SAU KHI MANG THAI CON CỦA KIM CHỦ, CẦU XIN CHIA TAY

Chỉ cần nghĩ đến có người muốn hại Chử Tiểu Du, Lâm Cận Ngôn xoay người muốn vào phòng, nhưng lại bị Triệu Tân Đức kéo lại.

“Làm cái gì vậy?” Lâm Cận Ngôn trừng hắn.

Triệu Tân Đức không biết làm gì ngoài giơ hai tay tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Là ông muốn làm gì?”

“Tất nhiên là đi nói cho Chử Tiểu Du biết…” Chợt nhận ra bây giờ nói cho Chử Tiểu Du cũng bằng thừa, Lâm Cận Ngôn im bặt, rũ mắt nhìn chằm chằm Triệu Tân Đức: “Nó không thù không oán với ai, bị người hại chắn chắn liên quan đến Trịnh Tranh.”

Chuyện này quá rõ ràng, Triệu Tân Đức cười cười: “Vậy ông đi vào làm gì nữa? Chỉ vì Trịnh tiên sinh nguy hiểm nên muốn chia rẽ đôi uyên ương?”

Lâm Cận Ngôn nghẹn một chút, cũng không biết đi vào xong làm gì nhưng cũng không thể đứng ngoài đợi.

Triệu Tân Đức thở dài một tiếng: “Không phải chúng ta muốn vào là vào được…”

“Cậu có ý gì?” Lâm Cận Ngôn nhíu mày.

Theo Triệu Tân Đức mà nói, Trịnh Tranh không nhốt Chử Tiểu Du lại đã là may lắm rồi. Chắc hôm nay không còn cơ hội gặp Chử Tiểu Du nữa.

Nhưng lời này không thể nói, Triệu Tân Đức cười tao nhã: “Quan trọng là bây giờ phải giữ bình tĩnh cho Chử tiên sinh. Chuyện như này chắc sẽ để lại ảnh hưởng đúng không? Không ít người trải qua tai nạn giao thông đều có chướng ngại tâm lý, thậm chí cả đời không dám ngồi lên xe, việc này chắc ông hiểu rõ hơn tôi?”

Lâm Cận Ngôn rơi vào trầm mặc.

Triệu Tân Đức khoác vai Lâm Cận Ngôn, cười: “Ông yên tâm, Trịnh tiên sinh sẽ xử lý, chúng ta qua xem người gây tai nạn đi, ông cũng nên nói một tiếng với bệnh viện bất cứu giá nào cũng phải cứu hắn bằng được, tôi nghĩ người đứng sau sẽ không dừng tay đâu.”

Lâm Cận Ngôn bất an nhìn phòng Chử Tiểu Du, vẫn bị Triệu Tân Đức lôi đi.

Trịnh Tranh có cùng suy nghĩ với Triệu Tân Đức. Chuyện quan trọng nhất vẫn là trấn an Chử Tiểu Du, không để cho cậu có chướng ngại tâm lý. Cho nên hắn cực kì tức giận, hận không thể đem Chử Tiểu Du đặt dưới thân dạy dỗ để cậu không dám ra khỏi cửa nữa, nhưng lại không để lộ trước mặt Chử Tiểu Du, giả vờ làm một người chồng đảm đang.

Trong phòng bệnh rộng rãi, Chử Tiểu Du ngồi trên đùi Trịnh Tranh khóc đến hôn thiên ám địa, nước mắt trong suốt rơi từng hạt một. Trịnh Tranh bình tĩnh ôm cậu, nhẹ nhàng nói: “Mèo ngoan, để tôi xem em có bị thương hay không?”

Chử Tiểu Du không phản kháng.

Cậu có cảm giác hôm nay kim chủ thật ôn nhu, một cách khác thường.

Trịnh Tranh còn thay cậu cởi quần áo, Chử Tiểu Du cả người nép ở trong lồng ngực hắn. Cổ lộ ra đầu tiên, toàn dấu vết hôn ngân của người nào đó. Chờ đến khi Trịnh Tranh cởi cái áo cuối cùng ra, Chử Tiểu Du cảm giác không khí lạnh lẽo đang tiếp xúc với da thịt, không tránh khỏi run rẩy muốn co người từ chối nhưng lại bị Trịnh Tranh trêu đùa, hôn môi thân mật.

Chử Tiểu Du xấu hổ giống như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, cảm thấy hôm nay Trịnh Tranh thật ngọt ngào.

Tiếp theo phải cởi quần, Chử Tiểu Du lại rất phối hợp. Lúc tay hắn chạm đến hông Chử Tiểu Du, cậu liền hơi hơi nhổm người lên để hắn tuột quần. Nhưng Trịnh Tranh không nghiêm túc, cố tình đưa tay vào trong quần, nhéo mông cậu mấy cái làm Chử Tiểu Du mặt đỏ tai hồng. Thật vất vả mới cởi xong cái quần, Trịnh Tranh quan sát tỉ mỉ, thậm trí còn dùng tay tách đùi trắng nõn ra xem, xác nhận Chử Tiểu Du không bị thương mới thôi. Nhưng ngón tay hắn lại thô ráp, thỉnh thoáng mu bàn tay lại chạm vào chim nhỏ của cậu, còn có cả hoa huy*t, làm Chử Tiểu Du hít thở không thông.

Bé ngoan Chử Tiểu Du ngồi im mặc cho Trịnh Tranh cẩn thận kiểm tra mọi bộ phận trên người mình.

Kiểm tra vết thương mà làm như này sao?!

Chử Tiểu Du sợ xảy ra chuyện, đỏ mặt phá hư không khí nói: “Hình như vừa nãy em cầm bô chưa rửa tay.”

Trịnh Tranh buồn cười, con ngươi đen nhánh nhìn Chử Tiểu Du, không chê mà còn cưng chiều dỗ dành cậu: “Vậy tôi bế mèo Tiểu Du đi rửa tay nhé?” 

Chử Tiểu Du không ngừng gật đầu. Trịnh Tranh trực tiếp bế cậu đứng lên, Chử Tiểu Du nhanh chóng hét: “Giày của em!”

Trịnh Tranh không để ý đến cậu.

Phòng bệnh đơn chỉ có một phòng tắm, Trịnh Tranh nhìn bàn chân trắng muốt của cậu, không đành lòng để cậu chân trần giẫm trên sàn nhà lạnh lẽo: “Giẫm lên chân tôi rồi mới rửa tay được không?”

Bị cưng chiều như vậy, Chử Tiểu Du cũng biết xấu hổ là gì.

Kim chủ thật quá phận (〝▼皿▼)

Động tác này rất khó, yêu cầu hai người phải đứng sát nhau, hơn nữa tư thế cũng rất xấu hổ. Chử Tiểu Du lặng lẽ đỏ mặt, nhưng lại không cự tuyệt. Cậu bị Trịnh Tranh thả xuống, lưng dán vào ngực hắn, cái cổ trắng nõn lộ ra ngoài cổ áo còn cảm nhận được tiếng ma sát áo của nam nhân. Tim Chử Tiểu Du đập thình thịch, ngượng ngùng nâng mắt nhìn gương lại bị dọa sợ.

Trong gương, dáng vẻ xinh đẹp của Chử Tiểu Du được Trịnh Tranh bao bọc, giống như một bông hoa trắng chớm nở, thậm chí như ẩn như hiện mà lộ ra một chút yêu khí. Trong lòng Chử Tiểu Du rung động, mặt mày thoắt ẩn thoắt hiện tình ái, tưởng tượng muốn xem bông hoa này khi nở có gì bên trong. Nhưng cậu lại sợ nơi đó không chịu nổi, mà hình như kim chủ cũng không nghĩ đến việc này.

Dường như kim chủ đang lo lắng cho cậu.

“Còn sợ sao?” Trịnh Tranh bế cậu nằm lên giường, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Chử Tiểu Du nháy mắt mấy cái: “Sợ.”

Không nói tới việc này thì tốt hơn, nhắc đến một cái Chử Tiểu Du liền thấy sợ, cậu vừa mới nhận ra mình thích kim chủ, trong bụng cậu còn có một thứ trọng yếu nữa, một chút cũng không muốn xuống gặp Diêm Vương.

Nhưng cậu lại bình yên vô sự.

Chử Tiểu Du có một cảm giác không chân thật, phảng phất như vụ tai nạn kia và bệnh viện là hai thế giới song song, trên thực tế cậu đã chết, nhưng tất cả chỉ là ảo giác.

Sao lại không đau nữa rồi?

Nhưng kim chủ đến rồi, hắn mang lại cảm giác an toàn cho cậu. Mặc dù nói như vậy không đúng, nhưng dáng vẻ kim chủ đáng sợ như vậy, thật sự  lại có thể trấn an cậu!

_(:3ゝ∠)_

Chử Tiểu Du không muốn kim chủ rời đi, bất an lôi kéo tay kim chủ đặt ở trên bụng mình, muốn cho hắn cảm nhận được bên trong đang có một sinh mệnh sắp chào đời.

Trịnh Tranh lấy làm thú vị: “Làm sao, ngứa à?”

Chử Tiểu Du lập tức nhăn mặt, cậu muốn nói cho kim chủ biết, biết là cậu mang thai, là con của hắn, nhưng Chử Tiểu Du không dám nói, dũng cảm tích góp hai mươi năm đem ra nói ra một thỉnh cầu: “Trịnh tiên sinh, hôm nay anh ngủ cùng em được không?”

Trịnh Tranh cười.

Chử Tiểu Du biết hắn đồng ý, hơn nữa cũng không nghiêm túc mà ngủ với cậu đâu.

Trong lòng thở dài một hơi, thật nhẽ nhõm, cậu không cần phải sợ.

Lần đầu tiên, cậu không mặc gì mà an an ổn ổn nằm trong lồng ngực cùng vòng tay vững chãi của kim chủ. Mặc dù nam nhân còn mặc quần áo chỉnh tề, nhưng con mèo nhỏ Chử Tiểu Du cảm thấy mình hạnh phúc không tả được.

