SAU KHI XUYÊN THƯ NỮ CHỦ NÀNG ĐEN


Chu Châu Anh lấy ra áo choàng Tiêu Tâm Nguyệt cho nàng mượn, chột dạ mà nói: "Cái kia, ta sau khi trở về mới phát hiện, áo choàng của ngươi không biết đã bị rách khi nào.

Ngươi cũng biết ta không có bạc, cho nên........"
Tiêu Tâm Nguyệt nhìn áo choàng bị cắt rách một đường chỉnh tề, liền biết là buổi chiều này bị kiếm đám đệ tử cắt qua.

Nhưng vì muốn cho Chu Châu Anh một cái giáo huấn, nàng cố ý không nói gì, ngược lại nói: "Ta không cần ngươi bồi tiền, ngươi đem nó vá hảo rồi trả lại cho ta.

Nhớ rõ vá đẹp chút."
Chu Châu Anh: "......."
Nàng sẽ may vá, nhưng "sẽ" không đại biểu tinh thông nha.
Nàng có thể làm áo sơmi có cái nút thắt, cái quần làm có thể mổ cái túi, nhưng cần phải làm đến đường may chỉnh tề xinh đẹp, thì nàng làm không được.
Càng đừng nói Tiêu Tâm Nguyệt muốn nàng vá cho đẹp chút, vá thế nào mới có thể gọi là vá đẹp chút vậy? Khâu giống như con rết có được không? Hay là nói vá ra thành một đóa hoa?
Tiêu Tâm Nguyệt lại nói: "Không vá hảo không cho phép ra môn."
Chu Châu Anh: "........."
Nàng thật là tự mình chuốc khổ mà.
Ồm ồm mà đồng ý, nhưng cũng không trở ngại nàng lanh lẹ mà đem đồ ăn ăn xong.
Tiêu Tâm Nguyệt ăn không nhiều, Chu Châu Anh thấy vậy, nói: "Các ngươi là người trong giang hồ, cả ngày đánh đánh giết giết, ngươi ăn nhiều một chút, mới có thể béo lên."
Tiêu Tâm Nguyệt liếc nhìn nàng: "Ngươi mở miệng ngậm miệng đều là các ngươi là người trong giang hồ, như thế nào? Ý tứ này, nghĩa là ngươi không phải người trong giang hồ?"
"Thiên Cơ giáo đều bị diệt, ta hẳn là không tính người trong giang hồ đi!"
Trong mắt Tiêu Tâm Nguyệt có một tia tìm tòi nghiên cứu: "Thiên Cơ giáo chính là một tay ngươi sáng lập ra, ngươi không khổ sở?"

Chu Châu Anh muốn nói, nàng không có khổ sở, khổ sở phỏng chừng là nguyên chủ đi.

Nhưng nữ chủ có hay không cảm thấy Giáo Chủ như nàng là một người lãnh nhạt vô tình, không màng tình cũ? Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng phúc hậu và vô hại ôn hòa nàng đã đắp nặn trước mặt nữ chủ a.
Vì thế nàng giả vờ khổ sở mà nói: "Khổ sở a, đáy lòng ta vì chuyện này mà nước mắt đã thành đại dương mênh mông.

Nhưng vì nó bị huỷ diệt trong tay ngươi, cũng không tính bôi nhọ danh đệ nhất tà giáo giáo phái."
Tiêu Tâm Nguyệt: "............."
Xin lỗi, nàng nhìn không ra Giáo chủ nơi nào toát ra bộ dáng thương tâm khổ sở.
Chu Châu Anh bất động thanh sắc hỏi nàng: "Bất quá Thánh Nữ tỷ tỷ, các ngươi tính toán xử trí ta thế nào? Muốn đem ta giam đến già sao?"
Đề cập đến vấn đề nhảy cảm này, ánh mắt Tiêu Tâm Nguyệt luôn sắc bén cùng ý vị sâu xa, nàng gợi lên một mạt cười nhạt, hỏi: "Giáo chủ hy vọng chúng ta xử trí ngươi thế nào?"
Chu Châu Anh bị nàng ấy nhìn đến trong lòng phát mao, nghĩ thầm, tốt nhất đừng luôn đối nàng kêu đánh kêu giết, hãy để sinh mệnh của nàng được đảm bảo an toàn, nàng có thể cung cấp một chút thông tin cho nàng ấy, để nàng khi nhàn hạ không có việc gì làm thì làm một cái thực nghiệm, miễn cho xuyên thư đã lâu, cái gì cũng quên sạch sành sanh.
Trừ cái này ra, bị giam đến già tực hồ cũng không có gì không thể tiếp thu.
Dĩ nhiên, ngay từ đầu đàm phán không thể liền phóng ra át chủ bài.
Nàng nói: "Ta cảm thấy, chúng ta có thể hợp tác.

Mặc kệ Thánh Nữ tỷ tỷ có tin ta hay không, ta thật sự đã hối cải hoàn lương, cho nên chính đạo có thể mượn cơ hội này, chế tạo một cái Ma giáo giáo chủ ở chính đạo để cảm hóa tẩy trắng hình tượng chính phái."
Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Giúp Ma giáo giáo chủ tẩy trắng, đối chính đạo chúng ta có chỗ tốt gì?"
"Chỗ tốt rất lớn nha.

Phải biết rằng, tiêu diệt Ma giáo là bất tận a, bởi vì trên đời nàu chỉ cần có việc bất công, đi khiếu nại nhưng không ai giúp, rồi dẫn đến bước đường cùng, con người ta sẹ hướng đến cái ác.


Cũng có ngủời trong lòng vốn có ác niệm làm bậy, càng có người cùng chính đạo có mâu thuẫn, cuối cùng có thù địch với chính đạo......
Tục ngữ nói, đổ không bằng sơ.

Thay vì đối những người này đuổi tận giết tuyệt, không bằng tích cực dẫn đường, nếu những người đó không phạm sai lầm gì quá lớn, liền cho bọn họ một cơ hội làm lại từ đầu.

Để bọn họ biết, ta Ma giáo chi chủ, đều có thể bị chính đạo cảm hóa mà làm lại từ đầu, bọn họ nhất định có thể a!"
Tiêu Tâm Nguyệt trầm tư một lát, nhìn ánh mắt của nàng có chút không đúng: "Ngươi mới qua có mấy ngày, học chỗ nào nói nhiều lời ngụy biện như vậy?"
"Sao có thể nói là ngụy biện nha? Phải biết rằng có một ít ngục giam, nga, đại lao đều đẩy ra để giới thiệu, thông qua lời đồn về nhà lao bay tới tai bá tánh để họ biết mà chớ có làm ác, cho nên chúng ta có thể noi theo a."
Tiêu Tâm Nguyệt chú ý tới điểm có chút không được bình thường: "Đại lao nào đẩy ra giới thiệu?"
Chu Châu Anh: ".........., đại lao Thiên Cơ giáo."
Tiêu Tâm Nguyệt cũng chưa nói mình tin hay không tin, chỉ nói nàng muốn suy xét lại.
Chu Châu Anh mặc kệ nàng có suy xét hay không, nàng thuận thế leo lên, nhân cơ hội nói: "Tốt nhất nha, là để ta có cơ hội bộc lộ quan điểm, như vậy mới có thể gia tăng mức độ đáng tin cậy! Sau đó tới thời điểm thích hợp ta sẽ một phen khen ngợi chính đạo, tỷ như thức ăn thực hảo, Mạch Sơn phái trên dưới đối nhân xử thế hiền hòa có lễ, ở Mạch Sơn phái hoàn toàn có thể thể nghiệm cảm giác như đang ở nhà......."
Tiêu Tâm Nguyệt cười lạnh: "Nói đến cùng, ngươi vẫn là nghĩ muốn đi."
"Ta muốn đối ngoại giao lưu." Chu Châu Anh giảo biện.
Tiêu Tâm Nguyệt cười như không cười mà nhìn nàng: "Kia Giáo chủ cũng biết, trước mắt bên ngoài có bao nhiêu đệ tử môn phái đã từng cùng Ma giáo đánh nhau muốn cùng Giáo chủ ngài giao lưu một phen đây?"
Chu Châu Anh ngậm miệng, trong lòng thầm nghĩ, ngụ ý nữ chủ là bên ngoài không phải còn có rất nhiều người muốn mệnh nàng đây sao!
Nhưng những người này cũng không muốn nghĩ, Đơn Cô sơn này là danh môn chính phái đã bị diệt, chính mình võ công quá cùi bắp, bị đệ tử Ma giáo tự vệ phản sát, sau có thể đổ lên đầu nàng đâu?
Thật là võ hiệp thế giới nào cũng đều không thể thiếu nhân vật Nhạc Bất Quần* a.
Tiêu Tâm Nguyệt biết nàng trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không muốn thỏa hiệp.


Nàng thu thập chém đũa, nói: "Hảo hảo đợi."
Chu Châu Anh nhìn nàng đi ra ngoài, trong lòng bỗng sinh ra một cổ ý niệm không thể hiểu được: Ta sao lại có cảm giác nữ chủ đang che chở ta?
Nhưng, sao có thể?
Nữ chủ còn là Thánh Nữ cũng sẽ không mất trí như thế.
Kia nhất định là ảo giác của nàng.
Thu lại tạp niệm, nàng lấy ra cái áo choàng bị rách ra, buồn rầu không biết khâu như thế nào mới hảo.
Đáng tiếc điều kiện không cho phép, bằng không nàng sẽ tạo ra cái máy may, nhiều chút công phu.
Ban đêm sau khi tắm nước nóng, nàng tìm nữ đệ tử kia muốn kim chỉ, ngồi khâu một hồi, sau đó áo choàng có thêm vài "vết sẹo" xấu hoắc.
Nàng nghĩ ngày thường không có việc gì làm, lại đem kim chỉ ra, thử xem có thể ở mặt trên vá ra một đóa hoa không.
Đang cân nhắc, ngoài cửa lại vang lên tiếng đàn du dương.
Chu Châu Anh theo tiếng mà đi tìm, thấy Tiêu Tâm Nguyệt đang ngồi trong rừng hoa mai, một cái đàn cổ để trên bàn.

Bên góc bàn để một cái lư hương nhỏ, có mùi hương lượn lờ bay ra.
Tiêu Tâm Nguyệt trắng noãn thon dài ngón tay nhẹ nhàng khảy huyền cầm, tiếng đàn du dương lại lưu sướng, không có một tia đình trệ.
Chu Châu Anh sự tình lúc trước mơ màng, tựa hồ đã nhất nhất rõ ràng:
Hoa tiền nguyệt hạ*, Thánh Nữ bàn tay trắng noãn khảy cầm, Giák.chủ ngồi bên cạnh nghe.

Một động một tĩnh, lại rất hài hòa.
Cảnh tượng này, tuyệt mỹ a! Nga "Nữ chủ đánh đàn ta pha trà" lại càng tiến gần hơn một bước đâu!
Cảm xúc trong từng tế bào Chu Châu Anh tràn ra mênh mông.
Tuy Tiêu Tâm Nguyệt đàn rất hay nhưng vào tai nàng như đàn gảy tai trâu, nhưng Chu Châu Anh vẫn biểu hiện ra tư thái của một người đang ngồi nghe ——— Tiêu Tâm Nguyệt đàn xong một khúc, nàng chạy nhanh vỗ tay: "Hảo!"
Tiêu Tâm Nguyệt hỏi nàng: "Tốt chỗ nào?"
"Cũng may........" Chu Châu Anh vắt hết những từ có thể khen trong óc, nhưng mà tìm mãi không thấy, chỉ có thể khô cằn nói, "Cũng may dễ nghe."

Tiêu Tâm Nguyệt: "..........."
Nàng liền biết chính mình không thể ôm quá lớn hy vọng về trình độ thưởng thức của Giáo chủ.
"Giáo chủ lần này vì sao không trở về ngủ?"
Chu Châu Anh có chút dại ra: "A?"
"Lần trước không phải đem tiếng đàn của ta thành bài hát ru ngủ, nghe được một nửa liền ngủ rồi sao?"
Chu Châu Anh bị người vạch trần nàng thất lễ, rất là xấu hổ, cười khẽ: "Lần trước là vì, là vì quá mệt mỏi, Chu Công triệu hồi ta nhập mộng, ta có thể từ chối sao!"
"Lần này Chu Công không tìm Giáo chủ?"
"Hắn rất vội vàng, sao có thể hàng đêm đến tìm ta."
Tiêu Tâm Nguyệt đem cầm thu lại, thanh âm có chút lạnh: "Xem ra Giáo chủ một người ngủ không an ổn, nên ban đêm mới khó gặp Chu Công."
Chu Châu Anh trà lí trà khí mà nói: "Một người ngủ, xác thật có chút hư không tịch mịch lạnh lẽo."
Tiêu Tâm Nguyệt đứng dậy đi tới trước mặt Chu Châu Anh: "Ý tứ này của Giáo chủ, chẳng lẽ là muốn tìm vài người về để ấm giường nhưng không được?"
Cũng may nhận thấy không khí không thích hợp, cho nên Chu Châu Anh không dám quá mức, hèn mọn nói: "Không thể đủ a, ta là một tù nhân, có ngói che đầu, có chỗ che mưa chắn gió đã thực không tồi rồi, sao có thể hy vọng xa vời được đãi ngộ xa hoa như vậy!"
"Giáo chủ còn rất tự mình hiểu lấy.

Bất quá ngươi cũng đã nhắc nhở ta, thân là tù nhân, ngươi còn tác dụng khác."
"Hở, tác dụng?" Lời này như thế nào nghe ra được dự cảm không hay đây?
"Cấp bổn Thánh Nữ ta ấp giường."
Chu Châu Anh: "........."
Nàng hình như đã kích phát cái đam mê kì quái gì của Thánh Nữ rồi sao?
________________________________________
Nhạc Bất Quần: là nhân vật kinh điển trong Tiếu ngạo giang hồ.
Hoa tiền nguyệt hạ: chỉ những nơi tình lữ hẹn hò, nói chuyện yêu đương..


Bình luận

Truyện đang đọc