SAU KHI LÀM VÔ THƯỜNG BÁN THỜI GIAN THÌ TUI "HOT"

Chuyển ngữ: Dú

Chương 37: Tui ăn, tui ăn, tui ăn mạnh.

Lan Hà mở cửa nhà, đi vào đầu tiên.

Bạch Ngũ ló đầu qua cửa, bước vào như thăm dò: "Không nhỏ như ta nghĩ..."

Phong cách trang trí nơi đây khá là gọn gàng, Lan Hà không có nhiều đồ đạc cho lắm, thoạt trông không gian cũng ổn. Dù đã không ở đây gần hai tháng, song phòng ốc vẫn sạch sẽ, chẳng có một hạt bụi nào.

"Cậu ngồi xuống trước đi." Lan Hà cất vali, nhìn căn phòng trống huơ trống hoác, nhớ đến cái gì bèn gọi hai tiếng, "Bảy Chín, Bảy Chín? Cô có ở nhà đấy không?"

Có lẽ Hồ Bảy Chín vẫn đang dưỡng thương tại nhà anh, nhưng anh không chắc vết thương ra sao rồi, đã đỡ hay chưa.

Anh không ở nhà, Hồ Bảy Chín chẳng làm phiền được ai, có lẽ đi rồi không chừng.

"Ta đây ta đây." Một giọng nữ cất lên. Hồ Bảy Chín vẫn ở đây, cô ta đi ra khỏi bếp, tay ôm cái chậu inox của mình, không biết có phải đang ăn gì không, "Cuối cùng ngươi cũng đi làm về rồi!"

Lan Hà đi đóng phim không chịu đưa cô ta đi cùng, cô ta đợi mốc meo cả người mất thôi.

Lan Hà còn chưa kịp trả lời thì Hồ Bảy Chín chun mũi, "Mùi gì đây?"

Cô ta vọt ra phòng khách, trông thấy Bạch Ngũ đương ngồi chễm chệ trên sofa thì xù lông lên – là xù lông thật. Lan Hà trông thấy mấy sợi râu như đang mọc tua tủa trên gương mặt trơn láng của cô ta...

Hồ Bảy Chín tưởng Bạch Ngũ là Bạch Môn bám lén Lan Hà về, chẳng phải Lan Hà toàn giả vờ không nhìn thấy ư, đúng là lúc thể hiện của mình rồi, cô ta là một Hồ Môn biết giữ nhà đấy nhé.

"Hỡi cục gai chui từ đâu ra kia, dám tự tiện xông vào địa bàn của bản tiên cô à." Móng tay Hồ Bảy Chín mọc dài ra, mắt sắc như dao chĩa về phía Bạch Ngũ.

Mắt Bạch Ngũ đỏ ửng, "Tiền bối à, ta đi theo tôn gia về nhận cung phụng mà..." Giọng nói bất lực và yếu xìu này lại như cây kim thép đâm Hồ Bảy Chín.

Hồ Bảy Chín cầm cái chậu inox lùi về sau vài bước, suýt thì hộc máu, "Ngươi nói gì?!"

Cô ta vừa to tiếng lên là Bạch Ngũ lại cuộn mình trên sofa.

Lan Hà đi ra, "Cô đừng dọa cậu ấy."

Hồ Bảy Chín: "..."

Hồ Bảy Chín cứng lưỡi.

Hồ Môn, mình là Hồ Môn mà? Là hồ ly tinh mà? Tại sao lại xảy ra tình huống này...

Lan Hà giải thích: "Lúc ta ở đoàn phim có cứu được một con nhím, nó muốn ở lại bên ta để báo ơn, sau này ta thấy đức tính nó tốt nên quyết định mang về nuôi."

Hai tháng này đã có nhiều chuyện xảy ra.

Bạch Ngũ rớt nước mắt: "Anh chưa nói anh đã đỉnh Hồ tiên rồi."

Lan Hà: "Đâu có, một người lương thiện như tôi mà chỉ cứu mỗi một con thú hoang thôi hả? Tôi cũng cứu con này về, dưỡng thương ở nhà tôi... Này, Hồ Bảy Chín, vết thương cô lành rồi nhỉ, định về núi không?"

Hồ Bảy Chín lăn trên đất: "Ta không đi ta không đi ta không đi! Rõ ràng là ta đến trước, ta còn dọn vệ sinh nhà ngươi hai tháng, còn học cách thông cống! Cớ sao ngươi lại cho bọn Tang Môn này thừa cơ đi vào!"

Nãy còn gọi là cục gai, giờ công khai gọi xưng hô miệt thị của Bạch Môn: Tang Môn luôn.

Lan Hà: "??? Cô học thông cống thật?"

"Ngươi đừng có ngắt lời ta." Hồ Bảy Chín tiếp tục giãy đành đạch, "Ngươi nói nuôi Tang Môn là nuôi Tang Môn liền, còn định tống cổ ta đi nữa! Có biết ta đi theo ngươi đã phải lấy bao nhiêu là dũng khí không!"

Lan Hà không biết thật, "Bao nhiêu?"

Hồ Bảy Chín: "Sơ sểnh cái là bị cô Hồ xé xác như chơi hu hu hu. Đồ Tang Môn chết tiệt, tại sao ngươi lại thừa cơ ta không có mặt mà lẻn vào thừa cơ ta không có mặt mà lẻn vào hả hu hu hu..."

Lan Hà: "..." Giờ có nên cấm luôn lặp từ không nhỉ.

Cho dù Lan Hà không nói rõ ra, với đầu óc Hồ Môn, biết Lan Hà và cô Hồ quen nhau, cô Hồ còn tặng móng tay thì cũng đoán ra tình hình như thế nào rồi. Cô ta còn muốn thừa cơ nẫng tay trên cô Hồ luôn, ai ngờ lại bị một cục gai nẫng mất!

Thiệt ơi là thiệt, cầm một cái chậu inox dọn vệ sinh suốt hai tháng trời còn bị nẫng tay trên. Đây không chỉ là vấn đề thiệt thòi mà còn tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của hồ ly tinh. Đó giờ đã có con hồ ly nào thất bại trước một cục gai đâu.

Hồ Bảy Chín đắm chìm trong nỗi đau khổ của mình: "Đức tính nó tốt, chẳng lẽ đức tính ta tồi à! Ta hận ngươi! Ta muốn chặt đuôi!"

Cô ta bắt đầu khóc lóc nổi điên, bấu chặt cái đuôi chỉ còn một nửa của mình.

Nhưng chỉ gào chứ chẳng xuống tay.

Tiếng gào ấy làm Lan Hà có cảm giác như mình là một tên đàn ông cặn bã không bằng, "Cô bình tĩnh lại đi, tình huống lúc đó không tương tự nhau cho lắm. Cô đói chưa, ta tìm hương cho cô ăn nha."

Hồ Bảy Chín lấy tay áo lau mặt, ném chậu inox xuống đất, sẵng giọng: "Nhanh lên."

Lan Hà nhìn cái chậu inox lom lom.

Hồ Bảy Chín im thin thít duỗi tay, lấy cái chậu ném sấp xuống sàn lên.

Lan Hà đi lấy hương, chuẩn bị làm một cái tháp hương nhỏ.

Anh đi vào trong rồi, Hồ Bảy Chín thu lại nét mặt khóc tèm lem, bình tĩnh chĩa móng tay về phía Bạch Ngũ: "Biết làm những gì?"

Bạch Ngũ hoảng sợ nhìn Hồ Môn trở mặt, "Ta, ta biết đem tài vận đến, cả chữa bệnh nữa..."

Đem tài vận thôi bỏ qua, Bạch Môn nào cũng có khả năng này.

Nghe đến chữa bệnh, Hồ Bảy Chín nhe răng nanh: "Không cho ngươi chữa! Sẽ đụng hàng với thiết lập của ta!"

Bạch Ngũ: "..."

Hồ Bảy Chín chẳng còn gào khóc như trước mặt Lan Hà nữa, thấy Bạch Ngũ bị dọa co lại thành một cục bèn thổi móng khoan thai nói: "Tuy ngươi sẽ được cung phụng trước, nhưng đừng quên ta mới là người tới trước, ta nhất quyết không đi, kiểu gì Lan Hà cũng sẽ bị ta làm phiền cho đến khi cung phụng ta. Đến lúc đó, dựa vào thứ tự, ta sẽ ở trước ngươi!"

Người ta không chỉ cung phụng một gia tiên hay đàn tiên nào, mà sẽ nhộn nhịp hơn, giống như đám đệ tử xuất mã, một cái Đường tận mấy chục đến mấy trăm tiên gia.

Song, nhiều tiên gia ắt phải có quy định, nếu không sẽ quần nhau túi bụi. Thứ tự bài vị tiên gia sẽ quyết định quyền ngôn luận của họ, quyết định tôn ti già trẻ sẽ không loạn.

Nếu có sư phụ thì dĩ nhiên sẽ để sư tiên quyết định, thế nhưng Lan Hà tự tay đón gia tiên về, có thể tự quyết định cho các tiên gia. Có thể xếp dựa theo bản lĩnh, mà cũng có thể xếp dựa theo dòng dõi, cũng tức là thứ tự Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, và việc sắp xếp này phải được toàn bộ tiên gia tâm phục.

Hồ Bảy Chín là Hồ Môn, xét theo dòng dõi đã đứng đầu rồi.

Bạch Ngũ cố lấy dũng khí đáp: "Chưa chắc, phải xem ý muốn của tôn gia đã, ta nghĩ ngươi không đánh lại anh ấy đâu."

Hồ Bảy Chín: "..."

Những đệ tử bị tiên gia bắt làm hương sai là do chính bản thân họ không có tài cán gì, song Lan Hà lại khác. Anh không có sư phụ thì còn có âm ty, anh không có sư tiên thì có thể tự dựa vào mình để trấn áp.

Tuy Bạch Ngũ nhát gan, nhưng cậu ta có đeo kính cận đấy nhé, thấy rõ rành rành Hồ Bảy Chín ném chậu đi mà còn phải xem sắc mặt của Lan Hà, đánh thắng được mới là lạ...

Đám Hồ Môn này toàn ỷ thế hiếp người thôi.

Đều là tiên gia cả, có nhát cáy đến đâu thì vẫn có lòng tranh đoạt.

Lúc này, Lan Hà cũng bưng một cái mâm ra, có hai tháp nhỏ được xây từ hương. Anh liếc hai tiên gia, hỏi: "Không đánh nhau đấy chứ?"

Hồ Bảy Chín khịt mũi Hứ một tiếng.

Lan Hà lấy một cái tháp bỏ vào chậu của Hồ Bảy Chín, đốt hai tờ tiền giấy, lần lượt ném vào hai cái tháp, toàn bộ hương tháp bùng lửa lên, khói hương nghi ngút. Anh cười nhạt bảo: "Cậu ăn thử đi, cái này không phải hương kém chất lượng đâu."

Hồ Bảy Chín đã vồn vã nhào lên, bắt đầu nuốt khói hương.

Còn Bạch Ngũ...

Lúc cậu ta thấy Lan Hà bưng một cái tháp hương to bằng cái đĩa là đã ngẩn tò te rồi. Cậu ta như một đứa trẻ lên sáu đột nhiên trông thấy một ngọn núi kẹo đủ màu sắc, ngát hương ngọt lịm vậy.

Vả lại, Lan Hà còn đốt cả cái tháp hương, mà không chỉ rút ra mấy nén cho cậu ta!

Bạch Ngũ nhìn lom lom. Chuyện này, chuyện này...

Như vậy, nếu nói tứ hợp viện là mục tiêu mà cậu ta từng cho là có khả năng thực hiện, đồng thời là để ngỏm củ tỏi chậm đi một tí thì đống hương nhang chất lượng siêu tốt là điều mà cậu ta có chết cũng chẳng nghĩ tới!

Đây là giấc mộng đẹp chỉ sau khi bị cán chết mới xuất hiện đấy ư?!

Giọng Lan Hà văng vẳng: "Cậu có ăn không..."

Vài giây sau, Bạch Ngũ mới choàng tỉnh, "Ăn chứ!"

Tui ăn, tui ăn, tui ăn mạnh. Bạch Ngũ cắm đầu cắm cổ vào khói hương.

...

Bạch Ngũ ăn mệt nghỉ, ngồi phịch xuống sofa, đã biến lại thành nhím, nằm ngửa, mắt lim dim, người lâng lâng. Tiên gia là gì, đây mới là tiên gia này...

Hồ Bảy Chín cũng y hệt, nằm úp xuống sàn, cái đuôi cụt một nửa lúc lắc.

Lan Hà cẩn thận nắm chân Y Bình, xách nó xuống khỏi sofa, đặt lên sàn nhà. Không phải thú cưng không được lên sofa, mà là anh sợ cái đám lông nhọn của Y Bình sẽ làm thủng vỏ sofa mất.

Bạch Ngũ lè nhè như nói mớ: "Sao ngon vậy ta..."

Lan Hà: "Chắc là bởi tôi thuộc ban bếp núc ở âm ty chăng?"

Bạch Ngũ ngồi phắt dậy, cơ thể tròn vo cong gập lại, đôi mắt to bằng hạt đậu trợn to: "???"

Ngây thơ quá thể, Lan Hà sợ cậu ta tưởng thật, "Đùa thôi."

Bạch Ngũ nằm lại: "Không ngờ làm gia tiên lại sướng thế..."

"Đấy là làm gia tiên nhà tôi, chứ cậu mà đi làm gia đàn bảo hộ hay đàn tiên nhà khác thì chẳng có cái đãi ngộ đó đâu." Lan Hà nói. Dẫu ban đầu anh không muốn cung phụng, nhưng nuôi cũng nuôi rồi, cứ nuôi thôi.

Gia đàn bảo hộ chẳng phải làm hầu cho ai, không bói cho người khác. Chúng khác với gia tiên, bởi gia tiên sẽ có đạo hạnh thấp hơn nhiều, trong khi gia đàn bảo hộ là những tiên gia tu luyện thành công, tại lí do nào đó chủ động dùng phép thuật sai khiến người khác, buộc người đó phải cung phụng.

Xưa kia đáng lẽ Hồ Bảy Chín cũng là gia đàn bảo hộ ở nhà họ Dương, nhưng cô ta không đi con đường thường, không muốn dùng phép lên người nhà họ Dương, hơn nữa nhà họ Dương lại muốn mời thần tài về. Vì lẽ đó mà cô ta làm gia tiên nhà họ, đám đàn tiên có tín đồ chê cô hết nấc, còn nhà họ Dương thì lại rất đắc chí về chuyện này.

Nói tóm lại là, dựa theo lẽ thường, trong tiên gia Tứ Đại Môn, gia tiên là yếu nhất, cũng chỉ hưởng hương khói một nhà.

Vấn đề là hương khói nhà Lan Hà, một nhà hơn trăm nghìn nhà, đến cả cô Hồ làm hầu trên Đỉnh Vàng núi Diệu Cảm mà cũng phải thòm thèm...

Bạch Ngũ: "Tuy... nhưng... Nếu sau này đăng kí được thì tốt..."

Ở Tứ Đại Môn có câu: Tiên gia đăng kí, tục tử khai đỉnh. Khi tu vi tăng, chẳng những có thể có tượng thờ mà còn có thể lên Đỉnh Vàng thăm viếng nương nương cùng với tôn gia, để lại danh hiệu của mình, chính thức gia nhập.

Thăm viếng nương nương, đăng kí khai đỉnh giống như thăng chức từ tạm thời lên chính thức, hoặc sinh viên bàng thính chính thức vào học vậy. Song, điều này bắt buộc phải tu lên cấp bậc gia đàn bảo hộ hoặc đàn tiên.

Bạch Ngũ vẫn khá là mong ngóng thăng cấp.

Lan Hà lại nhớ đến cái giọng ghen tị của cô Hồ, cười ngượng cùng với Hồ Bảy Chín: "Chả cần gấp đâu..."

Bạch Ngũ mông lung: "Tại sao?"

Hồ Bảy Chín nhìn trời, dù sao cô ta cũng muốn ván đã đóng thuyền trước khi cô Hồ phát hiện.

Lan Hà: "Chả tại sao cả, đằng nào giờ có đi khai đỉnh cũng không được, có khi còn bị đánh vỡ đầu..."

Bạch Ngũ: "???"

...

Lan Hà tạm thời lấy một cái thùng carton cho Bạch Ngũ vào ở. Đây không phải lần đầu cậu ta ở, nghĩ đến chuyện sau này còn có biệt thự nhím nên cũng biết nghe lời mà chui vào.

Lan Hà ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau thì bị tiếng khóc của Hồ Bảy Chín đánh thức.

Hồ Bảy Chín biết được vụ Bạch Ngũ sắp có biệt thự nhím thì thấy tổn thương ghê gớm, gào sắp xỉu đến nơi. Nếu là người khác an ủi Hồ Bảy Chín đôi ba câu thì cũng đỡ, nhưng Bạch Ngũ lại rúc đầu nấp trong góc tường...

"Lại nữa?" Lan Hà ngáp, "Cô nín khóc mau, ta đi xuống ăn sáng."

Hồ Bảy Chín bị chặn họng chẳng khóc nổi nữa, thậm chí còn nghi ngờ anh nhìn thấu mưu kế của mình. Cũng phải, lần trước còn cuỗm gà của mình nữa mà, tên này lạnh lùng vô tình lắm! Không được, nước chảy đá mòn, nhất định phải chèo kéo đến khi anh ta đồng ý mới thôi!

Lan Hà vừa thay giày vừa tiện tay mở điện thoại. Anh ấn vào wechat, đầu tiên là tin nhắn của Trần Tinh Ngữ, chị muốn dẫn anh tham gia chương trình tạp kĩ cùng, muốn tìm thời gian bàn kĩ hơn... Không hổ là chiến sĩ thi đua! Đã bắt đầu phải làm việc lại rồi, nhưng vì Miểu Miểu mà chị làm ít hơn, nhận mấy công việc ở ngay đây.

Lan Hà vội trả lời lại.

Nhìn sang vòng bạn bè. Thôi chết, nhiều thông báo quá. Anh mở ra đọc.

Tối qua sau khi về, Tống Phù Đàn đã nhấn thích hết tất cả bài đăng của anh.

Lan Hà: "..."

Anh phì cười thành tiếng.

Lan Hà đi xuống nhà mua sữa đậu nành và bánh bao. Anh vẫn đang buồn ngủ thì nghe có người chuyện trò: "Anh đọc tin này chưa, Ngưỡng Cửa Vàng quay về rồi, cảnh sát bất ngờ tìm thấy manh mối."

"Gì cơ, chẳng phải Ngưỡng Cửa Vàng đã mất tích hàng trăm năm rồi à?"

"Tờ báo này nói hóa ra là lưu lạc ở nước ngoài, có một nhà sưu tầm tìm thấy, mua về, nhưng trên đường đi bị mất cắp, sau đó lại tìm lại được."

Lan Hà mở mắt ra. Nhanh đấy, tối qua mới trả về mà hôm nay đã có báo đăng rồi.

Lúc này cũng đến phiên anh, Lan Hà gọi một cốc sữa đậu nành và hai cái bánh bao thì lại nghe có người bắt chuyện với nhau đằng sau.

A: "... Ngài Đến cừ quá, đến cả Ngưỡng Cửa Vàng cũng được ngài tìm ra."

B: "Đúng đó. Mày xem, dạo này sư ca nhận bao nhiêu là việc."

A: "Ngặt nỗi mấy ngày nay sư ca muốn cảm ơn ngài Đến mà mời thế nào cũng chẳng mời được, ngài Đến bận quá trời. Tiếc thay mấy món ngon kia, giờ nghĩ lại mà tao cũng thấy no."

B: "Phải, giờ sư ca còn muốn cúng bánh ngọt kia kìa. Ôi, bánh trứng Phẩm Phương Trai... Nước miếng tao sắp rớt đến nơi."

A: "Tao thấy lần này ngài Đến cũng chẳng tới đâu, hay là bọn mình không đi mua nữa, về đợi ăn bánh trứng đi?"

B: "Ố kề ố kề, đi!"

"..." Chẳng phải bánh trứng Phẩm Phương Trai phải nhanh tay nhanh chân xếp hàng mua à? Lan Hà xoay phắt người lại, quả nhiên là hai sư đệ của Ứng Thiều. Họ có duyên gặp mặt, hai người đó thấy anh bèn sửng sốt, cười xởi lởi, "Chào anh Lan."

"Chào hai người." Lan Hà nhận sữa đậu nành và bánh bao của mình, sau đó chạy nhanh về!

Các sư đệ của Ứng Thiều hãy còn thấy khó hiểu, chạy nhanh thế làm gì?

Hỡi bánh trứng, tui tới đây! Sữa đậu nành và bánh bao cũng không được để phí, Lan Hà bèn giải quyết trong một nốt nhạc ở thang máy, về đến nhà mới xuất hồn đi tìm Ứng Thiều.

Ứng Thiều đương cô đơn trước bánh trứng mua với giá cắt cổ, đang suy xét không thì mình cứ xơi gọn lẹ đi thì thấy ngài Đến đi vào, vừa mừng vừa sợ: "Ngài Đến."

"Ừ ừ, ta cảm giác có người gọi ta..." Lan Hà nhìn chằm chằm bánh trứng mà nói.

"Là tôi đó!" Ứng Thiều cảm động, "Quả nhiên thành tâm ắt linh. Lần trước nhờ ngài Đến mà tôi mới trổ tài được, dạo này nhận khá nhiều đơn hàng, thu nhiều tiền, bèn bày đồ cúng cho ngài."

Hơn nữa, gã biết ngài Đến không thích tiền giấy mà thích mỹ thực thôi, cho nên gã vững tin đi mua mấy món nức tiếng Bắc Kinh, ngặt nỗi mời mười lần thì ngài Đến mới đến một lần.

Lan Hà vừa ăn vừa nói: "Ừ, có lòng hiếu thuận đấy."

Ứng Thiều hí hửng, chỉ ước gì có thể dập đầu lạy.

Ngài Đến đến vội, ăn xong lau miệng định đi.

Ứng Thiều vội hỏi: "Ngài ơi, ờm, sau này tôi có thể dùng danh hiệu của ngài để đàm phán với bọn yêu ma không?"

"Được." Lan Hà nhìn gã, "Nhưng không được dùng cái đó để trục lợi gạt người khác."

"Tuyệt đối không, ngài cứ yên tâm, sư phụ tôi luôn dạy..." Ứng Thiều hãy còn đang thề thốt thì ngài Đến đã xuyên tường đi mất.

Tiếp đó, ngoài cửa có tiếng động, hai sư đệ đã quay lại, nháy mắt ra hiệu: "Sư ca ơi, được ăn bánh trứng không ạ..."

Ứng Thiều nhìn họ với ánh mắt trìu mến: "Muốn ăn thì ăn đi."

Cửa ngăn đang đóng, Tống Phù Đàn đi men theo bậc thềm bên cạnh mà vào nội viện bèn thấy ông ngoại đang đứng ở hành lang dưới mái hiên chơi với chim chóc. Trong chiếc lồng đơn sơ và giản dị là một con sẻ hót đang hót líu lo. Từ khi nó học được tiếng líu ríu của chim én bèn hót rất bùi tai.

"Ông ngoại." Tống Phù Đàn gọi, hắn qua lấy hộp nuôi.

Ông Đậu thấy Tống Phù Đàn bèn hếch cằm với hắn, "Này, sao cháu lại muốn cái hộp nuôi kia? Tặng cho bạn nữ à? Có cần ông sơn thành màu hồng hộ cháu không?"

Tống Phù: "... Cảm ơn ông, không cần đâu ạ."

Ông Đậu cười nghe rất kì quặc với hắn: "Tặng ai đó? Đây là lần đầu ông nghe cháu nói muốn tặng đồ cho người khác đó. Ngạc nhiên ghê, trẻ con mẫu giáo còn biết tặng hoa hồng cho bạn nữ cùng lớp, mà đến tận giờ cháu ông mới biết tặng đồ. Đừng, đừng có chống chế với ông là không phải. Mới sáng bảnh mắt đã mở miệng hỏi ông còn hộp nuôi không, còn muốn học cách nuôi nhím cơ."

Tống Phù Đàn cũng bó tay với ông cụ, chỉ đáp: "Chưa đâu đến đâu cả ông ạ."

"Ông có kể lung tung đâu. Yên tâm đi, ông ngoại cháu kín miệng." Ông Đậu biết tỏng thằng cháu này miệng như hũ nút, cạy cũng chẳng ra, chỉ còn nước bắt tay dạy hắn phải dùng cái hộp nuôi đó như thế nào. Ông thấy, rồi sẽ có một ngày cháu nó sẽ phải dẫn đến cho ông gặp thôi.

Tống Phù Đàn rời khỏi nhà ông ngoại, lái xe đến nhà Lan Hà, gửi tin nhắn wechat cho anh trước.

Lan Hà cũng trả lời là ở tầng nào, còn bảo hắn đi lại cẩn thận, đừng để gặp Ứng Thiều. Tống Phù Đàn cũng từng gặp Ứng Thiều một lần, khi đó anh còn đùa Ứng Thiều, bảo Tống Phù Đàn là đồng nghiệp của mình.

Lên tầng nhà Lan Hà, Tống Phù Đàn nhấn chuông cửa. Lát sau, Lan Hà ra mở.

Lại là một lần đầu nữa.

Lần đầu họ gặp gỡ vào ban ngày.

Dưới ánh mặt trời ấm áp rọi qua ô cửa sổ, Lan Hà mặc đồ ở nhà, tóc còn vểnh lên, nhuốm đầy hơi thở cuộc sống, mắt sáng ngời long lanh. Tống Phù Đàn cảm thấy tim mình lại bị bắn pằng pằng.

"Hộp nuôi đây. Tôi còn mang theo dâu tây nữa." Tống Phù Đàn ra hiệu, đi đôi dép Lan Hà đã chuẩn bị.

"Cảm ơn anh." Lan Hà cũng gặp Tống Phù Đàn vào ban ngày lần đầu tiên bèn nói, "Ơ, đêm qua anh không được ngon giấc à?"

Tống Phù Đàn: "... Hơi mất ngủ."

Tối qua hắn cày phim đến tận khuya, không thức nổi không phải do sức khỏe yếu mà là có mấy bộ phim trước của Lan Hà rất khó tìm...

"Thế anh phải ngủ nghỉ cho tử tế đó!" Lúc nhận hộp nuôi, Lan Hà đứng sát rạt, mặt anh vừa khéo đến vai Tống Phù Đàn, chẳng hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ hơn nhiều so với khi gặp nhau ở thể hồn.

"Oáp..." Hồ Bảy Chín vươn người đi ra khỏi phòng, vừa liếc đã thấy Tống Phù Đàn và hộp nuôi của hắn.

"Đây là Hồ Bảy Chín. Đây là Tống Phù Đàn." Lan Hà giới thiệu cho họ.

Có lẽ Hồ Bảy Chín đã từng thấy Tống Phù Đàn ở ngoài chùa Giác Tuệ rồi, nhưng Tống Phù Đàn thì chưa, chỉ từng nghe kể đôi điều.

Hồ Bảy Chín phản ứng rất nhạy, chưa gì đã ngồi bệt xuống đất: "Sao lại có thêm kẻ nữa! Sao số ta khổ thế hả trời. Ta làm việc nhà, thông cống cho ngươi, thế mà ta chẳng có vị trí nào trong cái nhà này!"

Lan Hà: "..."

Mượn cơ hội ăn vạ vẫn chưa hết à.

Lan Hà nói chậm rãi: "Nếu nghĩ như cô thì anh ấy đến đây là để gia nhập vào cái nhà này, chứ không phải đến phá."

Tống Phù Đàn: "..."

Hồ Bảy Chín: "..."

Có thể tôn trọng hồ ly tinh tí được không?

Bình luận

Truyện đang đọc