Cậu nằm trong lồng ngực Trịnh Tranh mà ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, lúc chạng vạng trời tối Chử Tiểu Du mơ hồ tỉnh lại, Trịnh Tranh đút cậu ăn cháo. Chử Tiểu Du bị giày vò cả một đêm không ngủ, ban ngày lại kiệt sức, ăn xong lại lăn ra ngủ.

Bức màn đêm đang kéo đến.

Thế giới đang lâm vào nguy hiểm.

Chử Tiểu Du đang ngủ say đột nhiên cảm giác thấy bất an, trong đêm tối mở to mắt, trong không gian yên tĩnh không một bóng người, Chử Tiểu Du sờ chỗ bên cạnh giường lạnh lẽo, trái tim có chút đau nhói.

Kim chủ đi rồi, làm sao đây?

Người ta nói sau khi bị thương đều xuất hiện chướng ngại tâm lý. Lần đầu tiên Chử Tiểu Du nếm thử tư vị này. Trong đêm tối mắt cậu trở nên quỷ dị, hình như tử thần đang đến theo dõi cậu.

Chử Tiểu Du cắn cắn môi, muốn mặc quần áo tử tế đi ra ngoài nói chuyện với người kia.

Nhưng khi cậu chạm vào cái quần ngay lập tức phát hiện cửa bên phải được mở ra, ánh sáng lấp ló chiếu vào.

Chử Tiểu Du hoảng sợ: “Ai!”

“Dậy rồi?” Là kim chủ, hơn nữa là mở cửa phòng tắm.

Chử Tiểu Du ngẩn người một lúc mới hiểu được kim chủ không phải là bạc tình bạc nghĩa rời đi, cậu lập tức yếu đuối đứng dậy, muốn câu dẫn kim chủ: “Em sợ…”

Ánh mắt Trịnh Tranh trong đêm tối trở nên lạnh lẽo, bước nhanh đi đến gần giường ôm lấy Chử Tiểu Du, tận lực ôn nhu nói: “Không có việc gì, có tôi ở đây với em.”

Chử Tiểu Du thấp giọng nức nở hai tiếng, không giống như khóc bình thường mà là tiếng kêu tuyệt vọng của mấy con thú nhỏ bị ủy khuất.

Nhất thời Trịnh Tranh lòng đau như cắt, nhẹ nhàng nói: “Hay để tôi làm em? Ông xã yêu yêu em, em sẽ quên luôn.”

Chử Tiểu Du vốn dĩ đã muốn Trịnh Tranh, thế nhưng lại không thể đồng ý, chỉ có thể quấn lấy Trịnh Tranh nũng nịu lại không cho hắn chạm vào cậu. Một đêm không sống yên ổn, hai người đều nhẫn nhịn không thoải mái chút nào.

Một đêm mất ngủ. Hôm sau mắt Trịnh Tranh đầy tơ máu. Cúi đầu ngắm Chử Tiểu Du, cau mày, ngứa răng thật, trong đầu toàn suy nghĩ muốn vùi mình thật sâu trong người cậu. Trịnh Tranh nhìn cậu một lúc, ham muốn cuối cùng cũng rút lui. Nhích người nằm gần Chử Tiểu Du, chân mày Chử Tiểu Du lập tức nhăn lại, bất an bắt lấy tay hắn đang sờ mó cậu. Trịnh Tranh vẫn đang cương, sắc mặt tái mét, chờ Chử Tiểu Du say giấc mới rút tay mình lại.

Coi như lần đầu tiên hắn nếm được mùi thất bại là gì đi. Trịnh Tranh cười khổ một tiếng.

Cứ như vậy, Trịnh Tranh từ trong ổ chăn của tiểu yêu tinh mà cương.

Ánh mắt nóng bỏng nhìn Chử Tiểu Du, Trịnh Tranh không ngừng hôn khóe miệng cậu, trong tay tuốt tuốt, còn bất mãn đặt trên đùi Chử Tiểu Du, ác ý mong Chử Tiểu Du tỉnh dậy lại bị dọa đến ngất.

Bảo bối của hắn. Thân mật như vậy, Trịnh Tranh cảm thấy không đủ, chỉ muốn đem Chử Tiểu Du nuốt vào toàn bộ, thế cũng không đủ kích thích hay thoải mái.

Sáng sớm mùa đông sương dày đặc, Trịnh Tranh đắp chăn cho Chử Tiểu Du, cả người chật vật xuống giường.

Trịnh Tranh vừa đi ra ngoài, Chử Tiểu Du mở to hai mắt, vụng trộm cười. Ngón tay run rẩy thò vào chăn sờ đùi, chạm vào hoa huy*t, vừa chạm vào, đôi mắt cậu trong trẻo dọa người.

Chử Tiểu Du sờ bụng mình, hình như con cậu đói bụng. Bỗng dưng cậu có ý định, cậu nên nói cho kim chủ biết cậu đang mang thai không?

Kim chủ thích cậu, có nói hay không không quan trọng. Chử Tiểu Du khích lệ bản thân.

Nhưng cậu hoàn toàn không biết chuyện gì diễn ra ở bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc