SAU KHI XUYÊN VÀO TRUYỆN MẠT THẾ, NỮ PHỤ PHÁO HÔI CHỈ MUỐN LÀM CÁ MẶN

Nếu không, nó thực sự không thể liên hệ được người đàn ông chỉ còn thoi thóp trong quan tài với phản diện lớn được miêu tả trong sách là có thể hủy diệt cả thành trì chỉ bằng một cái phẩy tay.

Cảm giác như nếu không cứu anh ngay.

Anh sẽ tắt thở vào giây tiếp theo.

Tất nhiên, một phản diện quan trọng, sở hữu quầng sáng phản diện như Quý Từ Vô hẳn sẽ không dễ dàng c.h.ế.t như vậy.

Nhưng mà——

Một nhân vật lợi hại quan trọng như vậy, nếu ký chủ cứu anh...

Không nói đến việc cứu mạng phải lấy thân báo đáp.

Ít nhất Quý Từ Vô cũng sẽ đối xử với ký chủ khác đi.

Chuyện này đối với ký chủ mà nói, trăm lợi mà không có hại.

Hệ thống không hiểu nổi, tại sao Tống Lạc lại không muốn cứu anh.

Đúng lúc này, hệ thống tiền bối đã hoàn thành nhiệm vụ và được nghỉ phép, đột nhiên nhớ đến hậu bối mới vào nghề nên đã gửi tin nhắn hỏi thăm nhiệm vụ tiến hành thế nào rồi.

Hệ thống: “Hu hu hu thảm quá QAQ.”

Nó trút hết nỗi lòng cùng với diễn biến sự việc cho tiền bối.

Tiền bối trước tiên là thương cảm nó một giây, sau đó an ủi nó vài câu, cuối cùng mới bắt đầu phân tích: “Lý do ký chủ của cậu không muốn cứu người thực ra rất rõ ràng.”

Rõ ràng ở đâu chứ.

Nhưng hệ thống tin tưởng vào kinh nghiệm của tiền bối nên khiêm tốn hỏi: “Là gì vậy?”

Tiền bối: “Cô ấy bị tập kích rơi vào rừng rậm, kẻ địch ẩn núp trong bóng tối, động cơ không rõ, thực lực không rõ. Lúc này nguy cơ vẫn chưa được giải trừ nhưng cậu lại để cô ấy phân tán sự chú ý để đi cứu người, cô ấy lại là người đặc lập, làm sao có thể nghe theo ý cậu.”

Hệ thống nghe xong thì bừng tỉnh.

Tiền bối: “Lúc này, muốn cô ấy làm việc tốt, cậu cũng cần hứa với cô ấy một chút lợi ích.”

Hệ thống hiểu rồi.

“Nhưng tôi mới cho cô ấy thức tỉnh dị năng hệ không gian, đã tiêu mất một nửa số điểm tích lũy, số điểm tích lũy còn lại không đủ để thức tỉnh nữa... “

Ngoài việc cho ký chủ thức tỉnh dị năng, nó không thể hứa bất kỳ lợi ích nào khác.

Tiền bối hiếm khi được nghỉ phép, hôm nay tâm trạng tốt, thấy hậu bối khóc lóc thảm thiết, liền hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu điểm?”

Hệ thống vô thức nói ra một con số.

Thông tin vừa truyền đi, nó đã nhận được một khoản điểm chuyển từ tiền bối.

Hệ thống: “!!!”

Chỉ bảo xong xuôi, tiện tay gửi một “Bao lì xì”, tiền bối trước khi đi còn để lại một câu động viên: “Cố gắng lên, tôi tin cậu làm được.”

Hệ thống nhìn vào tổng số điểm tích lũy của mình, cảm động đến phát khóc.

“Tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ hỗ trợ ký chủ của mình hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo!!!”

*

Tống Lạc có chút ngạc nhiên trước sự im lặng sau tiếng hét của hệ thống.

Thấy yên tĩnh.

Cô ra hiệu cho Điệp Mỹ Lệ im lặng.

Sau khi nhận được lệnh của cô, Điệp Mỹ Lệ đành phải ngừng chửi bới, vô cùng lưu luyến và không nỡ nhìn lại phần miệng của mình bị đứt lìa trong bùn lầy.

Mắt chuyển động, cảnh giác quan sát xung quanh.

Có gió thổi qua.

Trong rừng rậm chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây va vào nhau.

Ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe hở, trong bùn lầy thấp thoáng phản chiếu ánh bạc nhạt, như thể có thứ gì đó đang bơi lội;

Khiến cho không gian cô tịch âm u này thêm phần rùng rợn kỳ quái.

Tống Lạc thu hồi tầm mắt, liếc nhìn quan tài.

Kẻ tập kích thành công một đòn nhưng lập tức biến mất.

Đối phương đã sớm mai phục ở đây chờ cô, lấy cô làm mục tiêu?

Hay cô chỉ tình cờ bay ngang qua, đối phương cũng tình cờ muốn săn bắt, tình cờ gặp cô?

Dù là trường hợp nào, không ngoài dự đoán, đối phương cũng là hệ không gian, lĩnh ngộ và sử dụng dịch chuyển tức thời khá cao.

Hệ thống quét trong phạm vi năm trăm mét không phát hiện bất thường.

Hoặc là khả năng ẩn núp của đối phương quá lợi hại đến mức hệ thống cũng không nhìn ra, hoặc là đối phương đã dịch chuyển tức thời rời đi - tốc độ biến mất mới nhanh như vậy.

Cô thiên về trường hợp thứ hai.

Với khoảng cách dịch chuyển tức thời của đối phương, chắc chắn là cấp A.

Nhìn lại cấp C của cô.

Tống Lạc: cực kỳ khinh thường.jpg

Thật thú vị.

Cô vừa mới thức tỉnh hệ không gian, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã gặp phải hai người hệ không gian ra tay với cô.

Một người đã trở thành vong linh dưới trướng cô.

Một người tập kích một đợt rồi lập tức biến mất.

Hơn nữa, lần tập kích này ngoài việc khiến bướm yêu ma ngã một cú thì không xảy ra thêm sự cố nào khác.

Chỉ là vật cưỡi bị thương ở cánh, không thể lập tức chở Tống Lạc rời khỏi đây.

Tống Lạc ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc hơi động.

“Ký chủ, ký chủ, chỉ cần cô cứu anh ta, tôi sẽ cho cô thức tỉnh dị năng hệ hỏa!”

Sau khi suy nghĩ, hệ thống đã chọn hệ hỏa trong số hệ mộc và hệ hỏa.

Mặc dù hệ mộc có thể chữa trị cho Quý Từ Vô thuận tiện và nhanh chóng hơn.

Nhưng thứ nhất, Hồ Linh Linh là hệ mộc, cho Tống Lạc thức tỉnh hệ mộc có hơi trùng lặp và lãng phí.

Thứ hai, hệ thủy cũng có chức năng chữa thương, chỉ là hiệu quả không bằng hệ mộc mà thôi.

Thứ ba, hiện tại có kẻ địch ẩn núp trong bóng tối chờ thời cơ, hệ hỏa là dị năng tấn công, lúc này thức tỉnh sẽ giúp Tống Lạc nâng cao thực lực.

Vừa hay lại mất điện, còn có thể giúp cô tự sưởi ấm mà không cần phải vẽ bùa giữ ấm nữa.

Hệ thống: Trên đời này không còn hệ thống làm việc nào tận tâm vì ký chủ như tôi nữa rồi!

“Tôi nhớ cậu từng nói, thức tỉnh dị năng ít nhất phải tiêu tốn một nghìn điểm.” Tống Lạc dùng lòng bàn tay hứng một chiếc lá khô rơi xuống: “Lần trước thức tỉnh xong hệ không gian, số điểm của cậu chỉ còn hơn ba trăm, gần đây cũng không nhận được điểm thưởng nào... Bây giờ cậu lại nói muốn cho tôi thức tỉnh dị năng hệ hỏa.”

Dừng lại một chút, cô tiếp tục: “Cho nên, thực ra cậu có thể thức tỉnh dị năng cho tôi bất cứ lúc nào, không cần tiêu tốn điểm?”

Hệ thống vô cùng ấm ức, hừ hừ nói: “Sao lại không tiêu tốn chứ! Lần này có thể cho cô thức tỉnh, là vì vừa nãy có tiền bối hỗ trợ tôi một khoản điểm, tôi mới có thể thức tỉnh cho cô lần nữa.”

Tống Lạc mỉm cười “Ồ.” một tiếng: “Thì ra là vậy.”

Sau đó, cô hơi cụp mắt, như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc