SAU KHI MẮC BỆNH NAN Y, TÊN RẮC RỐI QUAY SANG THEO ĐUỔI PHẬT HỆ


Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
【 Mặc dù lựa chọn buông tay, Mộc Dương vẫn hy vọng cuộc sống sau này của Giải Biệt Đinh có thể thông thuận suốt một đời.
Nhưng cậu vẫn mang tính bá đạo như trước, không chút trông mong bên người Giải Biệt Đinh xuất hiện ai khác.
Với tính cách của Giải Biệt Đinh thì tỷ lệ xuất hiện người khác cũng không cao, việc sống cô độc cả quãng đời còn lại cũng hoàn toàn có khả năng.
Vì thế Mộc Dương lại bắt đầu nghĩ, nếu không có người phiền phức như cậu lăn lộn bên cạnh, có lẽ những ngày tháng sau này của Giải Biệt Đinh sẽ tịch mịch và đơn điệu đến nhường nào.
Chờ khi cậu chết, Giải Biệt Đinh vẫn nên tìm một người mà mình thích rồi sống thật tốt.
Chỉ cần cậu không nhìn thấy, thì sẽ không đau khổ.


*
Trợ lý Giang Đản lái xe, nhìn Giải Biệt Đinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở sau xe, cậu ta muốn nói rồi lại thôi: “Thầy Giải à ——”
Giải Biệt Đinh nhắm hai mắt: “Hửm?”
“Gần đây tim ngài không ổn ạ?”
“Không có việc gì.”
“Vâng……”
Giang Đản không dám hỏi lại.

Lúc này cậu ta mới lên làm trợ lý của Giải Biệt Đinh chưa được bao lâu, mỗi một tiếng nói cử chỉ đều vô cùng rụt rè.

Đương nhiên, kể cả có qua một thời gian dài cậu ta cũng không dám thân cận với Giải Biệt Đinh.
Dường như trong xương cốt Giải Biệt Đinh đã mang vẻ xa cách, toát ra hơi thở hờ hững với tất cả mọi người xung quanh, khiến người ta không thể gần gũi nổi.
Nói đến người duy nhất dám ra oai trước mặt Giải Biệt Đinh……
Giang Đản nhớ tới bữa tiệc cưới không thể gọi là tiệc cưới vào mấy ngày trước.

Đối tượng tân hôn của Giải Biệt Đinh uống đến say mèm, trực tiếp bổ nhào vào trong lồng ngực Giải Biệt Đinh, nắm lấy cổ áo của anh rồi truy vấn một cách hùng hổ doạ người: “Anh có thích em dù chỉ một chút không?”
Giải Biệt Đinh chưa cho ra đáp án.

Nhưng dưới góc nhìn của người khác, kể cả không thích đi chăng nữa, thì cậu chồng nhỏ đó cũng đặc biệt với thầy Giải rồi.
“Chuyên tâm lái xe đi.” Giọng nói lạnh lùng của Giải Biệt Đinh bỗng nhiên vang lên.
Giang Đản mới nhận ra rằng suýt nữa mình đã vượt đèn đỏ, vội vàng xin lỗi: “Rất xin lỗi thầy Giải, lần sau tôi sẽ không phạm phải nữa.”

Giải Biệt Đinh cũng không trách cứ, anh chỉ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Đây là con đường về nhà.
Hiện tại đang là rạng sáng 23 giờ, cách lúc anh rời nhà ngày hôm qua 21 tiếng đồng hồ.
Đột nhiên anh bảo: “Trợ lý Giang.”
Giang Đản sợ tới mức run lên: “Ngài có thể cho tôi thêm một cơ hội được không……”
“…… Không phải tôi định sa thải cậu.” Giải Biệt Đinh động nhẹ vào tay vịn, “Trong tình huống bình thường, vợ cậu sẽ ly hôn với cậu vì lý do gì?”
“Ơ?” Giang Đản ngẩn ngơ, sau đó lập tức phản ứng lại, “Tôi còn chưa kết hôn, nhưng tôi cũng có bạn gái.

Khi cô ấy bảo muốn chia tay chỉ là cô ấy đang giận thôi, có thể tôi đã khiến cô ấy giận trong tình huống nào đó mà tôi không biết, cứ kiên nhẫn dỗ dành là được.”
Tất nhiên ly hôn và chia tay là hai chuyện khác biệt, nhưng lại có rất nhiều điểm giống nhau.
Giang Đản lớn gan hơn chút: “Ngài cãi nhau với anh Mộc à?”
Giải Biệt Đinh khẽ lắc đầu: “Không.”
Giang Đản không hiểu lắm.

Hai người này mới kết hôn mà đã đòi ly hôn rồi ư? Chắc mới ba ngày nhỉ……
Giang Đản uyển chuyển kiến nghị: “Hay là ngài dỗ dành anh ấy đi? Tuy đối tượng của tôi là nữ, nhưng đôi khi đàn ông cũng sẽ mong muốn được dỗ dành đó ạ.”
“Dỗ như nào?”
Giang Đản nghẹn lại, nhận ra Giải Biệt Đinh đang hỏi nghiêm túc nên chỉ có thể vắt hết óc nghĩ: “Bạn gái tôi khá tham ăn, chỉ cần mua cho cô ấy món mà cô ấy thích là xong, nếu không được thì mang cả một bó hoa theo.

Tuy rằng mỗi lần cô ấy đều bảo không thích lãng phí, nhưng trong lòng rất vui vẻ.”
Giang Đản càng nói càng hưng phấn: “Sau khi kết hôn cũng cần có sự lãng mạn nữa.

Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau khi kết hôn tôi cũng muốn đặt một bó hoa tươi cho cô ấy mỗi tháng, mỗi tuần ra ngoài ăn tiệc lớn một lần, nửa năm du lịch một lần nữa nè……”
Quan hệ hôn nhân tốt đẹp như vậy không xuất hiện giữa Giải Biệt Đinh và Mộc Dương vào kiếp trước, nên sẽ rất khó để hình dung.
Giải Biệt Đinh hỏi: “Kết hôn đều như thế hết à?”
Giang Đản không nghĩ ra: “Chắc còn tuỳ người, hình thức ở chung của mỗi một cặp vợ chồng là khác nhau mà.”
Giải Biệt Đinh ngưng nói một hồi lâu, cho tới khi anh thấy một nơi ở ngoài cửa sổ: “Dừng xe.”
Giang Đản lập tức dẫm phanh lại, xuyên suốt con đường đều là xe đẩy nhỏ bán đồ ăn nhẹ: “Ngài đang đói bụng à? Tôi đi mua cho ngài nhé.”
“Không cần đâu.”
Giải Biệt Đinh trực tiếp cầm khẩu trang xuống xe làm cho Giang Đản hoảng sợ.


Cậu ta mới đón Giải Biệt Đinh ở sân bay thôi, trên đường về nhà nhất định sẽ phải đi qua khu đại học, nơi đâu cũng là nam thanh nữ thiếu trẻ tuổi, dào dạt hơi thở thanh xuân.

Với mức độ nổi tiếng của Giải Biệt Đinh thì khả năng bị nhận ra hầu như là trăm phần trăm.
Giang Đản lập tức mở ô đuổi theo.

Dù nhiều hay ít thì cũng giúp Giải Biệt Đinh giảm bớt sự chú ý.
Giải Biệt Đinh: “Chào anh, làm giúp tôi một phần Takoyaki nhé.”
Chủ quán: “Làm phần lớn hay nhỏ đây?”
Giải Biệt Đinh: “Phần lớn, đừng cho sốt cà chua nhé.”
“Có ngay!”
Giang Đản trợn tròn mắt, chẳng lẽ người đại diện không định nói cho cậu ta rằng Giải Biệt Đinh còn thích ăn đồ ăn vặt à?
Nhưng rất nhanh thôi cậu ta đã hiểu ra: “Ngài mua cho Mộc tiên sinh à?”
“Ừm.” Giải Biệt Đinh nhận phần Takoyaki chủ quán đưa, “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo chứ, ăn ngay lúc nóng đi, nguội rồi là không ngon đâu.” Chủ quán xua xua tay.
Hai người trở lại trên xe, Giang Đản nhẹ nhàng thở ra: “Lần sau ngài đừng như vậy nữa, bị nhận ra là khó chạy thoát lắm.”
“Không đâu, các cô ấy lịch sự lắm.”
“Đó là ngài chưa mấy fans điên cuồng thôi.” Giang Đản cười rộ lên, cảm giác khoảng cách giữa Giải Biệt Đinh được kéo gần lại không ít.
Giải Biệt Đinh cũng chỉ là một người thường mà thôi.

