Thời Tranh nhìn chằm chằm vị trí của Sở Ngọc, nhìn thấy cậu vậy mà dán trái tim trên cửa sổ lập tức hận không thể bay tới. Đáng tiếc Sở Ngọc không nhìn thấy được anh, Thời Tranh muốn trao tình yêu cũng không có cách, chỉ là anh cũng vẽ lên cửa kính hình trái tim, sau đó chụp bức ảnh, vừa vặn có thể chụp luôn Sở Ngọc và trái tim của anh để sau này đưa cho cậu xem sau.
Sở Ngọc trong ảnh của Thời Tranh nghỉ trưa hơn một tiếng, cuối cùng cũng trở lại phòng làm việc.
Những người khác thấy dáng vẻ lười biếng của cậu, đa số đều cảm thấy sau đó chắc chắn cậu ta sẽ luống cuống tay chân, như lúc phác thảo và chọn vải vậy, chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo ở phút cuối.
Quả nhiên người mới trẻ tuổi quá ỷ lại vào nguồn cảm hứng lại khuyết thiếu độ thuần thục tổng thể, lúc thật sự gặp được công tác áp lực cao thì hiệu suất liền giảm. Tiến độ của Lê Cẩm cũng là người trẻ tuổi tuy không nhanh lắm nhưng nghiêm túc và chăm chú, bởi vì không thuận lợi mà còn có chút lo lắng, không giống Sở Ngọc, không biết quá tự cao tự đại hay sao trước sau vẫn nhàn nhã, tựa hồ một chút cũng không lo.
Hừ, lúc này thì nhẹ nhàng, chờ tới khi hết giờ thì khóc lóc đi. Những người này chửi thầm trong lòng.
Mặc kệ là vẽ tranh hay thiết kế, động tác của Sở Ngọc luôn ổn định, sau khi hoàn thành xong ý tưởng cũng không quay đầu đi sửa, vì vậy cũng không cần đặt bán thành phẩm lên sân khấu để xem hiệu quả như những người khác, mà là bắt đầu xác định size và vị trí liền vùi đầu cắt may.
Cậu định làm một bộ váy lễ phục khảm hoa văn vàng kim, sắc vàng cũng không có in sẵn trên vải trắng mà là cần Sở Ngọc tự mình thiết kế và làm ra. Khối lượng công việc hơi nhiều nhưng đương nhiên không thành vấn đề với Sở Ngọc.
Những người khác trước sau gì cũng chưa thấy tới dáng vẻ tác phẩm của Sở Ngọc nên càng chắc chắn tiến độc của cậu chậm và không kiểm soát được thời gian, rất nhiều người đang muốn chờ xem Sở Ngọc thất bại.
Nhưng lại không ngờ tới chính là bọn họ chỉ cúi đầu làm việc một lát lại nhấc đầu lên, trên bàn làm việc của Sở Ngọc lại đột nhiên xuất hiện một bộ váy dài!
Đường cong váy dài màu trắng nhã nhặn, vải có nét xếp quyến rũ, vòng eo vừa phải, cả trang phục tự nhiên gần như không có dấu cắt may. Chỉ những điều này cũng có thể nhìn thấy được khả năng của tác giả trong việc nắm rõ hình dáng và chất liệu vải, đồng thời năng lực xuất sắc tại phương diện cắt may.
Ngoài ra, các khía cạnh khác của bộ lễ phục này cũng không kém phần nổi bật.
Trên thân váy không có gì phức tạp, nhưng thiết kế trên cổ áo và phần vai là một đóa hoa lan kinh diễm dùng tơ lụa làm nên. Hoa từ từ lan ra màu vàng và còn kéo dần xuống hoa văn xinh đẹp màu vàng kim. Ngoài trừ hoa lan trong suốt còn như bị vẩy mực, vừa vặn tô điểm cho chiếc váy trắng màu sắc tươi sáng, vừa có thể tôn lên ưu điểm của dáng người và vừa có thể che đi khuyết điểm.
Cả thiết kế trang phục chú trọng tính thực tế và vẻ đẹp, hoa lan cao quý và cách vẩy mực tràn đầy khí khái văn nhân, hai màu trắng và vàng kim phối hợp làm cho chiếc váy vừa nhìn đã thấy nhã nhặn và đoan trang, nhuộm dần sự quyến rũ truyền thống rất thích hợp cho bữa tiệc tối lễ hội truyền thống nước Hoa.
Đặc biệt trong căn phòng tràn đầy sắc xanh đỏ tím, chiếc váy trắng này bỗng như hạc giữa bầy gà, nổi bật duyên dáng như thiên nga trắng. Các yếu tố văn hoa nước Hoa cũng được sử dụng một cách khéo léo nhất, không giống với một số thiết kế, hoặc là rực rỡ, hoặc là cải tiến lễ phục sườn xám.
Mọi người nhất thời không tin vào mắt mình, Sở Ngọc luôn vùi đầu vào bàn làm việc và máy may, họ không thể nhìn thấy thiết kế của Sở Ngọc cũng không thấy rõ quá trình làm việc của cậu, ai ngờ tới đối phương đã nhanh chóng làm gần xong mà còn đẹp tới vậy!
Mới chỉ qua một buổi chiều thôi, phần lớn người còn chưa hoàn thành xong 50%, nhưng nhìn Sở Ngọc, cơ bản đã có thể lấy ra làm thành phẩm. Tốc độ này thật sự khiến các thí sinh khác sợ ngây người, dù sao ít nhất bọn họ cũng biết Sở Ngọc mua vải màu trắng và vàng, những hoa văn đó hẳn đều chính tay Sở Ngọc thêu lên. Tạo ra hiệu ứng vô cùng hoàn mỹ liền mạch như vậy chắc chắn rất tốn thời gian và sức lực, Sở Ngọc vậy mà hoàn thành nhanh như vậy!
Càng không nói tới thiết kế của cậu không thể nào bắt bẻ, đẹp tới muốn mạng!
Vốn những người muốn xem chê cười lại thất bại, tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại thấy cứng ngắc, mặt đau rát và xấu hổ. Không chỉ như vậy họ còn cảm thấy mối đe dọa rất lớn từ thiết kế này.
Thường Nhã rất là kinh ngạc, cô ta là thí sinh duy nhất chọn màu sáng ngoài Sở Ngọc, là một chiếc váy dài tri thức màu vàng nhạt. Cô ta hiểu rõ nhất là thiết kế theo phong cách đơn giản đời thường, lễ phục dạ hội không phải sở trường của cô nên vẫn đang đau đầu thiết kế lần này, tuy cuối cùng lựa chọn áp dụng chiến lược khác người, dung hợp phong cách mình quen thuộc, nhưng lại sợ ban giám khảo nói mình lạc đề.
Thấy được cách Sở Ngọc xử lý, Sở Ngọc lập tức thưởng thức cậu. Cùng một chiến lực nhưng thiết kế của Sở Ngọc sát đề tài, ít nhất vòng này sẽ mạnh hơn cô.
Xem ra ngôi sao nổi tiếng mới xuất hiện thực sự không phải là chỉ cái danh không.
Thường Nhã thưởng thức đồng thời cảnh giác đối thủ mạnh như Sở Ngọc, ý chí chiến đấu và nguồn cảm hứng bốc lên, lập tức đi sửa chữa thiết kế của bản thân.
Nhà thiết kế khác mà Sở Ngọc chú ý là Cát Nam thì khác, hắn đương nhiên cũng bất ngờ, hơn nữa cũng nhìn ra thiết kế của Sở Ngọc rất tốt nhưng không thể nào thưởng thức, mày nhíu chặt.
Cát Nam am hiểu chính là về lễ phục, trang phục thảm đỏ, hắn một lòng muốn giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu này, và cảm thấy không thành vấn đề. Ai ngờ Sở Ngọc lại tạo thành uy hiếp lớn như vậy, nhất là lúc họ đang cho rằng cậu không đáng để chú ý.
Cát Nam nhìn chiếc váy Sở Ngọc thiết kế, tuy không muốn thừa nhận ý tưởng và tốc độ chế tác của mình kém đối phương, nhưng khi nhìn chiếc váy lễ phục màu đỏ liền cắn răng sửa lại thiết kế. Hắn đã có chút danh tiếng trong ngành, nếu lần này bại dưới tay một người mới, vậy nào còn có mặt mũi nhà thiết kế nổi tiếng tương lai?
Sau đó người cố vấn của tổ chương trình tới chỉ dẫn cho thí sinh, khi nhìn thấy tác phẩm của Sở Ngọc liền giật mình.
"Cậu... Cậu đã hoàn thành?" Cố vấn kinh ngạc cảm thán: "Chiếc váy này thật đẹp... Thật là bất ngờ!"
Sở Ngọc cười cười: "Sắp xong rồi, còn một số chi tiết cần chỉnh lại."
"Ừm... Tôi thấy hiện tại nó đã rất đẹp, không cần thêm quá nhiều thứ." Cố vấn khen hồi lâu, cuối cùng vui đùa với Sở Ngọc: "Nếu cậu thấy thời gian còn lại quá nhàm chán thì có thể tới phòng nghỉ ngủ một giấc."
Sở Ngọc không thích ngủ trong phòng chung nên lúc rảnh cậu chỉ ngồi ở phòng nghỉ, vừa nghĩ không biết Thời Tranh có thấy mình không.
Hoàn toàn trái ngược với Sở Ngọc có thể xem như là "bạn học" của cậu - Lê Cẩm, hắn thật sự có dáng vẻ của người mới, kinh nghiệm không đủ, kiểm soát thời gian và năng lực ứng biến không bằng những nhà thiết kế đã có thâm niên, tiến độ chậm rãi. Mãi tới 9h30 tối cần phải tạm dừng công việc thì hắn chỉ mới làm xong một nửa.
Nơi bọn họ ngủ lại chính là khách sạn tập đoàn Thời, không phải phòng một người mà là phòng chung, một phòng có ba phòng ngủ, mỗi phòng ngủ có hai giường. Này cũng không phải vì tổ chương trình không thể đặt phòng một người mà để thuận tiện ghi hình. Tuy nội dung chủ yếu của chương trình là thi đấu thiết kế, nhưng tương tác giữa các thí sinh cũng là điểm quan trọng trong chương trình.
Mọi người tập trung đông đủ tại phòng khác, sau khi để tổ chương trình quay đủ hình mới ai về phòng nấy.
Sở Ngọc và Lê Cẩm vừa vặn được phân vào một phòng, Lê Cẩm cứng ngắc nhưng Sở Ngọc cũng không thấy gì, chủ động hỏi: "Cậu có phiền không nếu tôi video call?"
Lê Cẩm: "A? Ờ... Tôi không phiền."
"Cảm ơn, tôi ra ban công." Sở Ngọc cười nói cảm ơn, sau đó liên hệ với Thời Tranh.
Bọn họ không thể mang theo điện thoại lúc ghi hình, cũng chỉ khi tối về mới có thể liên lạc với người khác, Thời Tranh đã trông mông hơn nửa ngày vừa thấy cuộc gọi tới lập tức nhận.
"Cục cưng cuối cùng về khách sạn rồi? Lúc ghi hình có vất vả không?" Tuy cách màn hình nhưng nhìn người ở khoảng cách gần như vậy hoàn toàn khác lúc nhìn từ xa, đôi mắt Thời Tranh trực tiếp dính trên người Sở Ngọc không thể rút ra, gấp tới không chờ nổi.
"Còn tốt, không vất vả." Sở Ngọc cười cười, hỏi anh: "Anh có thấy em không?"
Thời Tranh rõ đây là hỏi trước đó chứ không phải hiện tại, lập tức trả lời: "Thấy rõ, rất rõ ràng."
"Anh còn chụp cho em một bức ảnh." Thời Tranh nói.
"Hử? Ảnh gì?"
Sở Ngọc tò mò chớp chớp mắt, giây lát liền thấy ảnh Thời Tranh gửi tới...
Cậu ngồi bên cửa sổ nhìn về phía màn ảnh từ xa, trên cửa sổ còn có một trái tim màu hồng, toàn bộ hình ảnh này lại được vòng trong trái tim lớn hơn, ánh sáng rực rỡ, diện mạo nhân vật chính tinh xảo xinh đẹp.
"Trái tim ngoài cùng... Là trên cửa sổ bên anh?"
Thị lực Thời Tranh hơn người, vẽ trái tim cũng vừa vặn bao quanh Sở Ngọc cách cả trăm mét, sau khi zoom Sở Ngọc lên lại thêm khung trái tim bên ngoài, Sở Ngọc nhìn hồi lâu mới nhìn ra cách tầng kính giữa tựa hồ không phải hiệu ứng.
"Ừ, là anh vẽ. Em không thấy được nên anh chụp." Thời Tranh cẩn thận hỏi: "Em thấy anh chụp thế nào?"
Sở Ngọc cười cười, giọng nói dịu dàng hơn: "Không tồi, chụp rất đẹp, em rất thích."
Mắt Thời Tranh sáng lên: "Vậy sau này anh sẽ tiếp tục chụp."
Sở Ngọc: "Được."
"Buổi ghi hình hôm nay thuận lợi chứ?"
"Rất thuận lợi, mai chỉ cần để người mẫu lên sàn T là được, có lẽ sẽ có rất nhiều thời gian ngồi ở bên cửa sổ." Sở Ngọc cười nói.
Thời Tranh rất vui vẻ nói: "Cục cưng thật lợi hại."
"Đúng rồi." Thời Tranh nhớ tới một chuyện, hơi nhướng mày hỏi: "Tổ chương trình chuẩn bị cơm thế nào, em ăn no chưa?" Sở Ngọc đang mang trứng nên lượng cơm ăn rất lớn, tuy bọn họ đã chào hỏi qua, nhưng chỉ sợ tổ chương trình cũng không đoán được tới lượng ăn của Sở Ngọc, không chừng vẫn là để Sở Ngọc đói.
"À... Em cũng gần no, anh không cần lo lắng." Sở Ngọc khụ một tiếng rồi nói.
Sở Ngọc đã lấy nhiều... rất nhiều đồ ăn do ê kíp chuẩn bị. Thời gian cậu ăn sớm hơn những người khác nên chỉ người ghi hình cậu bị dọa khiếp thôi. Chỉ là tốt xấu cũng ăn no chứ không đói bụng.
Tuy Sở Ngọc cố ý ra ban công, nhưng thanh âm vẫn truyền vào phòng, Lê Cẩm nghe cậu và Thời Tranh call video, cảm thấy còn bất ngờ hơn khi Sở Ngọc làm được bộ váy đó.
Sở Ngọc và Thời Tranh lại... ở bên nhau như vậy?
Bởi vì Sở Ngọc đeo tai nghe nên thật ra Lê Cẩm cũng chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cậu, nhưng đại khái cũng đoán được nội dung họ nói chuyện. Thời Tranh thân là chủ tịch với khối tài sản hơn trăm tỷ vậy mà còn lo lắng Sở Ngọc ăn không đủ sao?
Dù rõ ràng nội dung như cha mẹ lo lắng, nhưng Lê Cẩm vẫn cảm nhận được mùa chua tràn đầy từ tình yêu nồng đậm từ giọng nói Sở Ngọc nói chuyện với Thời Tranh.
Sở Ngọc và Thời Tranh nói chuyện không dinh dưỡng cỡ hơn một tiếng, bởi vì bên ngoài quá nóng nên gần sau cùng Sở Ngọc không thể không vào phòng ngồi dưới máy lạnh rồi lại tiếp tục hồi lâu.c
Thật ra trong lúc này Lê Cẩm cũng call video với bạn trai Thời Húc Trạch, chỉ là sau khi đối phương biết hắn và Sở Ngọc cùng một phòng, Sở Ngọc còn đang call Thời Tranh nữa đã vội cúp cuộc gọi, thay vào đó là nhắn tin cho Lê Cẩm, rõ ràng là dáng vẻ sợ cha nuôi mình phát hiện.
Hôm nay Lê Cẩm trôi qua không quá thuận lợi, vốn dĩ còn chờ mong bạn trai an ủi, kết quả đốip phương lại tỏ thái độ né tránh. Lại nhìn thấy bạn cùng phòng ngọt ngào rải thức ăn cho cún với người yêu, tâm trạng Lê Cẩm lập tức còn xấu hơn.
Không phải Thời Tranh đã sớm biết bọn họ ở bên nhau rồi sao, Thời Húc Trạch cẩn thận và sợ hãi như vậy làm gì?