SAU KHI KẾT HÔN, TÔI TRỞ THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA ĐẠI LÃO

Hơi thở của tình yêu lan tràn trên một hòn đảo tư nhân nhỏ ở Bắc Âu, mùi hương của hoa Erica thuộc họ đỗ quyên mang theo gió xuân phân tán khắp nơi, đàn hải âu thì lặng yên đậu trên các tòa nhà.

Mặt trời sắp mọc lên chào đón ngày mới.

Hạ Trĩ lười biếng nằm trên chiếc giường mềm mại, một đoạn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra ngoài chăn, đặt trên chiếc đồng hồ báo thức đang reo không ngừng, sau khi căn phòng trở nên yên tĩnh mới thỏa mãn cười.

Cậu khẽ nâng chân dài lên, dùng sức ôm lấy người bên cạnh.

Thẩm Thời Kiêu ôm cậu trong ngực, trong giọng nói mang theo sự lười biếng của buổi sáng, "Tỉnh chưa em?"

Đôi mày xinh xắn của Hạ Trĩ nhíu lại, im lặng lắc đầu.

Tối hôm qua, hai người giày vò đến tận sáng sớm, thậm chí cuối cùng ánh mắt cũng tan rã, ngay cả chính mình rửa tắm thế nào cũng không nhớ rõ.

Gần đây, Thẩm Thời Kiêu phát hiện làn da của Hạ Trĩ hơi mỏng manh, mấy cái dấu trên người phải mất tận mấy ngày mới biến mất, một đêm trôi qua, bộ phận khó nói nào đó quả thực không nhìn nổi nữa, không biết còn tưởng Thẩm Thời Kiêu bạo lực gia đình.

Thẩm Thời Kiêu không hề dùng nhiều sức, nhưng thật sự hết cách với cái thể chất này của Hạ Trĩ.

Bây giờ mặc dù đã là mùa xuân, nhưng mấy vết nứt da trên tay cậu còn chưa khỏi hẳn, để lại vết sẹo màu nâu nhạt.

Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng hôn mấy cái lên ngón tay của cậu, tay phải nghịch tóc của cậu, thấp giọng hỏi: "Đau không em? Anh đi lấy ít thuốc mỡ bôi nhé?"

Hạ Trĩ còn buồn ngủ, lắc đầu: "Không đau. "

Ánh mắt rơi xuống dấu hôn bên trên xương quai xanh, Thẩm Thời Kiêu trêu chọc: "Sao dạo này giống hệt búp bê sứ thế này? Làn da mỏng manh đụng cái là đỏ rồi này."

Hạ Trĩ mơ hồ nói: "Cái này không tốt ư?"

Thẩm Thời Kiêu: "Hả? Tốt chỗ nào?"

Hạ Trĩ: "Lỡ ngày nào đó em ngoại tình cắm cho anh cái sừng, anh kiểm tra người em là biết ngay. "

Thẩm Thời Kiêu búng trán cậu, "Đầu của em ngày nào cũng nghĩ gì đâu đâu ấy?"

Hạ Trĩ dùng tóc cạ cái cằm của hắn, "Muốn ăn. Em đói, Kiêu Kiêu ơi. "

"Đi ăn cơm thôi, anh trai em với mọi người tới hết rồi. "

Hòn đảo này là tài sản của Thẩm Thời Kiêu, tên là "Glacier Melting", coi như là đảo nhỏ để phục vụ cho lễ cưới của hai người.

Tối hôm qua, các khách mời đã được chuyển đến khách sạn trên đảo, ngày mai là ngày tổ chức lễ cưới của họ.

Nơi hai người ở là một tòa lâu đài độc lập trên đảo, phòng ăn ở lầu dưới là chuẩn bị xong bữa sáng, Mạnh Tử Trì, bà Mạnh, mẹ Thẩm và mọi người đã đến từ tối hôm qua.

Hai người xuống muộn, lúc xuống lầu thì bà Mạnh và mẹ Thẩm đã cơm nước xong xuôi chuẩn bị đi tản bộ.

Thẩm Đường đang lột hoa quả, sau khi trông thấy Hạ Trĩ đi xuống, ngước mắt cười: "Anh họ, anh dâu. "

Hạ Trĩ híp mắt, ngáp không ngớt.

Bữa sáng có bánh bao trứng mà Hạ Trĩ thích ăn, cậu mơ màng kéo ghế ra, vươn tay lấy bánh bao.

Mạnh Tử Trì ngăn lại: "Rửa tay chưa đó?"

Hạ Trĩ hậm hực nói: "Không có..."

Mạnh Tử Trì: "Rửa tay đi, dễ mắc bệnh lắm. "

Thẩm Thời Kiêu lấy ra một chiếc khăn lông ấm, cầm tay cậu xoa xoa, cười nhẹ: "Thói xấu nhỏ càng ngày càng nhiều. "

Mạnh Tử Trì: "Còn không phải do cậu chiều à. "

Thẩm Thời Kiêu: "Tôi bằng lòng mà. "

Lúc ăn cơm, Hạ Trĩ im lặng tuyệt đối, hết sức chăm chú chằm chằm vào mấy cái bánh bao, một hơi ăn hết ba cái.

Thẩm Đường đưa cho cậu một ly sữa tươi: "Anh dâu, anh ăn chậm thôi. "

Hạ Trĩ mỉm cười, chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm túc.

"Mọi người nói xem, em phải gọi Đường Đường là anh dâu. "

"Đường Đường cũng phải gọi em là anh dâu. "

"Xưng hô loạn quá trời rồi này. "

Thẩm Đường thẹn thùng nói: "Anh dâu đừng nói lung tung nữa mà. "

Hạ Trĩ nhún vai, lúc ăn bánh bao khóe miệng dính rất nhiều trứng, được Thẩm Thời Kiêu dùng khăn giấy lau sạch sẽ.

Thẩm Thời Kiêu hầu hạ cực kỳ thuận tay, Hạ Trĩ cũng vui vẻ tiếp nhận.

Đám người Bạch Việt và Phương Đình Vũ hôm qua cũng đến nơi, ồn ào bảo đêm nay là tiệc ngày độc thân cuối cùng, không say không về.

Thẩm Thời Kiêu không có phản ứng với đề nghị của anh ta, dẫn Hạ Trĩ đi tới các địa điểm giải trí gần đó để chơi.

Bạch Việt nhỏ giọng chửi thầm: Nhàm chán thế không biết.

Hạ Trĩ và Thẩm Đường thích đánh cầu lông, mấy người còn lại tụ tập nói chuyện phiếm, nhìn hai người bọn họ chơi.

Để cho tiện vận động, Hạ Trĩ cố ý xắn ống quần lên, cùng Thẩm Đường đánh đến sôi nổi.

Thẩm Đường là một hạt giống của câu lạc bộ cầu lông ở đại học, kỹ thuật rất lợi hại, chẳng được bao lâu, hai người đầm đìa mồ hôi, nhưng lại không muốn dừng lại.

Bạch Việt nhìn qua Hạ Trĩ giơ tay ăn mừng chiến thắng, không khỏi hâm mộ: "Hạ Trĩ nhìn trẻ thật, nhìn cứ như cùng tuổi với Thẩm Đường ấy. "

Thẩm Thời Kiêu: "Hai người họ vốn cũng chênh lệch tuổi tác lắm đâu. "

Mạnh Tử Trì nghiêm túc: "Kém 6 tuổi đấy, Đường Đường mới 18. "

Thẩm Thời Kiêu không quá vui vẻ, cố ý hỏi: "Em trai tôi mới 18 mà cậu dám xuống tay?"

Mạnh Tử Trì bỗng chốc nghẹn lời, "Tôi, tôi..." Nhẫn nhịn một lúc, hắn mạnh mẽ đáp trả: "Lúc cậu xuống tay, em trai tôi cũng mới 18 đấy. "

Bạch Việt và Phương Đình Vũ ở bên cạnh hóng drama: "Quánh nhau! Quánh nhau đe!"

Lúc này, Hạ Trĩ chạy qua uống nước, bởi vì ra rất nhiều mồ hôi, áo khoác cởi ra cuộn tròn trên cổ tay.

Vết đỏ bắt mắt trên cổ lập tức bại lộ trước mặt mọi người, Hạ Trĩ ngửa đầu uống nước ừng ực, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt sâu xa của mọi người, sau đó lại đi chơi bóng với Thẩm Đường.

Bạch Việt và Phương Đình Vũ nhìn nhau cười một tiếng, ý vị sâu xa ho khan hai tiếng.

Bạch Việt cố ý hỏi Mạnh Tử Trì: "Người anh em, cậu nhìn thử xem có phải Kiêu bắt nạt em trai cậu rồi không?"

Mạnh Tử Trì lạnh như băng nói: "Ai cần cậu lo. "

Bạch Việt nhìn Phương Đình Vũ: Gì vậy nhỉ?

Mọi người lại nhìn về phía Thẩm Đường đang bắn ra sức sống khắp bốn phía ở đằng kia, nở một nụ cười thần bí.

Đợi Hạ Trĩ nghỉ ngơi, Thẩm Thời Kiêu cầm khăn mặt đi qua, lau mồ hôi hai bên thái dương cho cậu.

"Uống nước chậm thôi, cẩn thận sặc đấy. "

Hạ Trĩ gật đầu, được Thẩm Thời Kiêu dắt đi.

Nghe nói trước khi kết hôn, cặp đôi không thể ở chung vào buổi đêm trước đó, nhưng Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đã kết hôn một năm, cũng không biết có cần tuân thủ quy định này hay không.

Thẩm Thời Kiêu tất nhiên là không muốn, mở miệng nói: "Nghi thức ngày mai mới quan trọng, những thứ này không cần quá để ý. "

Phương Đình Vũ chế giễu hắn: "Không đến mức vậy chứ Kiêu ha? Tách khỏi Hạ Trĩ có một đêm mà cũng không nỡ hả?"

Thẩm Thời Kiêu: "Buổi tối em ấy hay đá chăn, tôi sợ em ấy cảm lạnh. "

Đám người ăn ý giễu cợt một tiếng, kêu hắn kiếm cớ.

Thẩm Đường tưởng rằng Thẩm Thời Kiêu thật sự lo lắng, dùng sức nuốt miếng bít tết xuống, ngoan ngoãn nói: "Anh họ, em có thể ngủ chung với anh dâu, giúp anh ấy đắp chăn. "

"Ha ha ha ha. "

Mấy người còn lại đồng thời cười ra tiếng.

Thẩm Thời Kiêu: "Ừm, cảm ơn em,"

Hạ Trĩ cười đến không ngậm miệng được, cầm tay hắn: "Được rồi, ngày mai là có thể ngủ cùng nhau rồi, ngoan ngoãn chờ em nhé?"

Thẩm Thời Kiêu gắng gượng: "Ừm. "

Đợt trước livestream Hạ Trĩ đã đồng ý cho fan hâm mộ xem hiện trường hôn lễ, dứt khoát đáp ứng lời mời livestream của nền tảng, bàn giao quyền phát sóng trực tiếp độc quyền của hôn lễ cho nền tảng livestream mà cậu làm đại ngôn.

Tối nay, nhân viên của nền tảng livestream bắt đầu dựng máy quay ở hiện trường hôn lễ.

Bây giờ ở giới giải trí, có thể nói Hạ Trĩ là đỉnh lưu nóng phỏng tay, có thể được đến hôn lễ của cậu phát sóng trực tiếp độc quyền, cũng có nghĩa là thu được lượng truy cập khổng lồ vào túi, số lượng nền tảng livestream muốn hợp tác với cậu phải nói là nhiều vô số kể.

Sau khi nhận được quyền phát sóng trực tiếp độc quyền, ông chủ Hổ Khứu tự mình gọi điện thoại cho cậu, thương lượng với cậu muốn tăng giá gấp năm lần, mua lại vlog tuần trăng mật bảy ngày của cậu.

Gấp năm lần là một cái giá lớn, Hạ Trĩ là bé mê tiền, hơi động lòng. Nhưng du lịch tuần trăng mật, cậu chỉ muốn trải qua cùng Thẩm Thời Kiêu, cảm thấy nếu mang lên livestream sẽ bị trói buộc, chơi không nổi.

Sau khi bị từ chối, ông chủ thở dài: "Nếu ngài cảm thấy giá cả quá thấp, chúng ta có thể bàn bạc lại. Lần livestream tuần trăng mật này, tự do thoải mái, ngài có thể online hay offline lúc nào cũng được. Với lại số tiền mà nền tảng của chúng tôi kiếm được từ lần livestream này sẽ rút ra 50% để quyên góp cho dự án phúc lợi, giúp các bạn nhỏ có thể được ăn bữa cơm nóng. "

Sau khi Hạ Trĩ hiểu thêm về sự án phúc lợi này, cảm thấy rất có ý nghĩa, nhìn những bức ảnh các bạn nhỏ không được ăn no, cậu vô cùng đau lòng.

Thế là cậu đề nghị: "Tôi có thể livestream, cũng mong muốn hiến toàn bộ quà và thù lao mà tôi nhận được qua livestream cho dự án này, điều kiện duy nhất chính là phải công khai minh mạch chi tiết các khoản quyên góp và đồ đạc hỗ trợ, cũng như cho tôi biết toàn bộ hành trình. "

Ông chủ Hổ Khứu: "Được chứ. Không thành vấn đề!"

Về vấn đề bán vlog  tuần trăng mật, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu cùng thương lượng, Thẩm Thời Kiêu không có ý kiến gì đối với vấn đề này, ngược lại nói: Dù sao livestream thất bại hơn phân nửa nguyên nhân là trên người em.

Hạ Trĩ lạnh giọng trào phúng.

Màn đêm buông xuống, Hạ Trĩ và Thẩm Đường cùng nhau chơi bài poker, nửa đường cảm thấy nhàm chán, thế là mời Mạnh Tử Trì cùng tới chơi.

Thẩm Thời Kiêu đang ở đối diện với Mạnh Tử Trì, nghe thấy tiếng bước chân đi qua căn phòng của Hạ Trĩ ở cách vách, mở cửa kiểm tra: "Tử Trì, cậu tới phòng của Trĩ Trĩ làm gì?"

Mạnh Tử Trì cố ý trêu chọc hắn: "Ngày mai em trai tôi đi lấy chồng, tôi đi nói chuyện với em ấy không được ư?"

Thẩm Thời Kiêu dừng một chút, nhíu mày nhắc nhở: "Đừng để muộn quá. "

Mạnh Tử Trì: "Biết rồi. "

Ba người ở trên giường chơi trò "Bắt con rùa", người thua sẽ bị dán giấy lên mặt.

Lúc này có thể Hạ Trĩ là người cô đơn, Mạnh Tử Trì và Thẩm Đường liên hợp thắng cậu mấy trận liền, không bao lâu trên trán cậu đã đầy giấy.

Hu hu hu, mí người ăn hiếp tui!

Hạ Trĩ nằm lỳ ở trên giường, lên án mạnh mẽ Mạnh Tử Trì có anh dâu rồi thì không cần em trai nữa.

Mạnh Tử Trì xoa gò má của cậu, "Lần này anh với em một đội. "

Hạ Trĩ: "Haizzz, thôi khỏi ạ. "

Ban đêm trên đảo nhỏ thật lạnh, ba người bưng ly trà sữa nóng ngồi trên giường, chơi đến quên cả trời đất.

Thẩm Thời Kiêu đứng ở ban công sát vách, nghe âm thanh vui cười bên trọng, dựa vào tường, trống vắng nhìn bầu trời đêm.

"Ha ha ha, anh Mạnh lợi hại quá. "

"Hai người bắt nạt em..."

"Trĩ Trĩ, lần này anh nhường em. "

Thẩm Thời Kiêu vịn tay lên rào chắn, ánh mắt nhìn mấy cục đá trên mặt đất.

Hắn xụ mặt ném mấy viên đá nhỏ qua cửa sổ của phòng bên cạnh.

Sau khi Hạ Trĩ nghe thấy âm thanh gì đó, nhắc tới: "Cái quỷ gì vậy?" Vừa nói, vừa mang dép đi ra xem tình hình.

Nhưng khi cậu đẩy cửa sổ ban công ra, nhìn thấy Thẩm Thời Kiểu ở sát vách buồn bực không lên tiếng.

Cái bóng của Thẩm Thời Kiêu trông có vẻ rất cô đơn, bóng lưng rộng lớn cao gầy một mình đứng ở ban công, có hơi buồn tẻ.

Cậu vịn vào rào chắn, rướn cổ: "Kiêu Kiêu ~anh đang ở làm gì đấy ~ "

Thẩm Thời Kiêu: "Ngắm sao. "

Hạ Trĩ cười khẽ một tiếng, ngước lên nhìn bầu trời đen thui: "Sao ở đâu?"

Thẩm Thời Kiêu không trả lời thẳng cái vấn đề này, lặng im một lúc: "Sao em không vào trong? Mọi người đang chờ em đấy. "

Hạ Trĩ nhìn ra hắn buồn bực không vui, huýt sáo với hắn: "Ngày mai kết hôn rồi, sao hôm nay còn mếu máo thế này?"

Thẩm Thời Kiêu: "Mếu máo hả? Chỉ là anh không ngủ được thôi. "

Hạ Trĩ dùng khuỷa tay chống cằm, mỉm cười: "Vì sao ngủ không được?"

Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu chăm chú: "Nhớ em. "

Hạ Trĩ bị ánh mắt cô đơn này chọt vào lòng một cái.

Chồng, anh chờ em! Em bay qua liền nè!

Động tác của Hạ Trĩ  nhanh nhẹn, không chờ Thẩm Thời Kiêu phản ứng kịp, đã cưỡi lên hai bên ban công, sau đó nhảy qua.

Thẩm Thời Kiêu ngay lập tức đỡ được cậu, hai chân của Hạ Trĩ thuận thế quấn lấy eo của hắn, cái mông vững vàng ngồi ở trên bàn tay của hắn.

"Nhảy cũng không nói trước một tiếng, biết nguy hiểm lắm không?"

"Sợ anh nhớ em quá ~ "

Thẩm Thời Kiêu đóng cửa ban công, ôm cậu vào phòng, từng bước một đi về phía giường lớn, thả Hạ Trĩ ra.

Hạ Trĩ hôn lên cổ hắn, lặng lẽ sờ sờ nói: "Anh muốn làm gì thì mau làm đi, hết thời gian là em phải về rồi, nếu không mẹ kế sẽ đánh em. "

Thẩm Thời Kiêu cười đến lưng run rẩy, nằm ở trên người Hạ Trĩ hỏi: "Ảnh đế Hạ đang diễn bộ nào đấy?"

Hạ Trĩ lầm bầm: "Lọ lem yêu đương vụng trộm với hoàng tử. "

Thẩm Thời Kiêu bế cậu lên, để cậu ngồi lên chân mình, vuốt ve an ủi nói: "Đừng trở về, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm được không?"

Hạ Trĩ bình tĩnh một lát: "Không được, chẳng dè dặt gì cả. Từ ngày mai trở về sau em mới hoàn toàn thuộc về anh. "

"Theo logic của em, lúc trước anh chỉ có được thân thể em chứ không phải trái tim của em hả?"

Hạ Trĩ đặt ngón tay trên ngực hắn: "Còn thiếu chút nữa thôi. "

Một tiếng cười đầy cưng chiều bật ra, Thẩm Thời Kiêu xoa tóc của cậu, "Được rồi, anh đưa em về. "

Hạ Trĩ đẩy cửa ban công ra, lưu luyến không rời nhìn qua Thẩm Thời Kiêu: "Ngày mai nhớ tới cứu em anh nhé, phải nhớ kỹ hình dáng của em, đừng để giày thủy tinh rơi vào chân của em trai ác độc của em. "

Thẩm Thời Kiêu dứt khoát diễn với cậu, khẽ nhếch môi: "Cậu bé lọ lem không để lại gì đó, ngày mai rất có thể hoàng tử sẽ quên em mất. "

Hạ Trĩ e lệ cười một tiếng, rướn người tới hôn hắn mấy cái, sau đó nhảy về sát vách, phất tay tạm biệt.

Thẩm Thời Kiêu lắc đầu khẽ cười, "Ngủ ngon, cục cưng. "

Lúc Hạ Trĩ trở về, Mạnh Tử Trì hỏi: "Sao đi lâu thế? Ban công có gì hả?"

Hạ Trĩ nói dối không chớp mắt: "Có một con chuột nhỏ vừa lạnh vừa đói, em cho nó cho ăn một chút. "

Mạnh Tử Trì à một tiếng: "Em không bị cắn chứ? Trên người chuột hoang có virus, huống chi là chủng loại nước ngoài. "

Hạ Trĩ tự lẩm bẩm: "Không có, chỉ là hình như em có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện. "

Đầu có của Mạnh Tử Trì mơ hồ, nghi ngờ nhìn Thẩm Đường. Thẩm Đường thì thầm nói: "Cái này giống như tình tiết trong câu chuyện cô bé lọ lem ấy. "

Mạnh Tử Trì lại muốn hỏi Hạ Trĩ, phát hiện Hạ Trĩ há miệng ngáp vùi vào chăn ngủ mất rồi.

...

Hôm sau, mặt trời còn chưa trồi lên khỏi mặt biển, Hạ Trĩ đã bị Thẩm Đường kêu dậy, trang điểm mặc lễ phục.

Nghi thức kết hôn hôm nay cần dùng đến ba bộ lễ phục, một bộ màu đen một bộ màu trắng, và một bộ...

Hạ Trĩ có lòng riêng thiết kế riêng tranh phục theo phong cách hoàng tử nước Anh.

Sau khi Thẩm Thời Kiêu nhìn thấy hai bộ trang bộ này, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cười nhạt một tiếng nói: Trĩ Trĩ vui vẻ là điều quan trọng nhất.

Hai bộ lễ phục phong cách Anh mặc lúc đi thảm đỏ, là bộ thứ nhất.

Hạ Trĩ mặc một cái quần bò bó sát, phối hợp với một đôi bốt màu đen, làm nổi bật lên đôi chân nhỏ nhắn thon dài của cậu.

Chiếc áo tuyệt đẹp vô cùng, là sản phẩm thủ công do một nhà thiết kế chuyên thiết kế trang phục cho hoàng gia nước Anh làm ra.

Những chiếc cúc thẳng hàng bằng vàng được đính trên bộ lễ phục màu đen, đặc biệt kết thúc ở phần em, tạo nên cảm giác cấm dục. Trước ngực được tô điểm bằng một chiếc huy chương bằng bảo thạch, do Thẩm Thời Kiêu tự tay thiết kế, ý nghĩa đặc biệt. [Khúc này chém T.T]

Thẩm Đường cảm thán: "Anh dâu xinh đẹp y hệt như một hoàng tử vậy. "

Hạ Trĩ mỉm cười: "Kiêu Kiêu mặc lễ phục đẹp trai hơn cơ. "

Chỗ tổ chức hôn lễ cách đây 15 phút đi xe, ước chừng vài phút sau, đội xe của Thẩm Thời Kiêu lại đây đón cậu.

Đội ngũ đưa Hạ Trĩ đi lấy chồng tề tựu ở phòng khách, Hạ Trĩ nhìn chung quanh: "Bọn họ chưa tới hả?"

Thẩm Đường: "Yên tâm, sắp tới rồi. "

Đợi một lúc, Tiểu Bàn chạy vào: "Trĩ Trĩ, Thẩm tổng đến rồi. "

Hạ Trĩ đứng dậy đi ra ngoài.

Bậc thềm hạ bên cạnh, Thẩm Thời Kiêu mặc bộ đồ kỵ sĩ, cả người toát lên vẻ đẹp trang nhã, đã chờ được một lúc.

Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Trĩ, từng bước một bước đến bậc thềm màu đỏ, quỳ một chân trên đất nâng tay phải lên: "Thần không đến trễ chứ?"

Hạ Trĩ ngại ngùng cười một tiếng, đặt tay vào tay hắn: "Không có, em đang chờ anh. "

Thẩm Thời Kiêu mỉm cười, trìu mến hôn lên tay cậu.

Thiết bị livestream đã vào vị trí sẵn sàng, cư dân mạng chen chúc mà tới, vừa hay nhìn thấy một màn này.

[ a a a a, trang phục của hai người giàu quá! ]

[ má nó, tui quỳ ngay nè! Kỵ sĩ vs Hoàng tử, biết chơi quá ha. ]

[ Hu hu, không biết vì sao, tui nhớ cảm giác Hạ Trĩ cầm điện thoại livestream quá. Hôm nay chắc Trĩ Trĩ bận lắm, nhưng mà ích kỷ ước gì ảnh chào tụi mình một xíu thôi cũng được. ]

Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn dắt tay Hạ Trĩ, dẫn cậu đến trước con bạch mã, đỡ cậu đạp lên bàn đạp, sau đó thả người nhảy lên, trực tiếp ngồi vào phía sau cậu. [Đù:))]

Mọi người vốn tưởng hai người mỗi người cưỡi một con ngựa, nhưng khi mọi người trông thấy Thẩm Thời Kiêu vịn eo Hạ Trĩ, cưng chiều vuốt tóc cậu, hoàn toàn bị tấn công dữ đội.

Bên cạnh hai người có rất nhiều kỵ sĩ bảo vệ, đi theo phía sau còn mấy trăm chiếc xe ngựa chở đầy hoa tươi và lễ vật bằng vàng, đội ngũ đi cuối cùng là dàn nhạc phụ trách tấu nhạc.

Trùng trùng điệp điệp, hùng vĩ hoa lệ.

[ Huhu, hôn lễ này đã lắm đúng không? Quả nhiên có tiền thì muốn gì cũng được. ]

[ Trĩ Trĩ thật hạnh phúc, mí người có thấy hôn lễ này giống như trong truyện cổ tích không? ]

[ Hoàng tử của em, chúc mừng anh đã tìm được kỵ sĩ cả đời trung thành với anh, bảo vệ anh. ]

Hạ Trĩ cầm dây cương, nụ cười trên mặt như hòa vào tia nắng ấm áp.

Nhưng hôm nay cậu đặc biệt im lặng, chỉ là đôi khi sẽ nhìn về phía sau vài lần.

Thẩm Thời Kiêu ôm cậu, ở bên tai cậu hỏi: "Sao hôm nay hoàng tử điện hạ lại im lặng quá vậy."

Hạ Trĩ cẩn thận cười nói: "Em là hoàng tử. " [Chỗ này để là hoàng tử vịt(áp) nên hong biết edit sao:<]

Thẩm Thời Kiêu âm thầm nhéo thịt bên hông của cậu, "Phải không, hoàng tử điện hạ. "

Hạ Trĩ nhanh chóng đánh tay hắn, "Đừng để em mất mặt! Em muốn giữ hình tượng!"

Thẩm Thời Kiêu hưởng thụ niềm vui trêu chọc cậu, bình tĩnh chăm chú nhìn dáng vẻ xù lông của cậu.

Lúc Hạ Trĩ nghiêng cổ né tránh, đúng lúc trông thấy có máy quay phim có logo của "Hổ Khứu".

Cậu biết cái này phía sau máy quay này fan hâm mộ đang xem ở nhà, cố ý vẫy tay chào hỏi với mọi người, tay đồng thời một cái ký hiệu trái tim.

[ Cục cưng Trĩ Trĩ huhu! ]

[ Ẻm nhìn thấy chúng ta rồi! Nguyện vọng của tôi thành hiện thực rồi! ]

[ Cục cưng ngoẹo đầu đáng yêu chết mất! Phải hạnh phúc nhá! ]

Đội ngũ ước chừng đi 20 phút mới đến lễ đường.

Thẩm Thời Kiêu dẫn đầu xuống ngựa, sau đó đỡ Hạ Trĩ nhảy xuống.

Những người thổi kèn diễn tấu âm nhạc đứng ở hai bên thảm đỏ, pháo hoa giấy bắn lên trên, mỗi một bước mà Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đi qua để lại những cách hoa rực rỡ.

Cửa lớn lễ đường được mở ra, một chùm ánh đèn sáng ngời rọi vào, mọi người trong phòng đứng dậy, nhìn chăm chú vào hai người.

Trong không gian sang trọng, màu xanh đậm và màu trắng xứng đôi mà xen kẽ vào nhau, giống như Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu vậy.

Sự kết hợp giữa tao nhã và thuần khiết, tạo nên bộ lọc độc đáo cho tòa lâu đài.

Trong lâu đài, nghệ sĩ dương cầm và nghệ sĩ violong bắt đầu diễn tấu, mười ngón tay của Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ đan xen với nhau, ánh mắt cưng chiều vô hạn.

"Chuẩn bị xong chưa, hoàng tử của anh?"

"Đã xong. "

Tất cả mọi người nhìn chăm chú và gửi lời chúc phúc đến hai người.

Trước lễ đường, người chứng hôn dịu dàng nhìn chăm chú hai người.

Thẩm Đường và Mạnh Tử Trì từ hai bên đi tới, trên tay cầm nhẫn cưới.

Người chứng hôn: "Hai người có thể trao nhẫn cho nhau rồi. "

Thẩm Thời Kiêu cầm lấy hộp nhẫn, nhẹ nhàng mở hộp ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn khảm đầy kim cương.

Nếu nhìn kỹ, không khó phát hiện mỗi viên kim cương được mài một cách tinh tế, kim cương hình lục giác là tượng trưng cho sông băng.

Thẩm Thời Kiêu còn chưa lấy ra đến, ai ngờ Hạ Trĩ đột nhiên xen ngang. Cậu nhỏ giọng hỏi người chứng hôn: "Ngài còn chưa hỏi tôi có nguyện ý gả cho anh ấy không mà. "

Tiếng cười to vang vọng trong lâu đài, Thẩm Đường nín cười dùng sức cúi thấp đầu.

Trong màn đạn nhóm fan cũng cười một trận.

[ Bé Trĩ ơi, bé còn muốn từ chối ư? ]

[ Thẩm tổng ơi, lá gan của Trĩ Trĩ càng ngày càng lớn, nhanh nhanh xử ảnh đi! ]

[ Cười chết, mí người mau nhìn nét mặt của Thẩm tổng kìa! ]

Người chứng hôn vui vẻ giải thích: "Bởi vì sau khi tôi biết câu chuyện của hai bạn, cảm thấy không cần hỏi lại vấn đề này nữa."

Hạ Trĩ cụp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia, lại do dự nói: "Nhưng tôi đã chuẩn bị một đoạn văn, đợi ngài hỏi đến cái này, muốn nói cho anh ấy nghe. "

Người chứng hôn: "Mời nói. "

Hạ Trĩ lấy ra chiếc nhẫn thuộc về Thẩm Thời Kiêu, nhẹ nhàng giơ lên: "Kiêu Kiêu, anh và em đã quen biết nhau 5 năm, mặc dù chúng ta đã bỏ lỡ mấy năm, nhưng điều đó cũng chẳng làm mất đi mối liên kết giữa chúng mình, em dùng may mắn của đời này để gặp được anh, được anh yêu chiều. "

Nói đến đây, cậu dừng một chút, nhìn qua ánh mắt tràn đầy yêu thương và cưng chiều của Thẩm Thời Kiêu.

"Em tự nhận bản thân mình chẳng hoàn hảo đâu, tật xấu có rất nhiều, thích già mồm mà còn lười nữa. "

"Cảm ơn anh đã luôn bao dung cho em, cuộc đời của hai ta còn rất dài, trong tương lai vài thập kỷ tới, em cũng sẽ bao dung anh vô hạn, bảo vệ anh, cưng chiều anh. "

"Nói nhiều như vậy, cái mà em muốn biểu đạt chính là, tương lai hãy hết sức yêu chiều em đi, em sẽ không làm anh thất vọng. "

"Cuối cùng, ngài Thẩm Thời Kiêu, em rất rất yêu anh! Chính là kiểu yêu không thể sống thiếu anh ấy!"

"Anh có nguyện ý gả cho em không?"

Thẩm Thời Kiêu đã sớm ướt vành mắt, cúi đầu hôn lên đôi mắt của Hạ Trĩ.

"Anh bằng lòng. "

Bình luận

Truyện đang đọc