SAU KHI PHẢN BỘI LỜI THỀ, PHU QUÂN HỐI HẬN RỒI

Thứ ba, nam tử gì mà thê tử mang thai mười tháng lại không biết ở bên bầu bạn, cũng không có thư từ gì? Lòng dạ sắt đá, vong ân phụ nghĩa."

Còn có bốn năm sáu bảy tám chín mười, toàn bộ đều liên quan đến ta.    Không một chữ nào nhắc đến mối thù hận của bọn họ, hay về giang sơn xã tắc này.

Ta đỏ mặt, đóng bốp lại, trong lòng như có dung nham muốn phun trào.

"Vệ Tướng quân viết thế nào?" Tề Ngoạn nhìn sang.

"Khụ khụ khụ. . . Cũng được. Chỉ là toàn cảm xúc, chẳng có kỹ thuật gì. Vẫn là ngươi làm đi, ngươi văn hay chữ tốt hơn."

Ngày hôm sau, Tề Ngoạn tuyên đọc thư phế truất Đàm Tam Khuyết trước triều. Ta ngồi trên long ỷ, không dám đối mặt với ánh mắt buồn bã của Vệ Phong.

Từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng, hắn phát hiện ta không dùng một chữ nào của hắn, từ hy vọng chuyển sang thất vọng.

Sau khi tan triều, ta muốn tìm hắn nói chuyện tử tế, an ủi hắn một chút, nhưng lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Thì ra Vệ Phong vội vã chép lại bản phế Đế của hắn một lần nữa, ném vào tường của Đàm Tam Khuyết.

"Ta hận Hiến Vương, cũng vì lẽ này." Hắn bỏ lại câu nói đó, phủi tay, hài lòng bỏ đi.

Sau này, ta mới biết được, năm xưa khi Vệ Phong làm thị vệ trong cung của ta, đúng lúc ta sinh Tiểu Giản khó khăn, hắn đã chạy suốt đêm đến Đại Tướng Quốc tự, dùng mấy tháng bổng lộc cầu cho ta một ngọn đèn trường mệnh, khi rời Biện Kinh còn phải ăn cơm với dưa muối qua ngày.

Ta chuyển dạ hai ngày hai đêm, Vệ Phong quỳ bên ngoài hai ngày hai đêm, cầu nguyện cho ta bình an.

Khi Tiểu Giản chào đời, Vệ Phong mừng rỡ như điên, chạy đến bám vào bệ cửa sổ nhìn trộm tiểu Công chúa, đến giày cũng không kịp mang.

Lòng chàng tự có đôi chân.



Cách núi cách sông vẫn trở về.

26

Sau khi tình hình ổn định, ta nhận được tấu chương của quần thần, đề nghị ta mở rộng hậu cung.


Ta: "Hả?"

"Dù bệ hạ là nữ hoàng, nhưng cũng không thể cô đơn một mình, không có phối ngẫu được."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Bệ hạ đã hưu bỏ Hiến Vương, nên chọn thêm vài thanh niên tài tuấn, để lại huyết mạch hoàng gia."

Ta chưa kịp mở miệng, quần thần đã tranh nhau dâng danh sách lên. Toàn là những thanh niên tài tuấn từ các thế gia trong kinh thành.

"Cả mười lăm tuổi cũng đưa lên!" Ta vô cùng đau đớn chỉ vào tập tranh: "Các ngươi đặt trẫm ở chỗ nào!"

"Bệ hạ đừng lo, cũng có người bốn mươi tuổi."

Ta chộp lấy danh sách ném xuống.

Cho ngươi bốn mươi! Cho ngươi bốn mươi!

Cả triều ồn ào, Vệ Phong không nói một lời, quay đầu bỏ đi.

"Ơ, sao Vệ Đại Tướng quân lại đi rồi? Chưa tan triều mà."



"Phải đấy, chuyện gì vậy?"

"Đây là coi thường quân vương, không coi bệ hạ ra gì."

Ta vội vàng gọi: "Tan triều! Vệ Tướng quân đã đi rồi các ngươi còn đứng đây làm gì? Mau về mau về."

Trở về cung, ta nhíu mày bàn bạc với Tề Ngoạn: "Chuyện lập hậu này, ngươi thấy sao?"

Tề Ngoạn lấy ra ba cuộn tranh: "Thần đã giúp bệ hạ chọn lọc, ba vị này về tài học lẫn tính tình đều xứng đôi với bệ hạ."

Ta rầu rĩ không vui, chẳng có hứng thú gì.

Nàng ấy mở cuộn tranh đầu tiên: "Đây là trưởng tử nhà Thôi thị ở Hà Thanh. Chọn hắn, Thôi thị sẽ hoàn toàn thuộc về bệ hạ. Thôi thị nhân tài như mây, bệ hạ có thể mượn việc này để kiềm chế các thế gia khác."

Ta lắc đầu.

Nàng ấy mở cuộn tranh thứ hai: "Đây là trưởng tử Hồ thị. Hồ thị ba đời làm thương nhân, vốn có danh xưng Hồ Bán Thành, bệ hạ chọn hắn, sẽ không phải lo lắng về quốc khố nữa."

Ta nhìn về cuộn tranh cuối cùng. Hứng thú đã tàn, cũng không biết đang chờ đợi điều gì.

Tề Ngoạn lộ ra nụ cười tinh quái, từ từ mở ra.

Ta sững sờ.

Khác với hai bức trước, bức tranh này chỉ có vài nét vẽ sơ sài. Trường thành trùng điệp, sóng gió hùng vĩ, một người. Gương mặt hắn rất mờ nhạt, nhưng ta sẽ không bao giờ quên. Đây là bức tranh ta vẽ Vệ Phong trên đài điểm tướng trước khi hắn Bắc phạt.

Bình luận

Truyện đang đọc