Anh cũng biết buồn rầu vì khiến bạn đời tức giận, còn không làm mình làm mẩy vì là người nổi tiếng nữa, xem ra là dễ nói chuyện hơn so với tưởng tượng.
Giải Biệt Đinh nhìn cửa hàng bán hoa trước mặt: “Phiền cậu mua giúp tôi một bó hoa nhé.”
Giang Đản lập tức tiếp lời: “Một bó hoa hồng đỏ đúng không ạ?”
Ảnh đế Giải học rất nhanh.
“…… Đúng.”
Giang Đản tắt máy xuống xe, sau mười phút đã trở lại với một bó hoa hồng tinh tế đẹp đẽ, lớn đến mức có thể che khuất nửa người trên của cậu ấy.
Giang Đản: “Tôi lấy 52 đóa cho ngài đó.”
Giải Biệt Đinh ừ một tiếng, trước khi Giang Đản đưa tới có nói: “Đặt ở ghế trước.”
*
Từ sân bay đến tiểu khu mất một giờ.


Sau khi dừng xe thì Giang Đản tạm biệt Giải Biệt Đinh.

Mấy hôm nay Giải Biệt Đinh đã bỏ nhiều thông cáo nên anh cũng thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần về nhà chờ lần gọi tiếp theo là được.
Giải Biệt Đinh cẩn thận cầm bó hoa hồng được đóng gói bằng giấy, ở bên ngoài còn bọc một lớp ren màu đen.
Căn nhà không khác gì so với lúc anh đi, Giải Biệt Đinh trực tiếp lên tầng hai vào phòng ngủ chính.
Bên trong im ắng, một chút thanh âm cũng không có.
Anh vốn định xoay người, nhưng khi chạm vào Takoyaki trong tay thì vẫn gõ cửa: “Mộc Dương?”
Không hồi âm.
Cửa phòng cũng không khoá.

Giải Biệt Đinh đẩy cửa ra, phát hiện trên giường sạch bong, đệm chăn màu xanh nhạt được gấp gọn trên đầu giường, trông như không có ai ở.
Hiện tại đang là 9 giờ sáng, không phải thời gian mà Mộc Dương rời giường.
Trên bàn sách trước cửa sổ có đặt một văn kiện màu trắng, bên trên còn có tấm giấy ghi chú đang rung động sào sạt phấp phới theo gió.
Giải Biệt Đinh như có dự cảm nào đó, đứng ở cửa hồi lâu không nhúc nhích.
Qua một lúc lâu, anh mới xoay người xuống tầng rồi mang một cái bình hoa lên, cắm hoa hồng vào trong đó.
Làn da trắng lạnh của Giải Biệt Đinh dần đỏ lên, nhưng anh không để ý mà chỉ chậm rãi đi tới bàn sách, nhìn về phía hiệp định anh từng đưa ra.
Ánh mặt trời tạo thành vầng sáng loang lổ trên trang giấy, toả sáng tới mức hai chữ “Mộc Dương” ở mục kí tên trở nên chói mắt.
Trên giấy ghi chú cũng là chữ viết thanh tú của Mộc Dương ——
【 Anh đừng nói chuyện ly hôn với ung thư phổi cho cha mẹ nhé, em sẽ liên hệ bọn họ.
Sau khi em đi…… anh phải sống tốt nhé.


Thật ra ở dưới còn hai dòng chữ đã bị bôi đen cộng thêm vết nước khô trên giấy.
Giải Biệt Đinh hiểu rằng có thể là Mộc Dương khóc.
Anh lại xoay người nhìn căn phòng cưới, nhận ra rất nhiều thứ đã biến mất.
Ví như khung ảnh cưới treo trên đầu giường của bọn họ, ví như cuốn lịch trên bàn sách mà Mộc Dương đã tự mình trang trí và chuẩn bị, ví như những người que trên tường được Mộc Dương vẽ một cách trừu tượng, một người là cậu, một người là Giải Biệt Đinh……
Giải Biệt Đinh đi vào phòng tắm, những đồ dùng tắm rửa đôi dành cho tình nhân mà Mộc Dương đã tự mình mua sắm cũng chỉ còn lại một chiếc.
Ngoại trừ đơn thỏa thuận ly hôn cùng giấy ghi chú giấy ra, Mộc Dương đã xoá sạch toàn bộ dấu vết vốn có của mình trong căn phòng này, tựa như nơi này chưa từng xuất hiện một người chủ khác.
Giải Biệt Đinh một lần nữa trở lại phía trước cửa sổ, đầu ngón tay xanh nhạt nhẹ nhàng vuốt ve đơn thoả thuận ly hôn lạnh băng.
Ánh mặt trời rực rỡ trải lên lông mi đen dài của anh, rải ra trước mắt một mảng bóng đen mờ mịt.
*
“Biệt Đinh, đừng cưỡng cầu bản thân phải thích người khác, cũng đừng cưỡng cầu người khác phải yêu mình.”
“Tình cảm không phải cứ chiếm hữu là được, quan trọng nhất chính là tự do và tôn trọng —— đừng giống như cha con.”
Giải Biệt Đinh bỗng chốc mở hai mắt.
Tối hôm qua anh chờ ngoài phòng giải phẫu đến 3 giờ sáng, cuối cùng cũng gặp được chuyên gia về bệnh ung thư là Lý Tiển Ngạo.


Sau khi thương nghị thì được thêm vào danh sách phẫu thuật, dù vậy cũng phải đợi tới ba tháng sau.
Chỉ cần không làm gì xấu, giai đoạn đầu của ung thư phổi sẽ không khuếch tán quá nhanh, vẫn có thể chờ được ba tháng.
Nhưng hôm nay Mộc Dương đã rời đi, đi tới nơi mà anh không biết.
Anh vỗ ngực, không cử động trong một thời gian dài.
Đơn thỏa thuận ly hôn anh làm vì Mộc Dương đại biểu cho sự tự do trong hôn nhân, cũng vâng theo sự tôn trọng theo lời mẹ.
Bây giờ Mộc Dương đã lựa chọn rời đi, anh không nên ——
Nhưng Mộc Dương sinh bệnh…… anh phải tìm cậu về.
……
“Huỷ hết công việc của ba tháng sau đi.”
Người đại diện Đàm Giác suýt nữa chửi ầm lên: “?? Cậu có kết hôn cũng chẳng cần tới ba tháng để nghỉ nhỉ? Tháng sau cậu còn phải tham gia đoàn phim của Yến Đạo đấy ——”
Giọng điệu Giải Biệt Đinh lạnh nhạt: “Vậy đành làm trái thôi.”
Đầu Đàm Giác đau hết cả lên: “…… Giải Biệt Đinh, kết hôn xong là cậu mất luôn cả hồn à? Yến đạo diễn đang định hướng để lấy giải thưởng đấy, cậu không cần chắc?”
“Xin lỗi, nhưng tôi có chuyện quan trọng hơn.” Giải Biệt Đinh nói xin lỗi, ngữ điệu lại không lên không xuống chút nào.
Đàm Giác tức giận bảo: “Chuyện hôn nhân của cậu thì tôi không khuyên nhiều, nhưng cậu cũng đâu thể bỏ cả sự nghiệp được.

Tôi không hiểu nổi, hưởng tuần trăng mật một tháng còn chưa đủ à? Còn chuyện gì mà quan trọng hơn ——”
Giải Biệt Đinh: “Tôi không thấy Mộc Dương đâu.”
“……” Đàm Giác kinh ngạc, tạm dừng một giây: “Cậu ấy bỏ đi rồi à? Chắc không phải do mấy hôm nay cậu không biết tiết chế nên doạ cậu ấy đi chứ……”
“……”
Nhắc tới Mộc Dương, Đàm Giác cũng chẳng thể nói gì hơn: “Tuy tôi không đồng ý với việc cậu kết hôn, nhưng nếu đã cưới thì phải tử tế lên, dịu dàng với người ta thêm, chứ cũng chỉ có bà đây chịu đựng được cái mặt lạnh tanh của cậu mỗi ngày thôi……”
Bỗng cô nghĩ rằng: “Hôm nay Giang Đản nói cậu hay ấn ngực, không thoải mái à?”
“Không có gì.”
“Rồi rồi, tôi nhớ lúc kiểm tra sức khoẻ tim cậu đâu có vấn đề gì, cậu phải hiểu rằng cơ thể mình là tiền vốn.”
Đúng là đợt kiểm tra lúc trước không thấy bị làm sao.
Nhưng bỗng một ngày, trái tim bắt đầu nhói đau, ngày đêm không ngừng.
Lúc đó, Mộc Dương vừa mới xuống xe lửa.
Cậu đi ra từ ga tàu hỏa xập xệ rồi nhìn thành trấn xa lạ này, cơn đau phức tạp giống như một con dao cùn đang âm ỉ mài trong lòng cậu.
Tuy huyện thành này khá cũ nát, nhưng lại tràn ngập mùi pháo của thị trấn nhỏ cùng mùi cơm ùa tới theo làn gió.

Tiếng cười ríu rít của bọn trẻ con cứ rộn ràng vang lên từng đợt.

Bọn nó đùa vui đuổi theo nhau rồi đụng phải học sinh đi ra từ trường trung học ngay đối diện với bộ đồng phục từng bị Mộc Dương chê bai vì rõ quê mùa.
Đây mới là cuộc đời mà cậu nên trải qua.
Đây mới là nơi mà cậu nên trưởng thành..


Bình luận

Truyện đang đọc