Thời Tranh cảm thấy có chỗ sai lệch trong suy nghĩ của Sở Ngọc, nhưng thoạt nhìn loại sai lầm này làm cậu dễ dàng chấp nhận chuyện bản thân mang thai nên xem ra đây là chuyện tốt?
Thời Tranh thấy thế cũng không tùy tiện nói ra thân phận thật sự của bản thân, anh chỉ có thể giải thích theo ý Sở Ngọc: "Thật ra nhà chúng ta... tỷ lệ sinh rất thấp, hơn nữa thân thể anh còn gặp chút vấn đề nên anh cũng không ngờ sẽ làm em mang thai..."
Sở Ngọc nghe vậy mà sợ, lập tức hỏi lại: "Thân thể anh có vấn đề ở chỗ nào? Vấn đề gì?"
"Không phải vấn đề gì lời, nếu phải nói thì có thể xem như..." Thời Tranh nhíu mày tìm từ, gắng rặn ra: "Cơ thể anh còn chưa phát dục hoàn toàn..."
"..." Sắc mặt Sở Ngọc lập tức biểu hiện quái dị khi nghe vậy, cậu đánh giá dáng người vô cùng thu hút của Thời Tranh mà không nhịn được thầm nghĩ: Này còn chưa phát dục hoàn toàn?
"Em hiểu rồi, là bộ phận có năng lực làm cho đàn ông mang thai chưa phát dục hoàn toàn?" Sở Ngọc nghĩ nghĩ thử tổng kết lại.
Thời Tranh: "... Không sai biệt lắm là như vậy."
Sở Ngọc lại hỏi: "Vậy này có ảnh hưởng tới các chức năng khác của cơ thể anh không?"
Thời Tranh lắc đầu: "Không có, thân thể anh tốt hơn người bình thường."
"Vậy là tốt rồi." Sở Ngọc yên tâm: "Chỉ là nếu em thật sự có chứng tỏ anh đã phát dục hoàn toàn đúng chứ? Vậy sau này đều đeo bcs đi."
Thời Tranh: "..."
Sở Ngọc cảm thấy Thời Tranh có thể không nói dối, sắc mặt cậu tốt hơn nhiều, cuối cùng không tam đường hội thẩm (tra hỏi) với Thời Tranh mà tặng cho anh bộ quần áo cậu đã làm xong: "Xem thấy lần này anh thẳng thắn kịp thời, cho anh một phần thưởng. Đây, anh mở ra nhìn xem."
Thời Tranh ngẩn ra, không ngờ đây chính là quà Sở Ngọc chuẩn bị cho anh, anh lập tức vui vẻ lại có chút chột dạ. Sở Ngọc coi đứa bé trong bụng là đứa bé loài người, mình lại chưa thẳng thắn hết, giờ em ấy khen thưởng mình còn sau này có khi nào nhớ tới sẽ tức giận không?
Chỉ là sau khi Thời Tranh mở hộp quà ra, suy nghĩ gì đó lập tức biến mất, trong đầu chỉ còn niềm vui bất ngờ thật lớn.
Nhìn bộ quần áo tinh xảo với chất liệu quen thuộc này, lại nhớ tới mấy ngày gần đây Sở Ngọc luôn đóng cửa làm việc trong phòng, Thời Tranh lập tức ra một kết luận làm anh vô cùng vui mừng...
Đây, đây là quần áo Sở Ngọc tự tay làm cho anh sao?!
Sở Ngọc vậy mà sẽ tự tay làm quần áo cho anh còn làm... vô cùng hợp với ý anh. Tâm trạng Thời Tranh lúc này cứ như nhìn thấy một núi vàng từ trên trời rơi xuống, anh lại không nhịn được muốn mở rộng cánh bay lên trời rống rống mấy tiếng.
"Đây là em thiết kế riêng và may theo dáng người anh, đẹp không?" Sở Ngọc rất đắc ý với tác phẩm của mình, cậu thúc giục anh: "Mau thay cho em xem, anh mặc vào chắc chắn rất đẹp."
Thời Tranh vội vàng đi.
Anh vô cùng cẩn thận lúc thay quần áo, anh sợ mình bất cẩn làm rách quần áo Sở Ngọc làm cho mình, nhưng Sở Ngọc ở bên cạnh ngại anh quá chậm nên dứt khoát tự mình thay quần áo cho anh.
Thời Tranh "!" Vậy mà còn được Sở Ngọc mặc quần áo cho, thật là tốt quá đi!
Trước đó không lâu Thời Tranh còn khẩn trương muốn mạng giờ hoàn toàn lâng lâng. Anh cúi đầu nhìn Sở Ngọc đang sửa sang quần áo lại cho anh, dáng vẻ ôn nhu mặt mày như tranh vẽ, Thời Tranh hận không thể biến về rồng đặt người dưới cánh rồng, thậm chí là đặt vào trong miệng.
Sở Ngọc sửa sang lại quần áo cho Thời Tranh xong tức khắc hài lòng gật gật đầu: "Quả nhiên rất phù hợp!"
Lúc này Thời Tranh mới tỉnh lại nhìn mình trong gương.
Người bên trong mặc một bộ vest vàng đen, hoa văn màu vàng kỳ quái chiếm hơn phân nửa bộ quần áo, tỏa sáng nhưng không quá lố. Một ít đá quý hạt ngọc lộng lẫy khảm theo đường đi của hoa văn, lập lòe bắt mắt lại ẩn giấu trong bộ quần áo được thiết kế, không hề rối mắt và rườm rà chút nào. Màu đen tuyền bao phủ xung quanh màu vàng kim làm giảm bớt sự sáng chói, phù hợp với dáng người cao lớn cùng với gương mặt lạnh lùng tức khắc chỉ còn lại cảm giác tinh mỹ nội hàm sang trọng tràn ngập khí chất quý tộc cổ đại.
Tuy rằng tràn đầy màu vàng và ngọc châu được điểm xuyết lên đó, nhưng so với những bộ quần áo Thời Tranh mặc trước kia thì rõ ràng chất lượng bộ này cao hơn nhiều, nhìn qua thật sự chính là nhà giàu mới nổi so với quý tộc thuộc gia tộc nhiều thế hệ giàu nhất thiên hạ.
Dù Sở Ngọc có tự tay làm cái bao bố thì Thời Tranh cũng sẽ mặc tới vui vẻ, nhưng Sở Ngọc may quần áo đẹp như vậy, Thời Tranh thật sự vô cùng kinh hỉ.
"Cục cưng, em..." Thời Tranh đầy một bụng muốn khen Sở Ngọc, kết quả vừa mở miệng không biết nói thế nào chỉ có thể thốt lên một câu: "Sao em lợi hại như vậy?!"
Khóe môi Sở Ngọc giương lên: "Đúng vậy, em lợi hại như vậy đấy. Em còn có thể may bộ quần áo trong bức tranh em đã vẽ tặng cho anh."
Đôi mắt Thời Tranh lập tức phát sáng, Sở Ngọc còn muốn tự tay làm quần áo cho anh sao?
Lại nghe Sở Ngọc tiếp tục nói: "Chỉ là không có trường hợp nào có thể sử dụng bộ quần áo đó, có lẽ chỉ có thể mặc để diễn nên em không làm."
"..." Thời Tranh lập tức thể hiện ra vẻ thất vọng, ngóng trông nhìn Sở Ngọc.
Sở Ngọc thấy thế mà buồn cười, cậu duỗi tay chọc chọc anh nói: "Anh thật là tham, không dùng được cũng muốn? Anh ở nhà cả ngày như cá mặn, bộ đồ trên người anh có lẽ cũng không mặc được mấy lần không chừng?"
"..." Thời Tranh không nhịn được phản bác: "Không đâu, hai ngày nữa anh sẽ mặc bộ này ra cửa."
Sở Ngọc nhướng mày: "Là lúc anh đi khám với em?"
Thời Tranh: "..."
Thời Tranh cố gắng biện minh cho mình: "Không phải, anh đi bàn chuyện làm ăn." Tuy thật ra không có, nhưng nếu anh muốn tìm người hợp tác thì rất dễ. Mấu chốt là tại sao anh không dạo ra ngoài với bộ quần áo Sở Ngọc đã tự tay làm cho anh chứ?
Sở Ngọc không thèm rối rắm với anh chuyện này, Thời Tranh nói có thì có đi, chỉ là cậu chưa thể nào làm được bộ quần áo cậu đã vẽ ra cho anh, hiện tại vừa còn bản thiết kế lại còn phát hiện bản thân mang thai, thời gian rảnh rỗi và tinh lực cũng không còn nhiều.
Sau khi tiếp nhận việc mình có thể mang thai, cậu lên mạng tra một số kiến thức liên quan lại hỏi Thời Tranh một số vấn đề. Giữa đường gặp phải một chuyện chính là vấn đề làʍ ŧìиɦ sau khi mang thai.
Dựa theo kiến thức bình thường thì mấy tháng đầu thai kỳ không ổn định nên không được làm, nhưng Sở Ngọc nhớ lại sau khi Thời Tranh cảm thấy cậu mang thai, tối đó bọn họ còn làm rất kịch liệt...
Sở Ngọc hoài nghi đi hỏi Thời Tranh.
Thời Tranh: "... Nhà chúng ta làm vậy không có sao."
Anh hơi ngập ngừng lại bổ sung thêm: "Thật ra tiếp tục chuyện này rất tốt với em và bé con."
Tuy rằng nghe như lừa đảo, nhưng lời của Thời Tranh là thật, Rồng Quỷ có thể truyền năng lượng cho bạn đời thông qua kết hợp và giúp đỡ thai nhi phát triển tốt hơn, đồng thời nâng cao thể chất bạn đời. Tuổi thọ Rồng Quỷ rất dài, nhưng chưa chắc bạn đời định mệnh cũng vậy, cũng nhờ vào năng lực này nên mới có thể thay đổi thể chất và tuổi thọ của đối phương, làm bạn với nhau cả đời.
Sở Ngọc nghe vậy nghi ngờ nhìn anh, cậu không quá tin tưởng, nhưng ngẫm lại Thời Tranh không tới mức không để ý tới an toàn của bé con và thân thể cậu, nên cũng không tiếp tục nghi ngờ, đợi sau khi kiểm tra xong hỏi bác sĩ thử.
Chỉ là vào đêm đó, Sở Ngọc tạm dừng vận động mỗi ngày đều có.
Thời Tranh: "..."
Thời Tranh tuy ủy khuất, nhưng vẫn không dám nói lời nào, anh thành thật ôm Sở Ngọc ngủ một đêm.
Ngày hôm sau Thời Tranh gọi tới chữa bệnh đoàn đội liền đến, hai người lập tức chuẩn bị đi làm kiểm tra.
Tuy Sở Ngọc đã chấp nhận không sai biệt lắm, nhưng vẫn có chút khẩn trương hỏi Thời Tranh: "Tới bệnh viện An Hoa à?"
"Không." Thời Tranh lắc đầu nhẹ hơi dừng chút rồi nói: "Tới nhà riêng của anh."
Sở Ngọc giật mình lại cảm thấy cũng đúng, dù sao chuyện đàn ông sinh con cũng đặc biệt, đương nhiên ở nơi riêng tư có thể bảo mật thì mới yên tâm được.
Chỉ là Thời Tranh nói nhà riêng chứ không phải nhà chính, chẳng lẽ anh cố tình xây thêm một căn nhà khác? Có lẽ nào toàn bộ mấy căn nhà đó cũng là loại chói lóe mù mắt người không chừng...
Nhà riêng của Thời Tranh ở ngoại ô Hải Thành, là một trang viên nằm trong thung lũng được bao quanh bởi những đồi núi trập trùng, mảnh đất rất lớn chung quanh đã được Thời Tranh mua, vì vậy ở đây rất ít người, nơi cách tòa nhà rất xa đều có bảo vệ canh gác.
Sở Ngọc: "..." Không tính người.
Thời Tranh ngoại trừ thích phong cách ánh vàng rực rỡ cũng không phải người thích phô trương, sao nhà riêng này lại khoa trương như vậy, lẽ nào ngôi nhà được dát vàng bạc thật?
Sau khi tận mắt thấy nhà riêng của anh, Sở Ngọc phát hiện thật sự là như vậy, căn nhà mang phong cách thiên về phía châu Âu, từ trong ra ngoài lộng lẫy ánh vàng. Dù thật sự không phải vàng nguyên chất nhưng góp lại cũng không phải ít. Hơn nữa trừ chuyện này ra, kiến trúc đặc biệt lớn, chiều rộng càng lớn lộ vẻ trống trải lạ thường.
Sở Ngọc thấy mà kỳ lạ mới hỏi anh sao lại xây dựng căn nhà to như vậy, Thời Tranh tạm thời không thể giải thích đành nói anh thích căn nhà như vậy.
Kỳ thật là vì chuẩn bị để tiện cho việc sau này anh khôi phục thân rồng bay quay bay lại. Nơi này còn có mấy tầng hầm ngầm chất đống vàng bạc châu báu của anh, trước khi gặp được Sở Ngọc anh rất thích ngủ trên vàng bạc châu báu của mình, đương nhiên sau khi gặp được cậu, anh đương nhiên thích ngủ Sở Ngọc.
Vì đảm bảo vàng của mình được an toàn, hệ thống an ninh và phòng hộ nơi này có cấp bậc rất cao, người đều là Thời Tranh tự mình chọn. Đoàn y tế Bellman sau khi tới cũng đã được sắp xếp tốt, Sở Ngọc giờ có thể trực tiếp đi qua khám.
"Tôi nên làm gì?" Sở Ngọc sờ sờ bụng nhìn một đống dụng cụ kỳ quái, cậu khẩn trương lại thấy mới lạ.
"Ngài chỉ cần nằm xuống để chúng tôi dùng dụng cụ kiểm tra là được, hãy thư giãn." Bác sĩ Bellman cười cười với cậu: "Chúng tôi đã phục vụ Augustine rất nhiều năm nên rất rõ tình trạng của ngài ấy, ngài không cần lo đâu."
Sở Ngọc nghe vậy liền tưởng người này chuyên về đàn ông sinh con (không phải) nên yên tâm nằm xuống theo lời ông. Một y tá đi tới chuẩn bị vén áo Sở Ngọc lên kết quả bị Thời Tranh lập tức ngăn lại.
"Để tôi." Thời Tranh chặn trước đối phương, anh nhẹ nhàng vén áo Sở Ngọc rồi bôi nước thuốc lên, trong lúc làm còn cố ý che khuất tầm nhìn của những người khác và chỉ để Bellman ngồi sau dụng cụ thao tác từ xa.
Bellman: "..."
Tuy nói không nên lời, nhưng Bellman đã quen biết Thời Tranh nhiều năm thức thời không nói gì. Nghĩ tới trong bụng Sở Ngọc có thể đang mang một sinh vật thần kỳ, ông vô cùng hứng thú làm việc, nhắm dụng cụ ngay bụng Sở Ngọc xem hình ảnh truyền tới.
Vừa xem chính là nửa ngày.
"... Không có sao?" Sở Ngọc thấy mãi không có động tĩnh gì, không biết sao lại thấy thất vọng.
Thời Tranh cau mày, anh cảm thấy các biểu hiện này của Sở Ngọc chính là mang thai chứ không còn giải thích nào khác, Bellman đột nhiên la lên: "Đợi đã! Thấy rồi!"