SAU KHI LY HÔN VỚI NỮ THẦN


Đào Nhiên ngồi ở hàng ghế thứ ba, sát cửa sổ, lúc này nàng đang nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa kính.

Nhìn thấy Diệp Trăn, cả người nàng không tự chủ lưng thẳng tắp, khuôn mặt kề sát vào kính, không ngừng làm mặt xấu, muốn để đối phương nhìn thấy.

Nhưng mà Diệp Trăn còn chưa thấy, Dương Ưu đã thấy trước, còn cả hai đứa bé nhà cô, nhìn thấy nàng dán vào kính làm mặt xấu, đứa em Nhu Nhu lập tức hô lên: "Mẹ, mau nhìn, a di kia đang làm mặt xấu."
Thế là ánh mắt mọi người đều hướng về chỗ nàng, Đào Nhiên không nghe thấy Nhu Nhu nói cái gì, nhưng thấy vẻ mặt mọi người đang cười, nàng liền biết vừa rồi làm mặt xấu bị mọi người nhìn thấy, nhất thời lúng túng cười cười nhưng ánh mắt không ngừng liếc trộm Diệp Trăn, thấy đáy mắt Diệp Trăn cũng có ý cười, tim nàng đập thình thịch liên tục, nữ thần cười chính là đáng giá.

Nhưng mà sau đó chớp mắt một cái, trong mắt nữ thần nào còn ý cười, rõ ràng là lạnh nhạt muốn chết, khóe miệng Đào Nhiên đang cười nháy mắt không còn, lưng đang thẳng cũng chùng xuống, mặt nhỏ đầy oan ức, khiến người khác nhìn mà đau lòng.

Còn Diệp Trăn ở lúc Đào Nhiên không nhìn thấy, khóe miệng khẽ cong.

"Đi thôi, mọi người lên xe đi." Người phụ trách nói.

"Lên xe thôi." Nhu Nhu cao hứng nhảy lên.

Đứa anh Cao Doãn Mân nắm tay em gái, trầm ổn nói: "Nhu Nhu, chậm một chút."
"Vâng." Nhu Nhu rất nghe lời anh trai, ngoan ngoãn gật đầu.

Dương Ưu cũng theo sát phía sau.


Sau khi lên xe, ánh mắt Nhu Nhu liền rơi vào trên người Đào Nhiên, bé muốn ngồi bên cạnh a di này, nhưng lại không dám, cũng chỉ có thể ngồi xuống hàng đối diện, Mân Mân ngồi xuống cạnh em gái.

Dương Ưu nhìn hai đứa bé ngồi xong liền ngồi xuống gần bên cạnh hai đứa, chính là chỗ cạnh Đào Nhiên.

Đào Nhiên là muốn Diệp Trăn ngồi cạnh, nhưng nhìn thấy Dương ảnh hậu ngồi xuống nàng hơi mất mát nhưng lại lập tức nở nụ cười, chào hỏi đối phương.

"Một người đến à?" Dương Ưu thu xếp cho hai đứa bé xong mới quay đầu nhìn Đào Nhiên.

"Không phải, trợ lý của em đưa đi." Đào Nhiên nhìn hai đứa bé đang tranh nhau chơi điện thoại, mặt hâm mộ nhìn Dương Ưu: "Dương tiền bối, hai bảo bối nhà chị thật đáng yêu!"
"Quá phiền, em thích liền cho em đó." Dương Ưu làm bộ mặt đau đầu nhìn hai đứa con, nhưng đáy mắt tràn đầy sủng nịnh.

Đào Nhiên làm sao có khả năng không thấy, nàng vung tay cười cười: "Em cũng chỉ có thể chơi đùa một lúc, nuôi trẻ con khẳng định không tốt."
"Em cần rèn luyện, không thì sau này phải làm sao hả?" Dương Ưu cười.

Nói đến chuyện này, trong đầu Đào Nhiên tự nhiên nghĩ đến con của mình và nữ thần, nhất thời lúng túng, ánh mắt đúng lúc nhìn thấy Diệp Trăn lên xe chuẩn bị đi qua hàng ghế của nàng: "Em nhất định sẽ nghiêm túc học cách nuôi con cho tốt." giọng nói tự nhiên phóng to hơn, mọi người trên xe đều nghe được.

Người chủ trì (host của chương trình, đảm nhiệm MC các thứ) mới lên xe cũng nghe được câu này, nhất thời cười nói: "Nhìn xem, Đào tiểu thư chưa gì đã bắt đầu chuẩn bị rồi."
Đào Nhiên lúng túng lè lưỡi cười một cái, nàng cũng không hiểu sao tự nhiên nói to như vậy.

Những người trên xe đều cười thân thiện, Diệp Trăn nhưng cầm theo túi xách ngồi xuống phía sau.

Cũng không biết là trùng hợp hay là duyên phận, chỗ ngồi phía sau đều có người ngồi rồi, chỉ duy nhất ghế ngay sau ghế Đào Nhiên còn trống, nên Diệp Trăn đương nhiên ngồi đó.

Thế là suốt chuyến đi, cô chỉ có thể thấy nàng và Dương Ưu vừa nói vừa cười, có lúc còn đặt tay lên trên người người khác.

Mỗi lần tay Đào Nhiên đặt lên vai Dương Ưu, ánh mắt Diệp Trăn vẫn luôn chăm chú nhìn bàn tay kia, lúc Đào Nhiên rút tay về cô mới rời mắt đi.

Ngồi cạnh Diệp Trăn chính là Mã Nhược Hề, toàn bộ hành trình tiểu hoa đán này đều sốt sắng trong lòng, bởi vì ngồi cạnh cô chính là người vừa nhận được giải thưởng Ảnh hậu Kim Kê - Diệp Trăn.

Không chỉ thế, ngồi đằng trước cô còn là nữ thần trong lòng cô, Dương Ưu.

Từ khi Dương Ưu xuất đạo, Mã Nhược Hề vẫn luôn chăm chú theo dõi cô, không nghĩ tới lần này còn có thể hợp tác với cô, thậm chí còn là đóng cặp vợ vợ.


Nghĩ đến đây, Mã Nhược Hề càng căng thẳng, căng thẳng đến mức không phát hiện ánh mắt khác thường của Diệp Trăn.

Xe khách đi nửa ngày, rốt cuộc đến nơi, trạm thứ nhất chính là một vùng sông nước trong lành và xinh đẹp.

Đào Nhiên xuống xe, bị không khí tươi mát nơi này bắt giữ, dang hai tay hít một hơi thật sâu, cảm khái nói: "Không khí ở đây thật tốt!"
"Vậy đến đúng chỗ rồi." Dương Ưu xuống sau nàng, một tay dắt Mân Mân, tay còn lại dắt Nhu Nhu.

"Mẹ, không khí ở đây thật tốt." Nhu Nhu cũng học theo Đào Nhiên nói.

Đào Nhiên nháy mắt nở nụ cười, ngồi xổm xuống chạm tay vào mũi tiểu gia hỏa nói: "Con là Nhu Nhu đúng không?"
"Vâng ạ.

" Nhu Nhu không chút nào sợ người lạ, hai mắt không chớp nhìn Đào Nhiên, sau đó vươn tay sờ lông mi Đào Nhiên nói: "Dì ơi, lông mi của dì thật dài!"
"Dài a" Đào Nhiên nháy mắt một cái, lông mi quét quét vào ngón tay tiểu gia hỏa, trêu chọc bé vui vẻ, tiếng cười lây sang Đào Nhiên, khiến cho nàng cũng kìm lòng không nổi cười theo bé.

"Tiểu Nhu Nhu của chúng ta đang cười gì thế?" Vương Nghiên đảm nhiệm vị trí chủ trì cười hỏi.

"Không nói cho cô." Tiểu gia hỏa ra vẻ thần bí cười với cô.

Vương Nghiên không chút tức giận, trái lại cảm thấy tiểu gia hỏa rất đáng yêu, vì muốn chọc đứa nhỏ, cô giả vờ thương tâm ôm ngực: "Trái tim ta thật đau."
"Ha ha ha ha" Nhu Nhu bắt đầu cười lớn, Đào Nhiên cũng bị người chủ trì giả vờ biểu diễn chọc cười.

Có một vị chủ trì hài hước như vậy, Đào Nhiên cảm thấy hai tháng tới khẳng định rất thú vị, mấu chốt còn có nữ thần ở bên cạnh, chuyện này thật sự như lên thiên đường đây.

"Được rồi, hiện tại Gia đình hạnh phúc coi như thực sự bắt đầu.


Thử thách đầu tiên, mỗi gia đình cần tìm đến bảo bối của chính mình do chương trình đã chuẩn bị."
"Ai nha, em cũng sẽ có tiểu bảo bối sao?" Mắt Đào Nhiên phát sáng, nàng đột nhiên phát hiện, trẻ con cũng rất đáng yêu.

"Đương nhiên rồi." Vương Nghiên nhìn thấy Đào Nhiên vẻ mặt nóng lòng, mỉm cười nói: "Kia chúng ta hiện tại liền lên đường."
Mọi người mang theo hành lý, đi theo người chủ trì hướng về thôn xóm phía trước.

Lúc đi vào thôn, mọi người nhận được chào đón của người dân, sự nhiệt tình quả thực khiến bọn họ có chút không chống đỡ được, nhưng cũng may là, những người dân này sau đó không quấy rầy bọn họ nữa.

"Người dân quá nhiệt tình rồi!" Đào Nhiên bế Nhu Nhu giúp Dương Ưu, cảm khái nói.

"Quá nhiệt tình." Nhu Nhu hai tay ôm cổ Đào Nhiên, ngoan ngoãn nói theo lời nàng.

"Phải không, dìcũng cảm thấy thật nhiệt tình, cảm giác rất gần gũi nha." Đào Nhiên hôn một cái lên khuôn mặt bụ bẫm của bé.

Diệp Trăn kéo vali đi sau bọn họ, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Đào Nhiên, cô có chút ngây người, cứ như lại nhìn thấy thiếu nữ mười năm trước.

.


Bình luận

Truyện đang đọc