SAU KHI THAM GIA SHOW SINH TỒN CÙNG ANH TRAI ĐỈNH LƯU

Nghe thấy Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên hoàn thành nhiệm vụ và được cộng điểm, trong lòng Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê ngày càng nóng nảy.

“Chẳng lẽ nhiệm vụ chỉ có như vậy sao?” Lâm Tân Mông nghi hoặc hỏi.

“Hoàn thành việc xử lý rác thải bên bờ biển có nghĩa là hoàn thành luôn cả hai nhiệm vụ kia.” Chu Mạt Lê phân tích nói.

Kim loại nặng, các chất axit-bazơ, dư lượng phân bón và thuốc trừ sâu đều thuộc về rác thải đại dương.

Lục Dạng là người đầu tiên giải được manh mối 7, có thể là người hoàn thành nhiệm vụ 7 một cách hoàn chỉnh nhất.

“Lục Dạng sao lại chắp tay nhường lại nhiệm vụ?”

Lâm Tân Mông vô cùng hoang mang.

Tuy Lục Dạng không tranh không đoạt, nhưng những thứ thuộc về cô, cô nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.

Chẳng lẽ, Lục Dạng thật sự biến chất rồi?

Phật hệ, thích nằm yên?

Chu Mạt Lê trực tiếp lược quá sự khó hiểu của Lâm Tân Mông, liếc mắt về phía Lục Dạng và Lục Minh Tự, hạ mắt xuống.

Anh ta im lặng một lúc lâu nói: “Nếu nhiệm vụ 7 đã hoàn thành thì chúng ta không cần quan tâm đến nữa.”

Chu Mạt Lê lấy tấm vải vẽ manh mối 3 ra, vắt óc suy nghĩ vẫn không biết bức tranh bên trên có ý gì.

Hiện tại, Lục Dạng và Lục Minh Tự đã giải được manh mối 7, nhận về 5 điểm, Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm hoàn thành nhiệm vụ 7, nhận về 10 điểm.

Mà đội bọn họ tuy là đội đầu tiên phát hiện manh mối, nhưng chậm chạp không giải được.

Bắt đầu đã bị bỏ lại phía sau, vậy nên cần phải nỗ lực hơn đuổi kịp mọi người.

Đội của Tần Diệc Đàm được cộng thêm điểm, nhưng tâm trạng của Lục Minh Tự cũng không buồn bực gì, chẳng qua là khiến lòng hiếu kỳ trong người hắn dâng lên.

“Dạng Dạng ơi, vì sao chúng ta không làm nhiệm vụ 7?”

Phần bình luận có không ít người nói, Lục Dạng là đại tiểu thư, yêu sạch sẽ, nhặt rác đối với cô là một loại vũ nhục.

Nhưng Lục Minh Tự chưa từng nghĩ như vậy.

Lục Dạng nhìn chằm chằm cây tre, tự hỏi nên xử lý thế nào mới là lựa chọn tốt nhất.

Nghe được câu hỏi của Lục Minh Tự, cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: “Nhiệm vụ 7 không phải vẫn chưa hoàn thành à?”

“Hả? Chưa hoàn thành sao?” Lục Minh Tự đầy nghi hoặc hỏi.

Lục Dạng giơ đồng hồ điện tử đeo trên tay lên, “Anh nhìn nè, tiến độ của nhiệm vụ 7 vẫn chưa xong.”

Mực nước trên giao diện đồng hồ của nhiệm vụ 7 mới đầy hai phần ba, còn có một phần ba là trống không.

Những người khác chỉ nhớ những chuyện mà tổ tiết mục nói, không ai nghĩ đến việc nghiên cứu đồng hồ.

Bọn họ đều lấy âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ làm chuẩn, không nghĩ tới nhiệm vụ sẽ như buff, tầng tầng chồng lên.

“Manh mối đều đã ra hết rồi, còn nhiệm vụ gì nữa?”

Lục Minh Tự xoa cằm, rũ mắt, bày ra tư thế suy nghĩ sâu xa.



Hắn lẩm bẩm nhưng Lục Dạng không để ý.

Cá đã treo ở kia một lúc lâu, việc cấp bách của cô bây giờ là đem cá đi xử lý.

Lục Dạng chặt ống tre thành hai nửa, vừa mới chuẩn bị nấu nước thì phía sau vang lên giọng nói:

“Lục Dạng, tôi có thể mượn xiên bắt cá của cô một lúc không?”

Lục Dạng xoay người liền nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Ôn Tiên.

【 Lục Dạng còn lâu mới cho mượn, ngày hôm qua Lâm Tân Mông chỉ tìm cô ta xin có tý lửa thôi mà cô ta cũng không cho. Ôn Tiên ngây thơ quá. 】


【 Tính cách của Ôn Tiên quá tốt, nên mới cho rằng tất cả mọi người đều dễ nói chuyện. 】

Lục Dạng nhìn về phía xiên bắt cá, lại quay đầu lại, cô còn chưa kịp mở miệng, Tần Diệc Đàm đã mang theo cái khí phách nhà giàu mới nổi bước tới.

“Chúng tôi lấy đồ vật đổi xiên bắt cá với cô!”

Dường như cậu ta muốn nói “Tôi đổi đồ cho các người, các người phải biết mà mang ơn bội nghĩa”.

Tần Diệc Đàm tự tin có đủ, cứ như người chủ động đổi đồ không phải cậu ta, mà là Lục Dạng.

Lục Dạng lạnh nhạt liếc nhìn Tần Diệc Đàm, ở chỗ mà máy quay không nhìn thấy, khóe miệng hạ xuống.

Đột nhiên, cô cười nhẹ, “Cảm ơn, nhưng chúng tôi không đổi.”

Quyền chủ động ở trong tay cô, đâu phải bọn họ.

Tần Diệc Đàm sắp nhếch lông mày lên tận trời, kiêu căng nói: “Cô muốn cái gì cũng được, chúng tôi đều có thể cho các cô, chỉ cần cô đưa xiên bắt cá cho chúng tôi.”

Lục Dạng vẫn trước sau như một nói, “Không đổi.”

Trong lòng Tần Diệc Đàm tức giận vô cùng, cậu ta vất vả lắm mới hạ quyết tâm, bỏ mặt mũi đi tìm cô đổi đồ, không ngờ cô lại không biết tốt xấu như thế!

Rõ ràng lúc trước Lục Dạng còn khá dễ nói chuyện, bây giờ như này thì nhất định là do Lục Minh Tự đã nói gì đó.

Còn tưởng rằng em gái hắn và hắn sẽ không giống nhau, nào ngờ cũng y chang như vậy.

Không có đầu óc.

Đáy lòng Tần Diệc Đàm không ngừng hung hăng châm chọc Lục Dạng và Lục Minh Tự.

Mà Ôn Tiên ở bên cạnh đã trừng mắt nhìn cậu ta một lúc lâu.

Lục Dạng rõ ràng đã chuẩn bị đồng ý cho mượn xiên bắt cá, cái người này cứ một hai phải ngáng một chân, kết quả thì hay rồi.

Quả nhiên, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.


Tần Diệc Đàm nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao thì cô mới đồng ý đổi xiên bắt cá!”

Nghe vậy, ý cười nơi khóe mắt của Lục Dạng nở rộ.

Trong lòng Tần Diệc Đàm có dự cảm không lành.

【 Lục Dạng có phải muốn nhân cơ hội này trả thù Tần Diệc Đàm không? Keo kiệt quá đi! 】

【 Lục Dạng và Lục Minh Tự là anh em mà, thể nào cũng lòng dạ hẹp hòi như nhau thôi, chỉ có Tần Diệc Đàm đáng thương, bởi vì đánh bại Lục Minh Tự và đạt giải mà phải chịu ghen ghét. 】

【 Vài người nào đó trong khu bình luận có thể đừng sen trắng thánh mẫu như vậy hay không, xiên bắt cá là của Lục Dạng, cô ấy muốn đổi thì đổi, không thích thì không đổi, mắc mớ gì đến các người. 】



Đôi mắt đen láy của Lục Dạng nhìn thẳng vào Tần Diệc Đàm, cười rộ lên, đôi môi đỏ thắm chậm rãi mở ra:

“Không cần đổi, chúng tôi tặng cho hai ngươi.”

Cái…… Cái gì!?

Tặng cho cậu ta?

Tần Diệc Đàm trợn trắng mắt, không thể tin nổi.

Nhớ tới chuyện lần trước phải trồng cây chuối xin lỗi, cậu ta rụt xuống sự khiếp sợ và vui sướng nơi đáy lòng.

“Cô lại đang nói đùa hả?” Tần Diệc Đàm hỏi thử.

Lục Dạng: “Không.”

Tần Diệc Đàm càng thêm mờ mịt.

Không nói đùa, vậy thì là nghiêm túc.

Có lòng đưa xiên bắt cá cho cậu ta như vậy, chẳng lẽ xiên bắt cá bị bọn họ lén rải độc lên rồi?

Muốn hạ độc cậu ta?

Tần Diệc Đàm nhìn về phía Lục Minh Tự, muốn xem chút phản ứng của hắn.

Lục Minh Tự lạnh lùng nhìn lại, “Xiên bắt cá là của Dạng Dạng, Dạng Dạng muốn xử lý như nào tôi không can thiệp.”

Sắc mặt Tần Diệc Đàm lúc xanh lúc trắng, hoàn toàn không đoán ra hai anh em nhà này muốn làm gì.

Sao lại tốt bụng đưa xiên bắt cá cho cậu ta thế?

【 Sắc mặt Lục Minh Tự lúc nào cũng âm trầm tối tăm nhỉ, cảm giác như ai thiếu cậu ta 800 vạn vậy. 】

【 Kiểu gì cũng có người nhìn ai cũng thấy có vấn đề, nhưng lại không nghĩ rằng, người có vấn đề thật ra là mình. 】

【 Mấy người lúc trước chửi bới Lục Dạng, còn nhớ rõ cái câu danh ngôn kinh điển kia không, sao lại tự mình vả mặt mình thế? 】

Ôn Tiên chọc khuỷu tay về phía đồ đầu gỗ Tần Diệc Đàm.

Lục Dạng đã nói tặng rồi, sao vẫn còn đứng yên như tượng vậy?

Cái thứ này đúng là thần kinh rung rinh, chập dây thứ 18, hoàn toàn không sửa lại được.

“Cảm ơn nhiều nha!”

Ôn Tiên nhận lấy xiên bắt cá, vô cùng cảm kích nói: “Chúng tôi mượn một lúc, bắt xong cá sẽ trả lại cho hai người!”

Nói xong, Ôn Tiên một tay cầm xiên bắt cá, một tay chụp lấy cánh tay của Tần Diệc Đàm, “Đi thôi!”

Lục Minh Tự chướng mắt hành vi của Tần Diệc Đàm, nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Lục Dạng.

Ngắm nhìn biểu cảm phong phú trên mặt Tần Diệc Đàm xong, tâm trạng Lục Dạng càng thêm sung sướng.

Cô nói với Lục Minh Tự: “Anh, anh xử lý cá đi, em đốt lửa chưng nước biển.”

Lục Minh Tự: “Chưng nước biển?”

Bình luận

Truyện đang đọc