SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TA TRÊU CHỌC CHỒNG CŨ


Cẩu Thận ba tháng tuổi, là cún con Golden Retriever, rất gầy và cũng thật gần gũi người khác, không thường đeo dây xích, được Nhan Nặc cho ở ghế sau chơi một mình, cắn một con thú bông Pikachu.
Tòng Húc nhìn thấy bé Golden Retriever ở dưới tầng bệnh viện, cảm giác kiếp sống nằm viện nhàm chán của mình cuối cùng cũng có chút thú vị, anh mở cửa xe, nâng hai chân trước của cún con, ôm ra ngoài.
Nhìn xuống, là bé đực nha.
Ôm vào khuỷu tay xoa xoa đầu, gãi gãi long.
Lục Thận Phi đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lành lạnh.
Anh không chú ý đến cún con, mà là chiếc xe Nhan Nặc lái, biển số thành phố A, xe lớn, 911.
Cũng có nghi ngờ giống Phí Bằng Trình, một tên học sinh vừa tốt nghiệp dựa vào cái gì có thể ở trong biệt thự lớn.

Giờ phút này cũng vậy, Nhan Nặc dựa vào cái gì có thể lái 911, bởi vì đây là xe Tòng Húc.
Nhan Nặc lái xe của Tòng Húc.
Lục Thận Phi nhìn qua chiếc xe, thu hồi ánh mắt.
Mới vừa thu hồi, Tòng Húc đang ôm cún con nhìn qua, vừa vuốt ve cún con vừa cười: "Tại sao lại gọi là Cẩu Thận, có phải ngày đó em và anh cãi nhau không? Tức giận tới mức đặt cái tên này cho cún con."
Lục Thận Phi vươn tay, không nói gì, vuốt ve đầu cún con hai lần.

Nhưng thật ra cún con còn gần gũi anh, duỗi cổ ngửi ngửi anh, lại muốn cắn cắn tay anh.
Nhan Nặc ở bên cạnh nhìn trợn trắng mắt trong lòng, thầm nghĩ Cẩu Thận đúng là chó, ăn cây táo, rào cây sung, thấy ai cũng thân.
Kết quả lại nghe Lục Thận Phi nói: "Không phải tức giận, là em nhớ anh, nên tên cún con đặt theo tên anh."
Nhan Nặc: "?" Còn mặt mũi không?
Tòng Húc cười: "Anh thôi đi."
Cún con không thể ôm vào bệnh viện, Tòng Húc ở bên cạnh xe xoa xoa rồi ôm cún con, tùy tiện tán gẫu hỏi: "Anh mua à? Một con nhỏ như vậy."
Lục Thận Phi không trả lời, Nhan Nặc cũng không hé răng.
Tòng Húc nhìn về phía Lục Thận Phi.
Nhan Nặc: Để xem anh ta còn có thể chém gió như thế nào.
Kết quả Lục Thận Phi hất hất cằm, ý bảo nhìn hướng Nhan Nặc: "Anh lấy từ chỗ cậu ta."
Tòng Húc cũng nhìn về phía Nhan Nặc.
Nhan Nặc: "......"
Nhan Nặc chỉ có thể nói nói: "Em lấy từ một người bạn."
Tòng Húc gật đầu: "Đã tiêm hết vắc-xin phòng bệnh chưa?"
Nhan Nặc: "Tiêm rồi."
Tòng Húc hỏi: "Nhỏ như vậy có thể ăn thức ăn cho chó không?"
Nhan Nặc còn chưa mở miệng, Lục Thận Phi: "Lúc cai sữa ăn chút bánh sữa, thức ăn cho chó cũng có thể ăn, bỏ thêm chút nước."

Vừa nói vừa sờ cũn con, bị cún con cắn tay nhè nhẹ, hàm răng đều đã mọc hết, còn sắc bén, Lục Thận Phi: "Hiện tại có thể trực tiếp ăn thức ăn cho chó."
Nhan Nặc yên lặng nhìn, bái phục, thầm nghĩ Cẩu Thận quả nhiên là chó.
Tòng Húc lại hỏi: "Nuôi ở đâu? Nhỏ như vậy chắc chưa biết nơi để tiểu tiện nhỉ?"
Nhan Nặc không hé răng, liếc Lục Thận Phi: Nói, anh nói đi.

Xem anh có thể nói được bao nhiêu.
Lục Thận Phi im lặng một lát, rút tay từ miệng cún con, chậm rãi nói: "Có sân."
Tòng Húc vẫn luôn cho rằng bọn họ còn ở phòng kết hôn trong nội thành, nghe vậy cảm thấy kỳ lạ: "Chúng ta chuyển nhà?"
Không phải "Chúng ta", là cậu, là mình Tòng Húc.
Một mình ở căn biệt thự ở vùng ngoại ô, phía trước và phía sau đều có sân rất lớn.
Năm đó lúc Tòng Húc khăng khăng ra ở riêng, cho rằng không ai biết cậu dọn đi đâu.

