SAU KHI XUYÊN THÀNH SAO HOT, NAM CHÍNH VÀ NAM PHẢN DIỆN ĐỀU TRỞ THÀNH FANBOY CỦA TÔI



Lúc Phàn Vân Cảnh và mọi người đến thủy cung, Ân Lương Thần rời đi chưa được bao lâu thì đụng phải Thường Nhã.

Đối phương vẫn luôn lảng vảng xung quanh để tìm Phàn Vân Cảnh, không ngờ lại gặp được Ân Lương Thần.

Ai lại bỏ qua cơ hội trời cho, cô ta giả vờ vô tình va vào nhau.

Ân Lương Thần biết được nguyên nhân cũng không tránh ra, xin lỗi rời đi thì nghe được tiếng kinh ngạc: "Ân, Ân Lương Thần?"
Ân Lương Thần kéo thấp vành mũ: "Không, nhầm người rồi." Nói xong liền chạy đi.

Người kia nhanh chóng túm chặt hắn, "Phải mà, Ân Lương Thần cậu không nhớ tôi sao?"
Ân Lương Thần cố nén sự chán ghét trong lòng, giả vờ khó hiểu quay người.

Thường Nhã cởi mũ kính, kinh ngạc nói: "Không ngờ lại thấy cậu ở đây, đã lâu không gặp."
Ân Lương Thần hất tay cô ra: "Tôi không có thời gian hàn thuyên đâu."
Thường Nhã bị hất lùi về sau hai bước, hôm qua bị ngã bị thương ở chân, hôm nay xoay tròn tranh thủ vờ ngã bất tỉnh tiếp.

Không có máy quay, đường xá vắng người, không có bảo vệ.

Tuy Thường Nhã đáng ghét thật nhưng cũng không nên để một cô gái ngất xỉu ở lại đây, Ân Lương Thần bấm nút gọi cấp cứu đưa người vào bệnh viện.

Thường Nhã biết có người đến, sợ hắn trả tiền thuốc men rồi đi ngay nên đã nhanh chóng tỉnh lại, giả vờ mệt mỏi rũ mắt nói lời cảm ơn.


Ân Lương Thần nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, như đã bỏ qua ý định tống cô ta ra đảo, bình tĩnh nói: "Tôi thanh toán viện phí rồi, nếu muốn về thì tôi đưa cô về."
Thường Nhã hoảng loạn, khó khăn lắm mới viện ra được một cái lí do: "T-Tôi không dám về.

Liêu Thanh Minh ném tôi ra ngoài sa mạc để chèn ép tôi, tôi sợ lắm."
"Nghe nói cô chủ động tìm thầy Liêu ký hợp đồng." Ân Lương Thần cưởi mỉa, tự làm tự chịu.

Thường Nhã cắn răng, mất mát nói: "Lúc còn ở Tân Tinh Tú thầy Liêu đối xử với tôi rất tốt nên tôi mới ký hợp đồng với anh ta.

Không ngờ là một kẻ ngụy quân tử, do tôi đánh giá anh ta quá cao."
Ân Lương Thần khá đồng ý với điểm này: "Chuyện mấy người không liên quan đến tôi.

Cô không muốn đi thì tôi cũng hết cách, tự giải quyết cho tốt đi."
"Từ từ." Thường Nhã cắn môi nói: "Tiền thuốc để tôi trả lại cho cậu, cậu cho tôi số điện thoại được không?"
"Không." Ân Lương Thần dứt khoát từ chối, quay người bỏ đi.

"Từ từ!" Thường Nhã gấp gáp, cái khó ló cái khôn nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Ân Lương Thần không kiên nhẫn: "Đủ chưa?"
"Xin lỗi, tôi vừa mới trở về nên không nắm bắt rõ tin tức.

Nghe nói Lộ Thiên Tinh và Phàn Vân Cảnh có mối quan hệ riêng tư, là thật hay chỉ là bán hủ vậy? Cậu thuộc phòng làm việc của Lộ Thiên Tinh thì chắc sẽ biết nội tình nhỉ?" Thường Nhã nói chuyện, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc khác thường, có vẻ là chưa tiếp nhận được chuyện này.

Ân Lương Thần im lặng.

Thường Nhã thử nói: "Là thật sao?"
Ân Lương Thần lạnh mặt: "Cô còn nói nữa thì tôi gọi cho Liêu Thanh Minh liền."
Thường Nhã run lên, khóc lã chã: "Không cần, tôi không hỏi nữa, cậu đừng gọi anh ta đến."
Ân Lương Thần nhìn biểu cảm của cô: "Vậy thì đừng làm phiền tôi nữa." Nói xong liền xoay người ra khỏi bệnh viện.

Hắn không biết Phàn Vân Cảnh nghĩ gì mà một hai phải bắt hắn tới tiếp cận Thường Nhã, nhưng chắc chắn sẽ không có lần sau, tởm thật sự.

Phàn Vân Cảnh trả lời: "Vất vả."
Không đề cập đến ý định của bản thân.

Ân Lương Thần nhìn màn hình điện thoại, nghĩ tới việc có thể tham gia chương trình với Lộ Thiên Tinh mới không đập nát cái điện thoại.

Bên kia, Phàn Vân Cảnh cất máy nói với Lộ Thiên Tinh đang tò mò, mỉm cười: "Công việc ấy mà."
"Ừ." Lộ Thiên Tinh biết hắn cần phải tận dụng hết vốn thời gian, tập mãi cũng thành quen, tháo vòng tay đi lạc của hai đứa nhỏ ra.

Vừa nãy chơi mệt quả nên hai đứa nhỏ đều ngủ gật.

Lộ Thiên Tinh bế chúng lên xe.

Xe của Phàn Vân Cảnh hôm nay lái tới là loại xe bảo mẫu, bên trong rộng rãi có chổ để hành lý vừa có thể xếp ghế thành chỗ nằm dủ cho hai người lớn.

Lộ Thiên Tinh muốn ngồi sang chỗ đối diện, nhưng bất chợt bị Phàn Vân Cảnh túm tay lại: "Không phải vẫn còn thời gian sao?"
"Chật." Lộ Thiên Tinh lắc tay khó chịu.


Phàn Vân Cảnh kéo cậu ngồi lên đùi mình: "Vậy anh làm đệm cho em ngồi."
Lộ Thiên Tinh xụ mặt, hai tai nhanh chóng đỏ lên, nghiêm túc nói: "Anh biết ngồi thế này nguy hiểm lắm không? Thả tay ra!"
Phàn Vân Cảnh thơm má cậu, thì thầm: "Ra là thế, anh còn tưởng em ngại mấy đứa nhỏ."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Có lẽ vì bị vạch trần nên tai người trong lòng đỏ gay, còn mạnh miệng: "Không phải, tôi cảm thấy tư thế này không an toàn, lỡ phanh gấp bị thương thì sao? Đừng giỡn nữa, anh thả tay ra đi."
Phàn Vân Cảnh hôm lên sườn mặt cậu rồi mới thả ra.

Lộ Thiên Tinh ngồi vào ghế ngay ngắn rồi mới liếc hắn, hừ lạnh nói: "Không biết xấu hổ."
Phàn Vân Cảnh rất thích vẻ mặt kiêu ngạo của cậu, thật muốn ôm vào lòng xoa xoa.

Nhưng lần này Lộ Thiên Tinh đã chuẩn bị trước, nhích mông ra thật xa đề phòng nhìn hắn như thằng ăn cướp.

Phàn Vân Cảnh cười cười, không sao, bây giờ trốn được nhưng tối nay thì không chắc.

Phàn Vân Cảnh mơ đẹp, nhưng lúc trở về thì gặp trợ lý đợi đã lâu.

Trợ lý đẩy kính, mỉm cười nói: "Ngài còn 36 tập hồ sơ dự án và hai cuộc họp hội nghị, ngài muốn làm việc ở đâu?"
Phàn Vân Cảnh: "......"
Hắn lạnh mặt nói: "Phòng tôi." Còn dặn dò Lộ Thiên Tinh: "Chắc anh không ăn cơm đâu, em chú ý thời giờ đừng để bụng đói.

Ăn gì cứ ăn, sẽ không thu phí.

Tối mệt thì cứ ngủ, đừng đợi anh.

Hắn dừng một chút, nói nhỏ: "Nhưng đừng khóa cửa."
Lộ Thiên Tinh suýt nữa không đứng vững, ghét bỏ đẩy hắn ra: "Biết rồi, mau đi đi."
"Vô lương tâm." Phàn Vân Cảnh nhéo nhéo má cậu, xoay người lên tầng với trợ lý.

Bóng dáng hai người khuất dần sau cánh cửa, hắn mưới lạnh mặt hỏi: "Có chưa?"
Trợ lý lấy một hộp bọc bằng vải nhung ra, bên trong là một chiếc vòng cổ màu bạc gắn một viên đá quý nhỏ màu xanh thẳm chạm rỗng.

Phàn Vân Cảnh cầm vòng cổ soi dưới ánh đèn, hoa văn được khắc thủ công rất tinh xảo, hoàn hảo.

Không thể phát hiện đồ vật bên trong.

Trợ lý nói: "Tôi đã kiểm tra qua, có thể tránh khỏi máy quét, tín hiệu không bị các thiết bị làm nhiễu sóng ảnh hưởng."
Phàn Vân Cảnh cất vòng cổ lại vào hộp: "Tốt."
——
Trong phòng, Lộ Thiên Tinh rửa mặt, tranh thủ Phàn Vân Cảnh không có ở đây, đeo tai nghe tiếp tục viết nhạc.

Cậu còn hẹn báo thức, sẽ lên giường trước khi đối phương trở về.

Sự thật chứng minh cậu không hề lo xa, chuông báo thức vừa tắt, Phàn Vân Cảnh đã rón rén mở cửa bước vào.

Hắn nhìn người đang nằm ngủ trên giường, ngồi xuống mở hộp trang sức ra.


Vòng cổ bạc hơi lạnh, hắn sợ sẽ làm cậu tỉnh giấc nên ấp trong tay cho ấm một chút rồi mới đeo lên cho cậu.

Sau đó phát hiện mắt người kia cử động, lông mi còn run rẩy.

Phàn Vân Cảnh: "......"
Hắn vừa tức giận vừa buồn cười, cúi người hôn cậu một cái coi như hình phạt.

Hôn nhẹ rồi lại hôn sâu, đầu lưỡi càn quét bên trong khoang miệng người kia cho đến kia cậu không thở nổi, bắt đầu giãy dụa mới buông tha: "Không ngủ?"
Lộ Thiên Tinh yên lặng giữ chặt góc chăn, đánh đòn phủ đầu: "Tôi bị đánh thức."
Phàn Vân Cảnh nhéo chóp mũi cậu: "Cho em nói lại?"
"Đau, anh vừa đeo gì cho tôi thế?" Lộ Thiên Tinh hất tay hắn, chột dạ nói sang chuyện khác.

"Vòng cổ." Phàn Vân Cảnh nói: "Có khắc đá quý xanh, cảm thấy hợp với em nên mua."
Lộ Thiên Tinh cờ cổ, cầm sợi dây chuyền trên cổ lên nhìn.

Màu xanh là màu bản mạng của Lộ Thiên Tinh nên Phàn Vân Cảnh mới mua màu này.

Cậu nhìn tia sáng ánh lên trên đá quý, một vài chi tiết trong tiểu thuyết lóe lên, nghi ngờ nói: "Sao tự dưng tặng dây chuyền cho tôi?"
Phàn Vân Cảnh cũng không có giấu giếm: "Vì ở đây không an toàn."
Lộ Thiên Tinh trợn mắt: "Ở đây......"
Phàn Vân Cảnh hôn cậu, khen: "Tinh Tinh thật thông minh."
Lộ Thiên Tinh ngạc nhiên, bật đèn phòng lên nhìn cái dây chuyền cho rõ nhưng chẳng phát hiện ra gì.

Chà, ai ngờ chi tiết gắn đồ trong vòng cổ lại xuất hiện trên người mình, trước kia cậu còn khịt mũi coi thường nữa......!Có vẻ như trí tưởng tượng của cậu quá nghèo nàn.

.

ngôn tình hay
Phàn Vân Cảnh dặn dò nói: "Đừng để ý, càng để ý càng thêm bận lòng."
Lộ Thiên Tinh không nghĩ nữa: "Anh điều tra được gì rồi? Sao gấp vậy?"
"Một vài chuyện bị che giấu." Phàn Vân Cảnh nói: "Lo trước khỏi họa, em đừng nghĩ nhiều."
"Ồ." Lộ Thiên Tinh rũ mắt, nhịn không được lại nhìn vòng cổ: "Anh nói cho tôi biết thế không sợ tôi có âm mưu gì hả?"
Phàn Vân Cảnh nghe thế thì bật cười, nguy hiểm hỏi: "Hửm? Âm mưu gì? Em nói gì anh cũng làm mà."
Lộ Thiên Tinh: "......!Đùa thôi, muộn rồi ngủ đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Phàn: Dù là chuyện xấu cũng làm côngkhai [:) ].


Bình luận

Truyện đang đọc