SAU KHI TRỌNG SINH, NÀNG LÀ SỦNG PHI CỦA THẾ TỬ

Lão phu nhân tỉnh lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng: "Những chuyện cháu vừa nói là thật sao?"

Dương Vũ Phi bĩu môi, lại sắp khóc: "Chuyện lớn như vậy, cháu gái nào dám lừa gạt tổ mẫu chứ. Tổ mẫu, người nhất định phải làm chủ cho cháu."

"Sao cháu lại vô dụng như vậy, ngay cả vị hôn phu cũng để người ta câu dẫn mất, cháu còn chưa trở thành Thái tử phi, cháu muốn chọc tức c.h.ế.t ta sao?"

Lão phu nhân chỉ trích không ngừng.

"Ai bảo cháu không mặt dày mày dạn như biểu muội chứ, muội ấy có thể hạ mình leo lên giường Thái tử điện hạ, cháu làm không được. Cháu sợ làm Vĩnh Ninh hầu phủ mất mặt. Sợ cha và tổ mẫu ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ."

Đây chính là Thái tử phi mà Vĩnh Ninh hầu phủ tốn bao tâm huyết bồi dưỡng, tương lai là để đổi lấy tiền đồ xán lạn cho hầu phủ, mấy đứa con trai và cháu trai của bà sau này đều phải dựa vào đứa cháu gái làm Hoàng hậu này nâng đỡ, không ai được phép cản trở lợi ích của hầu phủ.

Dương Vũ Phi lại nhào vào người lão phu nhân, nước mắt nước mũi dính đầy người bà.

"Cháu cũng không muốn đâu, nhưng tình thế không cho phép mà."

"Biểu muội làm ra chuyện như vậy, cháu thật sự rất tức giận, cũng rất đau lòng, cầu xin tổ mẫu nhất định phải làm chủ cho cháu."

Lão phu nhân sắc mặt xanh mét, lửa giận bốc lên ngùn ngụt quanh người bà: "Tống ma ma, đi xem con tiện nhân Thẩm Ngọc Oánh kia đã về chưa? Về rồi lập tức gọi nó đến đây cho ta."

"Còn nữa, đi gọi Hầu gia, phu nhân và Đổng di nương đến đây. Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ con tiện nhân Thẩm Ngọc Oánh kia một trận."

Thẩm Ngọc Oánh vừa về đến Vĩnh Ninh hầu phủ, đã bị gọi đến Tùng Hạc đường.

Vĩnh Ninh hầu Dương Đạo Lăng, hầu phu nhân Chu Duyệt Nhiên, mẫu thân của nàng là Đổng di nương, còn có lão phu nhân đều đang đợi nàng ở đó.

Dĩ nhiên Dương Vũ Phi cũng ở đó, hai mắt sưng húp như quả hạch, cả người toát ra vẻ chán nản.

Thẩm Ngọc Oánh trong lòng run lên, không nhịn được nắm chặt tay, bắt đầu màn kịch của mình.

Nàng bịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh xuống sàn, vẻ mặt đầy hối hận nhận lỗi: "Biểu tỷ, Oánh nhi biết mình đã làm chuyện có lỗi với tỷ, khiến tỷ đau lòng, nhưng Oánh nhi thật sự không cố ý."

"Tất cả đều là lỗi của Oánh nhi, nếu tỷ tỷ có oán hận trong lòng, cứ đánh mắng muội, thậm chí g.i.ế.c muội cũng được, chỉ cần tỷ tỷ có thể trút bỏ được cơn giận này."



Lão phu nhân nghe thấy nàng ta thừa nhận, càng hận không thể bóp c.h.ế.t nàng ta: "Vậy ra, những gì Vũ Phi nói đều là sự thật. Cháu thật sự đã xảy ra chuyện không thể vãn hồi với Thái tử điện hạ, còn mang thai hài tử của Thái tử điện hạ?"

Thẩm Ngọc Oánh khóc lóc thảm thiết, tự tát mình mấy cái: "Phải, Oánh nhi và Thái tử điện hạ quả thật đã có da thịt tiếp xúc, còn sơ ý có thai. Nhưng Oánh nhi thật sự không cố ý."

"Biểu tỷ, cầu xin tỷ tha thứ cho muội, muội thật sự sau này không dám qua lại với Thái tử điện hạ nữa."

Chu Duyệt Nhiên sắc mặt khó coi đến mức muốn g.i.ế.c người, bà ta nổi trận lôi đình xông lên, một cước đá thẳng vào bụng Thẩm Ngọc Oánh.

"Tiện nhân không biết xấu hổ, ngay cả vị hôn phu của biểu tỷ mà cũng dám cướp, ngươi là chưa thấy đàn ông bao giờ hay sao? Thiếu đàn ông đến vậy ta đưa ngươi đến kỹ viện, để ngươi ngủ cho đã!"

Dương Vũ Phi vẫn luôn lo lắng mẫu thân sẽ làm ra chuyện mất khống chế, nhìn thấy hành động của bà, nhanh chóng xông tới, ngăn Chu Duyệt Nhiên lại.

"Mẫu thân, biểu muội vừa mới sảy thai, thân thể rất yếu, người đừng đánh muội ấy, sẽ đánh hỏng thân thể muội ấy mất. Chuyện đã xảy ra rồi, đánh mắng biểu muội cũng không phải cách giải quyết, tức giận chỉ làm tổn hại thân thể người."

Nói đùa, mẫu thân nàng tính tình nóng nảy, làm việc không suy nghĩ hậu quả, thật sự đá Thẩm Ngọc Oánh, ai biết được nàng ta có đổ hết lỗi lên đầu mẫu thân nàng hay không.

Đến lúc đó rõ ràng nàng là người bị hại, ngược lại biến thành kẻ vô cớ gây sự.

Nàng tuyệt đối không cho phép mẫu thân làm ra chuyện mất khống chế.

Chu Duyệt Nhiên hận không thể băm Thẩm Ngọc Oánh thành trăm mảnh: "Con đừng cản ta, ta thật sự muốn g.i.ế.c ả, dám cướp trượng phu của con gái ta."

Đổng Uyển Uyển nước mắt lưng tròng, ai oán nhìn về phía Vĩnh Ninh hầu: "Biểu ca, xin lỗi, là muội không dạy dỗ con gái tốt, đều là lỗi của muội. Nhưng bây giờ thân thể Oánh nhi rất yếu, xin huynh đợi con bé khỏe lại rồi hãy để con bé chịu phạt, nếu không xảy ra án mạng, chuyện này sẽ khó mà giải quyết."

Dương Đạo Lăng sắc mặt đen như đáy nồi: "Đủ rồi, phu nhân, làm ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì?"

"Vì Oánh nhi đã có da thịt tiếp xúc với Thái tử điện hạ, đợi sau khi Vũ Phi và Thái tử thành thân, để Oánh nhi gả qua đó làm trắc phi, tỷ muội bọn họ giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt."

Chu Duyệt Nhiên không dám tin vào tai mình: "Hầu gia, thiếp không nghe lầm chứ? Thẩm Ngọc Oánh cướp vị hôn phu của con gái thiếp, thiếp còn phải nhịn, để ả gả cho Thái tử điện hạ, cướp đi sự sủng ái của Thái tử điện hạ dành cho con gái thiếp?"

"Là huynh đầu óc có vấn đề, hay là huynh cho rằng thiếp đầu óc có vấn đề?"

Dương Đạo Lăng trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, nhưng đối diện với ánh mắt gần như phun lửa của thê tử, trong lòng hắn lại dâng lên một sự khó chịu mãnh liệt.



Nàng luôn như vậy, cường thế bá đạo, ỷ vào thân phận cao quý của mình, rất ít khi để lời nói của hắn vào tai.

"Vậy không thì nàng nói phải làm sao? Giết Oánh nhi sao? Con bé là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của nàng, nàng nhất định phải nhẫn tâm như vậy, dồn Oánh nhi vào chỗ c.h.ế.t sao?"

Đổng Uyển Uyển quỳ xuống, kéo theo Thẩm Ngọc Oánh, dập đầu xin lỗi.

"Biểu tẩu, Oánh nhi đầu óc hồ đồ, nhất thời lầm lỡ phạm phải đại sai. Chờ khi con bé dưỡng thương xong, thiếp sẽ đưa nó về trang tử tĩnh dưỡng, không dám khiến đại tiểu thư động khí, càng không dám cản trở hạnh phúc của đại tiểu thư. Biểu tẩu, xin tỷ bớt giận."

Thẩm Ngọc Oánh trừng mắt, cao giọng kêu gào: "Người còn là mẹ ta sao? Người muốn ta c.h.ế.t phải không? Ta phạm phải tội ác tày trời nào, người muốn bức ta đến đường cùng?"

Đổng Uyển Uyển giơ tay, thẳng thừng cho Thẩm Ngọc Oánh một cái tát tai vang dội: "Câm miệng! Ngươi cướp phu quân của biểu tỷ, còn dám nói không có lỗi? Về trang tử, ngày ngày làm ruộng, sám hối cho ta!"

Chu Duyệt Nhiên hừ lạnh: "Hai người tốt nhất nói được làm được, ta một khắc cũng không muốn nhìn thấy nó, đuổi nó ra khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ!"

Đồ ghê tởm, chẳng khác nào đống phân!

Lúc này, thị vệ của Lý Hách Hùng là Thừa Tu mới lên tiếng: "Hầu gia, phu nhân, Thái tử điện hạ có lời, không trách Thẩm tiểu thư, là do người uống rượu say, nhất thời mất khống chế, cưỡng bức Thẩm tiểu thư. Mọi trách nhiệm Thái tử điện hạ gánh vác, mong Hầu gia và phu nhân đừng trách phạt Thẩm tiểu thư."

"Vì Thẩm tiểu thư và Thái tử điện hạ đã gạo nấu thành cơm, người sẽ chịu trách nhiệm với Thẩm tiểu thư, mong Vĩnh Ninh Hầu phủ chiếu cố Thẩm tiểu thư, để nàng ấy sớm hồi phục sức khỏe."

Nghe Thừa Tu nói xong, Chu Duyệt Nhiên tức đến nỗi muốn nổ phổi: "Thái tử điện hạ là có ý gì? Vì một con hồ ly tinh, muốn giẫm đạp lên mặt mũi nữ nhi ta sao? Hắn còn muốn cưới nữ nhi ta nữa không?"

Dương Vũ Phi nước mắt lã chã rơi xuống, nàng tiến lên nắm lấy tay Chu Duyệt Nhiên: "Nương, thôi bỏ đi, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Nếu Thái tử điện hạ không thích con, con cũng không cần thiết phải đeo bám. Biểu muội ôn nhu khả ái, thiện giải nhân ý, nàng ấy và Thái tử điện hạ là lưỡng tình tương duyệt, con không thể làm kẻ ngáng đường, cản trở hạnh phúc của họ."

Cứ để tra nam tiện nữ kia đến với nhau đi, nàng mới không cần loại nam nhân ăn tạp!

Chu Duyệt Nhiên còn chưa lên tiếng, lão phu nhân đã không ngồi yên được nữa: "Vũ Phi, con nói năng hồ đồ, con là do Hoàng thượng đích thân tứ hôn cho Thái tử, con nói không cần hôn ước là không cần nữa sao? Sao con lại tùy hứng như vậy?"

Tôn nữ của bà không làm Thái tử phi, sau này Dương gia làm sao bình bộ thanh vân, trở thành thế gia hiển hách nhất kinh thành?

Hôn sự này, không thể để Dương Vũ Phi nói không muốn là được!

 

Bình luận

Truyện đang đọc