SAU KHI NHẶT ĐƯỢC MỘT CON MÈO

‘Cốc, cốc’.

Thường Hạ gõ cửa văn phòng của Mục An An.

“Vào đi.” Bên trong cửa vang lên một giọng nữ tao nhã.

Mở cửa ra, Mục An An dừng lại bản thảo trong tay, ra hiệu với bọn họ, “Ngồi đi.”

Thí Đào đi theo Thường Hạ bước vào cửa, sau khi nhìn kỹ hơn, cậu nhận ra người họ đến gặp thực ra là người phụ nữ đến nhà lần trước.

Hóa ra cấp trên của Thường Hạ chính là cô ấy.

Sự chênh lệch đẳng cấp này ngay lập tức khiến Thí Đào khó xử.

“Đào Miêu Miêu, đã lâu không gặp.” Tuy rằng trên mặt của Mục An An mang theo nụ cười tiêu chuẩn, nhưng lại có chút lạnh lùng.

“Xin chào.” Thí Đào không có biểu cảm gì, nhưng cậu đáp lại một cách rất lịch sự.

Mục An An gõ bản thảo trong tay, nghiêm nghị nói: “Lần này tôi yêu cầu Thường Hạ đưa cậu đến đây vì phản hồi đánh giá về sự hợp tác của cậu với Thường Hạ lần trước rất tốt. Tôi muốn biết phần cậu phụ trách là phần nào?”

Sự hợp tác? Có lẽ lần đến nhà hàng ẩm thựuc Nhật Bản lần trước nhỉ? Theo lời của Thường Hạ, anh ấy nói cậu đã giúp đỡ anh rất nhiều, nhưng bản thân Thí Đào cũng không quá rõ về chuyện mình đã giúp đỡ như thế nào.

Nhìn thấy Thí Đào lông mày khẽ cau lại, Thường Hạ nhanh chóng giải vây, “Cậu ấy chịu trách nhiệm về…”

“Tôi đang hỏi cậu ta.” Mục An An ngắt lời Thường Hạ, “Vì công việc đã hoàn thành rất tốt và cậu nên cho người khác cơ hội để thực hiện. Hơn nữa, lần này là có thưởng. Tôi phải xác minh tình hình như thế nào”

Mỗi câu nói của Mụ An An đều lên cao hơn một tông giọng, nghe như một tín hiệu khiêu khích Thí Đào.

Hừ, người phụ nữ này đã từng muốn cướp đi Thường Hạ của cậu, mèo rất có tính sở hữu.

“Được rồi, tôi sẽ nói cho cô biết vậy.” Thí Đào nổi lên tính cạnh tranh và thẳng thắn nói, “Tôi chỉ đánh giá độ tươi của thức ăn qua mũi, sau đó nói cho Thường Hạ hương vị mà tôi đã nếm. Thường Hạ sẽ hỏi về những cảm nhận của tôi. Tôi chỉ làm những việc đó thôi.”

Người nếm … Mục An An nhướng mày, có chút bất ngờ.

Thường Hạ thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Thí Đào lại có thể ăn nói có trật tự và rành mạch như vậy, cậu ấy không còn là mèo con không hiểu chuyện gì khi ở nhà nữa.

“Đúng vậy, là thế đó.” Thường Hạ gật đầu, khẳng định tính xác thực của những gì Thí Đào vừa nói xong.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Mục An An nói với Thường Hạ, “Tôi nghĩ rằng cậu chỉ đang đùa giỡn, nhưng tôi không ngờ lại tạo nên bất ngờ lớn vậy. Tuy nhiên, không biết cậu có dự định gì cho công việc trong tương lai của mình không, mong rằng cậu vẫn có thể nghiêm túc thực hiện nó và đừng coi công việc như một trò chơi để làm lấy làm tiêu khiển.”

Về những kế hoạch trong tương lai, Thường Hạ đã nghĩ về nó vào đêm hôm đó tại nhà hàng ẩm thực Nhật Bản. Là một con mèo, Thí Đào có lợi thế hơn người bình thường ở một số khía cạnh, anh có thể đưa mèo cưng của mình nếm thử nhiều món ngon khác nhau và phát huy hết tài năng của cậu. Tại sao lại không làm điều đó kia chứ?

“Tôi muốn Đào Miêu Miêu làm trợ lý cho mình. Suy cho cùng, nghiêm túc mà nói thì tôi không phải là người thích nếm thử các món ăn. Những bài đánh giá của tôi viết chắc hẳn có những hạn chế lớn. Tôi cần một người như vậy để bổ sung cho mình. Chưa kể tình hình hiện nay, có rất nhiều tài khoản chính thức của nhiều người sành ăn cạnh tranh lẫn nhau. Nếu không thể đưa ra những bài đánh giá tinh tế và chuyên nghiệp hơn, sẽ rất dễ bị so sánh.” Thường Hạ đưa ra vài phân tích hợp lý.

Mặc dù Thí Đào không thể hiểu quá hai câu của trò chuyện như trên, nhưng cậu biết rằng Thường Hạ đang khẳng định mình, trên mặt cậu nở một nụ cười thật tươi.

“…” Mục An An yên lặng nhìn đôi mắt của Thí Đào đang lập lấp trái tim trong đó, đột nhiên nhớ tới chuyện giữa cô và Thường Hạ trước đây, liền hỏi: “Lần trước anh nói muốn dẫn theo một người cùng nhau phỏng vấn cho bài đánh giá tháng sau chính là Đào Miêu Miêu?”

“Đúng vậy.” Thường Hạ gật đầu.

“Tôi đành làm người xấu đánh tiếng trước vậy,” Mục An An dựa vào lưng ghế và chế nhạo. “Làm trợ lý thì không sao, nhưng Studio của chúng ta sẽ không muốn quá hao tổn kinh phí. Thành công có thể là ngẫu nhiên, còn cậu tốt hơn hết là nên chứng minh điều đó. Tôi nghĩ rằng nếu là tôi thì sẽ ổn hơn đấy.”

Thí Đào không hài lòng vì bị gọi là đồ bỏ đi và muốn phản bác lại.

“Ngoài ra,” Mục An An nói thêm, “Tôi không có thành kiến ​​với người đồng tính, nhưng trong quá trình làm việc, đừng vì chuyện hẹn hò mà ảnh hưởng đến hiệu quả.”

Đừng vì chuyện hẹn hò mà ảnh hưởng đến hiệu quả công việc.

Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, tâm trí của Thí Đào luôn bị ám ảnh với những lời của Mục An An.

Yêu đương sao, người phụ nữ đó thực sự nghĩ rằng cậu và Thường Hạ đang có quan hệ tình cảm, dường như cậu và Thường Hạ cũng có vẻ xứng đôi ấy nhỉ.

Thí Đào mím chặt môi, cậu lén lút liếc nhìn Thường Hạ bên cạnh, nhìn thấy sườn mặt của anh lại đột nhiên quay đi, vẻ mặt như thường, nhưng khóe miệng lại mím chặt đã phản bội lại chủ nhân của nó.

Cậu đã sống được 21 năm, vẫn vô dụng từ năm này qua năm khác. Trong thời kỳ động dục, Thí Đào lần đầu tiên có rung động với một con người. Nhưng Thường Hạ không phải là một con mèo cái nhỏ, và cậu không thể thỏa mãn chỉ bằng cách ngửi ngửi. Con người dường như rất chú ý đến việc lựa chọn bạn đời.

Là nam giới, bạn phải chủ động vào thời điểm này…

Cảm giác được những người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt rực lửa, khuôn mặt của Thường Hạ như sắp bốc cháy, anh không dám quay đầu nhìn bọn họ. Anh vừa cảm thấy xấu hổ vì anh có những cảm xúc khác với con mèo nhỏ mà anh nuôi, vừa lo lắng rằng sự phụ thuộc quá mức của Thí Đào vào anh chỉ là sự phụ thuộc của mèo con với chủ nhân.

Thường Hạ, bị kẹt lại trong đầm lầy của bản chất con người, sự giằng co giữa lý trí và cảm xúc bắt đầu căng như sợi dây phơi đồ.

Anh sợ mình chỉ vì bốc đồng mà làm tổn thương em ấy, anh cũng sợ cậu vẫn chỉ mang theo tia cảm xúc đơn thuần mà chấp nhận, rồi tất cả sẽ dẫn đến sai lầm.

Một Thí Đào dễ thương như vậy làm sao có thể không rung động được cơ chứ? Chó FA 26 năm cảm thấy vô cùng rối rắm…

Khi xe quay trở lại tiểu khu, Thường Hạ, người đang quẫn trí, đã đưa Thí Đào về nhà trước, sau đó vội vã ra ngoài để giải quyết các công việc khác.

Thí Đào, ở nhà một mình, nằm trên bệ cửa sổ nhìn Thường Hạ rời đi, cậu bí mật bật máy tính trong phòng làm việc của Thường Hạ và gõ từng chữ một trên thanh tìm kiếm một cách kỳ lạ.

“Cách tán tỉnh con người”

Hết chương 13

Bình luận

Truyện đang đọc