Editor: Sn - Beta: Đăng Nguyên
Tạ Duệ Châu là người trong bức ảnh trên bản tin nóng mà Ninh Dữ Ý đã xem qua hôm nay, kiêm luôn vai nam chính của bộ phim này. Anh ta đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí, sở hữu hàng chục triệu fan hâm mộ, sản nghiệp đếm không xuể, diễn xuất tốt, trong giới điện ảnh và truyền hình cũng cực kỳ nổi tiếng.
Hơn hết Tạ Duệ Châu còn là Nhị thiếu gia của tập đoàn Tạ Thị, đúng chuẩn con trai nhà hào môn.
Chu Nhị Hòa lôi Ninh Dữ Ý ra chỗ khác tránh chạm phải Tạ Duệ Châu, ai cũng biết tính tình Tạ Nhị thiếu gia không tốt nên hắn không muốn để Ninh Dữ Ý chạm mặt, đỡ phải chịu thiệt.
Nhưng hành động của Chu Nhị Hòa vẫn chậm hơn Tạ Duệ Châu một bước, chưa kịp kéo Ninh Dữ Ý cách xa chỗ này thì anh ta đã ở ngay trước mặt bọn họ rồi.
Ninh Dữ Ý không biết rõ về Tạ Duệ Châu, chỉ cảm thấy không hổ là người nổi tiếng có lượng fan hùng hậu, anh ta rất đẹp trai.
Ninh Dữ Ý cảm khái xong bèn đi luôn vào phòng nghỉ, cậu chẳng tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Chu Nhị Hòa.
Nếu đã trốn không kịp thì chi bằng cứ thoải mái đi tiếp đường của mình.
Chu Nhị Hòa liếc mắt đã thấy Tạ Duệ Châu đến trước mặt mình đành buông tay Ninh Dữ Ý ra, đổi hướng một mạch đi theo cậu vào phòng nghỉ không thèm nhìn mấy người xung quanh nữa.
Nhưng dù vậy hắn vẫn nghe thấy chất giọng gợi cảm được fan hâm mộ yêu thích của Tạ Duệ Châu vang lên.
"Ninh Dữ Ý."
Tạ Duệ Châu đứng cách Ninh Dữ Ý hai bước chân, ở trước mặt cậu chợt tháo kính râm ra.
"Vâng?" Ninh Dữ Ý ngơ ngác không hiểu sao anh lại đột nhiên gọi tên mình.
"Sức khoẻ của em đã tốt hơn chưa?"
Tạ Duệ Châu nhìn Ninh Dữ Ý với ánh mắt phức tạp. Trong lần đầu gặp cậu bé này nơi đáy lòng của anh ta đã ngứa ngáy, có ý muốn nhận cậu làm em trai nuôi.
"Dạ, về chuyện té ngã sao?" Ninh Dữ Ý bất ngờ được Tạ Duệ Châu quan tâm làm cậu khó hiểu, "Em khoẻ nhiều rồi, cảm ơn anh đã quan tâm."
"Ừm." Tạ Duệ Châu xác nhận Ninh Dữ Ý vẫn ổn bèn gật đầu rồi xoay người trở về phòng làm việc của mình.
"Tính tình Tạ Duệ Châu có vẻ rất tốt mà, đúng là không thể tin được mấy lời đồn trên mạng."
Ninh Dữ Ý nhớ đến những bình luận trong hot search mà cậu vừa đọc của anti-fan nói anh ta tính tình rất tệ, đùa giỡn đó là tính tình đại thiếu gia, khẽ lắc đầu.
"Không, những gì anti-fan kia nói cũng không hẳn là sai đâu."
"Cái gì?" Ninh Dữ Ý quay đầu bắt gặp Chu Nhị Hòa đang ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn về hướng Tạ Duệ Châu rời đi.
"Tính tình của Tạ Duệ Châu thật sự không tốt, không ai dám chọc anh ta cả."
Chu Nhị Hòa nuốt nước bọt, khàn giọng nói.
"Cha là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Tạ thị, còn anh trai là chủ tịch của công ty giải trí Phong Hoa, ở giới giải trí này chính là một tay che trời. Ngoại trừ tôn trọng những người thế hệ trước, tính khí của anh ta với bên ngoài vốn rất tệ."
"Nhưng mà vừa rồi rất tốt mà?" Còn hỏi thăm sức khỏe mình nữa.
"Chính vì thế..." Chu Nhị Hòa cứng đờ người, quay đầu đi, "Để tôi xem có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây không."
Ninh Dữ Ý: "...."
Đoàn phim được tập đoàn Phàn thị đầu tư nên coi như là sống "xa hoa" hơn những đoàn phim khác, ngoại trừ diễn viên quần chúng thì hầu hết mỗi người đều có một phòng nghỉ riêng.
Ninh Dữ Ý về phòng nghỉ không lâu thì đồ ăn Chu Nhị Hòa vừa đặt bên ngoài đã giao tới. Do Ninh Dữ Ý còn trong thời gian nghỉ phép nên lúc này không có thợ trang điểm nào ở trong phòng.
Ninh Dữ Ý nhàm chán không có việc gì làm bèn lên mạng lục tìm thông tin về Tạ Duệ Châu và Phàn Trung Xuyên.
Phàn Trung Xuyên là chủ tịch tập đoàn Phàn thị, anh là chủ tịch trẻ nhất trên thế giới đã sở hữu khối tài sản hơn 1000 tỷ đô. Trong đời thường anh lại vô cùng kín tiếng, có rất ít ảnh chụp được tung ra, những hình ảnh trên tin tức toàn là ảnh cũ còn là một tấm ảnh mờ vì chụp ở khoảng cách xa.
Tạ Duệ Châu là minh tinh, cậu rất dễ tìm được hình ảnh cùng tin tức trên mạng, không khác những lời Chu Nhị Hòa nói bèn tuỳ ý mở đại một cái rồi tắt điện thoại.
Chu Nhị Hòa mang theo đồ ăn trở lại, bày ra trên chiếc bàn nhỏ, "Lại đây ăn cơm đi."
Ở một phòng nghỉ khác cách phòng của Ninh Dữ Ý không xa, Tạ Duệ Châu vừa mới thay đồ diễn, ngồi dựa vào ghế tuỳ ý cho thợ trang điểm vẽ mặt.
"Hạ nhiệt độ điều hoà xuống chút." Không bao lâu, Tạ Duệ Châu mở mắt quay sang căn dặn trợ lý.
"Anh Tạ à, đã xuống hai lăm độ rồi, nếu hạ nữa sẽ dễ bị cảm." Trợ lý đẩy kính vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn điều hoà mới phát hiện điều hoà đã tắt từ hồi nào rồi.
"Ủa." Trợ lý cầm điều khiển từ xa thử ấn lại nhận ra điều hoà không bật được bèn kết luận, "Anh Tạ à, hình như cái điều hoà này hỏng rồi."
"...." Tạ Duệ Châu nhìn bộ đồ hoá trang nặng nề, bực bội vứt điện thoại lên bàn, "Gọi nhân viên hậu cần đi, tìm người đến sửa."
"Thế anh Tạ đợi em hỏi đạo diễn xem còn phòng nghỉ nào trống không nhé." Làm trợ lý bên Tạ Duệ Châu nhiều năm như thế Diêu Dao biết rõ tính khí của anh ta, nếu tiếp tục chịu nóng nữa chắc chắn sẽ nổi điên đành tranh thủ thời gian tìm đạo diễn hỏi chút.
"Khỏi đi, tôi nghĩ chả có phòng nào trống đâu." Tạ Duệ Châu đẩy tay thợ trang điểm, đứng dậy, "Tới phòng Ninh Dữ Ý nghỉ đi, đợi khi nào sửa xong thì quay lại."
Vậy thì để đạo diễn dựng một phòng tạm trước.
Diêu Dao còn chưa kịp nói thì chợt nghe Tạ Duệ Châu nói làm cho há hốc mồm.
"Bây giờ đi luôn?" Diêu Dao lại hỏi lần nữa, giọng điệu có chút do dự.
"Ừm." Tạ Duệ Châu chả để ý nhiều vậy bèn đi thẳng sang phòng Ninh Dữ Ý ở gần đó.
Ninh Dữ Ý đang vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm về mấy chủ đề trong giới giải trí với Chu Nhị Hòa mãi đến khi nghe tiếng gõ cửa phòng .
"Chờ một chút, ra ngay đây."
Chu Nhị Hòa đặt bát xuống tùy ý lấy khăn lau miệng rồi mau lẹ ra mở cửa, "Xin chào, có việc gì sao... Tạ.. Tạ Duệ Châu?!"
Hả, Tạ Duệ Châu?
Động tác gặp thức ăn của Ninh Dữ Ý chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn người phía sau cửa.
Tạ Duệ Châu mặc phục trang, trên mặt mới trang điểm được một nửa, nhìn gần có chút buồn cười. Nếu không phải nhờ nhan sắc thì người bình thường chắc là đỡ không nổi mất.
"Xin chào, xin chào." Diêu Dao cất bước về phía Chu Nhị Hòa chào hỏi, "Điều hoà bên phòng bọn tôi bị hư rồi nên không biết hai người có thể cho bọn tôi dùng chung phòng nghỉ một lát không?"
Lời khách sáo cũng đã nói hết, Chu Nhị Hòa cũng không muốn người ta phải đợi thêm bèn đẩy cửa nhường đường, "Được chứ, hai người vào ngồi đi."
Ninh Dữ Ý ăn xong miếng cơm cuối cùng mau lẹ dọn sạch bàn ăn, sau đó cậu ngồi bên ghế nhỏ nhường lại ghế trang điểm cho Tạ Duệ Châu.
"Cảm ơn nhé." Diêu Dao cười tủm tỉm kéo ghế ra, đợi Tạ Duệ Châu ngồi xuống. Cô vừa kéo ghế vừa liếc mắt nhìn Ninh Dữ Ý ngoan ngoãn, trong lòng tràn ngập tình thương của một người mẹ.
Là một cậu bé ngoan, đã thế lại còn đẹp mắt nữa!!!
Tạ Duệ Châu khẽ cười rồi ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ninh Dữ Ý.
Tạ Duệ Châu càng nhìn càng nhíu chặt mi làm cho Diêu Dao hoảng hồn, tự hỏi không biết đứa nhỏ đáng yêu này đã chọc giận anh cái gì.
"Diêu Dao." Rốt cuộc Tạ Duệ Châu cũng lên tiếng.
"Dạ?" Diêu Dao bừng tỉnh.
"Đi mua một ly sữa bò đi."
"Hả? Được, không có gì..." Diêu Dao mờ mịt đi ra ngoài mua sữa.
Mà sao đột nhiên Đại Ma Vương lại muốn uống sữa bò??? Chẳng lẽ thấy bộ dạng non nớt của bé đáng yêu nên nhớ về thời thơ ấu rồi muốn uống sữa?
Thiệt hả trời?!
Mặc dù trong lòng Diêu Dao có hàng triệu câu hỏi vì sao nhưng việc Tạ Duệ Châu dặn dò vẫn phải làm tốt.
Ăn tối xong các diễn viên khác phải trang điểm lại nên tạm thời không quay tiếp được.
Ninh Dữ Ý ngồi trên ghế nhỏ chơi game cùng Chu Nhị Hòa.
"Ui ui ui, anh Chu, mau bảo vệ em, cả rừng team địch đang dí em rồi." Mấy ngón tay của Ninh Dữ Ý lướt thật nhanh trên màn hình điện thoại, "Anh ơiiii, anh, mau cứu emmm, cứu emmm."