SAU KHI LÀM VÔ THƯỜNG BÁN THỜI GIAN THÌ TUI "HOT"

Chuyển ngữ: Dú

Chương 31: Mình sắp nổi như cồn rồi...

Lần đầu tiên Mã tiên sinh nghe được một âm sai làm màu như này đấy. Khịa thì không khịa được, nhưng tạm thời chả biết làm sao. Không muốn tiền, thế hương khói thì sao?

Vẫn là Ứng Thiều hiểu ngài Đến hơn, chẳng mấy chốc đã ngộ ra. Lúc gã chiêu đãi ngài Đến, hương nhang và tiền giấy các kiểu đều không dùng tới, vị này là một bậc thầy háu ăn chốn âm phủ cơ.

Gã nói ngay: "Hương nhang, tiền giấy linh tinh toàn là thứ yếu cả, ngài Đến của chúng ta rất thích giám định và thưởng thức mỹ thực. Mã tiên sinh à, chẳng phải ngài có mang oai bột phượng hoàng theo sao?"

"À à, ý này hả." Mã tiên sinh thầm nhủ hiếm thấy đấy, vội mở giấy bạc bọc gà quay ra rồi dâng lên.

Tuy không còn nóng hổi bằng lúc vừa vớt ra khỏi nồi, song nhìn lớp da vàng ruộm bóng nhẫy này vẫn rất chi là ngon miệng. Mã tiên sinh rất tin tưởng vào tay nghề gia truyền của nhà mình, "Gà quay nhà họ Mã chúng tôi non mềm mọng nước, ngay cả thịt ức cũng ngon đáo để, chẳng xơ chút nào. Năm xưa nếu không xuất mã thì đã kiếm sống dựa vào nghề bán gà quay rồi. Ngài Đến hãy thưởng thức xem..."

Lan Hà mắt sáng quắc, nhanh tay nhận, chia sẻ với Tống Phù Đàn.

"Ngươi ăn đi, ta không đói." Tống Phù Đàn nhủ. Bây giờ tâm trạng hắn vẫn đang phơi phới lắm, ngặt nỗi không thể nói lí do cho người ngoài biết được.

Hắn nói thật, ấy vậy mà Ứng Thiều và Mã tiên sinh lại hiểu sang ý khác. Ứng Thiều đeo lớp kính lọc nên cảm thấy ngài Đến và ngài đồng nghiệp đây tình anh em sâu đậm, trong khi Mã tiên sinh lại thầm nhủ làm gì có âm sai nào lại không ưa tiền, làm gì có âm sai nào lại biết nhún nhường nhau, ấy là không dám tranh thôi.

Chớ nhìn sau khi hiện thân, ngoài làm màu ra, ngài Đến chẳng làm gì khác mà lầm, thấy đám chồn già trẻ ngồi xổm đằng kia không, đám chồn nhỏ nhen đó mà dễ chịu thua sao? Tiên gia trên người hắn còn chẳng đá... thuyết phục được!

Tuy ngài Đến giả vờ rất giỏi, nhưng nơi đây còn có đồng nghiệp của ngài nên Mã tiên sinh vẫn dốc hết bao nhiêu là tiền giấy ra, định bụng đốt cho họ.

Dư Hàng Gia cũng đốt cùng. Mặc dù hắn ta không nhìn thấy Lan Hà, song vẫn biết đám Mã tiên sinh nhìn về phía nào nên cũng mở lời với phía đó: "Để tới kịp mà chỉ mang chút tiền giấy vàng này thôi. Lần sau tôi sẽ đốt cho ngài tiền âm phủ được in đẹp hơn."

Khoan nhắc đến chuyện hôm nay ngài Đến giúp đỡ họ, chỉ riêng việc đây là Vô Thường là đã phải tôn kính hơn rồi.

"Ầy, không cần đâu." Mã tiên sinh nói, "Thật ra đống tiền in này không được xem là đồng tiền mạnh dưới kia đâu, tiền vàng như loại này lại tốt hơn ấy chứ. Nhất là khi hóa cho tổ tiên, con hiền cháu thảo tự đóng thì chất lượng sẽ tốt hơn nhiều, rất hay được dùng!"

Dư Hàng Gia hóa vàng mã toàn là bảo người ta chuẩn bị cho, nào biết còn có quy củ này, lòng thầm nhủ đúng là không nên chạy theo xu thế, "Vâng vâng."

"Đã bảo không muốn là không muốn thật mà, chia cho các vong hồn nơi đây đi." Ngài Đến quả có phong thái của cao nhân, phất quạt một cái, tro giấy bay tứ tán – Ngài chia tiền đi thật.

Mã tiên sinh giật mình thon thót, hóa ra không phải vờ hào phóng, lẽ nào dạo này dưới âm ty Đông Nhạc đang bắt bẻ vấn đề tác phong nghiêm ngặt chăng?

Lan Hà ngồi hưởng dụng gà quay, chỉ cần vén khẩu trang lên một chút là khí đã bị anh hít vào hết.

Mùi gà quay tỏa khắp bốn phía, cả nhà Qua Nhị chân nhân nhìn lom lom. Tiên gia trên người Mã tiên sinh nhờ Dư Hàng Gia nhắc cho mới phát hiện nước miếng đã bất giác chảy tới cằm, cuống quýt chùi đi.

Con gà quay này vốn chuẩn bị cho chúng nó mà...

Con gái của Qua Nhị chân nhân hết nhịn nổi rón rén đi về trước hai bước, ngồi xổm, chun mũi, nhìn con gà quay với vẻ mặt đáng thương, hai cái chân trước bụ bẫm ôm ngực, đuôi lắc lư chầm chậm, đôi mắt hạt đậu toát lên vẻ khát khao.

Qua Nhị chân nhân nuốt một ngụm nước miếng, cất giọng thê lương: "Năm xưa phụ thân ở trong thôn sống khá khẩm hơn nhiều, gà đủ ăn. Giờ đây nơi đâu cũng có lưới phòng trộm, có đèn điện. Thương thay các con ta, có thèm ăn cũng không được..."

Nó nói xong, tháo cái vỏ dưa xuống, vuốt mặt.

Dư Hàng Gia nghe con chồn kia chính miệng thốt ra tiếng người bèn sợ run người, thấy người khác vẫn trưng biểu cảm bình tĩnh mới dần rút vẻ sợ sệt về. Nhưng nói thật, trông chồn con đáng yêu quá, đến cả hắn ta cũng thấy mủi lòng.

Ngài Đến lia mắt nhìn gà quay, trông cũng đang rất mủi lòng, "Bé con chưa ăn gà bao giờ à? Sao có thể?"

Con gái Qua Nhị chân nhân gật đầu, xoa cái bụng lông mềm như nhung của mình, mở đôi mắt tròn xoe nhìn Lan Hà ra chiều đáng thương.

Lan Hà thở dài: "Thương quá trời, vậy ta sẽ ăn nhanh hơn để ngươi đỡ buồn nhé."

Cả nhà Qua Nhị chân nhân: "..."

Mọi người: "..."

Con gái Qua Nhị chân nhân xoay người nhào vào lòng bố nó.

Mã tiên sinh nghĩ bụng, quả nhiên âm sai chẳng có tính người.

Lan Hà cảm khái: "Ngon thật đó... Hửm? Các người vẫn chưa nói gì à?"

Sao cứ nhìn mình vậy?

Lúc này, Qua Nhị chân nhân và Mã tiên sinh mới hoàn hồn, đập tan ảo tưởng anh sẽ chia chác chút ít cho họ.

Mã tiên sinh và Dư Hàng Gia bàn với nhau đôi câu. Dựa theo phép tắc của họ, nhà họ Dư có mối thù cũ với con chồn kia, tốt nhất là cung phụng nó làm gia tiên, hóa giải thù oán trăm năm qua. Nhưng nếu Dư Hàng Gia thực sự không muốn thì cũng chỉ đành nghĩ cách mà đuổi nó đi.

Theo lý thì Dư Hàng Gia chẳng thiếu tiền, song hắn ta nghĩ con chồn này có hơi cừ đấy chứ... Tuy loài chồn trở mặt nhanh như cắt, nhưng sau khi hắn ta tự suy ngẫm bèn thấp giọng hỏi: "Nếu nó làm gia tiên thì sẽ là gia tiên nhà tôi hay nhà họ Dư?"

Mã tiên sinh sửng sốt, cũng nói nhỏ: "Nếu nhà anh không ở riêng thì chỉ có thể làm gia tiên nhà họ Dư. Song, nếu bình thường toàn là anh thờ cúng nó thì tất sẽ thiên vị anh hơn, sau này ra ở riêng cũng sẽ đi theo anh."

Dư Hàng Gia gật gù: "Vậy phiền Mã tiên sinh nói chuyện với nó, tôi sẵn lòng làm lành với nó, nghênh đón đó đến làm gia tiên bảo hộ nhà tôi."

Mã tiên sinh hiểu ý, hỏi Qua Nhị chân nhân: "Ngươi là chồn tu hành hai trăm năm trên núi Thượng Hạp, danh hiệu Qua Nhị chân nhân, vì báo oan mà đến quấy phá, đúng không?"

Đó là những gì mà tiên gia trên người hắn đã tra ra.

Qua Nhị chân nhân gật đầu: "Đúng."

Mã tiên sinh vừa nghe là thấy yên tâm liền. Qua Nhị chân nhân đã bằng lòng trả lời, ắt cũng có ý định đến nhà họ Dư làm gia tiên bảo hộ. Hắn lại hỏi tiếp: "Vậy ta sẽ làm sư phụ của ngươi, từ nay về sau ngươi an cư ở nhà họ Dư, ngươi có bằng lòng không? Kể từ nay, ngươi sẽ hưởng hương đèn nhờ mã tử, mã tử hưởng quang cảnh nhờ ngươi."

Đương nhiên mã tử ở đây không mang nghĩa bạn gái, mà là đệ tử xuất mã.

Gia tiên bảo hộ cũng phải gia nhập phe phái. Bình thường tiên gia trên người ai bắt được và thu phục nó thì nó sẽ nhận tiên gia đó làm sư phụ, tức sư tiên, và từ đó sư tiên sẽ dẫn dắt nó tu hành. Tương tự như vậy, người mắc bệnh cũng phải nhận mã tiên là sư phụ.

Thế nhưng Qua Nhị chân nhân lại lắc đầu nguầy nguậy, thậm chí còn nói bằng giọng khinh khỉnh: "Ngươi có đánh nổi ta đâu, nhận ngươi làm sư phụ là chuyện dù thế nào cũng không xảy ra."

Mã tiên sinh thấy xấu hổ, nhưng chẳng tài nào phản bác được. Quá trình đàm phán này của hắn khác bình thường lắm, phải dựa vào viện trợ bên ngoài mới đàn áp được Qua Nhị chân nhân, "... Vậy ngươi muốn gì?"

Qua Nhị chân nhân cười khì: "Nếu muốn bái thì ta sẽ bái ngài Đến làm sư phụ."

Mã tiên sinh cạn lời, làm gì có gia tiên bảo hộ nào lại đi bái quỷ sai làm sư phụ, chuyện này không hợp logic.

Qua Nhị chân nhân cười gian, cướp lời trước: "Các ngươi lập bang kết phái là cớ vì sao ẩy nhỉ, nhà họ Dư vốn đã giàu có, không cần loại sư phụ như ngươi giúp đỡ."

Mã tiên sinh: "..."

Qua Nhị chân nhân nói năng không cả nể gì, Mã tiên sinh im re.

"Bảo ngươi bái sư phụ mà lắm chuyện thế, còn đòi ôm đùi ta nữa." Lan Hà ăn gà quay Mã tiên sinh làm, "Ta thấy ngươi cứ nhận Mã tiên sinh đi. Gì mà không đánh lại ngươi, ta thấy phẩm đức người ta hơn ngươi nhiều đó."

Qua Nhị chân nhân reo lên: "Đúng vậy, phẩm đức của ai mà chả hơn ta!"

Lan Hà: "..."

Mọi người: "..."

Ồ, đúng là loài chồn không biết xấu hổ.

Vào khoảnh khắc này, Mã tiên sinh nghĩ bụng, có lẽ bảo hắn bái ngài Đến mới đúng. Chỉ có ngài Đến không có tính người mới có thể trấn áp được Qua Nhị vô sỉ.

Qua Nhị chân nhân chớp mắt, "Cơ mà, nếu là người ngài Đến giới thiệu cho thì chắc chắn ta sẽ bằng lòng, ờm, nhận thì nhận."

May là có ngài Đến. Mã tiên sinh nói: "Vậy... Vậy, giám đốc Dư, anh cứ quyết lúc nào đón về đi, lập thêm bài vị cho Qua Nhị chân nhân, chúng ta sẽ bàn về quy trình cụ thể sau. Trước mắt vẫn phải xử lý logo và mộ của lệnh tổ cho xong đã."

Rước tiên gia mới cần rất nhiều trình tự, không những phải chuẩn bị bài vị mà còn phải viết biểu văn,... mà giờ có làm cũng không được.

Qua Nhị chân nhân bèn mày mò dưới cái đuôi mình, tìm ra một tờ giấy vẽ con rồng bé tí. Dư Hàng Gia nhìn xong bèn chửi tục.

Rõ ràng tờ giấy này là một phần của bản thảo gốc thiết kế logo khi xưa, vẫn luôn đặt trong két sắt ngân hàng, lần này chưa nhớ ra mà tra, không ngờ lúc thần không biết quỷ không hay đã đến tay Qua Nhị chân nhân rồi. Vậy có nghĩa là bản gốc đã bị hư hại?

Khoan đã, Qua Nhị chân nhân muốn trả lại, nếu đã có thể cuỗm nó đi thì cũng có thể ghép nó vào mà chẳng tổn hao gì. Dư Hàng Gia mong ngóng.

Chỉ thấy Qua Nhị chân nhân hà hơi vào trang giấy vẽ con rồng nọ, miệng niệm chú ngữ: "Đi!"

Tờ giấy hóa thành tro, rơi lả tả xuống đất.

Dư Hàng Gia ngẩn ra, vội rút điện thoại lên mạng, bao cảm xúc mừng rỡ bộc lộ trong giọng nói: "... Đã trở lại rồi!"

Rồng trên logo đã quay lại, chuyện mà bao nhiêu chuyên gia bó tay đã được giải quyết.

Tảng đá lớn trong lòng Dư Hàng Gia cuối cùng cũng rơi xuống phân nửa.

...

Huyệt mộ cụ cố nhà họ Dư dĩ nhiên đã bị phá hủy. Dẫu Qua Nhị chân nhân đã phải đền tội, song Mã tiên sinh vẫn đề nghị lập tức bốc mộ nhặt xương, chọn ngày lành tháng tốt để chôn cất lần nữa.

"Có lẽ phải mời một thầy đồng đến, chứ tôi không rành chuyện dời mộ cho lắm." Mã tiên sinh nói thật, lại hỏi sang Ứng Thiều, "Cậu biết làm không?"

Ứng Thiều cũng lắc đầu.

Thật ra không thể nói là họ không biết chút gì, nhưng ở Bắc Kinh, nghề ăn cơm âm phủ được phân chia rất rõ ràng, Mã tiên sinh chẳng đề cập tới lĩnh vực này, tiên gia trên người cũng vậy.

Lan Hà ăn gà quay của họ, cũng muốn làm chuyện này cho xong nên nói: "Ta biết này. Nếu bây giờ các ngươi muốn nhặt xương thì ta sẽ chỉ cho các ngươi biết nên nhặt ra sao."

Ngày xưa anh từng bám theo ông nội đi bốc mộ tổ tiên trong nhà, hơn nữa khi ấy vẫn thổ táng, quan tài bị hư, nhặt xương còn phải tìm trong bùn nữa là. Túm cái quần là anh nắm quy trình rất rõ.

Qua Nhị chân nhân nịnh hót: "Người từng chết có khác, có cần bọn ta bốc mộ cho ngài Đến để tỏ trọn lòng hiếu thảo luôn không?"

Lan Hà: "..."

Lan Hà: "... Không tới lượt ngươi làm con hiền cháu thảo đâu, phải do trực hệ bốc cơ."

Dư Hàng Gia thấy thời gian cấp bách, mà bốc mộ phải tiến hành lúc nửa đêm, bèn gọi báo cho bố mình chuyện đã tìm lại được logo rồi mới nhắc vụ phải bốc mộ ngay bây giờ. Sau khi được cho phép, hắn ta bảo người ta chuẩn bị xe chở quan tài đến, tiện thể lấy thêm một bộ quần áo mới cho mình...

Bố Dư Hàng Gia mang theo vài đứa con lật đật chạy đến. Ông ta giao việc cho Dư Hàng Gia làm, nhưng chuyện quan trọng như dời mộ này không thể không có mặt.

Họ biết Dư Hàng Gia đã xử lí việc xong xuôi, ai cũng có suy nghĩ riêng, nhưng ông Dư hài lòng là được. Ông ta nhìn rồi, rồng trên logo đã trở lại thật.

"Không ngờ chưa gì đã thu phục được rồi?" Trên đường đi, em trai Dư Hàng Gia lẩm bẩm.

Ông Dư lạnh mặt: "Sao, mày còn chê chậm?" Chuyện này liên quan đến mộ của cụ cố và số mệnh của nhà họ Dư, thế mà tên này còn muốn bắt chẹt anh cả.

"Không ạ." Ông em trai nhanh miệng đáp, "Con chỉ nghĩ là đại sư ấy giỏi thật. Pháp sư Bất Động không muốn rời núi, lòng con cũng lo lắm."

Ông Dư im lặng. Cũng phải, không biết lần này là ai đứng ra giải quyết, hay là do Dư Hàng Gia tự tay xử lý đây.

Lúc đến nghĩa trang, họ bèn trông thấy kha khá thợ đến vận chuyển tất cả đồ đạc trong quan tài, mà điều kì lạ nhất là có hai chồn lớn, hai chồn nhỏ đương ngồi trên quan tài.

"Anh, chúng, chúng là..."

"Em út ăn nói cho cẩn thận." Dư Hàng Gia nghiêm giọng, "Đây là gia tiên của chúng ta – Qua Nhị chân nhân."

Giả dụ có chồn ngồi xổm trước mộ thì chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì cho cam, nhưng bây giờ Qua Nhị chân nhân ngồi ở trên đó là để che chở cho quan tài nhà hắn ta. Tuy trước đây có thù, nhưng khi bị "thuyết phục", trở thành gia tiên bảo hộ rồi thì nó sẽ thực hiện chức trách của mình.

Ông Dư cũng biết quy củ này. Tuy cái tên "Qua Nhị chân nhân" nghe hơi kì, song vẫn liếc xéo thằng con út, sau đó dẫn cả đám thắp hương cho Qua Nhị chân nhân.

Qua Nhị chân nhân ngồi ngay ngắn phía trên, đôi mắt lấp lóe ánh đỏ quan sát người nhà họ Dư làm bọn họ hơi hốt hoảng. Mắt của Hoàng tiên đúng là quá tà. May thay, không xảy ra chuyện gì cả.

"À, bố ơi, đây là Ứng tiên sinh và Mã tiên sinh xử việc lần này ổn thỏa giúp con." Dư Hàng Gia giới thiệu Ứng Thiều là dựa vào giao tình sâu của gã và ngài Đến, "Đêm nay hết sức hung hiểm, đặc biệt là thiệt thòi cho Ứng tiên sinh đây. Ban đầu Hoàng tiên mà ông cố nhà chúng ta từng đắc tội xâm nhập vào âm trạch nên mới phá hủy phong thủy của chúng ta, hiện nay Hoàng gia sẵn lòng nhận hương khói cung phụng của con, còn trả rồng về."

Đám anh em của Dư Hàng Gia trưng sắc mặt khác nhau, làm sao họ không biết tâm tư này của Dư Hàng Gia được. Họ đã từng nghe nói đến gia tiên. Nhà dân bình thường chỉ cầu gia tiên phù hộ củi gạo đủ đầy, nhưng rõ là tu vi con chồn này khác, quậy đến nỗi cả nước đều chú ý đến chuyện này, e là anh cả trong cái rủi gặp cái may.

Ứng Thiều mừng như điên, gắng giữ khí chất của cao nhân, gật đầu nhẹ, không quên thổi phồng về ngài Đến, "Ngại quá, là nhờ ngài Đến phù hộ cho."

Dư Hàng Gia gật đầu lia lịa: "Tất nhiên rồi! Ngài Đến sẵn lòng chỉ điểm nghi thức là vinh hạnh của tôi!"

Đám em út của Dư Hàng Gia nhìn nhau, xì xào bàn tán. Ngài Đến này... là vị thần linh nào? Là tục thần dân gian hay tiên gia anh cả cung phụng?

Dư Hàng Gia chỉ về bên trái Ứng Thiều, cung kính giới thiệu: "Vị này là ngài Đến và đồng nghiệp của ngài, đều là Vô Thường câu hồn!"

Hắn ta không nhìn thấy Lan Hà, chỉ giới thiệu dựa trên phương hướng Ứng Thiều nói chuyện.

Ai nấy đều giật mình, ngay cả ông Dư cũng hơi trợn mắt. Có lẽ Vô Thường không phải thần linh nổi tiếng nhất, song vì có liên quan đến chuyện sống chết của con người nên vẫn khiến người ta phải kính sợ mấy phần.

Cả đám xoay người về phía đó, nét mặt toát lên vẻ sợ hãi và căng thẳng. Dù chẳng nhìn thấy cơ mà đó Vô Thường đấy...

Lan Hà đã đi sang bên phải: "..."

Ứng Thiều và Mã tiên sinh muốn nói lại thôi... Hình như làm bẽ mặt giám đốc Dư chẳng phải chuyện gì hay ho cho lắm.

Lan Hà giục: "Thôi, nhanh cái chân lên, nhặt xương không được để tiếp xúc với ánh sáng!"

Có nghĩa rằng phải tiến hành lúc trời còn tối, hoàn thành trước hừng đông.

Do người chết đã qua đời quá lâu nên chỉ dùng một quan tài nhỏ, dài khoảng 1m3, màu đỏ thẫm, giữa quan tài cũng trải khăn đỏ sậm.

Đầu tiên là thắp hương đèn. Sau khi nhà họ Dư dâng hương theo bối phận rồi mới mở quan tài ra, hai đứa em trai của Dư Hàng Gia bung ô che quan tài.

Sau khi quan tài mở, ai cũng thấy xương xẩu xếp loạn xạ bên trong. Đúng là quá lộn xộn, cái này chồng lên cái kia. Máy quay xổ số quay nửa tiếng nom cũng chẳng khác gì.

Người nhà Dư Hàng Gia mặt trắng bệch. Họ biết chuyện Hoàng tiên hoành hành, rồng trên logo cũng bị cuỗm mất, thậm chí còn trông thấy chồn ngồi trên quan tài rõ mồn một, song đây mới là kích thích thị giác rõ mười mươi.

"Nhặt xương vào quan tài đi." Ứng Thiều chuyển lời của Lan Hà, "Từ đầu đến chân, xếp theo thứ tự, không được thiếu một khúc nào."

Con cháu trực hệ phải đích thân xếp. Ông Dư đã cao tuổi nên Dư Hàng Gia đành bước lại gần quan tài, cầm đôi đũa trúc đỏ tìm đầu trong đống xương.

Đầu là thứ dễ tìm nhất, nhưng lúc Dư Hàng Gia gẩy đũa lại phát hiện chỗ đầu lâu trống trơn, bới trong đống xương mãi vẫn chẳng thấy đâu, mũi rịn mồ hôi, "Hình như không thấy đầu của ông cố đâu nữa..."

Quan tài được đậy kín kẽ, lúc mới mở ra cũng có thể thấy được. Hài cốt bị đảo lộn lên đã đành, cớ sao lại thiếu mất một phần chứ? Hắn ta cầm lòng không đặng nhìn Qua Nhị chân nhân.

Lan Hà sực nhớ ra, liếc mắt với Tống Phù Đàn.

Tống Phù Đàn: "Chắc là..."

Lan Hà: "Có khả năng..."

Là cái đầu lâu hù anh trước đó?

Lan Hà liếc xéo Qua Nhị chân nhân bèn thấy nó ngượng ngùng gãi mặt, nhảy xuống quan tài, chạy về phía trước, tiện thể nói: "... Đợi tí."

"Hả? À, đợi chút!" Ứng Thiều lật đật nói cho người nhà họ Dư đang bối rối đằng kia.

Chỉ thấy con chồn này chạy ra ngoài, đến khi về đã cầm một cái đầu lâu. Nó đưa cho Dư Hàng Gia, da đầu hắn ta run lên, dùng đũa gắp đầu lâu từ trong tay nó, ghép vào, vừa khít.

