SAU KHI XUYÊN SÁCH TÔI LÀM NŨNG VỚI LÃO ĐẠI



Hắn bị đói lâu quá rồi hay sao? Từng hạt gạo thơm ngọt, hắn không có một chút chán ghét tạp chất. Dạ dày kêu ầm lên, từ khi bị tai nạn xe cộ đến nay đã ba tháng, lần đầu tiên Thẩm Vọng cảm nhận được đói.


Rõ ràng là hắn rất thích ăn. Cố Sanh Sanh đắc ý, cô không đuổi kịp tốc độ ăn của hắn. Cô là lần đầu tiên đút cơm cho người khác ăn, động tác có chút vụng về, nước cháo vẩy lên không ít trên vạt áo của Thẩm Vọng, cũng may đã lót khăn mặt ở dưới.


Cố Sanh Sanh không thể làm gì đành nói: "Anh ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn."


"Dông dài." chóp mũi Thẩm Vọng hơi động, quay đầu sang phía có thức ăn: "Có món gì?"


"À, là trứng tráng sữa bò cùng dưa chuột trộn." Cố Sanh Sanh thuộc như lòng bàn tay: "Phòng bếp có chảo chống dính dùng thật tốt, làm trứng tráng sữa bò một giọt dầu tôi đều không có cho, nấu vẫn mềm lại trơn. Dưa chuột trộn tôi cho bí chế dầu cay cùng dấm, anh có thấy thơm hay không?"


Thẩm Vọng đương nhiên ngửi thấy. Dưa chuột trộn hương cay tươi giòn, trứng tráng sữa bò tỏa ra mùi sữa nồng đậm cùng mùi thơm của trứng, dẫn vị giác ra. Cháo rau xanh trong miệng liền có chút nhạt nhẽo vô vị.


Lại một muỗng cháo nữa đưa đến, Thẩm Vọng lệch đầu: "Đồ ăn."


Cố Sanh Sanh nói: "Anh đã lâu không ăn cơm, dạ dày sẽ không chịu nổi, bữa đầu tiên chỉ có thể ăn cháo."


Thẩm Vọng phát ra khí thế âm trầm, mắt thường có thể thấy được hắn đang không vui, hắn nhấp môi. Môi của hắn dính nước, dần dần nổi lên huyết sắc,  họa sĩ thiên tài nhất cũng vẽ không ra cảnh sắc mê người như vậy.


Cố Sanh Sanh không có tiền đồ bị sắc đẹp dụ dỗ kẹp một miếng trứng tráng, nhét vào trong miệng hắn: "Aaa... Ăn một miếng."


Trứng vào miệng như tan đi, đầu lưỡi hắn cảm nhận được vị trơn mềm mang theo vị mặn trứng gà, mùi sữa nồng đậm quanh quẩn ở đầu lưỡi, trứng sữa không có một chút vị tanh nồng nào.


Thẩm Vọng bắt đầu tin tưởng đây là đồ ăn cô tự mình làm —— trong biệt thự không có đầu bếp tay nghề tốt như vậy.


Một miếng trứng gà nho nhỏ không đã thèm, khát khao muốn ăn khuấy động càng thêm mãnh liệt. Mới vừa rồi còn đang thưởng thức cháo rau xanh bây giờ hắn liền trở mặt ghét bỏ: "Trứng gà."


Cố Sanh Sanh kinh ngạc nói: "Anh vừa ăn một miếng rồi. Dạ dày anh chịu không được, không thể ăn nữa."


Tôi lúc nào thì đồng ý với cô. Thẩm Vọng ngạo mạn hất cằm lên, lặp lại lần nữa: "Trứng gà."


Cố Sanh Sanh xúc một muỗng cháo đút vào trong miệng hắn, dụ dỗ nói: "Đợi ngày mai có được hay không? Buổi tối ngày mai tôi sẽ cho anh ăn."


"!!!" Thẩm Vọng lập tức bị sặc, bên tai hơi đỏ.


"Làm sao anh lại không cẩn thận như vậy nha." Cố Sanh Sanh vỗ lưng giúp hắn: "Làm bẩn chăn mền thì nguy rồi."


Thẩm Vọng ho khan vài tiếng, mấy hạt cháo rơi trên vạt áo hắn. Cố Sanh Sanh rút khăn tay ra giúp hắn lau sạch sẽ, da thịt Thẩm Vọng tái nhợt như viên ngọc lạnh lẽo, râu ria trên cằm râu ria lại rất khó giải quyết.


Cố Sanh Sanh tò mò sờ soạng một chút, tay bị Thẩm Vọng bắt được: "Cô lại sờ loạn cái gì?"


"Tôi không có!" Cố Sanh Sanh giảo biện.


Thẩm Vọng lạnh lùng phát ra âm thanh: "Hửm?"


Mặt Cố Sanh Sanh liền đỏ lên. Ông trời ở trên, nói láo sẽ giảm tu vi. Cô ủ rũ cúi đầu nói: "Đúng vậy, nhưng tôi chỉ sờ một chút mà thôi."


Âm thanh cô mềm mại ngọt ngào, giống như không biết mình khiến phái nam nhấc lên một ý nghĩ kỳ quái.


Trong lòng Thẩm Vọng nổi lên một ngọn lửa không tên, thiêu đốt trong lồng ngực của hắn phập phồng. Đến cuối cùng cũng buông lỏng tay cô ra: "Nhớ kĩ. Lần sau cô lại sờ loạn, tôi bẻ gãy tay của cô."


Cố Sanh Sanh bị dọa vội vàng rút tay tay. Da thịt cô non mềm, trên tay để lại mấy vết đỏ, cũng may không phải rất đau.


Cố Sanh Sanh trừng Thẩm Vọng một chút, dùng khẩu hình miệng im ắng nói: "Chán ghét."


Mắt hắn bị băng vải che đi, không có phát hiện: "Cháo."


Cố Sanh Sanh bình thường lại, coi như cô kiếm được lời, vô cùng cao hứng bưng bát lên tiếp tục đút cho hắn ăn.


Ăn liên tiếp hai bát, Thẩm Vọng còn chưa ăn no.


"Anh đã ăn ăn hai bát." Cố Sanh Sanh nói: "Anh mới khôi phục ẩm thực, không thể ăn quá nhiều."


Thẩm Vọng có chút bất mãn, nhưng không có nói muốn ăn nữa.


Cố Sanh Sanh buông bát xuống, lại đem bình thuốc lấy ra, nghiêm túc đếm mấy viên trong lòng bàn tay, đưa đến bên môi Thẩm Vọng: "Anh nên uống thuốc hạ sốt, còn có thuốc canxi."


Thẩm Vọng vô ý thức cúi đầu xuống phía dưới, cánh môi lướt qua bàn tay Cố Sanh Sanh. Cô bị ngứa đến cười một tiếng, sắc mặt Thẩm Vọng lập tức cứng ngắc lại, lúc sau tránh đi tay của cô.


Cố Sanh Sanh dụ dỗ nói: "Không đắng, chỉ một hơi nuốt xuống liền ổn. Há mồm nào."


Thẩm Vọng sắc mặt đạm mạc, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì. Qua vài giây, hắn mở miệng. Cố Sanh Sanh đem thuốc bỏ vào trong miệng hắn, không tránh được bị môi Thẩm Vọng cọ vào.


Cố Sanh Sanh yếu ớt phàn nàn: "Rất ngứa, không nên nháo."


Thẩm Vọng: ". . ."


Cố Sanh Sanh lại bưng chén lên cho hắn uống nước, Thẩm Vọng lúc này mặt lạnh tanh, mím môi không uống.


Thật nhỏ mọn. Cố Sanh Sanh cũng không thèm để ý đến hắn, múc một bát cháo ngồi xuống ăn.


Nồi giữ ấm rất tốt, cháo vẫn nóng hổi. Cố Sanh Sanh đói muốn chết, nhắm thức ăn đến say sưa ngon lành.


Thẩm Vọng ngửi thấy, hắn chỉ ăn hai bát cháo thanh đạm dạ dày lại bắt đầu kêu gào đói bụng. Hết lần này tới lần khác Cố Sanh Sanh như muốn trêu chọc hắn, ngồi ở bên cạnh hắn kẽo kẹt nhai không ngừng.


Thẩm Vọng không thể nhịn được nữa: "Cô rất ồn ào."


Cố Sanh Sanh sửng sốt một chút, đem thức ăn trong miệng nuốt xuống xong mới nói: "Anh nói tôi sao? Tôi không nói chuyện mà?"


Thái dương Thẩm Vọng gân xanh hằn lên, người đàn bà này không biết là ngốc thật hay là đang giả ngốc đây, hắn đã nói như vậy mà còn không nghe hiểu: "Cô rất ồn ào, không cho phép cô ngồi bên cạnh tôi ăn."


Cố Sanh Sanh nhớ tới ở kiếp trước, trong nhà Cố gia một con mèo đen chạy tới, da lông giống như tơ lụa lấp lánh, tính tình cao ngạo. Dù cho Cố Sanh Sanh làm thức ăn ngon dụ dỗ nó, con mèo đen kia ăn xong liền bỏ đi, một chút hoà nhã cũng không có, đến cả lông cũng không cho sờ một sợi.


Trong lòng Cố Sanh Sanh chua xót phẩy tay áo bỏ đi.


Cửa đóng lại.


Thẩm Vọng lẳng lặng nằm. Không có âm thanh liên miên lải nhải, trong phòng ngủ trở nên vô cùng yên lặng vắng vẻ, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ thổi ngọn cây, càng xa tiếng gió như sóng biển vỗ vào bờ.


Cháo nóng làm ấm dạ dày, ấm áp từ dạ dày lan ra toàn thân, thư giãn mỗi dây thần kinh, khiến cho hắn sinh ra bối rối.


Thẩm Vọng từ đầu giường lấy ra một trang giấy, lưỡi nhả ra viên thuốc.


Người đàn bà này một ngày trước còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết, ngày hôm nay lại bắt đầu từng li từng tí lấy lòng. Hắn không tin có người trong vòng một đêm có thể thay đổi thái độ nhanh đến trình độ như vậy.


Hắn không tín nhiệm người nào.


******


Trong phòng bếp mùi thịt nồng đậm tản ra.


Một bát cháo không làm dịu cơn đói, Cố Sanh Sanh tự làm cho mình một miếng bò bít tết.


Thịt bò châu Úc xếp hạng thượng đẳng, mặt ngoài bôi dầu trơn khô vàng. Dao cắt xuống, nước thịt tươi non cùng hương thơm bắn ra tung toé, gợi lên khát vọng nguyên thủy nhất của con đối với thịt.


Cố Sanh Sanh cắt một miếng thịt bò đưa vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt. Miếng thịt bò này so với loại thịt bò cô nếm qua đều tươi non nhiều nước hơn!


Hừ, Thẩm Vọng không cho cô ở phòng ngủ ăn cháo, cô liền đến phòng bếp ăn thịt! Cố Sanh Sanh vui vẻ lắc lắc bắp chân, một bên cầm điện thoại xem video.


Đây là điện thoại của Lý tẩu. Cố Sanh Sanh không biết làm bò bít tết, Lý tẩu cũng không, đành mở điện thoại tìm video làm bò bít tết cho cô xem.


Cố Sanh Sanh xem xong đã biết làm, còn xem đến mê mẩn.


Một video nhảy ra: "Mì sốt, cách làm rất chú trọng. . ."


Một tiểu tử nông thôn, ngồi xổm ở bờ sông ăn cánh gà nướng: "Nhóm lão Thiết! Thèm thì cho tôi một điểm tán! Tôi biểu diễn cho các người xem một ngụm nuốt chân gà!"


Một cô gái mặc đồ cổ trang, nắm vuốt Lan Hoa Chỉ: "Ngày hôm nay, Nhược Lan dạy mọi người làm một loại điểm tâm cung đình điểm tâm, tàu hủ kỵ bánh bao."


Cố Sanh Sanh cười không ngừng: được: "Mấy người này căn bản không làm đồ ăn, quả thực đang làm loạn mà. . ."


Lý tẩu tại bên cạnh dọn dẹp, cười nói: "Cô gái kia có thể phát hỏa*, một cái video hơn mấy trăm ngàn điểm kích đấy phu nhân."


(*Phát hỏa hình như là nổi lên hay sao ý)


Cố Sanh Sanh hứng thú: "Nhiều lắm sao?"


"Mấy trăm ngàn." Lý tẩu nói: "Bọn họ phát trực tiếp có thể phát hỏa, nghe nói những chủ bá này một tháng có thể kiếm đến mấy chục ngàn, so với đi làm cìn mạnh hơn nhiều. . ."


Lý tẩu ở phía sau nói, Cố Sanh Sanh hoàn toàn nghe không được. Cô nhìn chằm chằm vào số lượng trên màn hình: 23 vạn +.


Cố Sanh Sanh giống như  nhìn thấy một đám mây chậm rãi bay xuống, ông trời vì cô mà mở rộng cửa lớn.


Thiên Đạo gia gia! Trù tu dựa vào làm đồ ăn để tăng cao tu vi, càng nhiều người đối với tài nấu nướng của cô tán thưởng, tu vi của cô tăng lên liền càng nhanh.


Nếu mỗi ngày đều có thể có nhiều người như vậy quan sát cô làm đồ ăn. . . Cố Sanh Sanh không hi vọng xa vời mình có thể phi thăng*, chí ít có thể rèn luyện một chút linh căn của cô nàng đi.


(*Phi thăng: độ kiếp lên trời)


Cỗ thân thể này linh căn yếu đuối, cùng Thẩm Vọng song tu, hắn chính là kẻ người bên ngoài cầu cũng không được có linh lực to lớn, cô căn bản không cách nào thu nạp, chỉ có thể thừa lúc linh khí vận chuyển ở giữa mà hấp thu một chút.


Nếu có thể hấp thụ nhiều linh lực, cô nhất định có thể đem khuôn mặt của mình trở về như cũ!


Lý tẩu đem dụng cụ làm vệ sinh cất kỹ, nói: "Phu nhân, ngài còn có phân phó khác sao? Không có tôi liền tan tầm."


Cố Sanh Sanh lấy lại tinh thần. Biệt thự người hầu không ở lại qua đêm. Thật ra Cố Sanh Sanh không muốn để cho Lý tẩu đi, nhưng Lý tẩu cầm theo một túi nguyên liệu nấu ăn thừa, lòng tràn đầy chờ mong mang về nhà cho bọn nhỏ nếm thử.


Cố Sanh Sanh không thể làm gì khác đành nói: "Không có."


Cố Sanh Sanh đi theo Lý tẩu đến cửa chính.  Đôi mắt hạnh bên trong như ngậm nước, Lý tẩu nhìn thấy trong lòng mềm nhũn. Nói cho cùng, Cố Sanh Sanh so với con gái bà cũng không lớn hơn mấy tuổi.


Lý tẩu không khỏi nhắc nhở vài câu: "Tuy nói trong biệt thự có máy sưởi ấm, nhưng trên núi ban đêm gió lớn, lúc ngủ phải đóng cửa sổ. Nếu như cái gì chạy vào thì nguy rồi."


Lý tẩu đang nói chính là mèo hoang hoặc chồn, Cố Sanh Sanh lại lý giải thành một ý tứ khác.


Mùa đông ban ngày ngắn, hoàng hôn mờ nhạt, chính là thời khắc gặp ma. Biệt thự xây ở lưng chừng núi, nằm sâu giữa trời chiều, trong hoa viên bóng cây lung lay, nước trong bể bơi lắc lư, giống như có vô số Quỷ mị ngo ngoe muốn động đậy.


Cố Sanh Sanh bỗng nhiên rùng mình.


Cửa bỗng nhiên mở, Thẩm Vọng cảnh giác nghiêng đầu sang: "Ai?"


"Là tôi. . ." Một trận gió vọt tới bên giường, tiếng mềm ngọt nói không thể che hết kinh hoảng, hô hấp dồn dập.


Thẩm Vọng tựa ở đầu giường, bất động thanh sắc đem một bọc giấy nắm ở lòng bàn tay: "Có quỷ ở phía sau đuổi theo cô?"


"A a a a a ở đâu! Nơi nào có quỷ?" Cố Sanh Sanh mới bình tĩnh một chút lại xù lông lên, nhấc chăn mền lên liền chui vào trong chăn cùng hắn.


Ôn hương nhuyễn ngọc đè ở trên người hắn, không nhẹ không nặng cọ xát hắn. Thẩm Vọng sắc mặt hơi biến thành màu đen: "Cô đi ra cho tôi."


(*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp)


Cố Sanh Sanh liều mạng lắc đầu, gắt gao đem mặt giấu ở trong ngực Thẩm Vọng: "Không muốn không muốn! Có quỷ, có ma!"


Vạt áo Thẩm Vọng bị cô xoa nắn đến lộn xộn, một ngọn lửa không tên bùng lên: "Quỷ ở đâu ra!"


Cố Sanh Sanh càng lớn tiếng: "Anh nói!"


". . ." Thẩm Vọng bóp lấy phần gáy của cô: "Không có quỷ, đi ra."


Viêm Dương chi khí bao vây toàn thân thể cô, cái trán Cố Sanh Sanh chống đỡ ở lồng ngực Thẩm Vọng, âm thanh phát run: "Vậy đêm nay tôi phải trên ngủ giường, không cho phép anh lại đẩy tôi xuống dưới."


Còn dám đặt điều. Hiện giờ Thẩm Vọng muốn đem cô đẩy xuống giường, bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ: "Để cô ngủ trên giường cũng được. Nhưng mà —— "


Tác giả có lời muốn nói:


Bổ khuyết đề: Để cô ngủ trên giường cũng được. Nhưng mà ——


Cần một chút nickname, nhóm tiểu thiên sứ muốn làm bên ngoài sân người xem mời báo danh nha!


Phi thường cảm tạ đại gia ủng hộ đối với tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng! 

Bình luận

Truyện đang đọc