Thật ra Lục Thận Phi đã sớm biết, lặng lẽ tới đó vài lần, dừng xe ở bên ngoài sân, cách bức tường, không nhìn thấy người, chỉ có thể thấy cây xanh bò trên tường.
Lục Thận Phi che giấu: "Ừm, thành phố ồn ào quá."
Tòng Húc: "Dọn đến vùng ngoại thành à."
Lục Thận Phi: "Ừm."
Nhan Nặc đáy lòng kinh ngạc, trước kia không phải Tòng Húc nói Lục Thận Phi không biết anh ở đâu sao? Thế mà anh ta biết?
Tòng Húc lại nói sang chuyện khác, hỏi Nhan Nặc: "Hôm nay cậu phải đi à, cún con có thể không làm phiền cậu, đưa đến chỗ ba mẹ tôi đi."
Nhan Nặc: Ông chủ, chó của anh, nuôi đến lớn như vậy đều là do em xúc phân.
Nhan Nặc: "Em không đi."
Tòng Húc ngẩng đầu: "?"
Nhan Nặc: "Em chờ anh xuất viện, cùng quay lại thành phố A."
Tòng Húc nhìn nhìn Nhan Nặc, vậy à......!Gật đầu: "Được rồi." Dù sao cũng chỉ còn mấy ngày, sắp xuất viện rồi.
Lại nói: "Vậy mấy ngày nay cậu ở khách sạn, cún con để ở chỗ ba mẹ anh đi."
Nhan Nặc đến gần, tiếp nhận cún con: "Em sẽ mang qua đó." Nói xong để cún ngồi trở lại ghế sau.
Tòng Húc đứng ở bên xe, lắc lắc cánh tay, nói với Lục Thận Phi: "Cũng tốt, nuôi một thú cưng nhỏ giải buồn chán."
Lục Thận Phi: "Ừm."
Nhan Nặc đột nhiên quay đầu: "Cũng không phải chỉ có một con này."
Tòng Húc: "?"
Nhan Nặc đứng ở cạnh cửa, tạm thời không quản cún con, xoay người, đếm lại: "Anh còn nuôi chim, rùa đen, cá, hamster, còn mua mấy con tằm ở chợ bán thức ăn, mỗi ngày cho ăn lá."
Tòng Húc: "......" A?

Lục Thận Phi nhìn Nhan Nặc, đây là cậu hứa hẹn sẽ không nói cái gì?
Anh kép Tòng Húc ra xa vài bước, đối mặt với Nhan Nặc, tay vịn lên cửa xe, ánh mắt cảnh cáobình tĩnh nói: "Được chưa?"
Nhan Nặc giữ chặt cửa xe, đối diện: "Được rồi."
Cửa xe đóng lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, Nhan Nặc cười với Tòng Húc: "Em mang cún đi trước."
Tòng Húc: "Biết chỗ ở của ba mẹ anh không?"
Nhan Nặc vòng qua đầu xe: "Biết, anh từng dẫn em tới." Cố ý nói: "Em còn ở đó vài ngày."
Biết địa chỉ là được.
Tòng Húc lui về phía sau, cách xa chiếc xe một chút: "Vậy là tốt rồi."
Lục Thận Phi nhìn chằm chằm xe, khóe môi khẽ nhếch, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Chờ xe lái đi rồi, hai người đi tới thang máy, Tòng Húc cảm khái: "Ba mẹ em cũng nhiệt tình ghê, còn giữ bạn bè ở lại trong nhà."
Lục Thận Phi không có biểu cảm gì, dắt tay Tòng Húc: "Cậu ta ngủ sàn nhà."
Tòng Húc: "......"
Ban đêm, Lỗ Đạt Đạt đến bệnh viện, thấy Phí Bằng Trình, lại thấy Nhan Nặc, suýt chút nữa la lên ——
Một người có mâu thuẫn với cậu ta, một người trong mắt cậu ta là tình nhân đương nhiệm.
Ngược lại Lỗ Đạt Đạt trong mắt Phí Bằng Trình là: Bùn không trát nổi tưởng, không có đầu óc còn muốn kinh doanh.
Lỗ Đạt Đạt trong mắt Nhan Nặc: Kẻ cuồng vay tiền.
Mọi người trong phòng bệnh tề tụ đông đủ, trên mặt thì khác sao, đáy lòng điên cuồng chửi thầm.
Chỉ có Tòng Húc thực tế: Nhiều người như vậy, lại rảnh rỗ, đến đây đánh bài đi.
Sau khi đánh vài ván, đánh không nổi nữa.
Phí Bằng Trình, Lỗ Đạt Đạt liên tục nhận điện thoại, đi ra ngoài nói chuyện công việc.

Nhan Nặc luôn cúi đầu nhìn di động, WeChat, QQ liên tục phát ra tiếng.

Lục Thận Phi không chạm vào di động, dù sao di động của anh vẫn luôn tắt máy, có điều kỹ năng đánh bài quá tốt, hoặc là nghiền áp cả quá trình, hoặc là cho Tòng Húc ăn bài.
Tòng Húc: Không đánh không đánh! Chơi không vui gì cả.
Giải tán bàn bài, Lỗ Đạt Đạt nói có việc, vội vội vàng vàng rời khỏi.
Người mới vừa đi, Phí Bằng Trình ý tứ sâu thẳm: "Lỗ tổng có phải lại muốn người đảm bảo đưa tiền cho cậu ta."
Nhan Nặc biết người đảm bảo là ai, mí mắt bắt đầu giật.
Tòng Húc nghe được, không thể để Phí Bằng Trình chèn ép sau lưng bạn bè như vậy: "Phí tổng, sao anh vẫn còn ở đây?"

Phí Bằng Trình nhanh chóng cười làm lạnh: "Tôi nói là Lục Tổng."
Tòng Húc ra vẻ bừng tỉnh: "Ồ, phải không."
Nhưng lời nói của anh ta cũng không phải hết tổn hại, lại thật sự muốn hỏi: "Không cần bận công việc?"
Phí Bằng Trình: "Này, không phải tôi đang chờ Lục tổng sao."
Nói xong nói sang chuyện khác, nhìn về phía Nhan Nặc cách một chiếc bàn: "Hôm nay thời gian làm việc, cậu không cần đi làm à?"
Từ nãy đến giờ Nhan Nặc vẫn luôn ôm di động, đôi mắt gần như không rời khỏi màn hình.
Mọi người đều cho rằng cậu đang chơi di động, thật ra không phải vậy mà đang làm việc: Tòng Húc có nhiều nhóm độc giả, hằng ngày cần xử lý.

Ông chủ Kiếm Hồng thúc giục cậu đến tìm người, cũng cần báo lại.

Ngay cả khu bình luận dưới tiểu thuyết cũng phải quản lý, biên tập công ty sách báo cũng cần liên lạc, thậm chí còn có kịch truyền thanh, một số yêu cầu bản quyền khai phá chế tác cần liên lạc.
Ai không phải làm việc?
Anh thử làm trợ lý xem?
Nhan Nặc liếc mắt nhìn Phí Bằng Trình, dù sao không phải "phe ta", là "quân địch", trực tiếp mặc kệ anh ta.
Phí Bằng Trình: "......"
Không lâu sau, trong phòng bệnh yên lặng.
Tòng Húc xem tạp chí của cậu, tranh thủ xem hết toàn bộ số tạp chí mẹ cậu đã vơ vét tới trước khi xuất viện.

Nhan Nặc tiếp tục lưới di động.

Phí Bằng Trình đứng cạnh cửa sổ, thấp giọng nói chuyện cong việc với Lục Thận Phi.
Phí Bằng Trình: "Bên kia nói với tôi là đã tìm được người, có điều còn phải chờ, mấy ngày nữa lại báo tin cho tôi."
Phí Bằng Trình: "Hy vọng có thể thuận lợi ký."
Than thở: "Mấy quyển sách trước không có quyển nào ký với chúng ta, đúng là thấy quỷ."
Phí Bằng Trình: "Lần này dù sao cũng muốn đập tiền, chỉ cần chờ bên kia gật đầu."
Nhan Nặc nằm ở sô pha, ánh mắt từ di động nâng lên, yên lặng mà nhìn hai người đàn ông trước cửa sổ.
Phí Bằng Trình rõ ràng không muốn nói chuyện công việc vào lúc này, nhưng không có cách nào, Lục Thận Phi ở đây, chỉ có thể nói ở đây.

Vì thế chỉ nói sơ sơ, không nói cụ thể, dù sao Lục Thận Phi vẫn hiểu.
Phí Bằng Trình: "Nghe nói cậu ta có một quyển cổ đại, âm mưu quyền thế, bản thảo vẫn chưa xuất bản, tôi cũng định lấy đến."
Phí Bằng Trình: "Theo ý của tôi, tốt nhất là bên đó ra một chương, bên tôi quay từng ngày, hoàn thành truyện thì chúng ta cũng quay xong.

Tôi không quan tâm là phim chiếu trên mạng hay phim truyền hình, thừa dịp còn nổi tiếng, nửa năm sau liền phát sóng.

Chiếu xong sẽ bạo*, cốt truyện, nhân vật, diễn viên chỉ cần bạo* là có thể kiếm tiền ổn,." (*bạo: đột nhiên nổi tiếng)
Cổ trang âm mưu quyền thế, bản thảo đầy đủ?

Lục Thận Phi: "Tin tức từ đâu ra?"
Phí Bằng Trình hừ cười, thanh âm ép xuống càng thấp, che miệng nói mấy chữ, gần như không ai có thể nghe được: Ông chủ Kiếm Hồng.
Lục Thận Phi không nói chuyện.
Phí Bằng Trình trưng cầu ý kiến của Lục Thận Phi: "Cảm thấy thế nào?"
Lục Thận Phi nói về chuyện này,, không giống Phí Bằng Trình thích nói một cách khoa trương, luôn xem nhẹ trọng lượng, như tùy tiện nói: "Vậy thì cũng mua quyển này đi, mua trọn gói."
Trọn gói ý là tổng giá trị bản quyền của cả hai quyển, sẽ thấp hơn so với mua riêng.

Nói thẳng ra là muốn tiết kiệm tiền.
Phí Bằng Trình trừng mắt, thấp giọng: "Không thể được đâu? Tiếng tăm và thành tích của cậu ta vẫn tốt mà."
Lục Thận Phi: "Không thử là sao biết."
Nhan Nặc bĩu môi, không thử hả? Các ngươi không phải đã từng thử à?
Một tháng trước, biệt thự vùng ngoại ô ——
Tòng Húc ôm cún vào cửa, Nhan Nặc vội vội vàng vàng tiếp đón: "Anh Tự! Không tốt rồi!"
Tòng Húc ôm cún trong tay, xoay người, lại cầm túi lớn đồ dùng cho cún xách vào cửa: "Chuyện gì không tốt?"
Nhan Nặc: "Vừa rồi Chư Hầu nói với em." Chư Hầu chính là ông chủ Kiếm Hồng, trang web ID của anh ta là Chư Hầu, "Giá bản quyền mà Lộc Chanh báo giá tuần này thấp hơn tuần trước hai triệu." (*hai triệu NDT ~ hơn 7.2 tỷ VND)
Lộc Chanh chính là công ty của Lục Thận Phi.
Tòng Húc đem túi đặt ở huyền quan, còn ôm cún con, thay đổi giày, đi vào trong, sắc mặt như thường: "Chắc là không muốn mua."
Nhan Nặc cũng đi vào trong: "Không phải, em nghe ý của Chư Hầu, bọn họ là cố tình báo giá cao từ đầu, sau đó từ từ hạ xuống, ép anh ra quyết định, nhanh chóng bán."
Giống như chơi cổ phiếu, lúc cao không bán, lúc giá giảm xuống, tâm thái không tốt liền muốn bán.
Tòng Húc thấy nhiều cũng không trách, là thủ đoạn của Lục Thận Phi.
Cậu không vội vã thảo luận vấn đề này với Nhan Nặc, ngồi vào sô pha, ôm cún con lên đùi, xoa xoa long, nắm chân mềm.
Cún con dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn chủ nhân mới.
Tòng Húc nghĩ nghĩ: "Gọi bé là gì đây?"
Nhan Nặc còn đang nói: "Tuần này giảm 2 triệu, sang tuần sau không biết còn giảm bao nhiêu."
Tòng Húc nâng hai chân cún con, nâng cún con lên, quơ quơ: "Gọi bé là Cẩu Thận đi."
Nhan Nặc không để ý tên, trên thế giới này người tên Cẩu Thặng rất nhiều, gọi chó là Cẩu Thặng cũng rất nhiều.
Nhan Nặc duỗi tay xoa xoa cún con, nói thầm: "2 triệu thì mua nhanh đi, còn giảm giá cái gì."
Tòng Húc nhéo nhéo chân cún, móng tay có chút dài, thuận miệng trả lời: "Bởi vì anh ta muốn kiếm tiền."
Nhan Nặc: "Anh ta đã có nhiều tiền như vậy, còn muốn kiếm à."
"Muốn chứ." Tòng Húc chìm vào suy nghĩ.
Dù sao Lục Thận Phi từng liều mạng kiếm tiền như vậy, chình là muốn cho cậu tốt nhất.
Đáng tiếc, những thứ đó cậu đều không cần nữa.
......
Phòng bệnh ——
Tòng Húc lật tạp chí thời trang trong tay, xem bài phỏng vấn của một streamer hàng đầu nào đó, đáy lòng liên tục cảm than: Thật sự có tiền nha, hâm mộ, cậu cũng muốn..


Bình luận

Truyện đang đọc