"Có vẻ là cái Hoàng tiên lấy ra để chơi đùa." Câu giải thích này của Ứng Thiều làm cả nhà họ Dư khó chịu. Tuy đã đàm phán xong xuôi với Qua Nhị chân nhân rồi thì vụ này vẫn làm họ thấy không được thoải mái cho lắm.

Xương nhặt xong tạo thành một chỉnh thể trọn vẹn trong quan tài. Vì sợ xương sống phân tán rải rác nên còn dùng sợi chỉ vàng buộc lại với nhau. Sau đó cho tiền giấy và nén hương vào là có thể nhấc quan tài rồi.

Chôn cất ở nơi khác phải lựa ngày tốt, mà trong quá trình dời quan tài đi, nhất định phải châm hương dẫn đường.

"Được rồi, hết rồi. Tiếp theo mọi người chọn một ngày thuận lợi rồi đưa đến huyệt mới hạ táng là được." Lan Hà dặn.

"Cảm ơn ngài Đến nhiều." Mã tiên sinh và Ứng Thiều dẫn đầu, người không nhìn thấy Lan Hà cũng cúi đầu cảm ơn theo, thắp hương tiễn hai ngài Vô Thường đi.

Lan Hà và Tống Phù Đàn rời đi trong làn khói nghi ngút.

Hiện giờ còn chừng nửa tiếng nữa là đến bình minh, Qua Nhị chân nhân cũng đứng dậy khỏi quan tài, gật đầu với Dư Hàng Gia, sau đó dẫn cả vợ lẫn con nhảy lên giữa những tán cây.

Dư Hàng Gia bất giác hiểu được ý của Qua Nhị chân nhân, có lẽ nó đang bảo hắn ta lời hứa đã được lập ra, đừng quên chính thức rước nó về nhà, bây giờ bọn nó cũng phải đi.

Dư Hàng Gia nhìn chằm chằm hướng nó đi, chợt thấy mắt nhòe đi, dường như trong tầm nhìn có một người đàn ông mặc áo dài đội mũ dưa xuất hiện, dắt tay vợ và hai đứa trẻ đồng hành trong rừng. Đến khi hắn ta muốn hỏi những người khác có trông thấy không thì bóng hình ấy bỗng biến mất, chồn cũng hoàn toàn mất dạng.

Vụ việc đã gần xong, chỉ còn một vài đầu việc kết thúc.

Ứng Thiều chợt bùi ngùi: "Rồng đã về rồi, chẳng hay cư dân mạng sẽ bàn tán gì đây."

Mã tiên sinh nhìn một Ứng Thiều đã khác hẳn khi xưa, mỉm cười đáp: "Ứng tiên sinh đây quả là hậu sinh khả úy."

Giờ xem như hắn đã công nhận Ứng Thiều, từ xưng hô là biết.

Ứng Thiều: "... Anh quá khen rồi."

Vào thời khắc này đây, tự đáy lòng Ứng Thiều nổi lên một dự cảm mãnh liệt: Mình sắp nổi như cồn rồi...

Ủa không đúng, nói cho chính xác ra thì là ngài Đến sẽ hot xình xịch giữa đám người ăn cơm âm phủ tại Bắc Kinh nhờ lời của Mã tiên sinh. Chuyện logo tạo làn sóng dư luận rầm rộ lần này đã được giải quyết bởi tay y.

Ngài Đến coi như ô dù của gã, vậy thì địa vị của gã cũng sẽ bèo nổi theo nước!

Vừa nghĩ đến những ngày tháng tương lai thoát khỏi cái nghèo, tâm trạng Ứng Thiều kích động hẳn lên, quyết định từ nay về sau nhất quyết phải chuẩn bị bữa tiệc lớn để cảm ơn ngài Đến. Còn hiện tại, gã nói với Mã tiên sinh: "Anh còn gà quay không? Có ngày tôi không phải ăn mì căn nướng nữa rồi..."

Mã tiên sinh: "Hả?"

...

Lan Hà và Tống Phù Đàn đi khỏi nghĩa trang này, Tống Phù Đàn còn dắt con lừa què, Lan Hà lại gấp một cái bảng mới toanh đeo lên cho nó, số 001 lúc lắc cái bảng một cách trân trọng.

Lan Hà thấy vậy lại nghĩ đến chuyện Tống Phù Đàn dùng Ngọa Ngư để trấn lừa. Anh gõ cái bảng, một ý nghĩ manh nha trong đầu anh.

Ông nội vẫn hay khuyên, đừng vượt qua giới hạn giữa hai giới âm dương quá dễ dàng.

Xưa kia Lan Hà từng buồn hiu vì mình không thể bộc bạch thân phận thật với bạn bè mà anh quen qua hình thức này. Hôm nay, anh cũng nảy sinh mong muốn tìm hiểu thêm về cách nhìn nhận của Tống Phù Đàn ở dương thế.

Và bây giờ, Lan Hà tự hỏi mình, có được không nhỉ? Lần đầu tiên trong đời, anh tin tưởng một người, muốn kể bí mật của mình cho người ấy biết.

Anh nhìn tia nắng ban mai, sườn mặt Tống Phù Đàn vùi trong bóng tối ánh lên thứ ánh sáng nhạt nhòa. Ngọa Ngư tỏa ánh vàng trông rõ ràng đến lạ, vật liệu bằng vàng ròng xua tan tục khí khi được hắn đeo lên.

Lan Hà dè dặt hỏi, "Nếu tôi vẫn luôn giấu anh một chuyện, anh có để bụng không?"

Tống Phù Đàn: "Chuyện gì?"

Lan Hà không biết phải tỏ bày ra sao. Anh vẫn đang bối rối không biết đây có phải lúc để thẳng thắn hay không.

Tống Phù Đàn lại hiểu lầm, hắn nói: "Nếu ngươi lo lắng, không muốn lấy khẩu trang xuống thì chẳng phải tự ép buộc bản thân đâu, cứ thuận theo tự nhiên thôi."

Lan Hà ngớ người, sờ khẩu trang trên mặt bèn ngộ ra ngay. Có lẽ Tống Phù Đàn đã hiểu lầm rồi, nghe cái giọng này, không phải tưởng mặt anh bị hủy hoại thì là lưỡi anh dài chín tấc, cực kì thê thảm, thậm chí có hơi bị ám ảnh tâm lý?

Nhưng câu nói này của Tống Phù Đàn vẫn làm anh thấy cảm động lắm. Mặc dù ý hắn là khẩu trang, song anh có thể nhận ra sự tâm lý của Tống Phù Đàn.

Đúng ngay lúc này, tiếng gà trống gáy vang dội khắp nghĩa địa: "Ò ó o..."

Nhìn ra phía đó, ấy là một con gà vàng khổng lồ, chân cột một mảnh vải.

"Là gà vàng dẫn hồn?" Lan Hà phân biệt, "Chắc là đang gọi anh?"

Tống Phù Đàn gật đầu, hắn nhận ra được ý giục giã thật. Hắn nhìn Tiểu Lai đặng trưng cầu ý kiến, đằng nào Tiểu Lai cũng chưa nói ra suy nghĩ của y, song Tiểu Lai mãi mà chẳng mở lời.

Dẫu hắn rất sẵn lòng tìm hiểu nhiều hơn về Tiểu Lai, nhưng tuyệt nhiên không muốn Tiểu Lai khó xử vì chuyện này, ai biết trước khi chết hay sau khi chết, Tiểu Lai đã gặp phải trắc trở nào... Hắn đã từng mường tượng, quá khứ khiến một quỷ cởi mở như Tiểu Lai còn chẳng muốn lộ mặt thật thì phải như thế nào đây.

Thậm chí, Tống Phù Đàn còn đoán, có lẽ chính sự coi trọng của mình dành cho số 001 mới làm Tiểu Lai thấy bất an.

Hắn nghiêm mặt lại và cất lời: "Đến khi nào ngươi không còn cố kị điều gì thì hẵng kể cho ta nghe, bất kể đó là chuyện gì đi chăng nữa. Đằng nào số lần ta gặp xui xẻo ngày càng nhiều lên, không phải không gặp được nhau."

Lan Hà phì cười, "Được."

Anh thấy thoải mái hơn nhờ câu nói của Tống Phù Đàn, càng thấy rung động hơn vì nó. Lòng anh thầm nhủ, lần sau khi gặp lại nhau, có lẽ mình đưa ra câu trả lời.

*Tác giả

Tống Phù Đàn: Đừng hỏi, hỏi sẽ hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc