SAU KHI VỢ BÉ TRÚNG SỐ


Hoắc Đình Sâm và Cố Chi ở trên đảo hết một tuần lễ.
 

Một tuần này nếu để cho Hoắc Đình Sâm đánh giá, vậy chính là thỏa mãn, cực kỳ thỏa mãn, cực kỳ đặc biệt vô cùng hết sức thỏa mãn.
 
Nhưng nếu đến lượt để Cố Chi đánh giá thì là cực kỳ hối hận, cực kỳ đặc biệt vô cùng hết sức hối hận.
 
Từ lần trước sau khi ở bãi biển về thì mãi mãi không dứt.
 
Trên đảo rõ ràng có người hầu phụ trách sinh hoạt nhưng Cố Chi ở một tuần lại chưa từng nhìn quá ba lần, giống như bị ngăn cách vậy, cả thế giới của cô chỉ có hai người cô và Hoắc Đình Sâm, chỉ có thể làm gì, quá rõ ràng rồi.
 
Cuối cùng lúc rời đi, Cố Chi dựa vào du thuyền, còn nhìn lại hòn đảo sau lưng kia.
 
Phong cảnh đẹp tựa tranh vẽ, nhưng cô lại không dám nghĩ việc quay trở lại đảo nhỏ này, vì vừa nhắm mắt lại, chuyện có liên quan đến đảo toàn bộ đều là những hình ảnh không thể miêu tả nổi khiến cô rơi lệ, đủ mọi kiểu, có bãi biển với chú cua nhỏ vung càng, có phòng ngủ với lớp vải voan trắng tung bay trong gió biển, thậm chí còn có bể bơi tràn vô cực bên ngoài biệt thự kia…
 
Lúc cô còn nhỏ rõ ràng nghe được mấy người phụ nữ sông Tần Hoài nói loại chuyện kia chỉ có trâu mệt chết không có sức cày hỏng đất, bây giờ xem ra lời những người phụ nữ đó nói đều là giả lừa cô, mỗi ngày trâu đều sinh long hoạt hổ tinh lực dồi dào, ngược lại Cố Chi cảm thấy miếng đất là mình đây, nếu như tiếp tục ở trên đảo nữa thì thật sự sẽ bị cày hỏng. 
 
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi sau khi lên thuyền vẫn nhìn lại đảo nhỏ sau lưng, sắc mặt bi thương, giống như dáng vẻ lưu luyến không rời, vì thế hôn một cái lên mặt cô, trong nụ cười mập mờ lại khó nén vẻ thỏa mãn, nói: “Sau này mỗi năm chúng ta đều đến đây ở một thời gian ngắn được không?”

 
Anh cảm thấy nơi này thật sự không tồi, là nơi tuyệt vời để vợ chồng nghỉ phép, thậm chí có hơi hối hận trong sắp xếp hành trình lần này chỉ ở đây một tuần, nên ở thêm một thời gian nữa.
 
Cố Chi nghe được dự định hàng năm lại còn đến đây nữa của Hoắc Đình Sâm trực tiếp giật mình, vung cánh tay nhỏ kháng nghị: “Không muốn! Em không muốn!”
 
Nơi này ngoại trừ làm những chuyện không thể miêu tả thì chả còn gì để làm, cô không muốn đến đây nữa!
 
Người lái thuyền ngoại quốc nghe được tiếng kháng nghị của Cố Chi, không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
 
Hoắc Đình Sâm đáp lại bằng một nụ cười lễ độ, dùng tiếng Anh nói câu gì đó với người lái thuyền, sau đó lại vây lấy cơ thể Cố Chi, cánh tay không an phận của cô cũng bị nhốt lại.
 
Cố Chi bị Hoắc Đình Sâm ôm lấy, đương nhiên nghe không hiểu anh nói gì với người nước ngoài, cả người hậm hực, cảm thấy mình đã lên thuyền giặc.
 
Thuyền giặc của Hoắc Đình Sâm.
 
Cô không nên đồng ý không dẫn theo một ai trực tiếp đi hưởng tuần trăng mật với Hoắc Đình Sâm, trước khi xuất phát Trần Thiêm Hoằng còn không yên tâm, hỏi cô có muốn dân theo phó quan của ông ấy đi cùng không, vẫn bị cô ngại bị giám sát nên từ chối.
 
Bây giờ xem ra là cô thất sách rồi.
 
Tha hương nơi đất khách quê người, ngôn ngữ không thạo càng không biết mặt chữ tiếng Anh, chỉ có thể dựa vào Hoắc Đình Sâm, Hoắc Đình Sâm nắm giữ hoàn toàn quyền chủ đạo, cô chỉ có thể mặc cho anh nhào nặn, không ngừng bắt nạt.
 
Hoắc Đình Sâm không biết vì sao vừa nhắc đến Cố Chi lại có phản ứng lớn như vậy, hỏi: “Không thích ở đây sao?”
 
Cố Chi nhìn anh một cái, yếu ớt nói: “Hoắc Đình Sâm, anh không sợ lỗ sao?”
 
Hoắc Đình Sâm hơi cau mày: “Lỗ?”
 
Cố Chi: “Thận hư*.”
 
*Tiếng Trung là 肾亏, câu trên Cố Chi chỉ dùng từ 亏 có nghĩa là lỗ/thua thiệt nên Hoắc Đình Sâm chưa hiểu ý cô.
 
Hoắc Đình Sâm: “...”
 
Cố Chi: “Bây giờ anh đã ức hiếp em vì em nhỏ hơn anh, đợi 10 năm sau em 30 tuổi chính là lúc như lang như hổ anh đã sắp 40 tuổi rồi có muốn thì cũng lực bất tòng tâm, anh có nghĩ tới lúc đó nên làm thế nào không.”
 
“Lúc đó em sẽ để anh nếm thử những đau đớn bây giờ của em.”

 
Hoắc Đình Sâm nghe xong mí mắt giật giật.
 
Cố Chi nói xong, đắc ý ngước đầu lên nhìn anh, khóe miệng cong lên một nụ cười tựa như đã nhìn thấu tất cả.
 
Hoắc Đình Sâm trầm mặt, hai tay bóp mặt Cố Chi: “Tối qua chưa ra sức nhỉ?”
 
Cố Chi bị bàn tay Hoắc Đình Sâm bóp mặt, miệng không nói được, giống như cá vàng nhỏ phun bọt nước vểnh lên, nói chuyện không rõ ràng: “Ra sức rồi.”
 
Hoắc Đình Sâm cười một tiếng: “Vậy vì sao em chưa như lang như hổ? Bây giờ cũng không có tiền đồ như vậy, về sau còn có thể có bản lĩnh lớn cỡ nào.”
 
Cố Chi: “...”
 
Hoắc Đình Sâm: “Nói đi cũng phải nói lại, đã hùng tâm tráng chí vĩ đại như vậy, vậy anh sẵn dịp hiện tại, trước khi em 30 tuổi, cho em nếm trải nhiều sự đau khổ sau này em muốn để anh nếm trải, có được không? Thế này em mới có thể nhớ kỹ một chút.”
 
Cố Chi: T-T
 
Hoắc Đình Sâm càng nhìn dáng vẻ bây giờ của Cố Chi càng thấy đáng yêu, không nhịn được hôn một cái lên môi cô rồi mới buông tay.
 
Cố Chi bị bóp đến quai hàm mỏi nhừ, sau khi được buông ra không phục trừng mắt liếc nhìn Hoắc Đình Sâm một cái.
 
Sau đó không dám nói 10 năm nữa muốn để anh đau khổ.
 
Người như anh nói là làm, nếu như cô nói nữa, tối nay đảm bảo sẽ sung sướng lại đau khổ.
 
Người lái thuyền ở đầu thuyền quay đầu lại lần nữa, cho dù một chữ cũng nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng cách bầu không khí cũng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào của đôi vợ chồng.
 
Rời khỏi Hawaii, hai người tới chính quốc nước Mỹ.
 
Lúc ở Hawaii bởi vì ít người nên vẫn chưa cảm nhận được, khi Cố Chi cùng Hoắc Đình Sâm đứng ở trên đường lớn Washington, nhìn thấy những người với màu da màu tóc khác nhau, mới thấy cảm khái.
 
Lúc ở Thượng Hải những người này là người nước ngoài, bây giờ ở đây, bọn họ thành “Người nước ngoài” rồi.
 
Nước Mỹ rất lớn, hai người chơi gần một tháng, Hoắc Đình Sâm xác định trạm cuối cùng của tuần trăng mật là ở Boston, Massachusetts, dẫn Cố Chi trở lại thành phố trước kia anh học đại học, cùng anh trở lại trường học cũ - Đại học Harvard.
 
Điều kiện tuyển sinh của đại học Harvard cực kỳ khắc nghiệt, học sinh Trung Quốc càng siêu ít, mặc dù nói là trong trường học thành lập hội học sinh Trung Quốc, nhưng lúc Hoắc Đình Sâm đi học cả Harvard chỉ có ba sinh viên Trung Quốc, một người giống như anh sau khi tốt nghiệp trở về nước, một người còn lại lựa chọn ở lại Mỹ, họ Lý.
 
Năm đó Hoắc Đình Sâm đi học quan hệ với bạn học Lý rất tốt, bạn học Lý nghe nói Hoắc Đình Sâm sẽ tới rất vui vẻ, cố ý lái xe chạy đến đón bọn họ, mời hai người đến nhà anh ta chơi.
 
Vợ của bạn học Lý tên là Hannah, là người Mỹ quốc tịch Đức, sau khi thấy Cố Chi dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo của mình chào hỏi với cô, nói “Xin chào”.
 
Cố Chi dùng số vốn từ tiếng Anh ít ỏi của mình nói “Hello”.
 
Hai người phụ nữ không thạo ngôn ngữ của nhau, có điều cũng có thể cảm nhận được sự thân thiện của đối phương, nhìn nhau cười một tiếng.
 
Cố Chi và Hoắc Đình Sâm cùng bạn học Lý đã đến nhà anh ta, sau đó bạn học Lý cùng vợ hợp tác xuống bếp làm cả bàn cơm trưa, lúc Cố Chi đang ăn được miếng thứ nhất của canh trứng cà chua thì cảm động phát khóc.
 
Đã hơn một tháng rồi cô chưa được ăn một bữa trưa đàng hoàng, lúc trước ở những thành phố khác cũng đi mấy nhà hàng đồ Trung Quốc, nhưng mà tất cả bữa trưa đều đã được cải tiến để phù hợp với khẩu vị người Mỹ, ăn vào có thể khiến người Trung Quốc chân chính hoài nghi cuộc đời.
 
Ăn xong bữa tối, bạn học Lý và Hoắc Đình Sâm nhiều năm không gặp, dường như có rất nhiều lời muốn nói, Cố Chi không có hứng thú với nội dung trò chuyện của hai người bọn họ, ngáp một cái, sau đó cùng Hannah đang không hiểu chồng và bạn học nói gì bốn mắt nhìn nhau.
 
Vì thế Hannah nắm tay Cố Chi muốn dẫn cô lên tầng chơi.
 
Cố Chi nháy mắt ra hiệu cho Hoắc Đình Sâm, sau đó theo Hannah lên tầng, mặc dù Cố Chi nghe không hiểu Hannah đang nói gì, nhưng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cô ấy lúc dẫn cô lên tầng.
 

Hannah dẫn Cố Chi đến phòng để quần áo, không kịp chờ đợi lục từ trong đống quần áo của cô ấy ra một bộ đưa cho Cố Chi xem.
 
Lúc Cố Chi nhìn thấy quần áo của Hannah cuối cùng đã rõ vì sao cô ấy lại hưng phấn như vậy, bởi vì bộ quần áo Hannah lấy ra là sườn xám.
 
Hannah vội vàng thay cho Cố Chi nhìn, sau đó xoay vòng trước gương.
 
Mắt Cố Chi có độc, nhìn ra sườn xám trên người Hannah có hơi lớn, đồng thời vải dùng để cắt may cũng không quá tốt, có điều nhìn dáng vẻ cô ấy cực kỳ thích.
 
Cố Chi dựng ngón cái với Hannah đang vui vẻ, dùng tiếng Anh Hoắc Đình Sâm đã dạy cho mình: “Pretty.”
 
“Really?” Hannah hưng phấn kéo tay Cố Chi: “Thank you!”
 
Hai câu nói Cố Chi đều nghe không hiểu.
 
Cô quan sát trong nhóm con gái nước ngoài dáng người Hannah được coi là nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ cao hơn cô một chút, thân hình tương tự nhau.
 
Sau khi cô và Hoắc Đình Sâm xuống xe ở bến trực tiếp đến nhà bạn học Lý này, còn chưa đến khách sạn, hành lý ở trên xe.
 
Vì thế Cố Chi lôi kéo Hannah hừng hực khí thế xuống lầu, dưới cái nhìn chăm chú của hai người đàn ông Hoắc Đình Sâm và bạn học Lý chạy đến nhà để xe, Cố Chi lôi vali hành lý ra ngoài, mở ra, tìm một chiếc sườn xám của mình cho Hannah, tỏ ý tặng cô ấy.
 
Cô chỉ mới mặc một lần, sản phẩm của tiệm may Dệt Dương, bất kể là từ cắt may hay là vải vóc mắt trần cũng có thể thấy được tốt hơn đồ trên người Hannah rất nhiều.
 
Đương nhiên Hannah nhìn ra đồ Cố Chi tặng cô ấy tốt đồ cô ấy mặc rất nhiều, vui vẻ nhận lấy, lập tức muốn đi lên phòng để đồ thử.
 
Cố Chi cũng đi lên theo.
 
Sườn xám của Cố Chi Hannah mặc lên rất vừa vặn, cô ấy nhìn gương xoay vòng nửa ngày, sau đó nhìn Cố Chi, lấy ra một bộ quần áo tặng cô coi như là quà đáp lễ.
 
Hannah là người Mỹ quốc tịch Đức, cho nên đồ tặng Cố Chi là váy liền truyền thống vùng Bavaria vô cùng có màu sắc đặc biệt của nước Đức, đây là trang phục của thiếu nữ quý tộc vào giai đoạn thế kỷ 17-18, nhìn qua là một bộ, thật ra chỉnh thể chia làm làm áo thân trên và váy lót, váy ngoài và tạp dề. Cố Chi cảm thấy váy của Hannah có hơi giống trang phục nữ phục vụ mặc trong quán rượu cao bồi miền Tây, nhưng lại tinh xảo đẹp mắt hơn rất nhiều.
 
Hannah ra hiệu cho Cố Chi thay lên đi.
 
Áo thân trên là kiểu áo bó màu trắng tay bồng xinh đẹp, cái áo này của Hannah có cổ áo khoét sâu đến ngực, lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp và một chút da thịt trước ngực. Sau đó là váy ngoài, áo chẽn* của váy và váy nối liền với nhau, bộ đồ này của Hannah màu vàng xanh lá xinh đẹp, trên áo chẽn còn thêu hoa văn tinh xảo.
 
*Áo chẽn (Corset)
 
 
Sau khi Cố Chi mặc xong áo chẽn, Hannah thắt dây lụa giống như dây giày từ hai bên áo chẽn thành hình chữ bát xen kẽ, sau đó thắt ở giữa một cái nơ bướm xinh đẹp.
 
Váy ngoài là kiểu thiết kế chiết eo, áo chẽn siết chặt lấy eo, phác họa ra vòng eo thon gọn, đồng thời độ cao của áo chẽn chỉ đến mép dưới ngực, sau khi thít dây lụa, ngực cũng được kéo lên không ít.
 
Cố Chi phát hiện mặc xong hình như khiến eo cô nhỏ đi một chút ngực cô to thêm một chút, mặt hơi đỏ.
 
Cuối cùng là phần tạp dề, chỉ có điều cái tạp dề này thuần túy là để trang trí, là một mảnh vải ren nửa trong suốt màu trắng, che trước làn váy khiến váy càng nổi bật tinh xảo hơn, vừa vặn cái tạp dề này quấn quanh trước người,vì thế bản thân Cố Chi tự mình ra tay thắt một cái nơ bên trái ở đằng trước.
 
Hannah nhìn thoáng qua Cố Chi tự thắt nơ bướm cho mình, nghĩ đến Hoắc Đình Sâm ở dưới lầu, sau đó ý đồ muốn động vào tạp dề của cô, rồi nói gì đó.
 
Cố Chi xấu hổ để Hannah phục vụ mình mặc quần áo, cảm thấy mặc vậy đã được rồi, từ chối hành động điều chỉnh giúp cô của Hannah.
 
Vì thế Hannah nhìn Cố Chi cười cười, nói “Ok”.
 
Hai người phụ nữ trao đổi trang phục truyền thống, vui vẻ xuống dưới lầu để cho chồng mình nhìn.

 
Hoắc Đình Sâm nhìn quần áo trên người Cố Chi, trong mắt khó nén kinh diễm.
 
Dáng người của cô đẹp, nơi thon sẽ thon gọn, nên có thịt tuyệt đối sẽ có thịt, mặc sườn xám đường cong đẹp mắt, mặc trang phục truyền thống Bavaria cũng có một vẻ đẹp khác.
 
Bạn học Lý nhìn sườn xám trên người vợ Hannah của mình, khen ngợi xinh đẹp, Hannah rất vui, trực tiếp nâng mặt bạn học Lý hôn một cái.
 
Cố Chi biết phụ nữ nước ngoài cởi mở, nhưng mà nhìn thấy hình ảnh Hannah trực tiếp hôn bạn học Lý, vẫn là quay mặt đi.
 
Hoắc Đình Sâm cười, ôm lấy eo cô, dùng giọng Thượng Hải hỏi bên tai cô: “Hôn một cái?”
 
Cố Chi ngả vào lòng Hoắc Đình Sâm, dùng giọng Nam Kinh đáp: “Không cần nhé.”
 
Ban đêm, bạn học Lý nhiệt tình mời Cố Chi và Hoắc Đình Sâm ở lại nhà cậu ta, Hoắc Đình Sâm không thích làm phiền người khác quá, trước khi đến đã đặt trước phòng khách sạn, mỉm cười từ chối, bạn học Lý cũng không giữ lại nữa, chỉ là lại hẹn xong với Hoắc Đình Sâm ngày mai cùng nhau về Harvard đi dạo.
 
Cố Chi vẫn luôn mặc bộ váy truyền thống Bavaria của Hannah, trên xe thì luôn hỏi Hoắc Đình Sâm có đẹp không.
 
Hoắc Đình Sâm thành thật đáp: “Rất đẹp.”
 
Chỉ là thiết kế phần ngực của bộ quần áo này khiến anh không hài lòng lắm, bởi vì anh đã có thể nhìn thấy độ cong phần ngực mê người của cô.
 
Có điều nếu Cố Chi thích, anh cũng không nói gì nữa.
 
Hai người đặt phòng ở khách sạn tốt nhất Boston, hai người đến khách sạn, Hoắc Đình Sâm nói gì đó với lễ tân khách sạn.
 
Cố Chi ở bên cạnh buồn chán đợi.
 
Hoắc Đình Sâm nói với lễ tân được một nửa, sau đó nói với Cố Chi bên cạnh: “Anh đi qua đây một lát, em đi ra chỗ kia ngồi yên đừng nhúc nhích, mười phút thì quay lại.”
 
Anh chỉ vào sofa bày cạnh sảnh lớn khách sạn.
 
Cố Chi gật đầu: “Ồ.”
 
Hoắc Đình Sâm dẫn Cố Chi ra đó ngồi, nhẫn nại dặn dò: “Không được chạy lung tung, ngoại trừ anh ai tới cũng không được đi cùng, mười phút, ngoan ngoãn ngồi đây.”
 
Tha hương nơi đất khách quê người, Cố Chi lại không biết tiếng Anh, những ngày này Hoắc Đình Sâm luôn ở bên Cố Chi một tấc không rời, cũng may bây giờ đang ở trong khách sạn, an toàn có bảo vệ, sẽ không có nguy hiểm.
 
Cố Chi cảm thấy Hoắc Đình Sâm cùng ngày càng dông dài: “Đi đi, mau lên.”
 
Hoắc Đình Sâm một bước quay đầu ba lần đi làm việc.
 
Cố Chi mặc váy Bavaria, ngồi trên sofa, nhàm chán hết nhìn đông lại nhìn tây.
 
Khách lui tới khách sạn không nhiều, nhưng là vì nguyên nhân giá cả, đều là thân sĩ và phu nhân ăn mặc sang trọng.
 
Cố Chi ngồi một lát, nhìn thấy có một người luôn nhìn cô.
 
Người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, rất trẻ, ăn mặc cực kỳ chuẩn mực.
 
Cố Chi đang phát hiện người nước ngoài kia nhìn cô, người đó trực tiếp đi về hướng cô, cười chào hỏi: “Hey!”
 
Cố Chi nhìn hai bên trái phải, xác định đối tượng người đó chào hỏi là cô.
 
Cô cong môi cười, gật đầu.
 
Người đó vừa đến đã nói một chuỗi dài tiếng Anh, thấy vẻ mặt Cố Chi mờ mịt không phản ứng, mới phát hiện có vẻ như cô nghe không hiểu, vì thế đổi thành từ đơn giản giao lưu với cô.
 
Lúc này Cố Chi nghe hiểu một từ pretty, đây là người này khen cô xinh đẹp
 
Người phụ nữ được khen tâm tình luôn tốt, Cố Chi gật đầu cười, sau đó nghĩ rằng sao Hoắc Đình Sâm vẫn chưa quay lại.
 
Người nước ngoài thấy dường như Cố Chi mất tập trung, vì thế vỗ vỗ tay trước mặt cô, sau đó một bông hoa hồng đột nhiên xuất hiện trong tay anh.
 
Cố Chi bị hấp dẫn sự chú ý. Cô biết đây là ảo thuật, lại gọi là làm ảo thuật.

 
Người kia tặng bông hoa cho Cố Chi.
 
Rõ ràng biết cô nghe không hiểu, còn luôn nói chuyện.
 
Cố Chi nghe nửa ngày, cuối cùng bị biểu cảm khoa trương của anh ta lúc nói chuyện chọc cười.
 
Người kia nghe thấy tiếng cười của Cố Chi, bản thân cũng cười lên, lộ ra hàm răng trắng.
 
Vì thế Hoắc Đình Sâm quay lại, nhìn thấy Cố Chi quả thực ngoan ngoãn ngồi trên sofa, chỉ là bên cạnh có thêm một người đàn ông xa lạ, Cố Chi đang bị chọc cười haha.
 
Cố Chi cười cười, ánh mắt nhìn thấy Hoắc Đình Sâm đã trở lại.
 
Cô đứng lên nhào qua.
 
Người đàn ông nhìn thấy sự xuất hiện của Hoắc Đình Sâm, cũng đứng lên, dường như có hơi kinh ngạc, sau đó cười hỏi: “Brother? (Anh trai).”
 
Hoắc Đình Sâm hơi nhíu mày, trầm giọng đáp: “Husband (Chồng).”
 
Người đàn ông này sau khi nghe xong từ husband lộ vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó chỉ vào váy truyền thống Bavaria trên người Cố Chi cùng với chiếc nơ bướm được thắt bên trái.
 
Tiếp đó Cố Chi nghe Hoắc Đình Sâm nói liến thoắng với người kia gì đó, cuối cùng người đó dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô, lại bị Hoắc Đình Sâm trừng mắt, người kia lưu luyến rời đi.
 
Cố Chi kéo tay Hoắc Đình Sâm: “Sao thế?”
 
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi, nhất thời thật sự vừa yêu vừa hận.
 
Sự thật chứng minh thưởng thức cái đẹp là giống nhau, trong mắt người Trung Quốc Cố Chi rất xinh đẹp, trong mắt người nước ngoài cũng xinh đẹp như vậy, duyên với người khác phái của cô cực tốt, ở Mỹ cũng có đàn ông đến bắt chuyện.
 
Hoắc Đình Sâm lại cúi đầu nhìn thoáng qua nơ bướm tạp dề Cố Chi thắt bên trái.
 
Vị trí thắt nơ bướm ở trang phục Bavaria không giống nhau, ý nghĩa đại biểu cũng không giống nhau, thắt phía bên phải biểu thị đã kết hôn hoặc là đã đính hôn, thắt bên trái biểu thị còn độc thân.
 
Hoắc Đình Sâm cởi nơ bướm của Cố Chi thắt lại lần nữa: “Ai bảo em thắt thế này?”
 
Cố Chi ưỡn ngực: “Tự em thắt.”
 
Hoắc Đình Sâm: “Thắt bên trái biểu thị chưa lập gia đình, vừa rồi người kia còn tưởng là em chưa kết hôn cho nên mới bắt chuyện với em, còn hỏi anh có phải là anh trai em không, có thể để em với anh ta làm quen kết bạn một chút.”
 
Giọng anh nói đầy mùi giấm.
 
Cố Chi nghe xong cũng choáng váng.
 
Chẳng trách xế chiều hôm nay Hannah thấy cô thắt bên trái còn muốn đổi cho cô.
 
Nhưng bị cô từ chối khéo.
 
Cố Chi: “...”
 
Phụ nữ đã lập gia đình bị cho là thiếu nữ chưa kết hôn bắt chuyện, Cố Chi không khỏi còn có chút vui vẻ, cô nghĩ một chút, hỏi Hoắc Đình Sâm: “Vậy anh có cảm thấy em vẫn là thiếu nữ không?”
 
Hoắc Đình Sâm liếc ánh mắt giết người tới, không trả lời, chỉ thắt nơ bướm bên phải biểu thị đã kết hôn thật chặt cho Cố Chi, lúc này mới kéo cô về phòng.
 
Cố Chi cảm nhận được sự buồn rầu của Hoắc Đình Sâm, lại nghĩ đến người nước ngoài kia cảm thấy cô chưa lập gia đình, thế như hỏi Hoắc Đình Sâm anh lại không phải là anh trai của cô, bảo anh trai cho phép anh ta kết bạn với cô, không khỏi cảm thấy buồn cười.
 
Hai người trở về phòng.
 
Hoắc Đình Sâm vừa vào phòng đã đóng của lại, nắm lấy eo Cố Chi, chặn người ở trên tường: “Cười cái gì?”
 
Cố Chi khoác cánh tay lên bả vai anh, nhìn Hoắc Đình Sâm, cười khẽ gọi: “Anh* Hoắc? Anh trai?”
 
*Anh ở đây Cố Chi gọi là anh trai.
 


Bình luận

Truyện đang đọc