SAU KHI NGƯỜI CHƠI VÔ HẠN LƯU VỀ HƯU


Sau khi sốt ruột chờ đợi thật lâu, cuối cùng quân cứu viện cũng tới.
Bánh xe cao su ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai, cửa xe vừa mở ra, Lưu Triệu Thừa đã vội vàng lao đến.
Thành viên ban Chiến đấu có cấp bậc càng cao thì năng lực càng mạnh, số lượng cũng càng ít.

Bởi vì thành phố M không lớn nên tiểu đội ban Chiến đấu đóng quân tại đây chỉ có cấp D là cao nhất.
Đội trưởng của tiểu đội này tên là Lâm Thành, một người đàn ông trung niên da ngăm cao lớn, cũng là thành viên cấp C duy nhất trong cả đội.
Lâm Thành vừa bước xuống xe đã va phải Lưu Triệu Thừa đang lao tới.
Lưu Triệu Thừa không hơi đâu lau mồ hôi trên cái đầu hói của mình nữa, ông ta thông báo tình hình như bắn súng liên thanh.
“Cuối cùng các anh cũng đến rồi! Có sáu người của chúng ta đang kẹt bên trong, năm thành viên đội F ban Chiến đấu với một nhân viên phòng Hậu cần chúng tôi.

Ban đầu chúng tôi chỉ nghĩ là du hồn bình thường thôi, nhưng…”
Lâm Thành nhìn về phía Lưu Triệu Thừa chỉ.
Sau khi thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta không khỏi sửng sốt: “Cái gì…!”
Một màn sương xám đen, đục ngầu và dày đặc phủ kín cả khu phòng học.

Giữa màn đêm, bóng dáng tòa nhà vốn đã mờ mịt càng thêm hỗn loạn, nhòe nhoẹt, tựa như có một con thú khổng lồ đang ẩn nấp trong bóng tối, im lặng ngoác cái miệng đỏ lòm, đói khát chờ đợi được giết chóc và lấp đầy bụng.
Lâm Thành bình tĩnh lại, cúi đầu giở bản phân tích chỉ số Lưu Triệu Thừa đưa mình.
Ông ta càng đọc càng ngạc nhiên, mồ hôi túa ra liên tục thấm ướt lưng ông ta.
Máy móc cũng không thể nhận ra họ đang phải đối đầu với kẻ địch thế nào, nó chỉ có thể thể hiện ra cho họ thấy bằng những chỉ số cao chót vót này.
Không cần lại gần quan sát, Lâm Thành vẫn biết chắc rằng những người đã vào trong đó e là hết đường sống rồi.

Lâm Thành bỏ tập tài liệu xuống, hít thật sâu:
“Tôi báo cáo lên trên xem có thể điều động một đội cấp A xuống giải quyết được không, anh phụ trách phong tỏa khu vực xung quanh trường học, sau đó liên hệ với các ban ngành liên quan xem liệu…”
Lâm Thành chưa nói xong hết câu, Lưu Triệu Thừa đã nôn nóng cắt lời:
“Còn người của tôi thì sao?”
Lâm Thành đau xót nói:
“…Tỷ lệ sống thấp lắm, dù là thành viên ban Chiến đấu muốn sống sót trở ra cũng cần có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và vận may cực lớn, nhưng một nhân viên phòng Hậu cần bình thường thì…”

Ông ta lắc đầu, thở dài:
“E là thần tiên có đến cũng không cứu được.”

Trong trường.
Nhân viên phòng Hậu cần mà thần tiên có đến cũng không cứu được kia đang đứng trong một không gian chật hẹp, sàn nhà đã biến thành thứ chất bán keo đen sệt, chất lỏng hôi thối không ngừng tràn ra từ những kẽ hở trên tường, trần nhà và bồn rửa tay, sôi lên sùng sục.
Chất nhầy từ khắp mọi nơi tụ lại thành những chiếc xúc tu khổng lồ, tấn công từ bốn phương tám hướng.
Chúng tấn công từng đợt hung ác và điên cuồng, không chừa cho anh cơ hội lấy hơi nào.
“Chờ đã… khoan… Mày đừng có nóng…” Diệp Ca vừa phòng thủ vừa cố gắng nói chuyện với con quỷ hút máu kia.
“Mày nói vậy là có ý gì?”
Lưỡi dao như nước chảy lặng lẽ lướt trong không khí, ngăn cản mỗi đòn tấn công của đối phương một cách chính xác.
Diệp Ca hỏi cho bằng được: “Nếu không phải tại tao hắn ta sẽ không tới là sao? Hắn ta là thằng nào?”
Đánh mãi không trúng làm quỷ hút máu càng nóng nảy hơn, nó tức giận gào lên:
“Tao muốn lột từng tấc da của mày, xé từng thớ thịt của mày, tao sẽ cho mày sống để nhìn tao cắn nát xương mày, tao sẽ móc nội tạng mày, uống máu mày, xé nát linh hồn mày thành từng mảnh vụn.”
Chất lỏng hôi thối đặc sệt dưới chân vẫn sôi sùng sục.
“Tao muốn mày sống không bằng chết, phải yếu ớt giãy dụa trong đau khổ rồi cuối cùng phải cầu xin tao ăn mày.”
Diệp Ca hơi đau đầu.
Không thể nói chuyện được luôn!
Vừa thất thần, anh đã bị xúc tu đánh trúng cổ tay.
Ngay khi chạm vào da người, chiếc xúc tu kia lập tức biến hình.
Nó biến thành một bàn tay trông rất ghê rợn, ngón tay dài bất thường, gầy trơ xương, chỉ có một lớp da chất keo như nhựa đường bọc bên ngoài bộ xương, tựa như cánh tay của xác chết bị ngâm vào nước.
Bàn tay xấu xí kia tóm chặt cổ tay Diệp Ca, nơi nó chạm vào phát ra những tiếng “xì xì”, một ký hiệu đen như than cháy lập tức hằn lên da anh.
Tiếng cười điên cuồng và khàn đặc vang vọng trong nhà vệ sinh chật hẹp.
“Ha ha ha ha ha ha… Không ngờ ACE nổi tiếng một thời sẽ chết trong tay ta!
Kí hiệu của quỷ hút máu đóng thẳng vào linh hồn.
Một khi bị đánh dấu, con mồi sẽ không thể chạy thoát được nữa.
Quỷ hút máu như một vết loét bám chặt trên da thịt, chúng gặm nhấm cảm xúc tiêu cực của người bị đánh dấu, hút từng chút một đến khi nạn nhân cạn kiệt.
Đây cũng là nguồn gốc cái tên của nó.

“Ha ha ha ha ha ha!!” Giọng nói của quỷ hút máu khoái trá và tàn độc: ”Hắn sẽ không ngờ được người mình tìm lâu như vậy lại thành đồ ăn của tao, còn có một cái chết thê thảm trong sự đau đớn và sợ hãi! Tao muốn hắn phải…”
Ngay sau đó, nó bỗng im bặt.
“Chuyện… Chuyện gì…”
Cánh tay đen bò ra từ dưới cổ áo Diệp Ca.
Nó nhìn cảnh tượng hết sức quen thuộc trước mắt, thở dài đồng cảm, nói với quỷ hút máu:
“Ông bạn đừng để bụng nhé, hồi đầu tui cũng bị gài y vậy luôn á.”
Diệp Ca cười híp mắt, đưa tay tóm lấy cánh tay đen trên vai mình rồi bóp mạnh, nó kêu “éc” một tiếng chói tai rồi ủ ê rụt về.
Quỷ hút máu bỗng nhận ra mình đang gặp nguy hiểm.
Nó lập tức kéo dài xúc tu mới tạo ra thành lưỡi dao, sau đó kiên quyết chặt xuống chiếc tua đang quấn quanh cổ tay Diệp Ca.
Bàn tay xương xẩu kia vừa bị chặt đứt đã không còn hình dáng cố định, nó lập tức tan ra thành một bãi nhầy màu đen.
Đống bầy nhầy kia nhỏ lên làn da trắng nõn sáng bóng của chàng thanh niên rồi từ từ thấm vào trong, biến mất mà không để lại chút dấu vết nào như giọt nước rơi hòa vào biển rộng.
Diệp Ca cụp mắt, con ngươi nhạt màu như bầu trời xám xịt sau giông bão.
Anh bỗng nói: “Mày biết không, mỗi một con quỷ sẽ có một mùi vị riêng.”
“Có những lúc nó giống như đồ ăn, có cái ngon cái không ngon, một vài con sẽ có mùi vị hơi lạ một chút như sách cũ phủ bụi, hay như một chiếc khăn ẩm ướt vào một ngày nhiều mây.” Anh nhướng mày nhìn chất nhầy màu đen đang dần dần rụt về phía sau: “Còn mày thì…”
Diệp Ca cau mày:
“Giống một con sên thối.”
Cánh tay đen: “…”
Đậu má.
Nó chợt nhớ lại tình hình hôm đó… Lúc đó, nó muốn nuốt chửng sinh khí của đối phương, song những gì nó chạm tới lại là một vũng bùn được tạo thành từ thứ quỷ khí dày đặc.
Nó không tài nào nào thoát ra được, chỉ có thể bị kéo vào trong vòng xoáy, giương mắt nhìn âm khí xung quanh mình bị đối phương nuốt chửng từng chút một.
Khi đó nó không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bây giờ… có vẻ như tất cả đã có lời giải thích rồi.
Cánh tay đen run rẩy vịn vai Diệp Ca, lòng điên cuồng gào thét, nước mắt ướt mặt.
Cứu mạng với!!! Người này ăn quỷ!!!!!
Quỷ hút máu quả quyết xoay người bỏ chạy.
Nhưng trước khi nó kịp lủi ra ngoài, một lưỡi hái sắc bén lóe ánh bạc đã chuẩn xác chắn ngang trước mặt bản thể của nó.


Lưỡi dao hình trăng khuyết lạnh lẽo, như có thể cắt được mọi thứ.
Không phải người chơi nào cũng có vũ khí của riêng mình.
Vũ khí của họ thường được đổi bằng một số điểm tích lũy lớn trong trò chơi, đã vậy còn giới hạn thời gian sử dụng.
ACE là ngoại lệ duy nhất.
Không ai biết anh có được chiếc lưỡi hái có thể chém vàng cắt ngọc từ đâu, có người đoán rằng đó là phần thưởng của nhiệm vụ ẩn, cũng có người cho rằng đó là bug của trò chơi.

Còn từng có những người chơi ghen tị rủ nhau đánh lén, định cướp đoạt vũ khí và điểm tích lũy của anh.
Không ai biết hôm đó đã có chuyện gì.
Bọn họ chỉ biết sau một đêm, điểm của Diệp Ca trên bảng xếp hạng đã tăng gấp mười lần, mà những người đánh lén anh không bao giờ xuất hiện lần nữa.
Mà hôm nay sau khi tiếp xúc với lưỡi hái thần bí này, quỷ hút máu mới hoảng sợ nhận ra rằng…
Đó không phải là vũ khí mà càng giống như là… một vật được cụ thể hóa từ thứ quỷ khí thuần khiết nhất, đáng sợ nhất, lạnh lẽo nhất, cũng là một phần linh hồn của đối phương.
“Đừng vội thế chứ.”
Giọng nói của chàng trai vang lên phía sau, ôn hòa nhưng hờ hững, nghe có vẻ gì đó thờ ơ mà biếng nhác: “Tâm sự với tao tí nào.”
Quỷ hút máu hoảng sợ.
Quỷ vực tạm thời sắp mất hiệu lực, khu vực nó có thể khống chế dần dần thu hẹp lại, cảm giác ác bức vô hình từ từ lan ra quanh cơ thể đối phương, ép nó phải hiện nguyên hình.
Nó có một cái đầu sưng phù và thối rữa, gắn liền với tám cái xúc tu đen sì, phía cuối của mỗi chiếc xúc tu đều là bàn tay người chết, tái xanh và ướt dính.

Lòng bàn tay đen sì, chất nhầy hôi thối nhỏ từ trên người nó xuống đất, gây ra những tiếng xì xèo.
Nhận ra mình không thể chạy thoát, quỷ hút máu không giãy dụa nữa, nó vặn cái đầu nhìn sang Diệp Ca, phát ra tiếng cười quái dị:
“Khặc… khặc khặc khặc… Mày muốn nói chuyện gì?”
“‘Hắn’ mà mày vừa nhắc đến là tên ác quỷ đã tiêu diệt cả sào huyệt của bọn mày à?” Diệp Ca cau mày, nhớ lại những gì cánh tay đen nói khi trước, bèn bổ sung thêm: “Hay còn gọi là… Vương của bọn mày?”
“Vương? Há há há há há há há, Vương?” Quỷ hút máu như vừa nghe được mẩu chuyện cười hài hước nhất, nó cười đến khàn cả giọng: “Hắn ta mà Vương cái gì? Đừng tưởng là trò chơi công nhận rồi thì bọn tao sẽ nghe lời hắn… Hắn ta không phải Vương! Không phải!”
Diệp Ca nghe nó nói xong, hỏi tiếp:
“Vậy hắn là gì?”
Cái đầu xấu xí mà độc ác trước mặt bỗng co giật, phơi bày sự sợ hãi và chùn bước trong tiềm thức của nó:
“…Hắn ta là một tên điên!”
Đến lúc này nó vẫn nhớ dáng vẻ lúc người kia xuất hiện trước cửa sào huyệt của quỷ hút máu bọn nó.
Đó là một thiếu niên chỉ khoảng hơn mười tuổi, sắc mặt tái nhợt, bờ vai nhỏ hẹp, yếu ớt như thể hắn có thể bị bóng tối cuồn cuộn sau lưng nuốt chửng trong tíc tắc.
Thiếu niên mở to đôi mắt đen láy, trông có vẻ hoang mang, lo sợ.
Hắn hạ thấp giọng, hỏi:
“…Các người có thấy anh trai tôi đâu không? Tôi không thấy anh ấy, tôi tìm khắp nơi rồi vẫn không thấy anh ấy.”

Những tràng cười nhạo ác ý tràn ra từ trong hang động, nó cùng đồng loại của mình điên cuồng cười phá lên, sỉ nhục, chế giễu thiếu niên trước mắt.
Nhưng dường như thiếu niên không hề nghe thấy, hắn vẫn cứ sốt ruột và mờ mịt nhìn ngó xung quanh, như đang tìm kiếm một thứ gì đó không tồn tại.
Cho đến khi…
“Anh trai mày?” Một giọng nói khàn khàn, êm dịu vang lên: “Tao gặp rồi.”
Thiếu niên sững sờ, một tia sáng chợt lóe lên sâu trong mắt hắn, hắn nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Tao ăn rồi… ngon lắm, máu và nỗi sợ của nó thơm ngon làm sao, tao chưa bao giờ được ăn người chơi nào thơm ngon đến vậy.” Nó rít lên từng tiếng vui sướng mà ác độc: “…Muốn nếm thử lần nữa ghê.”
Bỗng nhiên, không hiểu vì lý do gì, quỷ hút máu bỗng rùng mình.
Nó không hiểu tại sao mình lại cảm nhận được nỗi sợ rùng rợn từ người thiếu niên này, mà rõ ràng nó chỉ có cảm giác như vậy khi gặp ác quỷ trên cấp A thôi.
Ngay sau đó, nó thấy một màu đỏ thẫm trào lên từ sâu trong mắt đối phương.
Sắc đỏ sôi trào, nhanh chóng nuốt chửng màu đen u ám.
Không con quỷ hút máu nào biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt chúng nó.
Thậm chí tiếng cười của chúng cũng chưa từng dừng lại.
Tiếng xương cốt cọ vào nhau vang lên “lạch cạch.”
Thân hình nhỏ gầy của thiếu niên bắt đầu thay đổi, tay chân hắn dài ra, vóc dáng cũng trở nên cao lớn.
Khi ngoại hình của thiếu niên thay đổi, cảm giác dồn nén cũng lan ra khắp xung quanh.
Tiếng cười của chúng thưa dần, cho đến cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng đến quái dị.
Người đàn ông đứng ngược sáng, chỉ có sắc đỏ nơi đáy mắt hắn là rõ ràng giữa bàn đêm đen kịt.
Nó tựa như một biển máu ngợp trời, tràn ngập mùi thơm tàn nhẫn của máu thịt.
Giọng nói của hắn trầm khàn mà êm ái, xen lẫn sự dị hợm khiến người ta không rét mà run.
“À… Vậy thì tốt quá…”
Đồng loại bên cạnh nó cảnh giác nhìn bóng dáng xa lạ trước mắt, như thể đang phán đoán những chuyện đã xảy ra.

Chỉ có tên quỷ hút máu nhát gan nhất kia hoảng sợ lùi về sau, vô thức mở quỷ vực tạm thời ra để ẩn náu.
Trước khi mở quỷ vực, nó nghe thấy âm thanh của đối phương vọng lại từ một nơi rất xa, nhẹ bẫng, như thể đang nói chuyện gì đó không thể bình thường hơn nữa:
“Nếu vậy thì, tao chỉ cần ăn sạch bọn mày là có thể giành lại một phần của anh tao, đúng không?”
——————–
Tác giả:
Không nghịch ngu thì không chết.
Chúc mừng quỷ hút máu nộp mạng..


Bình luận

Truyện đang đọc