SAU KHI SỐNG LẠI BỊ ÉP TƯƠNG TÁC TỐT


Bàn tay vuốt lấy bức màn buông xuống, Bạch Đường Sinh không hề bị câu “Phong sát cậu” này dọa, ngược lại còn cười: “Vậy thì vừa hay đúng như người đứng sau màn mong muốn."
Bên phía Ô Bách Chu truyền đến vài tiếng nói, chỉ nghe thấy Ô Bách Chu thấp thoáng trả lời “Không có gì” “Bạn” “Điện thoại”…
Qua chốc lát giọng nói rõ ràng của Ô Bách Chu mới truyền vào micro: “Đó không phải cũng như cậu mong muốn sao?”
Bạch Đường Sinh sửng sốt: “Sao anh lại biết…”
Sao lại biết tôi không quá muốn đóng phim…
“Khi đóng phim cậu không có tình cảm mãnh liệt.”
Những lời này Tần Triều cũng từng nói.

Khả năng và kỹ thuật của Bạch Đường Sinh đều rất không tồi, cũng ăn ảnh, nhưng cậu diễn không có sức dãn, dù là khóc hay cười đều không có linh hồn.
Nhân vật lần này đóng là Văn Nhân Lục, một nhân vật rất giống Bạch Đường Sinh.

Thứ “giống” này không chỉ là bề ngoài mà còn có khí chất và bên trong.
Vì vậy những mặt khác ngược lại không quan trọng.
Nhưng nếu đổi thành nhân vật khác, lỗ hổng khi diễn của Bạch Đường Sinh tuyệt đối sẽ bị phóng đại.
“Nhưng sợ là cậu sẽ không được như mong muốn rồi."
Ô Bách Chu nói tiếp: “Dù gì cậu còn phải kiếm tiền trả nợ cho tôi, nếu phong sát cậu, cậu đi làm cái gì mới có thể trong ba năm trả hết tiền cho tôi đây?”
Bạch Đường Sinh nghe ra trong giọng nói Ô Bách Chu có một tia ý cười, đột nhiên hỏi: “Thầy Ô, chúng ta là… Bạn bè nhỉ?”
Đầu kia điện thoại tạm dừng một chút, không có tiếng động, yết hầu Bạch Đường Sinh căng chặt, muốn nói sang chuyện khác lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu mở cửa, người ngoài cửa cúp điện thoại bên tai, khóe miệng khẽ nhếch, “Tôi không phải là bạn cậu, tôi là chủ nợ của cậu."
Bạch Đường Sinh sửng sốt hồi lâu mới tránh người ra, để Ô Bách Chu vào phòng: “Vừa rồi anh đang ở trên xe?”
“Ừ.”
“Bữa khuya của cậu.”
Ô Bách Chu đưa trà sữa và bánh nướng* trên tay cho Bạch Đường Sinh: “Tề Kỳ đi cùng với chồng chị ấy bàn chuyện ly hôn rồi, nên để cho giám đốc D.K đưa tôi về.”

(*)Là bánh này nè, tìm không thấy tên tiếng việt nên để tạm thành bánh nướng cho mng dễ hình dung ấy chứ thật ra nó tên khác
“Hôm nay anh ta rất bận, để lần sau giới thiệu với cậu, đây là lần cuối cùng tôi làm đại diện cho bọn họ."
Ngụ ý của Ô Bách Chu không cần nói cũng biết.

Tuyển chọn người đại diện quảng cáo D.K dều do vị giám đốc này quyết định, giới thiệu cho Bạch Đường Sinh đơn giản là muốn để cậu tiếp nhận vị trí của mình.
“…Cảm ơn.”
Bạch Đường Sinh uống một ngụm trà sữa, có chút ngọt: “Chị Kỳ sao rồi?”
Ô Bách Chu ngồi xuống sô pha, “Vẫn ổn, so với tôi tưởng tượng thì quyết đoán hơn một chút.”
Bạch Đường Sinh nhớ tới cô nhóc Tô Nghiên kia, “Vậy là tốt rồi.

Có một người cha như vậy, Tô Nghiên cũng rất khó trưởng thành bình thường.”
“Thế hot search lần này làm sao bây giờ?”
“Không sao, không cần để ý.

Chậm rãi, nhiệt độ tự nhiên sẽ hạ thôi.”
Cửa sổ khách sạn hướng về phía đông, là một hồ nước rộng, nước hồ trong vắt, ánh đèn đường vàng ấm chiếu lên mặt nước đổ bóng loang lổ của lá cây.
Bạch Đường Sinh nhìn mặt hồ mà xuất thần, Ô Bách Chu để ý thấy cậu đang ngẩn người: “Cậu có thể đăng Weibo làm sáng tỏ.”
Bạch Đường Sinh hồi thần lại, lấy di động ra ấn mở Weibo, đăng bài Weibo đầu tiên kể từ khi cậu sống lại đến nay, thanh minh lúc ấy là cậu té ngã sau đó thầy Ô mới kéo cậu lại.
Đương nhiên, cái “Kéo” này rất không có sức thuyết phục.
[ Kéo cần phải ôm chặt như vậy á? ]
[ Kéo cần phải ôm eo á? ]
[ Kéo mà đỏ lỗ tai á? ]
[ Sao tôi lại cảm thấy chuyện này là một tay Bạch Đường Sinh dàn dựng thế, ngã được thầy Ô hảo tâm kéo một cái, kết quả cái ảnh này bị chụp, lại còn rõ nét cơ chứ? ]
[Lầu trên nói có đạo lý, vị tuyến mười tám này là hoàn toàn quấn lấy thầy Ô của chúng ta, tính đã hai lần, đây là lần ăn vạ thứ ba.


]
Sau khi Ô Bách Chu nhấn thích Weibo này, fan weibo của Bạch Đường Sinh đã vượt hai trăm vạn, tăng thẳng đến ba trăm vạn.
Đại đa số là tới xem trò, còn có số ít đòi Bạch Đường Sinh slefie, thậm chí còn có một bộ phận nhỏ tới để ship cp…
[ Anh bé đẹp thật sự luôn đó, tôi tìm được hình trước kia của ảnh, trên mũi có một nốt ruồi son, gợi cảm vãi mèooo! ]
[Nói nhỏ một câu, anh bé cùng một khung hình với thầy Ô, thế mà không hiểu vì sao lại hài hòa…]
[Anh bé đẹp xỉu, up ảnh selfie đi mà!]
Ô Bách Chu đã ngồi ở đây hơn nửa giờ, hai người vẫn luôn im lặng không có việc gì mà lướt di động, hắn đột nhiên ngẩng đầu, "Fan của cậu bảo cậu up ảnh selfie kìa.”
Bạch Đường Sinh có chút do dự: “Thật sự phải đăng sao?”
Ngón tay Ô Bách Chu gõ trên đầu gối hai cái, đáy mắt lan ra chút ý cười: “Cậu mà không tương tác cho tốt thì làm sao kiếm tiền đây?"
Bạch Đường Sinh rất hiếm khi có thể thấy Ô Bách Chu cười.

Ảnh đế Ô là người sống chớ lại gần, cho dù có cười thì cũng cười nhàn nhạt, lướt qua trong giây lát.
Bạch Đường Sinh phát hiện, thật ra chỉ cần Ô Bách Chu chấp nhận ai rồi, hắn sẽ rất dễ ở chung, đối đãi với bạn bè cũng rất chu đáo.
Cậu mở camera trước điện thoại lên chụp bừa một tấm, bài đăng viết: Nhân sinh tầm thường, nói ngắn lại dài.

Chẳng rõ thăng trầm, được mất khó biết.*
Hướng gió dưới bình luận cực kỳ nhất trí —
[ Anh thương fan quá điiii, đẹp trai xỉu! ]
[ Bạch Bạch ngay thẳng quá rồi, cái camera thường này trăm phần trăm là ảnh gốc, khủng dữ! ]
[ Da của anh tốt thiệt đó, làm một tiên nữ mặt đầy mụn lỗ chân lông to thật sự quá hâm mộ ghen tị ]
[ Giá trị nhan sắc quá cao! Tui quyết định sẽ chúc phúc cho Bạch Bạch và thầy Ô, chúc hai người trăm năm hòa hợp, sớm sinh...!Ấy bậy bậy ]

[ Caption của anh có nghĩa gì vậy, muốn nói gì đó? ]
Bạch Đường Sinh nhìn bình luận cuối cùng, cười khẽ, tắt điện thoại đi.
Trong chốc lát, một cuộc điện thoại gọi tới, khóe mắt Ô Bách Chu thấy trên màn hình di động hiện lên hai chữ bà Giang.
Nụ cười nơi khóe miệng Bạch Đường Sinh lập tức lạnh đi, giống như một luồng gió lạnh lúc nửa đêm, làm người ta không khỏi rùng mình.
Tạm dừng chốc lát, Bạch Đường Sinh vẫn nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”
Giọng nói lanh lảnh của Giang Diệu truyền tới bên tai cậu, “Mấy mớ đồn đãi lung ta lung tung trên mạng là chuyện như thế nào?”
Bạch Đường Sinh cau mày, theo bản năng nhìn thoáng qua Ô Bách Chu đang rũ mắt.

Cậu đi đến bên cửa sổ, để di động cách xa tai mình chút, “Không có gì, tin đồn giả dối thất thiệt mà thôi.”
Giang Diệu cũng không dễ mà buông tha cậu, “Vậy con nói cho mẹ, số tiền con trả nợ lấy ở đâu ra? Mẹ đã tra qua rồi, với giá trị con người hiện tại của con, năm năm cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”
Sắc mặt Bạch Đường Sinh trở nên lạnh hơn, “Liên quan gì tới bà?”
Giang Diệu kêu lên: “Sao lại không liên qua! Mày là con trai tao, mày lên giường với một thằng đàn ông có còn biết xấu hổ hay không!”
Tay Bạch Đường Sinh nắm chắt lấy di động, sau đó buông ra, “Bà Giang, tôi tự nhận không có chỗ nào có lỗi với bà.

Khi ba tự sát, tôi mới chỉ lên cấp ba.

Lúc ấy vì trả nợ mà tôi thậm chí còn muốn bỏ học đi làm, bà thì sao? Bà ôm chặt căn hộ không cho tôi biết, mặc tôi sống chết.”
“Nếu không có người… Quyên góp, bây giờ tôi chính là một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba thân chồng chất nợ, hiện tại còn không biết đang nằm ở trong góc xó xỉnh nào.”
Ô Bách Chu phát hiện khi Bạch Đường Sinh nói những lời này tầm mắt theo bản năng mà nhìn về phía hắn, nghi vấn của hắn cho tới nay dường như đã có lời giải đáp.
Những chuyện quá khứ đó Bạch Đường Sinh cũng không muốn nói ra trước mặt Ô Bách Chu, nhưng cậu muốn có một kết thúc.

“Bà có biết hay không, đã từng có vô số lần tôi kiên trì không nổi nữa, khi bị người đòi nợ chặn ở đầu hẻm, tôi nghĩ tới cái chết.”
“Nhưng tôi không dám, bởi vì tôi sợ tôi chết rồi bọn họ sẽ chuyển hướng tấn công sang bà, chuyển sang mẹ của tôi."
“Tôi sợ sau khi tôi chết, một mình bà không gắng gượng được, tôi sợ bà sẽ sụp đổ."
“Mấy năm qua mỗi tháng tôi đều phải trả vài vạn tiền nợ, khi đó sao bà lại không hỏi tiền trả lấy từ đâu ra?” Bạch Đường Sinh hít sâu một hơi, “Đó là tôi trong hai mươi bốn tiếng có ít nhất có mười sáu tiếng đồng hồ đều phải làm việc mà đổi lấy.

Ngày nào tôi cũng chạy đến mấy cái phim trường, đi diễn vai quần chúng, nằm trong nước bùn, chịu đánh đập mới có thể đổi lấy thu nhập vài vạn mỗi tháng.”
Cuộc sống mấy năm kia còn tàn khốc hơn những lời Bạch Đường Sinh nói nhiều.


Ban đầu khi còn đang đi học, tối nào cậu cũng đến quán bar làm phục vụ, ban ngày nếu xin nghỉ được thì xin nghỉ ra ngoài làm công, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày không đủ sáu tiếng.
Sau này khi vào đại học, cậu phát hiện làm diễn viên có thể nhanh chóng kiếm tiền, nhưng diễn viên nào có dễ làm đến vậy?
Cậu lăn lộn ở phim trường một năm mới được cấp cao của truyền thông Ma Phách đến thăm ban nghệ sĩ nhìn trúng, ký hợp đồng ba năm.
Mấy năm nay cậu vô số lần bị thương, đổ bệnh không đếm xuể.

Cậu vì trả nợ mà ăn không nổi một ngày ba bữa bình thường, nhưng thân thể thiếu niên đang phát dục, mỗi ngày cậu chỉ ăn một bữa, cố gắng làm bữa ăn thêm phong phú.
Mấy năm này đều là một mình cậu gồng gánh, bởi vì cậu không muốn khiến Giang Diệu lo lắng, cậu cho rằng mẹ và mình đều vì trả nợ mà khổ sở không tả xiết.
Cậu cố gắng khiến bà Giang đây sống tốt một chút, nhẹ nhàng một chút.
Nhưng thì ra, gánh nặng chỉ đè trên vai một mình cậu.
Những lời này kiếp trước cậu chưa từng nói ra khỏi miệng, bởi vì kiếp trước cậu không hề biết món nợ khổng lồ đó thật ra chỉ cần bà Giang bán căn hộ này đi là có thể giải quyết hơn phân nửa.
Ở vị trí như vậy, với diện tích lớn như vậy…
Cậu không phải chưa từng hoài nghi, nhưng cậu quá mức tin tưởng người mẹ của mình.
“Bây giờ đã trả xong món nợ này, về sau bà không còn lo lắng gì nữa, bà có thể sống cuộc sống mình mong muốn.” Người Bạch Đường Sinh có chút run lên, “Bà có thể đi tìm một người đàn ông, lại sinh một đứa con, xây dựng một gia đình mới."
“Còn tôi, có quan trọng sao?”
“Số tiền này ở đâu ra có quan trọng sao?”
“Cho dù tôi bò lên giường đàn ông, bị chơi, bà để tâm sao?”
Lần đầu tiên Giang Diệu thấy con trai mình tỏ ra căm hận đến như vậy, nhất thời không thể nói gì, không biết nên biện giải ra sao, “Không phải… Không phải như thế… Căn hộ này mẹ là muốn để lại cho tương lai con cưới vợ dùng…”
Bạch Đường Sinh cắt lời bà, cậu cố tình phớt lờ đi một người khác trong phòng, “Nếu là cho tôi, vậy bà sang tên chứng nhận bất động sản cho tôi đi, bây giờ tôi có một người mình rất thích, tôi muốn kết hôn với cô ấy."
“…”
Bên kia lặng tiếng chốc lát, Giang Diệu mới bao biện nói: “Bây giờ con là người của công chúng, kết hôn sớm như vậy… Không tốt…”
Bạch Đường Sinh nhắm hai mắt lại, một lát sau lông mi cậu nhẹ nhàng rung lên hai lần như một cảnh quay chậm phóng đại, lộ ra đôi con ngươi nhạt màu.
Trào phúng và bi ai giờ phút này cùng đan chồng lên đôi mắt, giống như là một bức tramh mang ý nghĩa trừu tượng sâu xa, làm người nhìn vào không khỏi chìm sâu trong đó, cảm nhận sự u ám bên trong.
“Bà xem, kiểu nói dối này giữa chúng ta chẳng cần thiết đâu đúng chứ?”
Bạch Đường Sinh nắm lấy bức màn cạnh người, “Dù là như thế nào, bà vẫn sẽ là mẹ của tôi, mỗi tháng tôi sẽ như thường gửi phí sinh hoạt cho bà, tương lai cũng sẽ lo ma chay dưỡng lão cho bà…”
Đèn đường bên hồ ngoài cửa sổ có vẻ như gặp trục trặc, nhấp nháy chớp tắt, “Còn về chuyện khác, chúng ta đừng hy vọng xa vời, bỏ đi thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc