SAU KHI XUYÊN TRỞ VỀ HẮN VUỐT TRỌC HÀO MÔN BÁ MIÊU



Bí thư Hách ôm văn kiện ngồi trên sô pha trong phòng khách, sống một ngày bằng một năm.
Chờ đến khi nghe được tiếng nước dừng lại, hắn nhẹ nhàng thở ra, cửa kính mở ra, bí thư Hách vừa ngẩng đầu thì thấy Quý tiên sinh vừa cúi đầu dỗ sếp vừa lấy khăn tắm bọc sếp đến kín mít, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ ướt nhẹp, lông dính lại với nhau, vì vậy trông có vẻ càng nhỏ hơn.
Khi bí thư Hách nhìn sang, đúng lúc ánh mắt sếp miu miu đảo tới, bí thư Hách rất tự nhiên rời tầm mắt đi, làm như không thấy gì cả.
Thậm chí hắn còn tự an ủi mình: Không thấy được, chắc chắn vừa rồi sếp cũng không thấy hắn nhìn thấy.
Bí thư Hách cứ như vậy chờ Quý Phong sấy khô miu miu xong, đến khi mang ra đã trở thành một con mèo nhỏ lông xoã tung, mềm ơi là mềm, ngay cả bí thư Hách cũng muốn thò tay vuốt một cái.
Nhưng hắn không dám.
Quý Phong ôm sếp miu miu, càng nhìn càng cảm thấy thỏa mãn với thành tựu của mình, nhân lúc bí thư Hách đứng lên không nhìn thấy, cậu cúi đầu hôn nó một cái.
Sếp miu miu: "......" Thôi được rồi, quen rồi.
Động tác đứng lên của bí thư Hách cứng đờ trong chớp mắt, hắn cưỡng ép bản thân cố tự nhiên chậm lại vài giây rồi mới ngẩng đầu lên cười, nội tâm hoảng loạn vô cùng: Quý tiên sinh à, thật ra ở khóe mắt cũng có thể nhìn thấy đó!
Quý Phong đưa sếp miu miu đến phòng cho khách rồi về phòng ngủ tĩnh tọa.
Cậu định đợi đến 10 giờ lại về ký túc xá sau, 11 giờ ký túc xá đóng cửa, vẫn về kịp.
Trong phòng dành cho khách, bí thư Hách không dám nhìn sếp miu miu ở trên giường nhiều lần, coi như vừa rồi không thấy hình ảnh sếp bị ôm đi tắm rửa, bị ôm đi lau khô, bị ôm đi sấy lông, còn bị hôn nữa.
Quá muốn chết.
Quý Phong đả tọa hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lúc đó điện thoại vang lên một tiếng.

Cậu dừng lại, thở ra một hơi, mở mắt ra xuống giường cầm điện thoại nhìn, ngạc nhiên đó là Lê Ngạn Hoài.
Lê Ngạn Hoài gửi tới một tin WeChat.
【 Lê: Quý sư đệ có ở trường học không? Anh đang ở cổng trường em, có tiện ra gặp nhau một cái không? 】
Quý Phong rất bất ngờ, gọi lại một cú điện thoại.
Cúp máy xong, Quý Phong tắm rửa trong phòng ngủ, thay một bộ quần áo, nghĩ nghĩ, lại nhắn cho bí thư Hách một tin WeChat, sợ quấy rầy Phong tổng và miu miu nói chuyện với nhau, sau khi gửi xong thì ra ngoài.
Căn nhà này cậu mua có cách âm rất tốt, lúc trước cũng là vì phòng ngừa vạn nhất lúc cậu đả tọa trong phòng ngủ lại có linh lực lộ ra hoặc là thanh âm truyền ra bên ngoài, vì vật cậu đặc biệt chọn nhà có gia cố cách âm.
Bí thư Hách vốn đang xem sếp lãnh đạo, điện thoại vang lên một tiếng cũng không để ý, chờ đến khi kết thúc một hạng mục, hắn tiện tay cầm ra nhìn rồi hoảng sợ.
Hai tay sếp miu miu dừng lại, nhìn hắn một cái: Làm sao vậy?
Bí thư Hách không giấu giếm, cầm điện thoại đưa cho sếp nhìn.
Là tin nhắn của Quý Phong.

【Mộc Lâm Thừa Phong: Bí thư Hách, tôi có việc cần đi ra ngoài, sẽ trở về trước 9 giờ, nếu bí thư Hách không có việc gì thì có thể trông miu miu chốc lát được không, nếu có việc thì bí thư Hách cứ cửa đóng lại rồi đi là được, làm phiền anh rồi.】
Sếp miu miu tức khắc không vui, sao nó không biết Quý Phong còn có chuyện khác?
Chẳng lẽ lại là đi an ủi cậu trai tên Cát Hâm gì kia sao?
Nhưng nghĩ đến cậu trai trẻ kia về sau là bạn cùng phòng của Quý Phong, tuy không vui nhưng ngẫm lại nó cũng không có lý do gì nhúng tay việc riêng của Quý Phong, tuy không vui lại chỉ có thể dùng tay cào bàn phím một cái.
Bí thư Hách nhìn thấy trên màn hình hiện lên một hàng ký tự loạn tùng phèo.
Quý Phong đi đến cổng trường.
Xe của Lê Ngạn Hoài ngừng cách đó không xa, người trong xe nhìn thấy Quý Phong thì lóe đèn xe một cái, Quý Phong đi tới, mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi vào.
Đóng cửa xe, trong xe nhất thời yên tĩnh lại.
Quý Phong rất kinh ngạc vì Lê Ngạn Hoài lại ở thành phố C vào lúc này, không đợi cậu mở miệng, Lê Ngạn Hoài cười lấy một hộp quà ở bên cạnh đưa cho cậu: "Quà khai giảng."
Quý Phong bất đắc dĩ: "Anh Lê cũng quá khách khí rồi." Chỉ vì đưa một món quà mà đặc biệt đến thành phố C một chuyến ư?
Ý cười trong đáy mắt Lê Ngạn Hoài càng nồng: "Hôm nay có ý nghĩa khác, là ngày em chính thức khai giảng.

Vốn định về sớm một chút nhưng ban ngày có cảnh diễn phải chụp nên phải hoãn lại, cũng may vẫn tới kịp."
Lê Ngạn Hoài khách khí như vậy làm cậu rất bất ngờ, nhưng vẫn rất thoải mái hào phóng nhận quà.
Chốc nữa Lê Ngạn Hoài còn phải chạy về đoàn phim một lần nữa, nói với Quý Phong vài việc gần đây, nhấn mạnh về chuyện Hạ Gia: "Trong khoảng thời gian này hắn không có gì khác thường, cũng không ra tay.

Hẳn là lúc trước mới bắt đầu quay đã muốn xuống tay đổi anh đi, sau khi thất bại bây giờ lại quay chụp nhiều đến vậy, chắc hắn cũng lo lắng lại tiếp tục thất bại nên vẫn chưa ra tay.

Có điều khoảng thời gian trước hắn ở Kinh thị đã lén lút đi gặp một người, anh đang tìm người theo dõi người kia, nhìn xem có thể tra ra được là ai đã bày cho hắn những thứ bàng môn tà đạo này hay không."

Quý Phong gật đầu: "Nếu tra ra được thì nói với em một tiếng."
Cùng thuộc về đạo môn, cậu có nghĩa vụ thanh trừ những người ỷ vào chuyên môn mà làm chuyện xấu.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, trước khi đi, tâm trạng Lê Ngạn Hoài không tồi: "Qua một thời gian nữa anh có hai ngày nghỉ, anh sẽ về thành phố C một chuyến, đến lúc đó mời em đến nhà anh ăn bữa cơm, nể tình có được không? Ba mẹ anh đã biết chuyện lúc trước rồi, họ muốn đích thân cảm ơn Quý sư đệ một câu."
Anh chưa nói chuyện Hạ Gia, sợ bọn họ lo lắng, cũng biết là dù có nói thì bọn họ cũng không tin, dù sao thì quan hệ giữa bọn họ và Hạ gia rất tốt.
Chỉ nói lúc ấy ở phim trường được Quý Phong kéo một cái.
Quý Phong không đồng ý, chỉ nói đến lúc ấy rồi nói sau.
Cậu không quen biết cha mẹ Lê gia, hơn nữa cứu Lê Ngạn Hoài cũng là chuyện thuận tay.
Lê Ngạn Hoài không ở lại lâu, rất nhanh đã rời đi.
Quý Phong xuống xe, nhìn thời gian còn nửa tiếng nữa là tới 9 giờ, cậu xoay người vừa định trở về thì phát hiện có một ánh mắt vẫn luôn dừng trên người cậu.
Quý Phong nhàn nhạt liếc qua, thấy một người đang đứng trước một chiếc xe ô tô, hắn đang mở cửa xe ra nhưng có lẽ nhìn thấy Quý Phong đi xuống từ chiếc xe đối diện nên mới ngừng lại.
Quý Phong chỉ hờ hững nhìn Phong Hạo Vũ một cái, thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục đi về phía trước.
Phong Hạo Vũ đã kịp hồi thần, đóng cửa xe lại, cất bước băng qua đường đuổi theo cậu.
Quý Phong nghe thấy tiếng bước chân phía sau cũng không quay đầu lại, hắn ta làm cái gì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Ở kiếp đầu Phong Thụy Tuyết hại cậu thảm như vậy, cho dù Phong Hạo Vũ không ra tay, cũng không lỗi gì với cậu, nhưng Phong Thụy Tuyết mượn gia thế của nhà Phong Hạo Vũ, thậm chí cuối cùng trước khi cậu chết, Phong Hạo Vũ đã biết chuyện, tìm cậu nói muốn bồi thường cho cậu thay Phong Thụy Tuyết, đưa cậu ra nước ngoài học tập, cũng sẽ giúp cậu rửa sạch thanh danh, chỉ là hy vọng cậu đừng nói những chuyện này ra.
Cậu không biết Phong Hạo Vũ có biết năm đó là cậu đã cứu hắn hay không, nhưng khi ấy cậu cảm thấy chẳng cần thiết nữa.
Một người biết rõ cô ta làm chuyện ác nhưng vẫn lựa chọn giấu giếm thay cô ta, đền bù thay cô ta, cho dù hắn không phải người chủ động ra tay nhưng cũng đã lựa chọn đứng bên phía kẻ ác.
Vì vậy trùng sinh trở về, Quý Phong không định nói ra, cậu biết rõ cho dù có nói ra sự thật thì với cảm tình nhiều năm như vậy, có lẽ Phong Hạo Vũ cũng không nỡ thật sự bỏ mặc Phong Thụy Tuyết.
Huống chi, cậu không muốn có dính líu gì với Phong Hạo Vũ cả.
Nhưng cậu càng im lặng, đối Phong Thụy Tuyết mà nói, cậu giống như một quả bom hẹn giờ làm cuộc sống hàng ngày của Phong Thụy Tuyết bất an, cô ta cảm thấy sẽ có một ngày Quý Phong nói ra chân tướng năm đó, Phong Hạo Vũ sẽ ngay lập tức vứt bỏ và chán ghét cô ta, thậm chí sẽ chọn Quý Phong.
Nhưng chuyện tình cảm, ai mà nói rõ được.
Một người chỉ là người cứu hắn một mạng, một người khác lại là người yêu đã làm bạn 10 năm với hắn như người thân, là người hắn đã dành 10 năm tình cảm, sự thật đã sớm không còn quan trọng.
Nhưng Phong Thụy Tuyết lại không nghĩ ra điểm ấy, cho nên bây giờ đối cô ta mà nói, thủ đoạn mềm dẻo xước da không những đau mà còn từng chút một đánh sập thần kinh của cô ta, tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần mới là thống khổ nhất.
Đây cũng là những thứ Quý Phong từng phải nếm trải ở kiếp đầu, hiện tại cậu cũng muốn cho Phong Thụy Tuyết tỉ mỉ cảm nhận một lần.
Phong Hạo Vũ đuổi theo Quý Phong, nhưng lại không dám duỗi tay ngăn cản: "Bạn học Quý, chúng ta nói chuyện đi?"
Quý Phong không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Phong Hạo Vũ đau đầu, lại bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo cậu, vừa đi vừa uyển chuyển nói: "Tôi muốn nói với cậu về chuyện Thụy Tuyết, cậu......!Là anh họ của em ấy, thật ra em ấy cũng không thật sự chán ghét cậu.

Em ấy chỉ là lo lắng sự xuất hiện của cậu sẽ làm người ta biết thân phận và quá khứ trước kia của em ấy, nhìn thấy cậu là em ấy lại nhớ đến khi còn nhỏ sống không được tốt cho nên mới táo bạo như vậy.

Vì vậy cậu có thể tha thứ cho em ấy hay không, bên chỗ em ấy tôi sẽ tận lực khuyên bảo, hai người là anh em họ, là người thân của em ấy, không nên cư xử với nhau như vậy."

Trong mắt Phong Hạo Vũ, hắn cảm thấy người thân hẳn là nên nâng đỡ lẫn nhau mà không phải là tranh đấu đối chọi.
Thật ra hắn cảm giác được Phong Thụy Tuyết không đúng lắm, nhưng mỗi lần hắn muốn dạy dỗ một lần, nhìn hai mắt Phong Thụy Tuyết rưng rưng, hắn lại không nói nên lời, chỉ có thể lui một bước lại một bước.
Quý Phong nghe thấy lời này, mặt vô cảm mà dừng lại.
Phong Hạo Vũ đáy mắt vui vẻ, vừa sắp xếp lại lời muốn nói một lần nữa, lại chỉ nghe thấy Quý Phong trào phúng một câu: "Tôi đâm anh một đao, tôi nói là tôi không cố ý, người khác còn cảm thấy anh quá tính toán chi li nên khuyên anh tha thứ cho tôi, anh có cảm thấy người này đứng nói không biết ngại hay không?"
Phong Hạo Vũ hoàn toàn đứng ngu người tại chỗ, từ lúc hắn sinh ra đến khi trưởng thành đến hai mươi mấy tuổi, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy người khác nói chuyện như vậy với mình.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn nghẹn đến đỏ bừng.
Quý Phong đứng tại chỗ, lạnh nhạt mà nhìn hắn: "Mấy lần gặp mặt này không một lần nào mà không phải do cô ta đối chọi gay gắt trước? Có thời gian đi khuyên tôi không bằng về tìm hiểu lại cho kỹ vị hôn thê của mình đi, cô ta thật sự đơn thuần như anh chứng kiến không, có vô tội, thiện lương, tốt đẹp như anh nghĩ không?"
Mỗi một từ Quý Phong nói ra, sắc mặt Phong Hạo Vũ lại trắng thêm một phần.
Mấy năm nay ở chung với nhau, hắn không phải không phát hiện ra, chỉ là hắn lựa chọn trốn tránh.
Cho dù là bài viết buổi sáng kia hắn nhìn thấy nhưng cũng lựa chọn không tin, hắn cho người xóa bài viết kia đi, cũng không đọc nữa.
Hắn coi như mình chưa từng đọc, nhưng giờ phút này nhìn ánh mắt trào phúng của Quý Phong cùng với những từ trước kia rõ ràng cảm thấy cực kỳ tốt đẹp giờ lại cực kỳ giống những gương mặt lạnh lùng chế giễu, khiến hắn không chỗ dung thân.
Quý Phong nói xong nâng bước tiếp tục đi, Phong Hạo Vũ không đuổi theo nữa.
Người ở phía sau nghĩ như thế nào cũng không quan hệ gì đến cậu.
Trong đầu cậu hiện lên lời nói của Phong Hạo Vũ: Phong Thụy Tuyết từng sống quá gian khổ sao?
Phong Thụy Tuyết khổ ư?
Hai người bọn họ chỉ sinh cách nhau vài phút, cậu ra đời sớm hơn vài phút cho nên cậu là anh trai, bởi vì là anh trai, cha mẹ gặp chuyện lúc bọn họ 4 tuổi, trước khi chết phó thác em gái cho cậu.
Cậu sớm trưởng thành, làm anh nên phải gánh vác trách nhiệm, cậu tìm được một miếng ăn cũng để em gái ăn trước, tất cả mọi thứ đều do cậu gánh vác, năm cậu 6 tuổi đã theo người ta vào núi nhặt đồ khô, lại đi bộ vài tiếng đồng hồ đến trấn trên để bán.
Tiền kiếm được để mua quần áo, mua đồ ăn mua các kiểu cho em gái, cố gắng cho cô ta sống như một đứa trẻ bình thường.
Nhưng cậu lại quên mất rằng chính mình cũng chỉ là một đứa trẻ.
Trả giá đến như vậy, để cuối cùng đổi lại là bị người thân duy nhất mà cậu quan tâm nhất kiếp đầu hại chết.
Cậu sẽ không tha thứ cho Phong Thụy Tuyết, mà người không có tư cách bảo cậu tha thứ cho Phong Thụy Tuyết nhất chính là Phong Hạo Vũ.
Một đoạn đường trở về này Quý Phong đã bình phục lại tâm tình, lúc mở cửa ra thì bị một cục lông xù xù lấp đầy cõi lòng, cậu cúi đầu nhìn mắt mèo của miu miu không vui, lại không nhịn được mà mỉm cười, ôm rồi hôn nó vài cái, đáy lòng lạnh băng lại một lần nữa được hòa tan chậm rãi từng chút một.
Bí thư Hách ở cách đó không xa thấy cảnh này thì nhanh chóng quay đầu đi: Không thấy gì cả, không thấy gì cả..


Bình luận

Truyện đang đọc