SAU KHI MANG THAI, TÔI ĐƯỢC NGƯỜI GIÀU CÓ VÀ QUYỀN LỰC CƯNG CHIỀU


Viêm Đình đã lẻn ra khỏi bệnh viện vào ngày hôm qua và qua đêm với Lâm Nguyên trong khách sạn.

Vết thương đã đóng vảy lại nứt ra, trở lại bệnh viện liền bị bác sĩ phụ trách mắng té tát.
Tối hôm qua bị lăn lộn như vậy, cả người Lâm Nguyên đều rũ rượi ngồi trên băng ghế nhỏ trong góc ngủ gà ngủ gật.
Cậu bị đánh thức nhiều lần bởi lời răn dạy khó chịu của bác sĩ, mờ mịt mà nhìn phía Viêm Đình, sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, lại cúi đầu vui sướng khi người gặp họa, cười không ngớt.
Dựa theo bối phận mà nói, bác sĩ sắp nghỉ hưu được coi là bác bà con xa của Viêm Đình.

Việc lẻn ra khỏi bệnh viện bất chấp sự can ngăn của y tá rồi lại vỡ vết thương là lỗi của hắn, dù có bị khiển trách thế nào cũng phải chịu đựng trong im lặng.
Bác sĩ chủ trị giáo huấn một hồi, trước khi đi nhìn thấy Lâm Nguyên ở trong góc cười tủm tỉm cười, cảm thấy mình thật sự là già rồi thậm chí còn không hiểu giới trẻ đang nghĩ gì.
Để y tá dễ dàng bôi thuốc, Viêm Đình đã cởi áo để lộ tấm lưng với những vết sẹo chằng chịt.

Vết thương sâu nhất hơi nứt, rỉ ra một ít máu nhưng không nghiêm trọng.
Trừ cái này ra, trên vai của Viêm Đình có vài vết xước rất rõ ràng và rất mới, nhìn sơ qua thì chúng được tạo ra trong vòng 24 giờ.
Y tá vừa mới kết hôn không lâu, cô ấy vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra chuyện này như thế nào, ngay lập tức đỏ mặt.
Sau khi sức thuốc xong, Viêm Đình được quấn thành xác ướp mấy vòng băng gạc quấn trên người, giống như người bị thương nặng dựa vào đầu giường sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng làm tóc trên trán đều ướt.
Vừa rồi y tá không nhẹ cũng không nặng, hắn cũng chịu không ít đau, nhưng Lâm Nguyên một chút cũng không đau lòng.

Bò thẳng lên trên giường, ghé vào gối ngủ.
Ai bảo đêm qua hắn lăn lộn mình không ngừng, xứng đáng!
Cái lạnh mùa đông luôn khiến người ta không thể tách rời chiếc giường ấm áp, nằm được thì không bao giờ ngồi, ra ngoài đi dạo lại càng không thể nào.
Nhưng Lâm Nguyên vẫn phải đi học và lại còn có đi thi.
Ở trên lớp đều là chữ không, nghe không hiểu gì cũng phải ngồi nghe một chút, đến kỳ thi thì nhức đầu.
Nhiều lần cậu chỉ muốn bỏ học chờ sang năm học tiếp theo để tái chiến.
Nhưng nghĩ rằng năm học mới sẽ bắt đầu vào tháng 9 hàng năm, lại cảm thấy rằng thời gian quá dài.
Gần cuối tháng 12, em bé trong bụng Lâm Nguyên đã được sáu tháng.

Thịt đã mất trước đây nay cũng đã được nuôi lại.
Do tác động của progesterone, da cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường trở nên trắng sáng và mỏng manh, mềm và mịn như thạch trái cây .
Trong giờ học, Chu Tự ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu, thậm chí còn muốn chạm vào.

"Tiểu Nguyên."
"Hả?" Lâm Nguyên đang vất vả tập trung vào những trọng điểm kỳ thi của giáo viên, lông mày thanh tú nhăn lại, trên mặt lộ vẻ u sầu.

"Trên người cậu hình như có mùi thơm." Chu Tự dùng sức ngửi một cái, ngửi được một mùi hương nhàn nhạt khó tả, thật thơm.
"A?" Lâm Nguyên tỉnh táo lại, vùi mũi vào trong ống tay áo hít mấy hơi nhưng không có mùi gì.

"Có thể là mùi bột giặt."
Chu Tự lại dùng sức ngửi và đưa ra quyết định cuối cùng "Nó có vị như kẹo sữa, khá ngọt."
Lâm Nguyên trợn to hai mắt nhìn hắn, hai má ửng hồng "Tớ nghĩ cậu muốn ăn kẹo sữa?"
Chu Tự: "......"
Tôi không phải, cậu đừng nói nhảm, làm sao tôi có thể ăn một thứ nữ tính như vậy được.
Thời điểm đang nghỉ trưa, Lâm Nguyên về phòng ngủ nghỉ ngơi trước.

Chu Tự cố ý đi một vòng lớn siêu thị mua kẹo sữa wangzai.
Để không bị phát hiện ra rằng một người đàn ông như mình thực sự ăn kẹo sữa, còn chuyên môn mua một vài chai nước ngọt, tiện lợi cho việc hủy thi diệt tích sau khi nhai kẹo.
Chiếc xương sườn bị gãy dần lành lại, sau khi vết thương không còn quá nghiêm trọng, Viêm Đình đã được xuất viện trước thời hạn và về nhà.
Công việc của công ty tồn đọng trong một tháng đã đầy hộp thư đến mức không còn chỗ cho những mẩu quảng cáo vụn vặt.

Trên bàn làm việc trong văn phòng, có hàng đống tài liệu đang chờ ký.

Viêm Đình đến công ty lúc tám giờ sáng và mãi đến mười giờ tối mới về nhà.
Lâm Nguyên nằm ngửa trên giường lớn trong phòng ngủ say, máy điều hòa đang thổi dường như cảm thấy hơi nóng, chân thò ra khỏi chăn rũ đáp ở mép giường.
Trên mắt cá chân trắng như tuyết vẫn còn hằn một vòng tròn vết đỏ, là do Viêm Đình đêm qua đã vô tình bóp vì không kiểm soát được sức lực của mình.
Tinh tế làn da thượng, lộ ra dâm · mĩ phấn.
细腻的皮肤上,透着·靡的粉。
Trên làn da mỏng manh, có bột phấn lấp lánh và xa hoa.
Viêm Đình dùng một tay kéo cà vạt và cởi cúc áo sơ mi, để lộ những vết xước và dấu răng loang lổ trên ngực.

Cúi người nắm lấy chân đứa nhỏ, nhẹ nhàng nhét vào chăn.
Bị quấy rầy giấc ngủ, Lâm Nguyên ậm ừ như một con mèo con ngơ ngác mở mắt ra, mất cảnh giác rơi vào một đôi mắt đen như mực.

Cậu cố chấp nắm lấy một trong những ngón tay của người đàn ông, nhếch môi lười biếng "Anh đã về rồi."
Viêm Đình cười khẽ hôn lên khóe mắt của cậu "Ngoan cục cưng, anh đi tắm rửa, đi ngủ trước đi."
Tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm truyền ra, Lâm Nguyên dụi mắt từ trên giường ngồi dậy.
Nhiệt độ điều hòa quá cao, mồ hôi mẹ vừa mồ hôi con thi nhau toát ra khiến bộ đồ ngủ nhớp nháp, không thế nào thoải mái được.
Buồn ngủ ngáp một cái, Lâm Nguyên cúi đầu đá dép bông trên mặt đất đi chân trần đứng trên thảm.
Viêm Đình bước ra khỏi phòng tắm và nhìn thấy đứa nhỏ đang ngồi trên chiếc bàn cao , nơi thường đặt bộ ấm trà vạt áo ngủ nhấc lên lộ ra cái bụng tuyết trắng , đối diện cửa sổ rộng mở .
"Đừng để bụng bị gió lạnh thổi vào, em sẽ bị cảm lạnh." Viêm Đình hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của cơ thể mình, não bộ đến trước sinh lý giống như một ông bố già cằn nhằn, nhanh chóng bước tới đóng cửa sổ.
Lâm Nguyên nhếch miệng, miễn cưỡng bỏ xuống quần áo che bụng, không vui lắm.
"Con trai anh nói nó muốn hứng gió, nếu em không vừa ý, nó sẽ đá." Lâm Nguyên cực kỳ điêu luyện trong việc ném nồi , đứa trẻ còn chưa chào đời đã giúp người ba không đáng tin cậy ném vài bao tải chuyện xấu.
Viêm Đình sờ bụng qua quần áo "Anh sẽ dạy cho con một bài học."
Mới vừa nói xong, ngực đã bị đạp một cái.
Đôi chân trắng nõn của Lâm Nguyên ở trên khuôn ngực rắn chắc của hắn, màu da hiển nhiên khác hẳn, bức tranh vừa dụ hoặc vừa ái muội.
Đôi mắt của người đàn ông dần dần trở nên sâu hơn, tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, giọng nói khàn khàn: "Bé con."
Lâm Nguyên không chút sợ hãi, bất cẩn nghiêng chân còn lại nhưng giọng nói nhẹ nhàng giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu "Bác sĩ nói, đừng làm loại chuyện đó quá thường xuyên, nếu không sẽ làm tổn thương đứa trẻ.

"
Nhiệt tình vẫn còn nóng hổi vừa rồi trong phút chốc đã tắt lịm đi, trong lòng Viêm Đình lành lạnh, vẻ mặt u ám "Bé con, trêu đùa anh có vui không?"
"Thật là vui." Lâm Nguyên nhếch miệng cười nhìn hắn, hàm răng trắng sứ lộ ra gần hết, từng chiếc đều tăm tắp, xinh đẹp.
Viêm Đình hoàn toàn không ủy khuất chính mình, nghiêng người giống như lưu manh mà cưỡng hôn môi, tay cũng không nhàn rỗi, ăn no một nửa.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Nguyên ngây ngốc nghĩ rằng người có thể lực mạnh mẽ như Viêm Đình sẽ không thể ngăn cản, người chịu thiệt thòi cuối cùng lại là mình.
Da đùi cậu xưng lên và đau.

Sau khi bôi thuốc mỡ làm mát, nó đã tốt hơn nhiều.
Ngày hôm sau là thứ bảy không có tiết học.
Lâm Nguyên ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh dậy, đã ăn no căng bụng việc đầu tiên làm là đề nghị ngủ phòng riêng với Viêm Đình cho đến khi đứa bé chào đời.
Làm sao Viêm Đình có thể đồng ý, hắn đang ở trong tình trạng đói khát.

Hai người nằm chung giường, vẫn có thể nghĩ ra cách để lợi dụng.

Một khi đã tách giường ra thì sẽ không còn cơ hội ôm nhau mà ngủ.
Lâm Nguyên ôm gối đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng bị Viêm Đình ngăn lại.

Người đàn ông luôn lầm lì, ưu tú và lạnh lùng lại nổi lên bản tính như một kẻ lưu manh.

Dáng người cao lớn đẹp trai chặn hết cửa không cho cậu ra ngoài.
"Anh không đồng ý phân phòng ngủ." Viêm Đình từ chối đề nghị một cách tàn nhẫn.
Lâm Nguyên nâng mí mắt, tức giận bay tới một con mắt hình viên đạn "Anh có thể khống chế chính mình không ?"
Viêm Đình lý không hợp lý và mạnh mẽ "Anh không thể."
"A." Lâm Nguyên trào phúng mà cười lạnh một tiếng, cảm thấy này lão nam nhân quá không biết xấu hổ.
Cường ngạnh không được, thì Viêm Đình tính toán tới kế mềm dẻo.

Ở chung thời gian dài như vậy , không ai so với hắn hiểu đứa nhỏ nhà mình hơn.
Căng mặt dữ tợn miệng nói lời hung dữ nhưng kỳ thật là người dễ dàng mềm lòng nhất .
Viêm Đình quyết định áp dụng chính sách vòng vo, nói với một giọng ấm áp: "Bé ơi, giường trong phòng ngủ của khách rất nhỏ và đệm rất cứng.

Đã không có ai ngủ trong một thời gian dài, vì vậy nó không đủ ấm.

Em mà ngủ không thoải mái, đứa trẻ trong bụng cũng có thể quấy rối.

"
Lâm Nguyên cái gì cũng có thể không chú ý, nhưng rất để ý bảo bảo trong bụng.

Cậu luôn cẩn thận và thận trọng khi nói đến những việc liên quan đến con, không chấp nhận được một chút qua loa.
Hắn nghĩ rằng câu nói đó sẽ xua tan ý nghĩ chia phòng của cậu.

Nhìn thấy đứa nhỏ đang bối rối trong im lặng, Viêm Đình đang định vẫy biểu ngữ chiến thắng thì bất ngờ bị một chiếc gối nhét vào tay.
Lâm Nguyên vui vẻ lộ ra hai cái răng hổ nhỏ, thanh âm rõ ràng "Đúng vậy, em suy xét lại rồi anh đi phòng khách ngủ đi, còn em ngủ phòng ngủ chính."
Đang ôm gối ngơ ngác, Viêm Đình bị bảo bối nhà mình đẩy ra khỏi cửa không thương tiếc.
Vào ban đêm, Viêm Đình cố gắng vào phòng ngủ chính, nhưng phát hiện ra rằng cửa đã bị khóa từ bên trong.

Ngày đầu tiên tách giường, Viêm Đình không hề chợp mắt cả đêm trằn trọc, đến rạng sáng mới mở mắt ra.

Đến công ty với hai quầng thâm mắt, khiến các thư ký giật mình và xì xào không biết có phải công ty sắp đóng cửa hay không mà khiến chủ tịch lo lắng.

Lâm Nguyên thực ra cũng không ngủ ngon, cậu có thói quen ngủ nướng hôm nay lại thức dậy vào sáng sớm, lúc sau lăn qua lộn lại rốt cuộc ngủ không được.
Cậu bực bội ôm gối đi vào phòng ngủ của khách để tìm Viêm Đình, chỉ thấy trên giường trống không, không có ai ở đó.
Lâm Nguyên lẩm bẩm trở về phòng ngủ chính.
Sau đó mới phát hiện ngay cả ngủ trưa mình cũng ngủ không an ổn, ở trên giường lăn từ đầu đến cuối.

Rõ ràng mí mắt nặng trĩu, thân thể cũng mệt mỏi nhưng nhắm mắt lại một lúc sau lại ngủ không được.
Trong thời gian mang thai, tâm trạng không ổn định còn vì thiếu ngủ, nên tâm trạng của Lâm Nguyên trở nên cáu kỉnh bằng mắt thường cũng nhìn ra.
Cậu đẩy chăn bông trên giường thành một quả bóng, ủ rũ đứng dậy khỏi giường, cau mày đi tới giỏ đựng quần áo trong phòng tắm xem qua bộ quần áo mà Viêm Đình đã mặc.
Nhưng giỏ quần áo trống rỗng, không có gì cả quần áo đã đem đi giặt.
Trong tủ treo mấy dãy áo sơ mi đã giặt sạch, Lâm Nguyên ngửi từng cái một đều là mùi bột giặt mới tinh, không có mùi của Viêm Đình.
Cậu không vui mà dùng sức đóng cửa tủ lại .
Thành phố A mùa đông năm nay cực kỳ lạnh, kể từ trận tuyết đầu tiên thỉnh thoảng lại có những bông tuyết rơi.
Lâm Nguyên mặc một chiếc áo len dày và áo khoác ngoài, quấn mình thành một chú chim cánh cụt nhỏ vụng về xuất hiện ở sảnh tầng một của công ty.
Quầy lễ tân nhìn thấy tài xế của chủ tịch phía sau, liền tò mò suy đoán thân phận của thiếu niên nên quên ngăn cản.
Có tài xế ở đó, Lâm Nguyên đi đến tận tầng nơi đặt văn phòng của Viêm Đình.
Các thư ký không có ở đó, như thể họ đã đi họp.
Lâm Nguyên đẩy cánh cửa đang đóng lại, thò đầu nhìn vào trong.

Văn phòng trống không và Viêm Đình cũng không có ở đó.
Cậu từ từ tiến vào, nắm lấy áo khoác Viêm Đình hôm nay mặc đi ra ngoài đang đặt trên ghế, quấn lấy người nhanh chóng ngủ quên trên sô pha.
Khi tỉnh dậy, Lâm Nguyên phát hiện mình đã bị chuyển từ ghế sô pha vào một vòng tay ấm áp.
Viêm Đình ôm cậu bằng một tay và lật các tài liệu với tay kia.
Lười biếng duỗi người, Lâm Nguyên cũng không biết cọng dây thần kinh nào đáp sai vị trí, đột nhiên ôm lấy cổ nam nhân hôn lên.
Trước khi Viêm Đình kịp hành động, đã bị hôn mặt đầy nước miếng , còn cậu nhóc dễ thương vẫn còn nhớp nháp đang cọ nhẹ vào vai hắn.
"Muốn play văn phòng sao ?" Giọng nói ấm áp mềm mại đến nao lòng.
Khả năng tự chủ mạnh mẽ bình thường của Viêm Đình gần như bằng không trước mặt cậu.

Dục vọng thầm kín dâng trào trong mắt, ném tài liệu trong tay trực tiếp đặt người lên sô pha, vươn tay cởi quần ngoài.
Chiếc quần dài màu đen bên ngoài bị lột ra, lộ ra một chiếc quần dài màu đỏ tươi dày cộm bên trong.

Màu sắc tươi tắn, chói lóa và có vẻ gì đó thời trang mang hương vị mộc mạc.
Viêm Đình: "......"
Lâm Nguyên: "......"


Bình luận

Truyện đang đọc