói quả nhiên là vậy.

Chẳng trách bọn họ vẫn khăng khăng không cần lo lắng.

Thẩm Thu Vãn tiếp tục giải thích: "Thế nhưng nội dung hành động của bọn tôi phải được bảo mật với bên ngoài, thế nên cần phải chờ đến khi bọn tôi hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể thả bọn họ rời đi. Hai vị không cần lo lắng, vẫn nên trở về trước đi thôi."

Vân Tử Túc hỏi: "Nhiệm vụ của các anh còn bao lâu nữa?"

Thẩm Thu Vãn đáp: "Theo tiến độ hiện giờ, đại khái còn khoảng một tuần."

Vân Tử Túc trao đổi ánh mắt với Hàn Dịch, nói tiếp: "Bọn tôi có thể trở về, nhưng bọn tôi muốn nhìn anh bạn tôi một chút, xác nhận tình trạng của cậu ấy xong, mới có thể cho người nhà của cậu ấy một câu trả lời thỏa đáng."

Thẩm Thu Vãn trầm ngâm chốc lát, sau đó quay đầu bàn bạc với bốn người còn lại.

Sau cùng, anh ta bày tỏ: "Có thể, nhưng hai vị chỉ có thể cách một tấm kính, không thể tiếp xúc trực tiếp với bọn họ. Điều này cũng chỉ vì tính bảo mật, hy vọng các vị thông cảm."

Vân Tử Túc nói: "Được."

Thẩm Thu Vãn liền gọi Liên Kỳ Tư tới, bảo cậu ta dẫn hai người qua.

Sau khi hai người họ rời đi, căn phòng rơi vào yên lặng trong chốc lát. Qua một lúc lâu, Thẩm Thu Vãn mới mở miệng hỏi: "Các vị thấy thế nào?"

Những người khác nhìn nhau một cái, một người trong số họ trả lời: "Người này bát tự thiên nhẹ, âm khí thiên nặng. Tuy nhiên hẳn là bản thân cậu ta không tiến vào cửa huyền môn, tôi không cảm nhận được linh lực trên người cậu ta."

Những người khác cũng gật đầu đồng thuận.

Thẩm Thu Vãn lắc đầu một cái.

"E rằng không đơn giản như vậy."

Bốn người đồng loạt giật mình.

Thẩm Thu Vãn nhìn về cánh cửa nơi hai người rời khỏi, ánh mắt sâu xa.

"Dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ bằng lòng thương lượng là tốt. Cần cố gắng nhanh chóng khiến bọn họ rời đi, không nên để ảnh hưởng tới tiến độ bên mình."

Theo chân Liên Kỳ Tư, Vân Tử Túc và Hàn Dịch đi một đoạn đường không coi là ngắn, nhiệt độ bên ngoài đã giảm, ánh sáng không còn dáng vẻ ban chiều, sắc trời âm u kịch liệt.

Ngoài nhà rất lạnh, Hàn Dịch muốn cởi áo khoác phủ thêm cho Vân Tử Túc. Vân Tử Túc thấy hắn vừa muốn cởi đồ, lập tức bị dọa sợ đến mức suýt thì ôm chặt lấy đối phương, trúng gió trên cao nguyên cũng chẳng phải chuyện đùa.

Cuối cùng, Vân Tử Túc cũng không để cho Hàn Dịch cởi áo khoác, Hàn Dịch cao lớn, hắn ôm lấy bả vai Vân Tử Túc, cũng coi như cản gió cho người.

Khi hai người nói chuyện, Liên Kỳ Tư nhìn thêm mấy lần, nhưng cũng không nói gì.

Bọn họ dừng lại trước một cái phòng bằng gạch. Liên Kỳ Tư gọi điện thoại cho người bên trong, rất nhanh, rèm cửa sổ được kín đáo kéo ra.

Xuyên qua lớp cửa sổ trong suốt, Vân Tử Túc và Hàn Dịch nhìn vào bên trong. Trong phòng bày hai dãy giường, trong đó có bảy tám người nằm bên trên, tuy nhiên đám người này đều đang ngủ, không một ai tỉnh táo, có người còn đang được truyền dịch.

Vân Tử Túc hỏi: "Đây là chuyện gì?"

Liên Kỳ Tư nói: "Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở cao nguyên lớn, những người này không chuẩn bị kỹ lưỡng, hơn nữa còn thêm phản ứng cao nguyên, sinh ra cảm mạo phát sốt, bọn họ đều đang ngủ lấy sức, có người cũng đã lui cơn sốt rồi."

Vân Tử Túc lặng lẽ nhíu mày, tình trạng của những người này trông không được tốt lắm.

Liên Kỳ Tư hỏi: "Không biết người bạn hai anh muốn tìm là ai?"

Hàn Dịch không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Người hạ sốt là ai?"

Liên Kỳ Tư thoáng sửng sốt, tuy nhiên cậu ta vẫn hỏi người đầu kia điện thoại một tiếng.

Rất nhanh, người trong phòng liền chỉ cho bọn họ người đã hạ sốt.

Người anh ta chỉ đang nằm trên chiếc giường thứ hai, chính là Phí Dương.

Phí Dương ngủ mê mệt, từ cửa sổ nhìn đến, gò má của cậu ta có chút đỏ bừng, có thể là bị cháy nắng. Bộ dạng toàn thân cậu ta nhếch nhác hơn bình thường không ít, tuy nhiên dẫu sao trên môi còn có chút hồng hào, không tính là yếu nhược quá độ.

Sau khi chỉ dẫn cho Liên Kỳ Tư xong, người bên trong kiểm tra hồ sơ phía đầu giường một chút, sau đó bèn giải thích với đầu kia điện thoại, tay người này bị bỏng lạnh, chân bị cọ sát dẫn đến rộp da, tuy nhiên hôm qua đã hạ sốt, trước mắt không còn gì đáng ngại. Chẳng qua là vì phản ứng cao nguyên gây ra thiếu dưỡng khí,nên vẫn còn ngủ mê man.

Vân Tử Túc dùng linh thức kiểm tra, tình trạng tinh khí của Phí Dương khá ổn, xem ra những người này không nói bậy.

Vân Tử Túc hỏi: "Bọn tôi có thể để đồ bổ mang cho cậu ấy ở lại không? Phiền bên các anh cho cậu ấy ăn, còn có thuốc hạ sốt và thuốc trị thương, đều là do người nhà cậu ấy gửi tới, có thể dùng cho những người khác luôn."

Liên Kỳ Tư gật đầu: "Được."

Lại nhìn thêm một hồi, sau đó ba người cùng rời khỏi phòng gạch. Liên Kỳ Tư tìm người đi khuân đồ trên xe SUV của bọn Vân Tử Túc, kết quả là đồ vừa mới dọn xong, bầu trời bất chợt tối sầm.

Mưa to trút xuống, thời tiết thế này cũng không thể nào rời đi, cuối cùng, Liên Kỳ Tư tìm một phòng trống cho hai người bọn họ trong một căn nhà lầu, tạm thời sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ ở nơi này.

Mưa đổ rất lâu, hơn nữa vẫn không hề có xu thế ngớt bớt. Bầu trời u ám, ánh sáng ảm đảm, hai người ngồi trong phòng, lúc đầu còn có người đến nói, bảo bọn họ mưa tạnh thì rời đi, kết quả mưa rơi thẳng đến chiều muộn.

Hai người được sắp xếp vào ở tạm trong phòng cho khách tại nhà lầu, nơi này được đội ngũ bao trọn. Hình như mọi người đều ở bên ngoài, hiện giờ trong nhà chỉ có một mình bọn họ.

Đến tối, có người tới hỏi bọn họ có muốn ăn cơm hay không, Vân Tử Túc từ chối, hai người tự mở nhà ăn trong phòng.

Trong phòng không có camera, trong nhà cũng không có người nào khác, Vân Tử Túc bèn thả mèo báo ra, còn lấy ra một phần canh hải sản đã được đóng gói kỹ từ trong miếng ngọc, thả đan dược vào canh hải sản, cho mèo báo nhỏ ăn.

Sau khi ký khế ước, đồ ăn cũng được thăng cấp.

Kế đó, cậu lại đưa vịt quay Bắc Kinh đã được hâm nóng lại bằng bếp ga du lịch cho Hàn Dịch, bản thân thì ăn burger đóng gói.

Hàn Dịch nhìn cậu một cái: "Không lành mạnh."

Vân Tử Túc cực lực từ chối đề nghị chia sẻ vịt quay Bắc Kinh của hắn.

"Không sao mà, ăn ngon là được."

Chén xong bữa tối, mưa vẫn còn chưa tạnh, Vân Tử Túc giúp mèo con chải chuốt tinh khí nó hấp thụ được. Cậu hỏi Hàn Dịch: "Có phải em nên đặt cho nó một cái tên không?"

Hàn Dịch hỏi: "Em muốn đặt tên gì cho nó?"

Vân Tử Túc nhìn nó một cái: "Bé Ngoan? Báu Bự?"

Mèo báo nhỏ cúi đầu liếm chân, hiển nhiên chẳng mảy may hứng thú.

Vân Tử Túc nghĩ nghĩ: "Hay là gọi là Măm Măm?"

Nghe được hai chữ "Măm Măm" này, mèo báo nhỏ mới kêu lên một tiếng.

Vân Tử Túc lại nghĩ nghĩ: "Không thì gọi là Vân Thôn?"

Mèo báo nhỏ nghiêng đầu: "Méo?"

Vân Tử Túc hỏi: "Gọi mày là Vân Thôn được không? Vằn thắn* nhân tôm ăn ngon lắm đấy."

(*Vân thôn (nuốt mây) 云吞 tiếng Quảng Đông đồng âm với vằn thắn 馄饨)

Mèo báo nhỏ giật giật lỗ tai.

Vân Tử Túc giải thích: "Con tôm ấy, mày vừa ăn trong canh hải sản ấy."

Mèo báo nhỏ ngước đầu, meo một tiếng.

Vân Tử Túc sờ sờ lưng nó, "Lần này không mang Vần Thốn đi, lần sau dẫn mày đi ăn nhé."

Cũng chẳng biết một người một mèo đang thảo luận về tên hay thảo luận về ăn nữa, dù sao thì cái tên Vân Thôn cứ như vậy được quyết định.

Chải chuốt tinh khí cho Vân Thôn được một nửa, Vân Tử Túc bỗng phát hiện có người tới, cậu bèn xòe tay ra với Vân Thôn, mèo báo nhỏ tức thì chui vào bên trong miếng ngọc.

Sau khi giấu giếm xong xuôi, có người bước đến gõ cửa, nói trời đã tối muộn, mưa vẫn còn rơi, hỏi xem bọn họ có muốn ở lại đây tối nay hay không.

Vân Tử Túc gật đầu: "Bọn tôi có thể trả tiền."

Người kia cũng không khách sáo, thu tiền xong nói: "Được, hai vị cứ nghỉ ngơi tại nơi này, sáng mai sẽ có người đến gọi, dẫn các vị trở về."

Sau khi người nọ rời đi, Vân Tử Túc nhìn Hàn Dịch, nhún vai một cái.

"Xem ra, bọn họ thật sự rất mong bọn mình sớm biến đi một chút."

Chải chuốt tinh khí cho mèo báo nhỏ xong xuôi, nhìn ra đã thấy đêm hôm khuya khoắt. Đám đệ tử lục tục trở về, trong nhà ồn ào một hồi, xong cũng rất nhanh yên tĩnh lại.

Hai người một mèo chuẩn bị ngơi nghỉ.

Trong phòng không có phòng tắm tiêng, hơn nữa người vừa tới cũng đã đặc biệt dặn dò bọn họ, nói rằng đừng tắm rửa, nếu không sẽ chỉ càng tăng thêm phản ứng cao nguyên, rất dễ dàng xảy ra sự việc ngoài ý muốn.

Màn đêm ở cao nguyên vô cùng lạnh lẽo, tắm rửa sẽ thúc đẩy tuần hoàn máu, rất dễ gây ra thiếu dưỡng khí hoặc là cảm lạnh. Hơn nữa không khí khô lạnh, nước bốc hơi nhanh, tắm rửa xong da dẻ sẽ cực kỳ khó chịu.

Vân Tử Túc không cho Hàn Dịch tắm, cậu bảo Hàn Dịch sớm nghỉ ngơi, còn mình đến phòng tắm công cộng, cọ rửa đơn giản một chút.

Chờ đến khi cậu rửa xong trở về, Hàn Dịch đã vào giấc, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn ảm đạm phía đầu giường.

Vân Tử Túc rón rén trèo lên giường, bọc chăn cẩn thận.

Ánh đèn chớp tối rất nhanh, căn phòng chìm vào trong màn đêm yên ả.

Vân Tử Túc dùng sữa tắm và dầu gội đầu tự mình mang tới, lo lắng hơi lạnh sẽ dính đến Hàn Dịch, cậu bèn cẩn thận lau khô người, tránh để đối phương sinh bệnh.

Trong không khí không có hơi nước, chỉ có một hương thơm trong lành thấp thoáng, nhẹ nhàng tản rộng.

Mùi hương này băng qua khoảng cách giữa hai chiếc giường, vương vấn ngập tràn trong từng nhịp thở.

Ngả vào đáy lòng của người chưa mê.

_____________

Ban đêm rét lạnh, ngoài nhà mưa đã ngưng, nhưng nhiệt độ cao nguyên vẫn thấp như cũ, bên ngoài truyền tới tiếng gió buốt không ngừng.

Đội ngũ kia cũng ngủ trong phòng, ngoài hành lang chỉ còn ánh đèn mờ tối, tia sáng ảm đạm âm u.

Gió lạnh xì xào ghé đến, phía cầu thang chật hẹp đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen di chuyển vừa chậm vừa khẽ, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng Vân Tử Túc.

Phòng số sáu, tầng hai.

Thân thể cồng kềnh của bóng đen nở ra, tróc xuống một thứ gì đó không nhìn thấy rõ.

Toàn bộ thân hình nó co lại không ít.

Điều kiện nơi này không thể so bằng Lhasa, khóa phòng hoen gỉ rất lâu mà không ai sửa chữa. Bóng đen khẽ khàng xoay tay nắm cửa, cửa phòng bị mở hé ra.

Nó từ từ bước vào căn phòng đen kịt, thứ đồ bị tróc xuống rơi bên chân nó, cùng bị kéo vào.

Bên trong phòng vô cùng im lặng, người trên giường đã ngủ say. Cánh cửa bị đóng lại không một tiếng động, bóng đen dừng ở cửa một hồi, rồi mới chậm rãi bước đến mép giường.

Nó đang muốn đưa tay về phía người trên giường, lại đột nhiên phát hiện cơn gió lạnh từ phía đối diện.

"..."

Kèm theo tiếng hít thở căng thẳng là một tiếng kêu rên, bóng đen lập tức ngừng lại, không dám cử động thêm nữa.

Trong bóng tối, có tiếng Vân Tử Túc tận lực đè nhỏ giọng cất ra.

"Hàn tiên sinh, đừng động thủ."

"Tạch" một tiếng, đèn đầu giường bị bật mở, Vân Tử Túc từ chiếc giường còn lại nhướn nửa người qua kéo tay Hàn Dịch.

Bóng đen vừa đến gần giường Hàn Dịch, Hàn Dịch đã sớm phát hiện tiếng động trong bóng tối đang muốn ra tay trả đòn, lại bị Vân Tử Túc ngăn cản.

Hai người nương theo ánh sáng nhìn sang, thấy rõ mặt mày của bóng đen bên mép giường.

Sắc mặt người nọ tái nhợt, cử động cứng ngắc, khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.

Là Phí Dương mới ban ngày vẫn còn ngủ mê man trên giường.

___________________

Tác giả có lời (tóm tắt):

1. Địa danh được nêu ra cho mọi người dễ hình dung, không phải câu chuyện có thật.

2. Ngũ đại tông môn: Toàn Chân tông, Chính Nhất tông, Tịnh Minh tông, ngoài ra còn hai tông nữa không xuất hiện; nguyên mẫu tên tham khảo từ Ngũ đại đạo phái của Đạo giáo: Toàn Chân đạo, Chính Nhất đạo, Tịnh Minh đạo, Chân Đại đạo, Thái Nhất đạo. Chỉ là mượn tên, không đi sâu vào.

3. Truyện dài, có yêu đương, có đánh quái thăng cấp (không nhiều), trên người hai nhân vật chính còn nhiều câu đố, cố gắng từ từ lộ ra một cách viên mãn, thuộc tính của công là giả heo ăn thịt hổ, không cần lo hắn yếu quá!

__________________

- vằn thằn nhân tôm



- Lục Khúc

Bình luận

Truyện đang đọc