SAU KHI MANG THAI, TÔI LY HÔN ẢNH ĐẾ

Liên tục một tháng trời, Ngôn Án đều giống như hôm đó, không cho Kỳ Duyên cơ hội tiếp xúc.


Ví dụ như có việc gì thì gọi điện. Hắn nói gặp thì bảo mình đang bận nghiên cứu chương trình học diễn xuất, bận luyện múa, không có thời gian. Cần gặp lắm thì để mai đến công ty học rồi bàn tiếp.


Sau khi kết thúc huấn luyện ở công ty thì cô lập tức đi về. Sợ chậm chân, Kỳ Duyên gọi đến muốn hẹn cô ăn cơm, thuận đường đưa về nhà.


Ngôn Án không sợ hắn mời ăn cơm, chỉ sợ hắn nói muốn đưa về nhà.


Hơn nữa để tránh tình huống bất ngờ, không lâu sau Ngôn Án cũng bỏ ra mấy ngàn mua di động cho bọn nhỏ.


Như thế, về nhà sớm hay muộn cũng có thể thông báo. Có người tới cũng có thể thông báo.


Trước đó vì tiết kiệm chút tiền nên không nỡ mua. Nhưng hiện giờ ngẫm lại, tiết kiệm mấy ngàn vẫn chẳng có liền được một ngàn vạn. Suy cho cùng, tiền vẫn phải kiếm mới có thêm chứ không thể dựa vào tiết kiệm.


Cứ như vậy, cơ hội tiếp xúc giữa cô và Kỳ Duyên lập tức giảm xuống.


Dường như Kỳ Duyên cũng rất bận, thường phải xuất ngoại công tác, hơn nửa tháng đều không thấy bóng dáng.


Ngôn Án cũng được thanh nhàn, phải đi học chăm chỉ, luyện múa chăm chỉ.


Còn năm người Lưu Tử Đồng và những nghệ sĩ cố tình giữ khoảng cách với cô, cô căn bản chẳng để trong lòng.


Một tháng trôi qua, tuy đám người Lưu Tử Đồng vẫn cố tình không để ý đến cô nhưng thái độ của những nghệ sĩ khác với Ngôn Án lại có thay đổi.


Dù sao Ngôn Án chẳng gây thị phi, đi học đúng giờ, không đến muộn. Ngoài những lúc thỉnh thoảng lơ mơ ngủ gật thì hầu như đều rất nghiêm túc.


Chẳng qua là vừa tan học sẽ luôn là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp, nháy mắt biến mất.


Mấy ngày như vậy liền có một nghệ sĩ nhỏ tuổi không nhịn được mà hỏi cô: "Sao mỗi ngày chị đều đi vội như vậy?"


Ngôn Án đáp: "Bắt cho kịp tàu điện ngầm."


Đối phương phụt một cái bật cười, ngồi xuống bên cạnh cô.


Sau đó, dần dà, Ngôn Án cũng làm quen với mọi người. Đi đường cũng có người chào hỏi, ăn cơm cũng có người ngồi cùng.


Thậm chí còn có người mời cô tham gia tiệc tối nhưng đều bị Ngôn Án từ chối toàn bộ.


Thời gian cứ tiếp nối những chi tiết vụn vặt trong sinh hoạt, rất nhanh, một tháng trôi qua, đã tới ngày khởi quay.


Bộ phim "Quyền chi vũ" đại khái là chuyện tình cảm giữa nam chính là một người sống ở quán bar, thỉnh thoảng đấu quyền anh ngầm kiếm thêm thu nhập và một cô gái vũ công ballet được người mẹ đơn thân bảo bọc.


Ngày khai máy là một ngày hoàng đạo. Những chuyện này Lục Đông Dương để ý rất kỹ, làm tuần tự mọi thứ. Chờ đến khi xong nghi thức khai máy thì cả một buổi sáng cũng qua.


Buổi chiều mới bắt đầu chính thức quay.


Mở đầu là suất diễn của Kỳ Duyên trên sàn đấu quyền anh.


Buổi chiều Ngôn Án không có suất diễn, cũng không có chuyện gì khác, liền đi theo tổ quay phim, thuận tiện quan sát quá trình quay phim một chút.


Tuy rằng đã học khoá diễn xuất suốt một tháng nhưng rốt cuộc cô cũng không có bất luận kinh nghiệm thực chiến nào.


Trên võ đài quyền anh trong nhà, Kỳ Duyên được mọi người vây ở giữa.


Dáng vóc hắn rất cao, trong đám đông là hạc giữa bầy gà. Ngôn Án liếc mắt một cái đã nhìn thấy.


Sáng nay nghe Dương Thân nói tối qua quá nửa đêm Kỳ Duyên mới về nước. Tính ra, hai người đã không gặp nhau nửa tháng rồi.


Nửa tháng không gặp, dường như hắn gầy đi một chút.


Lúc Ngôn Án còn đang thầm nói trong lòng, trong tầm mắt của cô, đôi tay hoàn mỹ của Kỳ Duyên bắt đầu cởi từng nút áo.


Hắn hơi cúi đầu, đang nghe đạo diễn Lục Đông Dương nói. Động tác tháo cúc có vẻ tuỳ ý, như là mưa xuân thoáng qua, từng cánh hoa theo làn gió đáp xuống mặt sông, ưu nhã, cảnh đẹp ý vui.


Kỳ Duyên tiện tay cầm áo đưa cho nhân viên công tác bên cạnh. Nhân viên vội nhận lấy.


Sau đó trong lúc mọi người còn đang vây quanh, hắn đi lên võ đài.


Vì muốn dựng lên bầu không khí trận đấu ngầm, ánh đèn trong kho tối tăm, u ám, bao phủ Kỳ Duyên trong đó. Dáng người không chút khuyết điểm, hấp dẫn ánh mắt mọi người.


Mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì có thịt.


Mắt cô ngưng lại, hô hấp chợt cứng, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.


Ngôn Án hoảng loạn dời mắt đi, cúi đầu nhìn mũi chân mình.


Dáng người của hắn, ba năm trước đã không chê vào đâu được. Điểm này, Ngôn Án rõ hơn bất cứ ai. Dù sao cô cũng đã cảm nhận không khoảng cách.


Nhưng sau ba năm, dáng người của Kỳ Duyên vậy mà so với ba năm trước dường như còn tốt hơn vài phần.


Tục ngữ nói rất đúng, cỏ tốt không ăn ngựa quay đầu (câu đúng là ngựa tốt không ăn hồi đầu thảo).


Nhưng mà, trong nháy mắt này, gốc cỏ đồng tiền cô đây đối với ngựa quay đầu vẫn có chút... động tâm.


Ý niệm này vừa xuất hiện, mặt Ngôn Án càng đỏ hơn.


Cô vội giật giật tóc mình, khiến mình tỉnh táo lại một chút.


Nhớ kỹ, cỏ tốt không ăn ngựa quay đầu, nhớ kỹ!


Trong lòng Ngôn Án lặp lại mấy lần, còn nói với bản thân, hiện giờ cô đã có con, làm việc phải ổn trọng! Ổn trọng!


Ngôn Án ổn trọng cầm chai nước khoáng dưới đất lên, mở ra uống một ngụm, đầu óc liền tỉnh táo hơn nhiều.


Sau đó cô lại lần nữa phóng tầm mắt lên sàn đấu.


Cảnh đẹp như thế, không xem là uổng phí.


Diễn viên và đội quay phim, đội ánh sáng đều đã chuẩn bị xong, một tiếng "action!" vang lên, chính thức bắt đầu ghi hình.


Mới vừa rồi Kỳ Duyên vẻ mặt đạm nhiên, phảng phất như còn đang ngồi thuyền mộc phiêu đãng trên hồ đỉnh núi, giờ đã lập tức thay đổi.


Lúc này hắn không còn là Kỳ Duyên nữa mà là tên côn đồ sống về đêm ở nơi xa hoa truỵ lạc trong phim. Hắn chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, cha không thương mẹ không yêu, đánh nhau từ nhỏ, dựa vào một thân quyền cước đánh đấm mà kiếm ăn. Có hắn trấn thủ, không ai dám gây sự.


Bên cạnh luôn có cả nhóm đàn em, hút thuốc, uống rượu, ăn chơi đàng điếm, phô trương tuỳ ý. Sống chẳng ra sao, bạn gái thay như thay áo. Thiếu tiền thì đi đấu quyền anh, kiếm thêm thu nhập.


Trên sàn đấu quyền anh, hắn chưa từng sợ hãi điều gì.


Ánh mắt nhìn đối thủ mang theo khiêu khích trần trụi. Khoé môi cười tà, ngoắc ngoắc ngón tay, cực kỳ khinh miệt: "Tới đây, ông mày nhường cho một chút này!"


Đối thủ bị chọc điên, gào lên tiến đến phía hắn.


Hắn chẳng thèm né tránh, trực tiếp dùng quyền cứng đối cứng.


Ánh mắt tàn nhẫn, nụ cười tà khí, nắm đấm thẳng tiến không lùi, dáng người gầy nhưng đường cong rắn chắc, phảng phất như một con sư tử bễ nghễ.


Không đến mấy hiệp, đối thủ bị quật ngã. Hắn không những không dừng tay mà sau khi trọng tài tuyên bố thắng thua xong còn ra tay mạnh hơn, hận không thể đánh đối phương đến tàn phế, không thể gượng dậy nổi nữa.


Hắn trước nay làm việc đều như vậy, không lưu tình, cũng không suy xét đến hậu quả.


Đối thủ bị đánh đến mức miệng phun đầy máu, hơi thở thoi thóp.


Mấy tay đấm giữ trật tự phải xông lên đài, ngăn người lại, vội kéo đấu thủ trên mặt đất rời đi, lúc này mới dừng được.


Hắn cười nhạo một tiếng, đẩy những người đó ra, hai nắm tay còn tàn lưu mùi tanh, nhìn một vòng xung quanh.


Phía sau đạo diễn, Ngôn Án trùng hợp chạm phải ánh mắt hắn nhìn đến, vô thức rụt người lại.


Cô biết đây chẳng qua chỉ là đóng phim thôi, nắm đấm của Kỳ Duyên nhìn thì tàn nhẫn nhưng thật ra lúc gần chạm vào đối thủ thì lực đã tan hết.


Nhưng vẫn khiến người nhìn sợ hãi, nổi đầy da gà.


Ngôn Án không biết người khác nghĩ thế nào nhưng cô luôn có một loại cảm giác rằng nếu Kỳ Duyên thực sự đánh tiếp, e là diễn viên đóng đấu thủ kia sẽ nhận kết quả thảm thiết lắm.


Suất diễn này quay xong thì trời bên ngoài cũng tối hẳn.


......


Hôm nay là ngày khởi động máy, buổi tối không sắp xếp suất diễn nào mà cả đoàn phim sẽ cùng ăn một bữa cơm, chúc mừng ngày khai máy.


Nhân viên công tác đang thu dọn đồ, Ngôn Án cầm bút ký của mình, ngồi một góc trong kho, nhìn lại nội dung trên sổ, ghi lại lĩnh ngộ kỹ xảo đóng phim của Kỳ Duyên lúc chiều.


Giáo viên dạy diễn xuất cũng có giảng về kiến thức này, cô có ghi chép lại. Hơn nữa, giáo viên cũng bắt chước nhưng không ghi nhớ được sâu như lúc đến tận nơi lĩnh ngộ.


"Sao còn ngồi ở đây?" Giọng nói quen thuộc đến gần, người cũng dừng trước mặt cô.


Ngôn Án ngẩng đầu nhìn lại.


Kỳ Duyên vốn rất cao, hiện tại cô ngồi nên nhìn lên lại càng thấy cao.


Ánh đèn chiếu trên đỉnh đầu hắn xuống, khiến mái tóc đen của hắn phủ thêm một tầng sáng vàng.


Kết thúc ghi hình, hắn lại mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhưng mà cúc áo chưa cài hết, đường cong hoàn mỹ ở ngay trước mắt cô.


Ngôn Án vèo một cái cầm bút ký đang để mở trên đùi, che lên mặt mình.


Huhuhu đừng đến dụ dỗ cô. Hiện tại cô không còn là cỏ đồng tiền dễ bị dụ dỗ nữa đâu. Cô đã có con rồi.......


Trong lúc lòng cô rơi đầy lệ, tiếng cười khẽ của Kỳ Duyên vẫn rõ ràng như vậy.


Rõ ràng xung quanh rất ồn ào nhưng tiếng cười của hắn lại không lẫn vào đó, bật hẳn ra ngoài những tiếng ồn.


Kỳ Duyên thong thả cài cúc áo, co chân phải ngồi xổm xuống trước mặt Ngôn Án.


Khoảng cách gần lại, hơi thở đàn ông lan tràn bên đầu mũi. Hắn cài xong chiếc cúc cuối cùng, giơ tay nhấc cuốn sổ che trước mặt cô ra.


Ngôn Án nắm lấy thật chặt, đầu ngón tay cũng trắng bệnh, không chịu buông.


Có trời mới biết hiện tại mặt cô còn đỏ hơn cả hoa đỗ quyên, căn bản không thể nhìn.


Vì sao một cái cây xanh như cô, sau khi hoá hình người lại biết đỏ mặt chứ! Không phải cô chỉ nên biết xanh mặt thôi sao?!


Đầu ngón tay Kỳ Duyên ngừng lại, tăng thêm lực, nhẹ nhàng cướp được cuốn sổ của Ngôn Án vào tay.


Hắn tuỳ ý lướt qua. Chữ viết chỉnh tề, mượt mà, chứng minh cô đi học rất nghiêm túc.


Kỳ Duyên bộp một tiếp gấp lại cuốn sổ, sau đó dừng mắt trên mặt cô.


Khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt chớp chớp, có chút tránh né.


Cô giơ tay, muốn lấy lại bút ký của mình, nhỏ giọng nói: "Trả lại cho tôi!"


Kỳ Duyên giơ cuốn sổ lên cao, lúc cô rướn người muốn lấy lại thì cúi đầu trần thuật lại một sự thật bên tai cô: "Em đỏ mặt."


Ngôn Án ngừng động tác, sau đó thẹn quá hoá giận đứng lên, giật lấy cuốn sổ trên tay hắn, ôm vào trong lòng muốn đi ngay.


Kỳ Duyên kéo góc áo của cô, dễ dàng kéo được cô quay lại, nghiêm mặt nói: "Đừng đi lung tung, lát nữa cùng tôi đến nhà hàng."


Tiệc khai máy hôm nay tất cả diễn viên và nhân viên quan trọng đều đi. Cô thân là nữ chính chắc chắn cũng phải đi.


Ngôn Án dùng mu bàn tay vỗ lên khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của mình, gật đầu à một tiếng: "Biết rồi."


Kỳ Duyên buông cô ra, hơi mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất chỉ như đang trần thuật một chuyện ngoài lề: "Còn nữa, sao em càng ngày càng hay ngại ngùng? Năm đó không phải em luôn bắt đầu sao? Sao bây giờ, chỉ nhìn một cái cũng ——"


Ngôn Án cầm sổ lên đánh hắn, cả giận nói: "Anh đừng có nói bậy! Tôi nào có?!"


Hắn lùi lại một bước, tránh khỏi cuốn sổ, ý tứ sâu xa nhìn cô một cái: "Tự em ngẫm lại xem."


Nói xong thì rời đi.


Tiệc khai máy chọn một nhà hàng Trung Quốc bên sông.


Ngôn Án là nữ chính, phải cùng ngồi ở bàn chính với Kỳ Duyên.


Tính Kỳ Duyên không thích náo nhiệt nhưng Ngôn Án lại rất thích ồn ào. Chẳng qua là giới hạn trong vòng người thân quen. Ở đây thì cô cũng phải ngoan ngoãn ngồi ăn đàng hoàng lại.


Trong đoàn phim cũng không thiếu mấy người thích hoạt náo. Những người này bắt đầu trêu chọc, gây cười, bầu không khí bữa tiệc không lâu sau cũng náo nhiệt lên. Mọi người nói cười, nghĩ đến tương lai triển vọng của bộ phim sau này, rồi bắt đầu uống rượu.


Rượu, luôn là thứ khó tránh trên bàn cơm.


Ngay cả Kỳ Duyên cũng sẽ uống mấy chén với Lục Đông Dương. Hắn không phải ca sĩ, không cần bảo vệ giọng, tửu lượng cũng không tồi.


Thấy hắn và đạo diễn uống mấy chén, phó đạo diễn và đội quay phim cũng do dự một chút rồi chủ động đến kính rượu hắn.


Không phải mời rượu mang tính đùa vui mà là tôn kính, lễ phép.


Kỳ Duyên không từ chối. Sau khi uống xong mấy ly thì người kính rượu cũng đi.


Hắn rót cho mình một ly đầy, nhìn về phía Ngôn Án đang ngồi bên cạnh.


Ngôn Án là nghệ sĩ của văn phòng hắn, bây giờ còn đang ngồi bên cạnh hắn, không ai dám rót rượu cho cô.


Kỳ Duyên cầm lấy chén rượu, lắc lắc rượu bên trong.


Sau khi kết hôn một thời gian, hình như Ngôn Án cũng từng uống rượu, nhưng không nhiều lắm, chỉ một hai ly, chưa say cũng không có phản ứng gì khác.


Nhưng nếu uống say thì sao?


Cô tránh hắn cũng phải một tháng rồi thì phải?


Mắt hắn hơi loé lên, trong lòng cũng ra quyết định, quay đầu lại nói: "Ngôn Án, hai người chúng ta uống một ly đi."


Đôi đũa của Ngôn Án đang gắp đồ ăn chợt ngừng lại, con tôm rớt xuống, cô mờ mịt vô tội hỏi: "Hả?"


Kỳ Duyên đưa tay ra cầm lấy bình rượu, rót cho Ngôn Án một ly: "Cạn ly mừng chúng ta gặp lại, chúc mừng hợp tác vui vẻ."


Ngôn Án nhìn ly rượu, rút đôi đũa lại do dự một chút.


Uống rượu cũng không phải không được. Cũng không phải cô chưa từng uống. Còn rất thích là đằng khác.


Chỉ là, uống nhiều quá, cô sẽ say, thần trí không rõ, lộ ra bản thể.


Một năm nọ, Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc khoảng một tuổi rưỡi, cô uống rượu Lương Bạch Vũ gửi tới, đối ẩm với trăng, bất cẩn uống quá chén.


Cô không nhớ rõ cuối cùng xảy ra chuyện gì, nhưng hôm sau tỉnh lại, hai đứa bé không dám lại gần cô, trong mắt còn có chút sợ hãi.


Sau khi mất bao công sức kiên nhẫn, hai đứa bé mới dám kể lại, nói cô uống say rồi rất đáng sợ, còn lộ ra bản thể.


Đáng sợ như thế nào thì hai đứa không hình dung nổi. Nhưng Ngôn Án tra trên mạng mấy video say rượu, thấy những người điên điên khùng khùng trong ấy xong cũng đoán được đại khái.


Về sau đến tận bây giờ cô cũng định sẵn cho mình không được uống quá ba ly rượu.


Mà hiện tại cũng chỉ có một ly thôi, không sao cả.


Lý do hắn nói cũng đường hoàng, từ chối cũng không ổn lắm.


Ngôn Án buông đũa xuống, nhận lấy ly, cụng nhẹ với Kỳ Duyên, ngửa đầu uống một ngụm cạn chén.


Quả nhiên, đoàn phim có điều kiện

Bình luận

Truyện đang đọc