SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ NỮ CHỦ ĐÁNH DẤU



Lê Sơ phát hiện, có đôi khi quá mức kích động hoặc là quá vui mừng, rất khó có thể nói ra được lời gì thâm tình ấm áp, đương nhiên cũng có thể là bởi vì nàng chỉ là người bình thường không thể sánh được với tình thánh.
Thế cho nên lúc Ninh Mạn Thanh hôn nàng, trong lòng nàng đáp đi đáp lại cũng không phải là câu thơ phong hoa tuyết nguyệt gì, mà chỉ là một câu "em có thể".

Như thế nào cũng có thể, văn phòng có thể, không phải buổi tối cũng có thể, tư thế gì cũng có thể.

Trong mỗi điểm cảm xúc đại biểu cho linh hồn nàng, cam nguyện đáp lại bất cứ thứ gì mà đối phương thích nhất.

Đương nhiên, loại chuyện này cuối cùng vẫn là không thành, bởi vì lần này thời gian và địa điểm không thích hợp.

Không phải vì mặt trời còn chưa lặn nên văn phòng vẫn còn đầy ánh sáng, mà là vì trong văn phòng Ninh Mạn Thanh có gắn máy theo dõi, tuy rằng trừ tình huống đặc thù thì không ai xem được, nhưng Ninh Mạn Thanh cũng không yên tâm.

"Đêm nay có thể cùng nhau ăn cơm được không?"
Khuỷu tay Lê Sơ chống lên bàn, chống cằm nhìn Ninh Mạn Thanh.

Biểu tình Ninh Mạn Thanh có chút xin lỗi nói: "Có một tiệc rượu không thể không đi."
Sau khi cô tuyên bố mình gia nhập vòng chiến ở Ninh gia, cô nhất định phải chen chúc với một ít người tham gia một ít tiệc rượu như vậy, tốn không ít thời gian và tinh lực.

"Chị sẽ nhanh chóng trở về, ngày mai mới về đoàn phim được không?"
Ninh Mạn Thanh câu lấy ngón út Lê Sơ, nhẹ nhàng kéo kéo.

"Được rồi."
Lê Sơ biết Ninh Mạn Thanh bận rộn, nàng vốn dĩ đã chuẩn bị về đoàn phim, nhưng nếu Ninh Mạn Thanh đã nói như vậy, đương nhiên là nàng nguyện ý.

Thời gian gặp mặt của các nàng đã không nhiều lắm, dù sao hôm nay nàng cũng xin nghỉ một ngày, giờ trở về đoàn phim nói không chừng sẽ làm rối loạn kế hoạch quay phim của đạo diễn, ngày mai trở về cũng được.

"Vậy đợi lát nữa chị nhắn địa chỉ cho Viên Tử, đến lúc đó để cô ấy đưa em đi, buổi tối có muốn ăn ở đâu không, chị hẹn trước giúp em."
Bất động sản trên danh nghĩa của Ninh Mạn Thanh không ít, vì muốn đối phó với paparazi theo dõi Lê Sơ cùng với một ít người theo chân cô, mà cô sẽ thường xuyên đổi chỗ ở, nên ở đâu gần nhà nhất thì sẽ ở đó.

"Muốn ăn bánh ngọt ở cửa hàng lần trước chị mua."
Lê Sơ cười mắt cong cong, cảm thấy cảm giác có tiền thật là sướng, có lão bà tổng tài cũng rất tuyệt.


Trước khi Ninh Mạn Thanh xuất phát đi dự tiệc rượu, Lê Sơ cũng không đi đâu, cầm kịch bản ngồi ở trong phòng Ninh Mạn Thanh xem, đem những cảm xúc mà mình vừa mới ngộ ra nhớ kỹ toàn bộ, đưa lưng về phía Ninh Mạn Thanh diễn biểu tình của nhân vật.

Thời gian trôi cũng rất nhanh, Lê Sơ đã ngồi trên xe đi đến địa chỉ Ninh Mạn Thanh nói, ở nhà ăn bữa tiệc bánh ngọt lớn chờ Ninh Mạn Thanh trở về.

Lúc ăn Lê Sơ cũng có chút cảm giác tội lỗi, nhưng mà buổi tối nói thế nào thì cũng phải vận động mà, cho nên lượng calo này cũng sẽ bị thiêu đốt hết đi.

Lê Sơ tiến hành tự an ủi bản thân một phen, sau đó yên tâm thoải mái ăn một phần bánh kem.

Lúc Ninh Mạn Thanh trở về trên người mang theo chút mùi rượu và mùi nước hoa, Lê Sơ giúp nàng cởi áo khoác, nhìn khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng đang cởi nút áo sơ mi trắng, đè lại tay Ninh Mạn Thanh.

Trạng thái Ninh Mạn Thanh có chút say, cô nghiêng đầu nhìn động tác Lê Sơ, đôi mắt hồ ly có chút hoang mang vì không hiểu thế nào.

"Em giúp chị."
Âm thanh Lê Sơ hỗn hợp chút giọng mũi mềm nhẹ, nàng ngửa đầu, hàm răng cắn vải dệt mềm mại mở ra nút áo, để lại vệt nước ẩm ướt.

Hơi thở Ninh Mạn Thanh hơi ngưng, cười nhẹ dán mặt với nàng.

Hơi nước trong phòng tắm không ngừng dâng lên, tóc Lê Sơ bị xối nước từ trên xuống dưới, biến thành một mảng tóc rối tung sau đầu.

Tóc nàng dài hơn Ninh Mạn Thanh nhiều, giống như rắn nhỏ dao động trong nước, vừa ái muội vừa nguy hiểm quấn leo quanh người Ninh Mạn Thanh.

Lượng calo nạp vào buổi tối có bị đốt hết vào lượng mồ hôi rơi ra không Lê Sơ không biết, nhưng mà đó cũng không phải là chuyện nàng để ý nữa.

Chút men say của Ninh Mạn Thanh khi tắm rửa cũng đã biến mất không thấy, cô thực khắc chế mới không có lưu lại dấu vết gì trên người Lê Sơ.

Lê Sơ đã sớm choáng choáng váng váng dưới động tác ôn nhu của người, mơ cùng ánh trăng sáng.

.........!
Sáng 9 giờ Lê Sơ đã đến đoàn phim, mời toàn đoàn uống trà sữa.


Đạo diễn Vương thích trà không đường, Lê Sơ tự mình đưa đến cho ông.

"Xem bộ dáng tâm tình phơi phới của em, tìm được cảm giác?"
Đạo diễn Vương cười tủm tỉm tiếp nhận trà, nếu Lê Sơ mang tâm tình trầm trọng tới, không chừng ông cũng thở dài đến rụng tóc theo.

Lê Sơ chớp chớp mắt: "Hẳn là sẽ không làm ngài thất vọng."
"Xem biểu hiện của em."
Đạo diễn Vương nhướng mày, dùng camera thông báo bộ phận thiết kế cảnh tiếp theo.

Lê Sơ ngồi ở ghế chờ đợi diễn, lại nghe đến một âm thanh bực bội chửi nhỏ tới.

"Thời tiết quái quỷ này sao lại nóng như vậy, thật sự phiền nhất là đóng phim mùa hè, mùa đông đóng thì cũng lạnh cóng, phiền chết đi được!"
Ân thanh này Lê Sơ quen tai, dù sao sau khi vị này tiến tổ xong, âm thanh như vậy là xuất hiện thường xuyên, loại âm thanh này qua đi nhất định sẽ có tiếng trấn an của trợ lý.

"Chị, nhịn một chút, chúng ta sắp đóng máy, còn có hai ngày cuối."
Quả nhiên, Lê Sơ lắc đầu trong lòng.

Lúc trước Lê Sơ cũng biết trong phim ngoài đời có thể là hoàn toàn khác nhau, nhưng Đinh Nam Điệp người đóng vai Sầm Lan này thực sự quá khác biệt đến mức làm Lê Sơ có chút khiếp sợ.

Gương mặt Đinh Nam Điệp thuộc về loại hình dịu dàng, rất phù hợp với hình tượng Omega ấm áp thấu hiểu lòng người Sầm Lan, hơn nữa tên Đinh Nam Điệp cũng mang theo một chút cảm giác nghịch ngợm ấm áp, nhưng bản thân cô thì thực sự là người có tính tình tiểu thư bá đạo, chau mày lên tiếng một cái thôi cũng có thể làm lòng người hỏng mất.

Nhưng mà cô diễn vẫn là không tệ, tốc độ nhập vai rất nhanh, lúc quay lại cũng không tức giận nói này nọ, nhưng tính tình sau khi diễn thực sự là khó lòng khiến người ta khen tặng được.

Nhưng trừ bỏ những phẩm chất kia, thì diễn viên diễn tốt lại là quan trọng nhất, Đinh Nam Điệp cũng chỉ có dễ nổi giận cộc cằn thôi, những cái khác cũng không có gì.

Mấy đoạn diễn của Lê Sơ bị hỏng rất nhiều lần, cho nên lúc gặp nàng cô rất xem thường, vì thế cho dù hai người trong phim có tình cảm, Dung Vân thích Sầm Lan, nhưng quan hệ của Lê Sơ với Đinh Nam Điệp cũng chỉ đơn giản là biết nhau mà thôi.

Thấy Lê Sơ đã trở lại, cô quét mắt liếc nàng một cái, giống như là nhìn qua không khí, Lê Sơ chả sao cả, cắn ống hút trà sữa trong lòng học lời thoại.


Sau khi Lê Sơ tìm được trạng thái xong, quay phim rất thuận lợi, phối hợp diễn với Đinh Nam Điệp cũng rất tốt, ngược lại là Đinh Nam Điệp không kịp đối diễn với Lê Sơ mà phải cut vài lần.

"Cô diễn cũng rất không tồi."
Đinh Nam Điệp vẫn còn chưa đóng máy, còn cần phải quay bổ sung mấy cảnh, trước khi đi cô chợt nói một câu như vậy với Lê Sơ.

Bỗng nhiên bị khen Lê Sơ hơi ngơ người trong nháy mắt, sau đó cũng mỉm cười đáp: "Cảm ơn, cô diễn cũng rất tốt."
Đinh Nam Điệp cũng chỉ nói một câu tốt như vậy thôi, lại khôi phục gương mặt quạo quọ trước đó, cực kỳ không kiên nhẫn đi quay bù mấy cảnh.

Tối đến, Lê Sơ nhận được lời mời dùng cơm, vì Đinh Nam Điệp đóng máy nên mời mọi người ăn cơm, đạo diễn Vương với các biên kịch đều đi, Lê Sơ là diễn viên chính mà từ chối thì rất không cho thể diện, cho nên cũng đi đến.

Nhưng là trong bữa tiệc, Lê Sơ còn gặp được một người chưa từng gặp qua.

Người kia hẳn là Omega, nàng ta ngồi bên cạnh Đinh Nam Điệp, Đinh Nam Điệp kéo tay nàng ta, quan hệ của hai người nhìn có vẻ rất không tồi.

Diện mạo của Omega này cũng thực xuất sắc, mày lá liễu mặt trái xoan, nói chuyện khinh thanh tế ngữ, khí chất ôn hòa, nàng ta thấy nàng đi vào, mỉm cười với nàng.

Lê Sơ cũng mỉm cười đáp lại, ngồi bên cạnh đạo diễn Vương.

"Đây là rượu trái cây mới của tiệm, nồng độ thấp rất thích hợp với Omega, Lê tiểu thư nếm thử xem."
Nàng ta đứng lên, đem bình rượu đặt trước mặt Lê Sơ, trong lòng Lê Sơ có loại cổ quái nói không nên lời, nhưng lại cảm thấy cảm giác của mình hơi kỳ cục, sau khi nói lời cảm tạ xong lại rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, hương vị mềm mại dịu nhẹ, đầu tiên là chua ngọt, sau đó là mùi cam đến, thực sự rất dễ uống.

"Uống thật ngon, cảm ơn."
Khó có khi Đinh Nam Điệp không còn quạo quọ như trước đó, cười ngâm ngâm nói: "Đương nhiên là uống ngon, rượu này rất khó ủ, Hi Hi nói tôi mời khách đương nhiên là muốn hiến thứ tốt nhất từ chỗ nàng rồi."
Nghe thấy xưng hô này, trong lòng Lê Sơ lộp bộp một cái.

Có một loại cảm xúc tên là "trực giác nữ nhân" nảy lên trong lòng nàng, làm nàng nhớ tới một ít việc.

Tỷ như trong truyện ABO hiện đại lại có một cái tên cực kỳ cổ đại là Mộc Cầm Hi, là con dâu hoàn mỹ với trình độ trà nghệ cao siêu được người người chọn lựa.

Nhưng mà Lê Sơ cũng không hoàn toàn xác định, cho nên nàng không có hỏi, mà làm một người trầm mặc ăn cơm trong buổi tiệc này.

Mặc kệ người đối diện kia vẫn luôn quan sát nàng có phải là Mộc Cầm Hi hay không, đồ ăn của nhà hàng này vẫn là rất ngon, Lê Sơ cũng không uống nhiều rượu, bởi vì tửu lượng của nàng cũng không quá tốt.

Bữa tiệc kết thúc, Lê Sơ tạm biệt mấy người trong bữa tiệc rời đi.

Lúc nàng đi đến hành lang, phía sau lại vang lên một dãy âm thanh giày cao gót.


"Lê tiểu thư, xin chờ một chút."
Người phía sau đuổi theo, chân Lê Sơ ngừng lại một chút.

"Vừa rồi thấy cô không uống rượu nhiều, là rượu không phù hợp với khẩu vị của cô sao?"
"Không có, uống rất ngon, chỉ là tửu lượng của tôi không tốt, sợ uống rượu thấp độ cũng sẽ say."
"Nếu là như thế thì tôi yên tâm rồi", người đối diện giống như thở ra một hơi, sau đó tươi cười lên, "Vậy uống ở nhà chắc không sao, đợi lát nữa tôi cho người đóng gói cô mang về nhà một bình, có thể để cô uống tận hứng."
"Nhìn tôi này, vì thấy cô tôi rất vui vẻ, quên tự giới thiệu mình.

Tôi tên Mộc Cầm Hi, mộc trong cây cỏ, Cầm trong đàn cổ, Hi trong tia nắng mai.

Tôi là bà chủ ở nhà hàng này, đây là danh thiếp của tôi, nhìn cô vừa rồi dùng cơm rất ngon, hẳn là vừa lòng với đồ ăn của nhà hàng chúng tôi, đây là thẻ đen trong nhà hàng, sau này cô tới ăn cơm đều có thể được giảm 50%."
Mộc Cầm Hi nghịch ngợm mà chớp chớp mắt nhìn về phía Lê Sơ, đưa qua hai tấm card, một là danh thiếp, một cái khác là thẻ đen có tên nhà hàng và số hiệu.

Nhà hàng này thuộc về nhà hàng xa xỉ riêng tư, người đến đây ít nhất cũng phải tiêu hết 20 ngàn.

Lê Sơ nghĩ Mộc Cầm Hi đúng là cao thủ thu mua lòng người, các nàng mới gặp mặt lần đầu tiên đã gãi đúng chỗ ngứa của nàng, tặng quà gặp mặt không hề quá đáng, nếu không phải trước đó nàng biết đây là tình địch tiềm tàng, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác tốt.

"Cảm ơn, nhưng thẻ đen thì không cần, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, như vậy rất ngượng ngùng."
Lê Sơ chỉ lấy danh thiếp, trong lòng phỏng đoán ý đồ của Mộc Cầm Hi.

Rõ ràng là Mộc Cầm Hi cố ý hướng về phía nàng mà đến, nguyên nhân nàng ta làm như vậy, Lê Sơ chỉ có thể nghĩ đến một cái.

"Là tôi đường đột, bởi vì tôi rất thích phim của cô, lần này biết tiểu Điệp hợp tác với cô, tôi liền mặt dày kêu nàng mời khách ở đây, muốn gặp cô một chút, yên tâm tôi không phải là fan cuồng, chỉ là rất thích vai Tiểu Mộ của cô."
"Cảm ơn cô thích."
Trên mặt Lê Sơ mang theo nụ cười lễ phép, trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ những người này đều dùng lời mở đầu giống nhau sao, lúc Ninh Ngọc Hi đến chào hỏi nàng cũng là nói kiểu này.

Mộc Cầm Hi dùng ánh mắt mong chờ nhìn Lê Sơ hỏi: "Có thể trao đổi phương thức liên hệ sao?"
Lê Sơ rất muốn nói không, nhưng nghĩ đến loại người không dừng khi không đạt được mục đích như Mộc Cầm Hi, nói không chừng sau này còn sẽ tự tạo ra cơ hội gặp mặt mới, dứt khoát đồng ý.

Mộc Cầm Hi phất tay: "Chờ mong lần sau gặp mặt."
Lê Sơ cười gật đầu.

Nếu cô có ý tưởng với lão bà của tôi, tất nhiên là chúng ta sẽ còn gặp lại rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc