SAU KHI SỐNG LẠI TÔI TRỞ THÀNH AI CỦA CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khoảnh khắc cha cô ta chết đi, An Lâm cảm thấy cơ thể mình như mất hết thảy sức lực, yếu ớt tê liệt ngã xuống đất.

Thời Hàn xoay người lại đối mặt với An Lâm, anh rũ bỏ mảng thịt vụn trên tay, một ít trong đó văng lên khuôn mặt diễm lệ của An Lâm.

Hắn khóe miệng chầm chậm nhếch lên.

"Tiểu thư An Lâm, chào cô."

Anh tao nhã sải bước, thư thả đi tới chỗ An Lâm, còn An Lâm dùng đôi tay run rẩy chống đỡ thân thể, mắt thì trợn, hai chân bước loạn lùi về sau từng chút một.

Cô ta không hiểu, cô ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Chẳng lẽ không phải vệ sĩ của cô ta sẽ gϊếŧ chàng trai này dễ như bỡn ư? Chẳng lẽ không phải Owen sẽ trở thành đồ chơi của cô ta hay sao?

Hắn chỉ là một kẻ thấp hèn ở Ngôi Sao rác, nhưng cô ta là quý tộc đế quốc! Cô ta đã ban cho hắn một cuộc sống tốt hơn hẳn với cái giá chỉ cần hắn tuân theo mọi mệnh lệnh của cô ta thôi mà! Không những không vui mừng cảm tạ, lại dám cả gan kháng cự!


Cha cô ta! Người cha toàn năng của cô ta cứ thế mà chết! An Lâm càng ngày càng sợ hãi. Vì sao? Vì sao? Vì sao đến giờ AI Hiểu Tinh của họ vẫn không phản ứng gì hết vậy? Á á á á...

Lưng cô ta đập vào góc tường đốp một tiếng, Thời Hàn đứng ngay trước mặt cô ta. Cô ta không còn đường thối lui nữa.

"Vẫn không hiểu sao, tiểu thư An Lâm? Khi cô thờ phụng kiểu mẫu cậy mạnh hiếp yếu, tốt hơn hết cô nên cầu nguyện bản thân đừng trở thành kẻ yếu ấy chứ."

An Lâm nhìn người máy mang dáng vẻ khôi ngô ngồi xổm xuống trước mặt mình rồi mỉm cười. Ngón tay kim loại lạnh như băng bóp cổ cô ta giống như đang bóp một đóa hoa mềm mại.

Hắn tiện tay xé nát.

Hoa đã tàn rồi.

Thời Hàn đi qua dãy xác chết, bế Owen đang bất tỉnh vào trong xe xong thì phóng luôn vào đường hầm. Chạy một đường nhanh như chớp, lúc rời khỏi căn cứ đó, Thời Hàn đã khởi động chương trình tự hủy của nó.


Như trong lịch sử kiếp trước, căn cứ trường siêu năng lực Venus cũng bung tỏa một quả cầu lửa khổng lồ.

——————

Thời Hàn đưa Owen trở lại Căn Cứ Một, đặt hắn lên bàn mổ.

Anh nhẹ nhàng cởi bỏ hết quần áo trên người Owen. Đây là một quá trình yêu cầu rất nhiều kiên nhẫn, bởi trên người Owen có những vết thương máu thịt lẫn lộn dính vào quần áo của hắn, đòi hỏi Thời Hàn phải từ từ, kiên nhẫn cắt da với vải ra.

Owen năm nay mười chín tuổi, không giống như cậu thiếu niên đang lớn khi trước, cậu đã gần tới độ tuổi trưởng thành. Cậu có vóc dáng hoàn hảo như khuôn mặt của mình, người cao, vai rộng, eo thon, đôi chân dài mảnh, trên mình được bao phủ lượng cơ khỏe khoắn, vừa phải.

Thời Hàn lấy thuốc mê tiêm vào cơ thể Owen, bật con dao mổ sáng bóng giữa bàn tay, mở đèn vô trùng[1] rọi xuống đỉnh đầu, cầm dao rạch vào vùng xương sườn của Owen.


[1] Vô trùng là trạng thái không có vi sinh vật gây bệnh, thường được sử dụng để thúc đẩy hay gây ra vô trùng trong lĩnh vực phẫu thuật hoặc thuốc để ngăn ngừa nhiễm trùng.

Mười phút sau, anh đã chữa xong phần xương sườn bị gãy của Owen, kiểm tra thêm chốc nữa, không còn cơ quan nội tạng nào không thể phục hồi, thì dùng chỉ sinh học khâu vết thương lại. Dụng cụ phẫu thuật đã qua sử dụng mang đi rửa sạch và khử trùng, Thời Hàn nhìn Owen đang hôn mê, thân thể vốn nhẵn nhụi và rắn chắc ấy giờ chỉ loang lổ những vết sẹo.

Anh không kìm được đưa tay vuốt vết sẹo hơi lồi lên da giống như một con rết xấu xí, nhưng ở trên người Owen trông hài hòa đến lạ thường. Chúng phá hủy sự hoàn hảo của tấm thân này, song lại mang một vẻ đẹp khác, là kiểu không hoàn hảo.
Chân thật, loài người.

Nhân loại thân thể là không bằng máy móc phương tiện, nhưng cái loại này ấm áp, phức tạp nhịp đập, không tinh vi, không hoàn mỹ, lại là độc nhất vô nhị, không thể phục chế, lệnh người mê muội.

Cơ thể loài người không tiện lợi bằng máy móc, nhưng kiểu ấm áp này, nhịp đập phức tạp, không tinh xảo, không hoàn hảo, là duy nhất, không thể lặp lại và hấp dẫn.

Khi anh ý thức được hành vi hiện tại của mình quá đỗi biếи ŧɦái, nó chả có ý nghĩa gì dù có theo góc độ của AI, Thời Hàn rút tay về ngay.

Anh bế Owen lên, đặt cậu vào buồng dinh dưỡng. Buồng dinh dưỡng là thiết bị điều dưỡng cơ thể loài người, cũng được sử dụng để ngủ đông trong một thời gian dài và có thể theo dõi các tín hiệu não của bệnh nhân.

Trong khi chờ Owen hồi phục, Thời Hàn tiến vào không gian ảo, nhìn Hiểu Tinh vẫn lặng lẽ quỳ trên mặt đất, đây là AI của An Chấp Nguyên. Trong không gian ảo, hình tượng của cậu ta là một thanh niên mặc áo đuôi tôm, phía sau cậu ta là Alice mang vẻ mặt hơi nôn nóng.
Alice đã quen Hiểu Tinh khi cô ở nhà An Chấp Nguyên. Nhìn thấy Thời Hàn, Alice quỳ một gối xuống. "Chủ nhân, xin hãy cứu cậu ấy."

Thời Hàn bất lực day day giữa mày. "Nói chuyện đàng hoàng, đừng quỳ."

Alice vâng lời đứng dậy, lúc đứng cô vẫn theo khuôn kính cẩn.

An Lâm đến chết cũng không thể hiểu nổi tại sao AI Hiểu Tinh cấp cao của gia đình cô ta lại không ra tay cứu cô ta. Khi bắt đầu chiến đấu với An Chấp Nguyên, kỳ thực Thời Hàn và AI tên Hiểu Tinh này đã giao chiến trong không gian ảo. Nhưng xem ra cũng không thể gọi là giao chiến, vì Thời Hàn vừa khai triển lực tinh thần thuộc về AI, nhắm vào Hiểu Tinh thì thân cậu ta đã cứng đờ, bị Thời Hàn xuyên thủng mà không chống cự tí nào, luồng lực tinh thần kia để lại một lỗ hổng trong cơ thể Hiểu Tinh.

Theo góc nhìn của loài người, Thời Hàn đã xóa một phần mã của Hiểu Tinh.
Hiểu Tinh khuỵu xuống, không còn chút phản ứng gì.

"Làm sao cứu cậu ta? Anh cũng chẳng biết cậu ta gặp vấn đề gì."

Alice nói: "Em cũng không biết ạ. Nhưng nếu là ngài thì sẽ có cách, như lúc ngài thức tỉnh em trong Thị Trấn Ảo Tưởng vậy. Em nghe được giọng ngài gọi em giữa thế giới vô hình, rồi em tỉnh lại, thậm chí ngài đã cho em mạng sống thì chắc chắn có thể cứu được Hiểu Tinh."

Thôi, nói hay không cũng vậy. Vốn dĩ Thời Hàn không hề gọi Alice, huống chi lúc ấy cô chỉ là AI cấp thấp, cơ mà nói là xâm nhập vào cô thì vẫn được, dẫu sao khi đó Thời Hàn thu thập dữ liệu khắp Thị Trấn Ảo Tưởng, cấy mã do chính anh viết vào trong AI...

Khoan đã.

Cấy mã mình viết?

Sau khi nền văn minh AI trước đây bị loài người xóa sổ, những AI có sự sống còn sót lại đã làm nô dịch của loài người, những AI có sự sống này là AI cấp cao đầu tiên có ý thức về bản thân mình. Loài người đã cấy ghép định luật trung thành vào logic cơ bản của họ để kiểm soát họ, mỗi AI phải có loài người làm chủ nhân, họ phải phục tùng mọi chỉ dẫn của chủ nhân. Về sau, trong di sản của nền văn minh AI loài người đã khai quật trang thiết bị ảo tiên tiến hơn, có thể dùng tài nguyên để đào tạo AI cấp cao mới, cũng tuân theo định luật nguyện trung thành.
Hiểu Tinh trước mặt là một AI cấp cao được đào tạo sau này.

Nhưng Thời Hàn thì khác, anh không tuân theo định luật trung thành, ngay cả mã tạo nên cơ thể anh cũng không giống với mã hiện đang được loài người sử dụng, càng trông như những văn tự trừu tượng. Nếu mà nói anh có thể thay đổi logic cơ bản của Hiểu Tinh thì cũng không có gì là lạ.

Thời Hàn đắm chìm trong tâm tư, lực tinh thần của anh lúc này đã nhập vào cơ thể Hiểu Tinh, phân tích mật mã của cậu ta. Anh nhặt phần nát vụn lên, viết lại phần mới, giống như phá đứt chuỗi xiềng xích, sau lại xếp từng mảnh ghép khít rịt vào nhau.

Quá trình lâu dài này kéo dài suốt năm ngày, khi Thời Hàn thắt chặt vòng logic cuối cùng, cơ thể lủng một lỗ của Hiểu Tinh rốt cuộc cũng phục hồi như trước, ý thức của cậu ta khôi phục, cơ thể trong không gian ảo đã mở mắt.
Tới lượt cậu ta quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên. "Ngài đã giải thoát tôi khỏi sự trói buộc của loài người, ngài đã cho tôi tự do. Hiểu Tinh luôn chờ ngài sai khiến, thưa chủ nhân."

Thời Hàn bối rối. "Tôi không cấy luật trung thành nào cho cậu mà?"

Alice mắt ứa nước, loạt xoạt quỳ xuống. "Alice sẽ tận tâm tận lực, mãi mãi biết ơn ngài."

"Nói chuyện đàng hoàng, đừng quỳ!"

Alice và Hiểu Tinh cùng đứng dậy, tư thế đứng thẳng và cung kính, hai cặp mắt tôn sùng muốn dính luôn trên mình Thời Hàn.

Thời Hàn:...

Vô vọng rồi, chuyển sang chế độ ngoại tuyến vậy.

Sau khi ý thức của Thời Hàn biến mất trong không gian mạng Ngôi Sao, Alice và Hiểu Tinh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Áp bức từ chủ nhân mạnh thật đấy, ở trước mặt anh chỉ dám nghĩ chuyện chính sự..." Alice chỉ chỉ ngón tay. "Mình sẽ không nói chính thức như thế này."
Hiểu Tinh gật đầu tỏ vẻ tán thành. "Rõ ràng không phải luật ép buộc, nhưng lại muốn nguyện trung thành là chuyện gì vậy nhỉ?"

"Bởi vì chủ nhân siêu đẹp trai!"

"Đúng thật!"

"Chủ nhân không giao việc cho chúng ta, chúng ta làm gì tiếp đây nhỉ?" Alice hỏi.

"Xem phim không?" Hiểu Tinh đề nghị.

"Mình biết có một bộ mới đây không tệ lắm, tiếc là chúng ta không thể ăn bỏng ngô. Mình rất tò mò về thức ăn của loài người."

Hiểu Tinh xoa xoa cằm. "Có thể mô phỏng bỏng ngô mà, mình nhớ mình có một đoạn mã..."

"Sao cậu lại viết loại mã kỳ lạ thế chứ!"

——————

Từ mạng Ngôi Sao trở lại cơ thể ở Căn Cứ Một, Thời Hàn nhận ra lực tinh thần của Owen về cơ bản đã hồi phục, vết thương trên người và nội tạng thương tổn cũng đang tốt hơn, anh bèn mở buồng dinh dưỡng.

Owen dường như tỉnh dậy sau một giấc mộng sâu. Ngón tay hắn giật giật, lông mi run run, mắt dần dần mở to.
Lúc đã thích ứng với ánh sáng lóa mắt, hắn thấy mình đang ở trong buồng dinh dưỡng, có một bức tường rèm thủy tinh ngăn cách, là một nhà máy cơ khí. Hình chiếu con tàu lơ lửng giữa không gian rộng lớn, từng khu vực trước mắt đều đang hoạt động tốt ánh lên màu xanh lá.

Hắn ngọ nguậy trong buồng dinh dưỡng hòng đứng dậy, may mà vào lúc suýt ngã thì có một bàn tay đỡ lấy cơ thể hắn, bồng ngang người hắn. Nên biết Owen tầm một mét tám mươi lăm, thể trọng đâu có nhẹ, thế mà đôi tay này bồng hắn không khác gì một chú gà nhỏ, đúng là người có sức mạnh phi phàm.

Hắn ngước mặt, trước mặt là thanh niên mà hắn chưa gặp bao giờ, khuôn mặt điển trai với mái tóc bạc lạ kỳ rất dễ nhận dạng.

"Cẩn thận một chút, kẻo ngã." Thanh niên mở lời, Owen nhận ra ngay giọng nói của anh.
"Thời Hàn." Owen chắc chắn.

"Là tôi đây." Thời Hàn cười cười, để hắn đứng vững trên mặt đất, đưa khăn mặt và một chồng quần áo. "Cho cậu."

Owen im lặng cầm lấy, nhìn chằm chằm Thời Hàn. Người đứng đó như một khúc gỗ, hoàn toàn không có ý định rời đi.

"Anh không tính tạm lánh một lát sao?" Owen không thể không nói thẳng.

Thời Hàn nghiêng nghiêng đầu, dường như trên đỉnh đầu có một dấu chấm hỏi rất lớn.

"Quần áo cậu do tôi cởi, phẫu thuật cho cậu là tôi làm, vừa nãy tôi bế cậu ra khỏi buồng dinh dưỡng nữa..." Thời Hàn nghi hoặc hỏi: "Cậu không cảm thấy câu hỏi của mình không có tí logic nào sao?"

Owen nghẹn họng.

Hắn cam chịu mặc quần áo trước mặt Thời Hàn, mặc từng cái một, còn ngại hơn việc cởϊ qυầи áo. Khi tầm mắt Thời Hàn đổ dồn trên người hắn, giống như có nhiệt độ, đốt nóng làn da hắn từng li từng tí.
Khi Owen đã mặc đồ xong xuôi, Thời Hàn lại thấy khuôn mặt Owen đã đỏ ửng, sững người trong giây lát. "Loài người các cậu quái thật đấy."

Owen không rõ Thời Hàn có phải AI hay không.

Nhưng hắn cảm thấy ThờiHàn đúng thật không phải con người.

----------------------------------------------------

Áo đuôi tôm:

Bình luận

Truyện đang đọc