SAU KHI THẾ THÂN PHÁO HÔI LÀ TA CHẾT ĐI


Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Hệ thống, "Đinh! Xin ký chủ lập tức bổ khuyết chỗ trống của đoạn cốt truyện này, sau khi hoàn thành..."
Tang Nhị, "Trước dừng một chút đã, ta cảm thấy đoạn cốt truyện này vô cùng phi lý!"
Hệ thống, "Tại sao lại phi lý?"
Tang Nhị vì bản thân giải thích, "Giả thiết nhân vật này của ta không phải liếm cẩu sao? Theo lý thuyết, liếm cẩu ở giai đoạn đầu đáng lẽ đều đi con đường khổ tình, giấu giấu giếm giếm chứ.

Tình tiết bá vương ngạnh thượng cung thế này cũng phải đợi sau này, khi theo đuổi không có kết quả, yêu mà không được mới làm chứ?"
Hệ thống, "Đó là vì ngươi đánh giá cao tiêu chuẩn đạo đức của nhân vật này, lại xem nhẹ trình độ cầm thú của nàng ta.

Liếm cẩu chẳng qua là vỏ bọc giả tạo nhằm lấy lui mà tiến nhằm che giấu bản tính háo sắc của ngươi mà thôi.

Một khi có cơ hội "xơ múi", lớp vỏ ngụy trang này sẽ tự động cởi ra"
Tang Nhị, "..."
Hệ thống, "Đương nhiên, ngươi có thể yên tâm, vì không để người đọc mất hứng, cuối cùng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả"
Không sai, căn cứ theo định luật hoàng kim, "mọi soái ca đều là tài sản hợp pháp của nữ chính thật sự", pháo hôi nhiều lắm chỉ có thể "quấy rầy" nam chính một tý chứ tuyệt đối không có chuyện "ăn" được hắn.

Hiện tại cũng vậy, căn cứ theo sự sắp xếp của cốt truyện, khi Tang Nhị đọc lời thoại xong, cũng chuẩn bị kéo áo trên của Tạ Trì Phong xuống, Tạ Trì Phong liền sẽ miễn cưỡng khôi phục một chút linh lực và hung hăng đẩy nàng ra.

Tang Nhị, "..."
Nói cách khác, sau một chuỗi thao tác mạnh như hổ, nàng không chỉ không xơ múi được gì còn phải chịu một đòn, khiến【 Tạ Trì Phong độ hảo cảm 】 vốn không nhiều lắm cũng theo đó dậu đổ bìm leo.

[ tự châm nến ]
Việc này thật quá khó khăn mà.

Tuy không khí ban đêm mùa xuân mát mẻ nhưng sau lưng Tang Nhị lại chậm rãi chảy ra một tầng mồ hôi nóng hổi.

Nàng nhìn chằm chằm cửa phòng, sau một chốc chuẩn bị tâm lý, mới thấy chết không sờn mà xoay người.

Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, chỉ bằng mắt thường cũng có thể phát hiện trạng thái của Tạ Trì Phong đã kém rất nhiều.

Hắn nằm nghiêng người cuộn tròn trên giường, đuôi mắt ửng đỏ đầy yêu dị, mồ hôi theo hầu kết chảy xuống, mê người vô cùng.

Hửm? Mồ hôi?
Tang Nhị vốn nghĩ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, thấy thế, lại đột nhiên nảy ra một chủ ý.

Có cách rồi!
...!
Tạ Trì Phong đang nhắm chặt mắt, cắn răng chịu đựng sự tra tấn không ngừng nghỉ kia.

Lúc này, hắn chợt nghe được tiếng quần áo cọ xát xột xoạt từ nơi cách mình cực gần.

Vừa mở mắt, đồng tử của hắn đột nhiên súc lại.

Tang Nhị đang đứng trước mặt hắn, bắt đầu cởi quần áo.

Đầu tiên là đai lưng, sau đó là áo khoác ngắn làm bằng sa mỏng, áo ngoài, áo trong, từng cái cứ thế rơi xuống đất, chất thành một ụ bên chân nàng.

Không bao lâu, trên người nàng cũng chỉ dư lại một chiếc áo trong màu trắng có chút mỏng.


Bị ánh nến chiếu xuyên qua, mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ thể mềm mại lả lướt.

Đối mặt với tình cảnh này, một người có ngu ngơ thế nào cũng rất khó để không nghĩ theo phương diện kia.

Huống chi, Tang Nhị sớm đã có "tiền án" quấy rầy hắn.

Tạ Trì Phong mí mắt run lên, quả nhiên hệt như nguyên văn viết, hắn lộ ra vẻ cảnh giác, "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì?", Tang Nhị tùy tay vứt một lớp áo xuống, căng da đầu đọc lời thoại, "Quần áo ta cũng đã cởi rồi, đệ nói ta muốn làm gì?"
Sắc mặt Tạ Trì Phong đột nhiên tối sầm lại, đồng thời lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường cực kì sâu đậm.

Trưa hôm nay, khi ở nghĩa trang, hắn vốn dĩ có một chút đổi mới với con người này, cho rằng nàng rốt cuộc không hề si tâm vọng tưởng việc song tu gì đó.

Nếu nàng thật sự biết hối cải, sau này không tiếp tục chạm đến điểm mấu chốt của hắn, vậy hắn cũng sẽ niệm tình đồng môn mà bỏ qua chuyện cũ, xem như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra.

Nhưng con người thì ra này vẫn chưa chết tà tâm.

Dọc theo đường đi, biểu hiện bình thường kia thế nhưng chỉ là giả vờ, để khiến hắn buông lỏng cảnh giác, tin nàng thật sự đã không còn tâm tư xằng bậy.

Càng đáng giận chính là, một kẻ tiểu nhân không biết xấu hổ, ghê tởm không chịu được này lại sở hữu một gương mặt...!giống người đó đến vậy.

Mà hắn hiện tại còn rơi vào tay nàng.

Lần nữa nâng mắt, hắn thấy Tang Nhị đã đến sát mép giường.

Đối diện với sự uy hiếp, Tạ Trì Phong siết chặt nắm tay, hô hấp dồn dập, tàn khốc nói, "Ngươi dám làm bậy?"
Đôi mắt hắn ngày thường trong trẻo tựa hồ thu sâu thẳm, giờ phút này, lại như sông băng lạnh lẽo, giá rét đến tận xương.

Nói thật, Tang Nhị không dám.

Bị người thật dùng ánh mắt như muốn giết người này nhìn chằm chằm, còn phải làm chuyện xằng bậy với hắn, thật sự áp lực cực lớn.

Nhưng nàng không còn cách nào khác, đã khơi mào thì dù có gồng mình cũng phải hoàn thành.

Tang Nhị lấy hết dũng khí, làm theo cốt truyện, ngồi phịch xuống giường.

Ván giường truyền đến một chuỗi tiếng "kẽo kẹt" vì lay động.

Nàng cúi người, đón nhận ánh mắt giận dữ của Tạ Trì Phong, ngón tay xoa vạt áo thẳng tắp của hắn, "Ta đương nhiên dám.

Kêu đi, giọng đệ nhỏ như vậy, có kêu rách họng cũng không ai đến cứu đâu"
Nhưng vừa chạm vào, Tang Nhị liền cảm thấy xúc cảm không thích hợp, "?"
Nguyên văn miêu tả nguyên chủ thật sự có kinh nghiệm.

Chỉ cần xẹt qua cổ áo của Tạ Trì Phong một cái, quần áo của hắn liền tự động mở ra.

Nhưng hiện thực và nguyên tác không giống nhau, trên cổ áo Tạ Trì Phong rõ ràng có nút cài, hơn nữa không chỉ có một cái.


Tang Nhị, "..."
Vốn dĩ một cốt truyện vô cùng thuận lợi lại không lường trước được bị nơi này vướng chân.

Tay mân mê một hồi lâu vẫn không tháo được.

Nàng có chút nóng nảy, sợ Tạ Trì Phong khôi phục linh lực, không màng vẻ ưu nhã, hai tay nàng đều nâng lên, bắt đầu phân cao thấp với cổ áo của hắn.

Hết kéo lại giật, y hệt một ả sắc quỷ nóng nảy.

Nhưng sau nửa ngày, nàng chỉ tháo được một chiếc cúc.

Quần áo quá khó cởi, cho đánh giá kém!
Bất quá, có lẽ đây là quần áo chuẩn bị cho nam chính thuộc hệ cấm dục chăng.

Từ lúc Tang Nhị bắt đầu dùng tay nắm lấy cổ áo hắn, Tạ Trì Phong liền nhắm mắt lại, không thèm nhìn, nằm bất động, không thèm nghe, không màng đáp lại.

Nhưng thực tế hắn đang cắn răng phá tan ngăn trở linh khiếu trong cơ thể.

Dù biết làm vậy là giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để nữ nhân này được như ý nguyện.

Đúng lúc này, xương quai xanh bỗng nhiên truyền đến một chút ngứa ngáy, như thể bị tóc chọc phải.

Hắn dừng lại hô hấp, bỗng nhiên mở bừng mắt.

Quần áo Tang Nhị đang mặc, nói trắng ra chính là áo ngủ.

Không chỉ mỏng, lạnh, mềm, cổ áo còn đặc biệt rộng, phần eo lại chỉ có một sợi dây lưng cột lấy.

Chỉ lo chuyện cúc áo, Tang Nhị căn bản không để ý đến việc cổ áo của mình càng ngày càng mở rộng, một mảng lớn da thịt lộ ra, như thể ngà voi và đồ sứ, trắng nõn bóng loáng.

Tạ Trì Phong vừa mở mắt, vừa lúc nhìn thấy một màn trên, thoáng chốc, hắn như thể bị thứ gì đó ghê tởm làm ô uế đôi mắt khiến hai mắt đỏ lên.

Hắn không thể chịu được nữa mà uất nghẹn mắng, "Ngươi quả thật không biết xấu hổ mà!"
Tang Nhị cũng lười quan tâm hắn, cùng cúc áo chiến đấu hăng hái nửa ngày, rốt cuộc mới tháo hết.

Nàng như được đại xá, dùng tốc độ gấp hai đọc xong đoạn lời thoại cực kì xấu hổ cuối cùng, "Ta từ lâu đã muốn làm thế này với đệ, chẳng qua mãi không tìm được cơ hội mà thôi.

Tin tưởng ta, đệ nhất định sẽ thích chuyện này"
Nói xong, không đợi Tạ Trì Phong ra tay đánh nàng, nàng lập tức lớn tiếng bổ sung, "Ta từ sáng sớm đã muốn giúp đệ lau sạch mồ hôi trên người rồi!"
Tạ Trì Phong, "...?"
Biểu tình lạnh băng cùng tức giận của hắn tức khắc đọng lại.

"Thời tiết hiện tại lạnh như vậy, đệ có mồ hôi lại không chịu lau, mặc nguyên quần áo ướt đi ngủ sẽ không tốt cho thân thể, biết không?", Tang Nhị nhặt quần áo trên đất lên giúp Tạ Trì Phong lau mồ hôi.

Bộ dáng chân thành tha thiết kia, quả thật chẳng khác gì một từ mẫu dành cho nhi tử bị tê liệt, không rời không bỏ, "Ta bảo đảm, đệ nhất định sẽ thích việc sau khi lau sạch mồ hôi mới đi ngủ"
Tạ Trì Phong, "..."

Dưới ánh mắt cổ quái khó có thể miêu tả, như thể có chút hoài nghi của Tạ Trì Phong, Tang Nhị cố ra vẻ bình tĩnh, sau khi diễn xong, nàng lại lần nữa gài từng chiếc cúc áo lại.

Bỏ nặng lấy nhẹ thôi.

Việc bị Tạ Trì Phong xem như diễn tinh* còn tốt hơn gấp nhiều lần việc tiếp tục bị trừ độ hảo cảm.

(*Người chuyên diễn trò, đóng kịch, kiểu làm quá)
Cuối cùng, Tang Nhị hảo tâm cầm quần áo đắp lên vai Tạ Trì Phong, cười tủm tỉm nói, "Nơi này quá đơn sơ, chăn cũng không có.

Đệ đắp tạm quần áo ban nãy ta vừa cởi, chắp vá một đêm đi"
Hệ thống, "Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện, chỉ số pháo hôi giảm 40, tổng giá trị hiện tại: 4900/5000"
Lại bằng cơ trí, nàng lần nữa thuận lợi lướt qua một quỷ môn quan.

Tang Nhị xoay người đi, lặng lẽ lau mồ hôi.

Vừa rồi khi nhặt quần áo, nàng ngoài ý muốn phát hiện phía dưới giường có đặt một tấm ván gỗ.

Nàng kéo nó ra, sau khi dùng tay quẹt một đường thì thấy không quá bẩn.

Xem ra, nàng đêm nay không cần ngồi ngủ rồi.

Tang Nhị trong lòng mừng thầm, đặt ngang tấm ván gỗ lên hai băng ghế kia.

Khi làm những việc này, nàng cảm giác được sau lưng có một tầm mắt đang nhìn chằm chằm mình, vì thế nàng nghi hoặc quay đầu lại.

Tạ Trì Phong đang nhìn nàng.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt nàng, hắn liền dời mắt đi.

Tang Nhị, "?"
Chẳng lẽ hành động ban nãy của nàng quá khác thường, Tạ Trì Phong đang lo nàng vòng vo làm nhiều trò như vậy, kỳ thật chỉ đang chơi trò "sói đến rồi" để giảm sự cảnh giác của hắn, sau đó nửa đêm tập kích hắn?
Không thể không nói, với tính tình của nguyên chủ, nàng quả thật có thể làm ra loại chuyện này.

Nhưng Tang Nhị thì khác, nàng đối với Tạ Trì Phong không có loại dục vọng trần tục này.

Để đánh tan sự nghi ngờ của hắn, sau khi trải giường xong, Tang Nhị liền chủ động nằm xuống, cười tủm tỉm nói, "Trì Phong, ta buồn ngủ quá nên ngủ trước nhé, nếu có việc gì đệ đều có thể gọi ta"
Tuy nàng rất muốn đi tắm, nhưng nơi này không thể so sánh với Chiêu Dương tông.

Ở một nơi xa lạ lại nguy hiểm, tốt nhất không nên chạy loạn tương, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn vậy.

Trước khi ngủ, Tang Nhị kiểm tra một chút tiến độ của【 Tâm quỷ họa 】, phát hiện sau khi tiến vào thôn, tiến độ đã biến thành 35%.

Đây có thể nói là một tiến triển rất lớn.

Xem ra, yêu quái giết người là loài gì, thôn dân mất tích ở đâu, hai vấn đề này, chín phần mười có thể tìm được đáp án ở đây.

Ngày mai nhất định phải tra xét một chút mới được.

Mơ mơ màng màng nghĩ về chuyện ngày mai, Tang Nhị liền ngủ lúc nào chằng hay.

Nghe thấy từng tiếng hít thở từ phía nàng truyền đến, Tạ Trì Phong không tiếng động thu lại khối linh lực sớm đã tụ trong lòng bàn tay.

Khi Tang Nhị nói ra câu "lau mồ hôi" kia, hắn đã phá vỡ được sự ngăn trở linh khiếu.

Chỉ cần ban nãy nàng có bất luận hành động gây rối nào, một chưởng này đã sớm đánh ra.


Hắn cảm thấy mình không hề nghĩ oan nàng.

Rõ ràng hành động của người này quá kỳ quái.

Có người bình thường nào giúp người khác lau mồ hôi sẽ trước cởi quần áo của mình, sau đó còn nói mấy lời kỳ quái kia?
Tạ Trì Phong không kiềm được lại liếc nhìn sang bên cạnh.

Nàng nhường chiếc giường duy nhất cùng quần áo giữ ấm cho hắn, bản thân chỉ mặc một lớp quần áo mỏng manh, cuộn tròn trên tấm ván gỗ dơ bẩn mà ngủ.

Tạ Trì Phong trong lòng rối rắm, thẳng lăng lăng nhìn trần nhà.

Lần đầu tiên trong đời, rõ ràng đã mệt đến cực hạn nhưng hắn vẫn như cũ không hề buồn ngủ.

...!
Ván gỗ quá cứng, khi xoay người còn sẽ hơi lung lay, cho nên Tang Nhị ngủ không quá thoải mái.

Ngày tiếp theo, khi trời vừa sáng nàng liền tỉnh.

Ngáp một cái, Tang Nhị bò dậy, nhìn thấy số quần áo ngày hôm qua nàng cởi ra đắp trên người Tạ Trì Phong, đều được đặt trên đầu giường.

Tạ Trì Phong không biết rời giường khi nào, đang ngồi đả toạ ở góc cách nàng xa nhất, rũ mắt không nhìn nàng.

Tang Nhị nhanh chóng mặc quần áo xong mới gọi hắn một tiếng, "Trì Phong, ta chuẩn bị xong rồi"
Tạ Trì Phong nâng mắt, mặt không cảm xúc nhìn nàng, cũng không nói gì.

Trong không khí tràn ngập sự gượng gạo.

Thôi bỏ đi, cần gì lo hắn xấu hổ hay không, quan trọng nhất chính là nàng không xấu hổ.

Tang Nhị khẽ nhẹ một tiếng, nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, như thể không có việc gì mà nhắc tới chính sự, "Nếu Nguyệt Lạc chỉ chúng ta đến thôn này, chúng ta hôm nay liền đi xung quanh thôn tìm xem có manh mối hay không"
Lúc này chỉ mới đầu giờ Mẹo*.

Không trung ảm đạm, tản ra màu xanh nhạt, trong thôn vô cùng im ắng.

(*5g-7g sáng)
Bọn họ vừa ra khỏi cửa liền nghe được từ phía hậu viện truyền đến tiếng nước ào ào.

Hai người đi theo thanh âm, vòng đến hậu viện, nhìn thấy tiểu cô nương tối hôm qua đang ngồi trên băng ghế nhỏ, vò vò quần áo, hai cái bồn gỗ chứa đầy quần áo.

Nhìn thấy chiếc bóng phủ xuống, tiểu cô nương lau mồ hôi, ngẩng đầu.

"Tiểu muội muội", Tang Nhị cong lưng, nhìn thẳng vào em, ôn nhu nói, "Cảm ơn muội đêm qua đã cho bọn ta ở nhờ, bọn ta còn chưa biết tên muội là gì nữa"
Đây chính là thứ gọi là "bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa".

Không quan tâm phẩm hạnh của nguyên chủ xấu xí bao nhiêu, bề ngoài của nàng cũng dính được năm sáu phần ánh sáng của bạch nguyệt quang.

Cho nên dù có dùng ánh mắt bắt bẻ nhất, cũng không thể phủ nhận việc nàng thật sự xinh đẹp.

Tiểu cô nương gương mặt hơi đỏ lên, thẹn thùng xoa xoa ngón tay khô gầy của mình, nhỏ giọng đáp, "Muội tên Tiểu Quân.

Ca ca tỷ tỷ, tại sao hai người lại đến núi Đại Vũ vậy?"
Người mãi vẫn luôn không hé răng Tạ Trì Phong, vào lúc này lại lên tiếng, "Bọn ta muốn đi Chi Châu, trên đường gặp phải sương mù, bất tri bất giác liền đến nơi này"
"Thì ra là như thế", Tiểu Quân mím môi, "Vậy hiện tại trời đã sáng, sương mù cũng tan, hai người có muốn rời đi hay không? Muội có thể lén mang hai người đi"
Tang Nhị ngẩn ra, không biết phải chăng mình quá mẫn cảm, vì nàng luôn cảm thấy, giữa những con chữ này của Tiểu Quân đều đang thúc giục bọn họ nhanh chóng rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc