SAU KHI TRỌNG SINH THÀNH LONG VƯƠNG TÔI DỰA VÀO HẢI SẢN LÀM GIÀU



Lục Áo và Tống Châu quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu anh mời cậu đi chơi.

Đương nhiên những lần đi ăn chung kia không được tính.

Lục Áo ngẩn ra.

Tống Châu thấy cậu không nói gì, dịu giọng giải thích: " Không phải cậu luôn có hứng thú với sinh hoạt của tôi sao? Chúng tôi vừa tiếp nhận một vụ án, trong khoảng thời gian này cần đi công tác, đúng lúc cậu lại không có việc gì để làm, có thể cùng đi chơi.

"
Lục Áo đang đưa lưng về phía anh để dọn chén đũa, trái tim cậu đập mạnh và nhanh.

Giờ khắc này đây, không hiểu sao cậu lại cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, lời nói đồng ý suýt nữa là buột miệng nói ra.

Vì để thể hiện sự rụt rè, cậu miễn cưỡng đè nén xuống, hỏi: " Là vụ án gì?"
"Thông tin không rõ ràng, nghe qua có chút giống sự kiện thần quái mà nhân loại các cậu thường nói, có thể là ác niệm còn sót lại của nhân loại.

"
"À.

" Lục Áo chậm rì rì nói, "Nghe có vẻ vui đấy, tôi muốn đi.

Đại khái chừng nào vậy?"
"Vẫn chưa quyết định được, có lẽ là ngày mai.

" Tống Châu nói, "Nếu cậu cùng đi, chúng ta sẽ ở ngoài đó 1-2 đêm, buổi tối không về.

"
Lục Áo nghe đến đây, trong lòng lộp bộp, quay phắt lại nhìn anh.

Cậu bỗng nhiên nghĩ đến, "Bình thường khi anh qua đây trong lúc xử lý vụ án đều là tranh thủ thời gian chạy tới sao? Tới đây ăn cơm tối vớ tôi xong, sau đó lại về tăng ca?"
Khi nói đến câu cuối, giọng cậu có chút khàn khàn.

Cậu không biết bản thân đang tự mình đa tình, hay là Tống Châu vẫn luôn lặng lẽ chiều theo mình.

Lúc này, Lục Áo nhìn chằm chằm Tống Châu, ngừng thở, chờ đợi một đáp án.


Hình như đã qua mấy giây, Tống Châu mới nói: " Đôi khi sẽ.

"
Lục Áo xoay người tiếp tục dọn chén, nhẹ giọng nói: " Vậy thì cũng vất vả quá.

"
"Ăn cơm nào có ngại vất vả? Dù sao cũng không thể để tôi bụng đói tăng ca đúng không?"
Lục Áo xúc động quay đầu, muốn nói gì đó với anh.

Nghĩ rồi nghĩ, lại không biết nên nói gì, rất lâu sau, cậu nhấp hé miệng, nói:" Anh đối với tôi cũng tốt quá rồi.

"
"Không phải cậu cũng đối tốt với tôi sao?"
Lục Áo nhẹ giọng: "Ừm.

"
Cậu không nó tiếp.

Có lúc cậu rất muốn trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình.

Khi cảm xúc kia qua đi, cậu lại sợ nếu thật sự nói ra, hai người ngay cả làm bạn cũng không thể.

Tống Châu quá hùng mạnh, quá độc lập.

Nếu không phải vì Tống Châu muốn gặp cậu thì ngay cả cái bóng của anh, cậu cũng không thể sờ tới.

Ngộ nhỡ tỏ tình rồi, Tống Châu né tránh cậu, lúc đó cậu chẳng biết phải khóc ra sao.

Lục Áo rửa sạch chén dĩa, lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

Trong nhóm đánh cá Lâm Cống Thương đang kêu gào bọn họ: @ Lục Áo @ Tống Châu @ Đàm Quân Hạo ba người các cậu sao vậy, sao còn chưa tới?! Đồ nướng sắp lạnh hết rồi!
Lục Áo nhắn lại: Sắp tới rồi
- Nói sắp tới rồi sắp tới rồi, nhưng không thấy bóng ai hết!
Lục Áo khó hiểu, kéo trên xem thử, mới phát hiện Đàm Quân Hạo cũng vừa nhắn sắp tới.

Tống Châu cũng nhìn thấy, anh cười nhẹ một tiếng.

Lục Áo quay đầu: "Chúng ta bây giờ qua đó luôn, bọn họ hẳn là chờ đến sốt ruột rồi.

"
"Được.

" Tống Châu nói:" Tôi dẫn cậu đi.

"
Lục Áo đồng ý, tay Tống Châu khoát lên vai cậu, hai người vừa muốn xuất phát.

Lục Áo chợt nhớ ra, vội nói:" Đợi đã, tôi vào phòng bếp lấy măng.

"
"Muốn đem măng qua đó nướng sao?"
"Ừm, bọn họ ai cũng thích ăn cả.

" Lục Áo nói, "Chỗ măng này là buổi chiều các ông bà tặng cho tôi, nhiều lắm, tôi ăn không hết.

"
Tống Châu dẫn cậu xuất phát.

Hai người xuất hiện bên ngoài thôn Lâm Ốc rồi đi bộ đến nhà Lâm Cống Thương.

Tiệc đồ nướng tổ chức ngay trong sân nhà Lâm Cống Thương.

Bọn họ còn chưa tới gần, xa xa đã nghe tiếng cười tràn ngập trong sân.

Giọng của Lâm Cống Thương xen lẫn ở bên trong, trong đêm đen có vẻ vô cùng rõ ràng.

Lục Áo quay đầu nhìn Tống Châu, do dự mà hỏi:" Có khi nào anh cảm thấy ầm ĩ quá không?"
"Cũng được.

Ăn đồ nướng không phải nên như vậy sao?" Giọng điệu Tống Châu thoải mái ung dung, "Không cần lo lắng cho tôi, tôi khá quen thuộc với bầu không khí như vậy.


"
"Nếu như anh cảm thấy không hợp, đợi lát nữa hãy nói với tôi, chúng ta về sớm một chút.

"
"Sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.

"
Nhà của Lâm Cống Thương không có đóng kín cửa.

Lâm Cống Thương từ xa đã thấy hai người họ đi tới, hô to:" Nhanh lên! Hai người sao lại lề mề đến vậy, tôi đợi hai người đợi tới đồ nướng cũng nguội hết luôn.

"
Khi la to những lời này, cậu ta và Lâm Tê Nham đang ngồi trên ghế lùn, dùng cái cưa nhỏ hì hục cưa xương bò.

Lục Áo liếc mắt nhìn cậu ta một phát, "Lời này cậu nói ra cũng không thấy mắc cỡ à?"
"Mắc cỡ? Mắc cỡ cái gì? Đây là lời thật lòng, hai người mau tới giúp đi, mấy khúc xương này khó cưa chết đi được, cưa nãy giờ làm tôi đổ mồ hôi đầy mình.

"
Cậu ta vừa nói, vừa dừng động tác trong tay, khi nói chuyện còn có chút thở dốc.

Biểu hiện của Lâm Tê Nham còn rõ hơn cả cậu ta, thở phì phò nói: " Xương bò ăn ngon thật, nhưng mà khó cưa quá, bọn tôi cưa hơn 1 tiếng rồi, tay đỏ hết mà cũng chỉ được vài khúc, sức hai người mạnh hơn xem thử làm có nhanh hơn không nhé.

"
"Đợi chút, tới ngay.

"
Hai người đi tới vòi nước bên cạnh rửa tay, sau đó nhận lấy cái cưa trong tay họ và bắt đầu cưa xương bò.

Xương bò này vô cùng cứng rắn, cũng may sức cả hai đều rất lớn, cưa nhỏ sài cũng rất tốt, vài phút bọn họ đã có thể cưa đứt 1 đoạn.

Khoảng chừng hơn 10 phút, bọn họ đã cưa được một núi xương nhỏ.

Lâm Cống Thương đem xương đi rửa, vừa rửa vừa cảm khái, "Các cậu tới sớm thì tốt rồ, nói không chừng giờ đã có thể ăn được rồi.

"
Lục Áo giương mắt lên nhìn, "Không phải cậu nói đồ nướng đã nướng xong hết rồi sao?"
"Gần giống vậy mà.

" Lâm Cống Thương nói, " Bên kia đã nướng mấy món cánh gà với nấm này nọ, hai cậu qua ăn là được.

"
Lâm Mãn Chương đang đứng bên cạnh đống lửa xa xa bổ sung nói: " Còn có rau hẹ, cà tím, bắp nữa.

"
Lâm Cống Thương sung sướng, "Đúng rồ, cậu xem, nhiều món đã nướng xong rồi, thật không có gạt hai người.

"
Lục Áo lười nói.

Xương bò cưa xong rồi, Đàm Quân Hạo tới sau và Lâm Quý Hiếu phụ trách cắt món ăn kèm cũng đã làm xong hết.

Món chính hôm nay ngoại trừ xương bò ra còn có gà nướng.

Con gà này bị giết vào trưa hôm nay, gà thả vườn rửa sạch xong lại dùng gia vị tẩm ướp đến tận giờ này.

Đống lửa cháy mạnh rồi dùng giấy bạc bọc con gà lại ném vào trong đống lửa là có thể bắt đầu nướng.

Công việc đã làm xong hết rồi, một đám người ngồi vây quanh đống lửa, vừa nướng vừa uống bia trò chuyện.

Lâm Cống Thương nói:" Qua thêm mấy hôm là thuỷ triều đỏ sẽ tan, tôi muốn chạy một chuyến đến đảo Hoa Lài.

"
Đảo Hoa Lài nằm ở hải ngoại, hòn đảo kia có hình dạng giống hoa lài vậy, do nhiều đảo nhỏ cấu thành.

Nơi đó có nhiều đá ngầm, bèo rong cũng nhiều, môi trường sinh thái tương đối phức tạo, cá và ốc biển linh tinh cũng rất nhiều.

Vấn đề duy nhất là bên đó cách đất liền quá xa, nếu lái thuyền ra đó cũng phải hơn nửa ngày, đi đi về về, tiền dầu thôi đã tốn 300-400 tệ.

Mọi người đều là ngư dân, dù cho tài nguyên thuỷ sản bên đó có phong phú cách mấy, dưới tình huống không thể khẳng định trong một ngày có thể đánh bắt được bao nhiêu cá thường sẽ không muốn đi mạo hiểm.

Huống chi cho dù nhiều cá lại không chắc là loại đáng giá, cộng thêm tiền nhân công và tiền xăng dầu thật không nhất định có thể kiếm tiền nhiều như gần biển.


Lâm Mãn Chương hỏi: " Đi qua đó đánh cá sao?"
Hiếm khi Lâm Cống Thương có chút ngượng ngùng khi nói, "Kiếm tiền là một chuyện, ngày 26 tôi và Tiểu Tuệ đãi tiệc nên định đi sang bên đó tìm chút bào ngư hoang dã và nhím biển này nọ.

"
Bên họ hiếm có bào ngư hoang dã, người nuôi bào ngư cũng khá ít, bởi vì chỗ này gần như năm nào cũng phát sinh thuỷ triều đỏ, sự nguy hiểm của nó đối với bào ngư là quá lớn, một khi không cẩn thận cả đàn sẽ bị tiêu huỷ, lâu dần mọi người không dám nuôi các loại thuỷ sản có tiếng này nữa.

Chỗ họ tổ chức đám cưới, tiệc đầy tháng không thường dùng bào ngư, cá mú nghệ hay tôm hùm các loại thì tương đối nhiều.

Lâm Cống Thương muốn cho La Tiểu Tuệ những gì tốt nhất nên mới có ý định đi đảo Hoa Lài.

Lâm Quý Hiếu nhịn không được hỏi:" Gần đây cậu có đi qua đó xem chưa? Bên đó thật sự có bào ngư à?"
"Có, nhưng mà có vẻ không nhiều hơn nữa cũng khá nhỏ.

Tôi đang cân nhắc bắt một ít về nấu canh hẳn là không tồi.

"
Bào ngư bản địa chỗ họ khá là nhỏ, nhưng nó lại rất tươi, nhất là dùng để nấu canh, múc ra vừa hay một ngụm một con, vừa mềm vừa giòn, vừa tươi vừa thơm, dùng để đãi tiệc rượu sẽ rất nở mày nở mặt.

Chỉ tiếc bào ngư thật sự quá ít, ở bên ngoài cũng không mua được, nếu mà muốn dùng phải tự nghĩ cách.

Lâm Mãn Chương hỏi: "Ngày nào đi? Bọn tôi cùng đi để hỗ trợ.

"
"Tôi muốn ngày kia đi, hai ngày này thuỷ triều đỏ có thể sẽ tan hẳn, ngày kia đi bắt về nuôi trong nhà mấy hôm, có lẽ sẽ không thành vấn đề.

"
Lâm Mãn Chương nói:" Ngày kia cũng được, tôi xem dự báo thời tiết nói hôm đó là một ngày nắng đẹp.

"
Lâm Quý Hiếu cũng nói:" Vậy đến lúc đó chúng ta dậy sớm một chút, đi bắt một ngày, xem thử có thể tiện tay bắt được tôm hùm không, tôi nhớ chỗ đó hình như có nhiều tôm hùm.

"
Vùng có nhiều đá ngầm này thích hợp cho tôm hùm sinh trưởng, nơi này của họ vẫn luôn sản sinh ra rất nhiều tôm hùm, nếu như may mắn, qua chỗ đó chắc cũng có thể tìm được một vài con.

Lâm Tê Nham góp vui, "Tôi cũng đi, kỹ năng lặn của tôi thì bình thường, đến lúc đó ở dưới nước quay phim giúp mọi người, quay xong thì cắt nối biên tập lại, khi cử hành hôn lễ thì phát cho cô dâu và người nhà cùng xem thành ý của cậu.

"
"Ý tưởng này hay đó.

" Lâm Quý Hiếu chặc lưỡi nói, "Cậu đừng nói nữa, nghe thôi cũng đã thấy quá lãng mạn rồi.

"
Lục Áo quay đầu nhìn Tống Châu, ý nghĩ rất rõ ràng, bọn họ sẽ đi chơi mấy hôm đây? Có kịp về giúp Lâm Cống Thương bắt bào ngư không?
Tống Châu cười, nói với Lâm Cống Thương: " Lục Áo cũng đi.

"
Tảng đá lớn trong lòng Lâm Cống Thương rơi xuống, lập tức nói: " Lục Áo cũng đi là tôi yên tâm rồi, chúng ta nhất định sẽ bắt được rất nhiều đồ tốt.

"
Lâm Cống Thương không phải là người tinh tế.

Ngược lại Lâm Mãn Chương đã nhìn ra, " Lục Áo, hai ngày này cậu có chuyện gì sao? Nếu như có thì cứ làm chuyện của mình đi.

"
"Không sao.

Tống Châu thay cậu trả lời, "Cậu ấy đi chơi với tôi, nhưng chắc là có thể về kịp.

".


Bình luận

Truyện đang đọc