SAU KHI TÔI CHẾT - LÂU BẤT NGUY

Loài hoa đỏ không biết tên nở rộ khắp núi đồi, một khi gió mạnh thổi qua, biển hoa đỏ rực sẽ dập dềnh với hương thơm lạ.

Bầu trời trong xanh, cảnh xuân ấm áp, xương rồng trắng ngà, hồn ma ở mọi hướng, quạ ăn thịt thối trên mộ đã biến mất, mọi thứ trở lại vẻ im lặng, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tạ Từ ngồi trên tảng đá, không còn cảm giác đau đớn, thân thể nhẹ tênh, chỉ cần nhảy lên là sẽ bay rất rất cao, giống như một con gió gió, không ai có thể bắt được hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn đôi tay giơ lên của mình, lại không thấy gì, thật lâu sau mới cụp mắt, nhìn thân thể nằm dưới phiến đá của bản thân, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, hai mắt hơi nhắm lại, đôi môi tím tái, chỉ có vết máu nơi khóe môi và nốt ruồi đỏ giữa hai lông mày là còn rực rỡ.

Tạ Từ không thể tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả tình cảnh bi thảm của mình, quần áo rách nát thấm đẫm máu, vết thương sâu nông chằng chịt, thịt nát bấy lộ cả xương, máu chảy đầm đìa, cơ thể gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Ánh mắt hắn lộ vẻ hoang mang, mình bị thương nhiều vậy sao?

Xấu thế.

Sao lại trông khó coi thế này?

Hắn chống cằm, may là không có ai đến đây và chứng kiến, nếu đồn ra ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ vui sướng đến nỗi không ngủ được đây, thế thật sự rất bất lợi cho sự phát triển lành mạnh của giới tu tiên.

Mấy năm nay ở cung Thương Tuyết, hắn đã nhìn thấy biết bao trò cười của người khác, giờ chính bản thân cũng trở thành trò cười, đúng là sông có khúc người có lúc quả thật không sai mà.

Biết rõ Cõi sinh tử không thể vào, nếu vào thì rất có thể sẽ bỏ mạng ở đây, nhưng vẫn đâm đầu vô chỗ chết, cuối cùng đến kết cục này đây.

Tạ Từ khẽ thở dài, có lẽ mình bị sư huynh ngu ngốc lây nhiễm rồi, sư huynh muốn đi xuống chuyện trò với tổ tiên của hồ ly tinh, mà mình thì muốn…

Hắn sửng sốt, không nhúc nhích hồi lâu, gió thổi qua ngọn cây, lá kêu xào xạc, hình như có con sóc nâu thò quả đầu lông xù ra khỏi hốc cây, Tạ Từ chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu lên, ánh Mặt trời xuyên qua cành lá rậm rạp, vô số đốm sáng dạo chơi xung quanh hắn.

Mà chuôi kiếm gãy vẫn nằm yên lặng trong bụi cỏ, những giọt sương trong suốt trên phiến lá rơi xuống, vỡ tan trên hoa văn vàng nhạt.

Mình muốn gì nhỉ?

Tạ Từ cố nén nụ cười ở khóe miệng, nhảy xuống tảng đá, duỗi tay duỗi chân, chết thế này cũng chẳng có gì tệ cả.

Giờ mình chết rồi nhỉ? Chắc là vậy, nếu không chết, thế chẳng phải nãy giờ là mình suy diễn ư?

Nhân gian thường nói, con người sau khi chết sẽ có Hắc Bạch Vô Thường dẫn đường, giải quyết hết tội nghiệt, đi qua cầu Tam Sinh, uống một chén canh Mạnh Bà, quên hết tất cả quá khứ và luân hồi.

Chỗ hắn vắng tanh, đừng nói là Hắc Bạch Vô Thường, đến cả một chú chó đen trắng cũng chả có, có lẽ ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng không muốn tới một nơi như Cõi Sinh Tử.

Tạ Từ hơi chút bối rối, thế giới rộng lớn như vậy, hắn nên làm gì bây giờ? Hắn nên đi đâu đây?

Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, đây là lần thứ nhất hắn chết, không có kinh nghiệm, vẫn cần một người hướng dẫn để giải thích cho hắn các việc cần làm sau này, nên xuống địa ngục thì xuống địa ngục, nên đầu thai thì đầu thai. Nếu có cơ hội được chết lần nữa, nhất định hắn sẽ chết thật đẹp, không gây phiền phức cho bất kỳ kẻ nào.

Hắn không thể đợi người hướng dẫn của mình được, hắn còn không biết liệu đối phương có đến hay không.

Tạ Từ đi vòng quanh thi thể mình, sau đó than ngắn thở dài một lúc, ít nhất mình nên thay bộ đồ sạch sẽ trước khi chết, không thì sao lại trong bộ dáng này, chẳng còn mặt mũi gặp người khác.

Hắn cố gắng quay trở lại cơ thể, nhưng cái xác trước mặt không khác gì hoa đá, cây cối và cỏ xuân vô tận trong Cõi sinh tử này, không còn thuộc về hắn, nội tạng bên trong gần như nát bươm, trở về rồi sao nữa.

Nhận ra điều này, Tạ Từ liền tạm từ bỏ ảo tưởng sống lại từ cõi chết, bắt đầu kiểm tra trạng thái của mình, xem xét hồi lâu vẫn không có kết quả rõ ràng.

Kỳ lạ thật, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trường hợp này, chẳng lẽ sau khi chết người ta sẽ luôn như vậy sao?

Sau khi sư phụ mất, có phải cũng lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn bọn họ không.

Lúc đó sư phụ đã nghĩ gì? Mình lại đang làm gì?

Đầu óc Tạ Từ trống rỗng, có thứ gì đó vụt qua rất nhanh, nhưng hắn không kịp bắt lấy, hắn chợt lảo đảo, quỳ rạp xuống đất. Hắn không có cơ thể, nhưng lúc này vẫn thấy khó thở, cổ họng như chứa đầy sỏi nhọn, cắt xước cổ họng hắn, máu cứ thế tuôn ra, phủ lên cỏ xuân nơi đây.

Nội tạng không còn tồn tại co rút dữ dội, hắn từ từ cúi xuống, thu mình lại thành một quả bóng nhỏ, rồi khi ngước mắt lên, là hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt bình yên đã chết của mình.

Tạ Từ lại lần nữa cảm nhận rõ được rằng mình đã chết, cơn đau tột độ xỏ xiên đan điền hắn. Hắn đưa tay, đặt lên đầu thi thể, khẽ gọi bằng thanh âm dịu dàng chưa từng có trước đây: “A Từ.”

Hắn nói xong liền cười xùy, linh hồn gầy guộc như được an ủi, mọi đau đớn thoáng chốc biến mất hết.

Không biết bao lâu sau, Tạ Từ lấy lại bình tĩnh và ngồi xuống bên cạnh xác chết, hắn cảm thấy mình bị bệnh, dù bây giờ có chết đi nữa thì bệnh của hắn vẫn sẽ không thể chữa khỏi.

Bàn tay hắn trượt xuống gò má tái nhợt, cuối cùng đặt lên nốt ruồi đỏ giữa đôi lông mày, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hắn không biết nói với ai bây giờ.

Trong gió có tiếng chuông lanh lảnh vang lên, Tạ Từ ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, không thấy ai, chỉ nghe tiếng chuông càng lúc càng gần, âm thanh này hơi quen tai, hình như hắn đã nghe qua ở đâu rồi.

Tạ Từ khẽ nhíu mày, chỉ thoáng chốc tiếng chuông đã truyền đến bên tai, hắn đột nhiên nhớ ra, mình từng nhìn thấy một chuỗi chuông hồng ngọc rất quý hiếm được một người đeo trên cổ tay, những chiếc chuông này khi vang lên sẽ phát ra âm thanh như vậy.

Mà người đó chính là Tiêu Oản – tộc trưởng tộc Hồ ly Đồ Sơn, người tình tốt của vị sư huynh ngốc nghếch kia.

Tạ Từ nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng chuông, lập tức hiểu ra mọi chuyện, chắc chắn Tiêu Oản đã dùng pháp khí để ẩn thân, theo hắn vào Cõi sinh tử. Dù sao cũng là tộc Hồ ly Đồ Sơn, nắm trong tay một ít thần khí có thể lừa thiên hạ cũng không có gì lạ.

Cô ta đi theo mà hắn hoàn toàn không phát hiện ra, giờ hai người ngồi đối diện nhau, không ai nhìn thấy ai.

Tạ Từ cũng không quan tâm cô ta có đến hay không, chỉ là một lúc sau, hắn thấy y phục trước ngực thi thể mình hơi phồng lên, một bàn tay thò vào trong.

Tạ Từ khoanh tay tặc lưỡi, đúng là càng sống càng thụt lùi, mấy năm nay gần đây Đồ Sơn suy đồi thật đấy, đường đường là tộc trưởng mà ngay cả một người chết còn chẳng tha.

Bi3n thái ghê.

Đương nhiên, Tiêu Oản không muốn sàm sỡ Tạ Từ, trước đó không lâu, cô ta đã trông thấy Tạ Từ giấu ngọc Rồng trắng ngần trong ngực. Đã tới bước cuối cùng rồi, cô ta nhất định phải lấy được viên ngọc.

Cơ thể dưới tay cứng đờ và lạnh lẽo, Tạ Từ thực sự đã chết. Khi Tiêu Oản đến cung Thương Tuyết vào nửa tháng trước, tên này vẫn còn kiêu ngạo ngồi trên bục cao, mỉa mai nhìn cô ta, mà giờ hắn đã không còn có thể nói ra lời xấu xa nào từ cái miệng này nữa.

Tiêu Oản dừng tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Từ, tên này đã chết rồi mà vẫn đáng ghét như vậy.

Gió xuân thổi qua, cỏ xuân rơi rụng, ngón tay Tiêu Oản dừng trên trái tim, cô ta chạm vào một viên ngọc ấm áp tròn trịa. Tiêu Oản mừng khôn xiết, lấy ra thì quả nhiên là ngọc Rồng, đầu óc đang căng thẳng chợt thả lỏng một chút, đến mức không khống chế tốt pháp khí và để lộ bóng dáng, bầu trời quang đãng thoáng phủ đầy mây đen, mưa gió sắp ập đến, Tiêu Oản không dám chậm trễ, vội nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, lại biến mất.

Hiển nhiên yêu ma trong Cõi sinh tử không thông minh lắm, nháy mắt lại là cảnh xuân tươi đẹp, năm tháng yên bình.

Tạ Từ ở một bên quan sát, vẻ mặt bình tĩnh, không thấy tức giận.

Chẳng qua là người đi trước trồng cây, kẻ đi sau hưởng bóng mát thôi, nếu người đi trước biết tên mình ghét đến hưởng bóng mát, chẳng lẽ lại nhảy ra khỏi quan tài, nhổ cây lên sao.

Hắn không có quan tài, màn trời chiếu đất, cũng không thể nhảy khỏi được. Đã rơi vào tình cảnh này, đừng nói là để người ta lấy bóng râm, cho dù cỏ mọc trên đầu, hắn cũng phải thành thật gánh chịu, hắn không tính đến bước này, cũng đáng chịu, chả thể trách ai.

Tiêu Oản cất viên ngọc, đứng dậy rời đi.

Tạ Từ tìm vui trong khổ mà nghĩ, cô ta chỉ lấy viên ngọc chứ không xé xác hắn để trút giận, cũng coi như rộng lượng.

Bây giờ Tiêu Oản đã có được ngọc Rồng, nếu cô ta vẫn còn lương tâm, có lẽ lần này Hách Liên Tranh sẽ không phải chết. Vốn tưởng rằng ba thầy trò bọn họ có thể gặp lại nhau dưới Chín Suối, nhưng xem ra sư huynh không có vận may ấy rồi.

Tạ Từ vẫn ngồi dưới đất, chống cằm ngơ ngẩn nhìn xác chết của mình, Tiêu Oản rời đi không lâu, một người đàn ông không có mặt đi tới đây, hắn ngả ngớn nâng cằm thi thể lên, cẩn thận nhìn hồi lâu, cuối cùng biến thành ngoại hình của Tạ Từ, ngâm nga một giai điệu lạc tông rồi vui vẻ rời đi.

Tạ Từ: “……”

Vị huynh đài này, quá đáng quá đấy.

Hắn vừa mới chết, cho dù không nhanh chóng cứu chữa, hoặc tìm một nơi tùy tiện để chôn hắn, thì cũng không nên ăn cắp một cách trơ trẽn và trắng trợn vậy chứ. Hắn có thể hiểu được tình yêu dành cho khuôn mặt này của vị huynh đài đây, nhưng có thể tôn trọng người đã khuất chút không, ít nhất cũng phải lưu danh cho hắn chứ.

Thói đời đã tha hóa đến mức này rồi sao?

Đáng buồn, hắn thật sự cảm thấy đáng buồn thay cho giới tu tiên.

Tiếc rằng hắn là người chết, không ai sẽ để ý đến tâm tư của người chết cả.

Tạ Từ chậm rãi đứng dậy, nhìn chung quanh, bọn hắn đã đi cả rồi, vậy hắn sẽ tiếp tục ở lại trong Cõi sinh tử, bảo vệ cái xác này và nhìn nó từ từ thối rữa, hóa thành một nắm đất vàng, hay cũng đi ra ngoài và xem bọn hắn giở trò gì?

Khóe miệng Tạ Từ giần giật, mình đã chết rồi, còn có cái gì đáng để xem chứ.

Rời khỏi Cõi sinh tử, có thể hắn sẽ gặp những người chết khác trong thế giới này, trong những người đó có sư phụ hắn.

Nghĩ đến đây, Tạ Từ vốn có tâm trạng tệ chợt trở nên vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc