SAU KHI XUYÊN SÁCH, MÈO MẬP Ở THẬP NIÊN 80 LÀM ĐOÀN SỦNG



Editor: Qingluanpei
Chương 76 Kiều Kiều bị bắt đi ( 1)
Nhưng Nguyễn Lâm thị làm gì còn tâm trí nào để ăn, bà lắc đầu nói: "Mấy đứa ăn trước đi, đừng để bị đói." Lại nhìn Nguyễn Kiều Kiều trong ngực một đêm không ngủ, sắc mặt cũng không được tốt: "Kiều Kiều có đói bụng không, bà không còn sức hấp trứng cho cháu nữa, cháu ăn tạm chút được không?"
"Cháu không đói ạ." Nguyễn Kiều Kiều đã sớm coi nhà họ Nguyễn là nhà của mình, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cũng tràn đầy nôn nóng, cũng chẳng có khẩu vị gì.
Cô dang tay nhỏ ôm lấy cách tay của Nguyễn Lâm thị, nhỏ giọng an ủi: "Bà nội, chú hai sẽ không có việc gì."
"Ừ." Nguyễn Lâm thị xoa đầu cô, sau đó lại im lặng.
Thật ra những người khác cũng không có khẩu vị, Nguyễn Vĩ trốn ở trong góc lén lau nước mắt, Nguyễn Kiệt đi đến vỗ vỗ vai cậu nhóc, Nguyễn Vĩ đỏ mắt hỏi cậu: "Anh Tư, ba em sẽ không có việc gì đúng không?"

"Đương nhiên rồi." Nguyễn Kiệt gật đầu.
Nguyễn Vĩ nhìn cậu, không nhịn được lại tiếp tục khóc.
Hơn 8 giờ sáng Nguyễn Kiến Quốc từ trấn trên vội vã trở về, đi cùng còn có hai vợ chồng Tam phòng Tứ phòng.

Tuy rằng đã báo cảnh nhưng người ta bảo phải mất tích tròn 72 tiếng mới có thể thụ lý, cho nên cảnh sát không có đi theo cùng.
Đỗ Thanh trực tiếp lướt qua Liễu Chiêu Đệ đang ngồi chật vật trên mặt đất, đi đến trước mặt Nguyễn Lâm thị, nhìn đôi mắt ríu lại thiếu sức sống của Nguyễn Kiều Kiều thì rất đau lòng, ôm cô vào trong lòng.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, anh hai sẽ không sao đâu.

Chúng ta lại lên núi tìm tiếp." Nguyễn Kiến Quân đi tới nói, đi cùng còn có mấy nhân viên tạp vụ của mình.
Liễu Chiêu Đệ nhìn họ với đôi mắt đẫm lệ, gật đầu một cách nặng nề.
Nguyễn Lâm thị cũng gật gật đầu với bọn họ, muốn đứng dậy.

Nhưng bà đã ngồi rất lâu, lại chưa ăn gì, lúc đứng lên thiếu chút nữa té ngã, may mắn được Đỗ Thanh và Nguyễn Kiều Kiều bên cạnh đỡ lấy.
"Mẹ, mẹ như vậy là không được.


Mẹ ăn chút gì đó đã.

Mọi người cũng thật là, muốn lên núi thì cũng phải ăn no đã!" Ngô Nhạc nói, sau đó đi đến phòng bếp nấu cơm.
Chỉ trong chốc lát đã nấu xong một nồi cơm khoai lang đỏ mang ra cùng mấy món ăn kèm.
Nguyễn Kiến Quốc cũng mệt mỏi suốt một đêm, bây giờ cũng đói đến choáng váng, ngồi xuống ăn liền mấy bát cơm lớn.

Chờ mọi người ăn xong lại tiếp tục xuất phát đến sau núi.

Hương thân cũng tới không ít, một hàng ít nhất cũng có hai ba mươi người.
Nguyễn Lâm thị cũng cố gắng nhét đồ vào bụng, không màng đến mọi người ngăn trở mà đi theo.
Chỉ có mấy đứa nhóc và Nguyễn Kiều Kiều ở nhà.
Nhưng đám trẻ làm sao nhịn được, người lớn vừa mới đi, cả đám cũng đã đuổi theo ngay đằng sau, Nguyễn Kiều Kiều đương nhiên là cũng đi cùng.
Hai đám người cũng không gặp nhau ở sau núi bởi vì đám người lớn không tìm thấy Nguyễn Kiến Đảng ở sau núi nên đã đi ra phía trước núi tìm, mà đám người Nguyễn Kiều Kiều vẫn còn tìm ở sau núi.
Bọn trẻ tìm rất nghiêm túc, liên tục gọi tên Nguyễn Kiến Đảng, hoàn toàn không chú ý tới tiếng xào xạc của cây cối.


Chờ đến lúc phát hiện cũng đã không còn kịp rồi.
Hơn trăm con khỉ đang nhảy trên cành cây phía trên đầu bọn họ.
Trong đó có một con là khỉ đầu đàn nhanh chóng nhảy từ trên cây đại thụ xuống, nhảy đến bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Lỗi.
Nguyễn Lỗi giật mình khi nhìn thấy một con khỉ đột nhiên nhảy đến trước mặt mình, theo bản năng lui về sau hai bước.

Khi phản ứng lại thì con khỉ đã bế Nguyễn Kiều Kiều nhảy lên trên cây.
"Kiều Kiều!"
"Em gái!"
Mọi người kinh hãi, trơ mắt nhìn con khỉ ôm Nguyễn Kiều Kiều chạy mất, vèo vèo mấy tiếng đã biến mất toàn bộ, đi về phía trước núi bên kia.
"Em gái...." Bé mập ngồi phịch xuống đất, hoàn toàn bị dọa đến choáng váng..


Bình luận

Truyện đang đọc