SAU KHI YÊU THẦM BỊ LẬT XE

Có động lực đi hải đảo du lịch, thời gian làm việc dường như cũng không gian nan đến thế. 

Tối thứ sáu, Bách Tây và Thích Tầm đã lên đường đi hải đảo, bọn họ lái xe tới bờ biển, lại ngồi thuyền lên đảo, dưới màn đêm buông xuống, trên đảo trải dài những đốm sáng lấm tấm, gió biển ẩm ướt, phả vào mặt có chút lạnh, ỷ vào người khác nhìn không thấy, Thích Tầm liền ôm lấy cậu vào lòng. 

Bách Tây nghĩ thầm, ngượng quá đi mất, người khác vừa nhìn là biết hai người họ là người yêu rồi. 

Nhưng thân thể cậu lại thành thật mà rụt vào lòng Thích Tầm. 

Khu nghỉ dưỡng mà Thích Tầm định trước toạ lạc trên một hải đảo, hòn đảo này tên là Nam Đồ, mới vừa khai phá mấy năm nay, cho nên du khách trên đảo không tính nhiều, mỗi ngày còn sẽ hạn chế số lượng du khách. 

Sau khi lên đảo, người của bên khu nghỉ dưỡng liền lái xe lại đây đón bọn họ, lúc lên đảo thì trời đã muộn, Bách Tây chẳng muốn làm gì cả, trước ngủ một giấc cho khoẻ. 

Bọn họ đến đây vốn cũng không phải để ngắm phong cảnh, chẳng qua là đi nghỉ phép. 

Giải sầu, thư giãn là chủ, tham quan là phụ. 

Bách Tây cả một tuần đều bận muốn điên, mỗi ngày đều phải dựa vào cà phê tục mệnh, sau khi đến biệt thự, cậu vội vã đi tắm rửa rồi bò lên giường, trước khi ngủ còn không quên dặn dò Thích Tầm:“Sáng mai nhớ gọi em dậy ngắm mặt trời mọc nha.” 

Bọn họ thuê căn biệt thự này rất gần bờ biển, từ cầu thang bước xuống chính là bờ cát, đứng trước cửa sổ sát đất là có thể nhìn thấy mặt trời mọc. 

Thích Tầm vuốt mái tóc mềm mại của cậu: “Ừ, em mau ngủ đi.” 

Sáng sớm hôm sau, Thích Tầm quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, gọi Bách Tây thức dậy. 

Bách Tây liền cả người và chăn được ôm đến trước cửa sổ sát đất, giống bé  tằm cưng nằm trong kén, buồn ngủ mà hai mắt lim dim. 

Thích Tầm nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ đó của cậu, cầm bàn chải đánh răng và ly súc miệng đưa tới cho cậu, chờ cậu cứng đờ đánh răng xong, rồi mới lấy đi giúp cậu. 

Bách Tây đáng răng xong cũng tỉnh táo hơn, bọc chăn đi theo phía sau Thích Tầm, cười đến hai mắt cong cong, không quá đứng đắn mà sờ eo Thích Tầm, nói: “Anh trai này, tôi cảm thấy thái độ phục vụ của anh rất tốt, muốn bao nhiều tiền boa nha?” 

Thích Tầm tạm thời lười đi tính sổ với cậu, đang gọi điện thoại bảo phục vụ phòng mang bữa sáng tới. 

Bách Tây sau một đêm ngủ ngon, tinh lực lại tràn đầy, cũng bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc không nhạy bén với nguy hiểm, tay còn thiếu thiếu mà ở trên người Thích Tầm sờ tới sờ lui, tiếp tục trêu chọc: “Khu nghỉ dưỡng của mấy anh có phục vụ gì đặc biệt không vậy? Giá cả thế nào?” 

Thích Tầm cúp điện thoại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bách Tây một cái. 

Bách Tây lập tức cảm giác không ổn, quay đầu muốn chạy, nhưng cậu không hay vận động, sao có thể chạy lại Thích Tầm thường xuyên tập thể hình với đẩy tạ chứ, chạy chưa được hai bước đã bị Thích Tầm chộp lấy rồi bị ném trở về trên giường. 

Chờ phục vụ phòng tới ấn chuông cửa đưa bữa sáng, qua hồi lâu cũng không thấy có người ra mở cửa. 

Phục vụ phòng lại lễ phép ấn chuông lần nữa, cửa biệt thự mới mở ra, từ bên trong bước ra một người đàn ông mặc áo tắm dài thuần sắc, cao lớn, anh tuấn, cho dù đang mặc quần áo với màu sắc đơn điệu, cũng nhìn không ra vẻ ôn nhuận như ngọc, trước ngực để lộ tảng lớn da thịt, trên môi có vết rách, hơi thấm máu, cộng thêm vẻ mặt không có biểu tình, có một loại lạnh lùng gợi cảm. 

Thích Tầm nhận lấy bữa sáng, nói: “Cảm ơn.” 

Sau đó, cửa phanh một tiếng đóng lại, căn bản không để phục vụ phòng tiến vào. 

Phục vụ phòng đứng trước cửa hai giây, gương mặt trông hơi hoảng hốt, sau khi trở về, nhịn không được bát quái với đồng sự một phen, nói khách hàng ở căn biệt thự “Phong” thật soái, chỉ là trông có chút đào hoa, giống một gã lãng tử tình trường. 

Đồng sự cũng không ngẩng đầu lên: “Lãng tử cái gì nha, người ta là trẻ tuổi kết hôn, hắn thuê chính là phòng đôi cho tuần trăng mật đó.” 

Trái tim cậu phục vụ phòng rơi bẹp vỡ tan tành. 

Trong biệt thự, Bách Tây vừa ngắm mặt trời mọc, vừa ăn bữa sáng. 

Mặt trời mọc ở bờ biển cũng không mấy khác biệt với ở đỉnh núi, nhưng hình ảnh lúc mặt biển bị mặt trời mọc nhuộm đỏ lại hiện ra một vẻ đẹp khác. 

Ngắm mặt trời mọc xong, thời gian vẫn còn sớm, Thích Tầm vốn hỏi cậu muốn ngủ thêm một lát hay không, Bách Tây lại lắc đầu:“Ngủ đủ rồi, đi ra ngoài dạo đi.” 

Hai người liền ra cửa. 

Bọn họ cũng không muốn theo đề cử của khu nghỉ dưỡng, mà tự mình cầm bản đồ, tùy ý đi khắp hang cùng ngõ hẻm trên đảo, hòn đảo này cũng không quá lớn, đi dọc ngõ nhỏ cong cong quẹo quẹo, nhiệt độ ở bờ biển cũng cao, nhưng đứng ở dưới bóng râm cũng không thấy quá nóng. 

Trên đường có một cụ già bày bán lắc tay đan hình hoa, hoa xanh vào hoa trắng đan chéo lẫn nhau, tuy không nhận ra là hoa gì, nhưng trông rất mộc mạc xinh đẹp. 

Có cậu thanh niên mua tặng cô bạn gái, mua xong lại ngượng ngùng cười cười, khen nói: “Đẹp lắm.” 

Thích Tầm cũng mua một chuỗi, đeo lên tay Bách Tây, chờ cặp tình nhân kia đi rồi, liền quang minh chính đại kéo dẫm: “Em đẹp hơn.” 

Bách Tây phụt cười, lôi kéo Thích Tầm chạy đi. 

Bà cụ bán vòng tay đã dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thích Tầm rồi. 

Hai người ở trên đảo đi dạo cả một buổi chiều, đến lúc chạng vạng lại đến bờ cát tản bộ, trên không trung một là mảng phấn tím lãng mạn lại mỹ lệ, Bách Tây hóng gió biển, trong tay cầm một ly soda quả mơ. 

Cậu nói với Thích Tầm: “Chờ em về hưu rồi dọn tới bờ biển dưỡng lão cũng không tồi. Ra cửa chính là bờ cát, muốn ăn khuya thì đi ăn hải sản nướng.” 

Cậu nghĩ cái gì thì nói cái đó, nay vừa mới 25, chưa gì đã bắt đầu nhớ thương chuyện về hưu. 

Thích Tầm làm một vị công tác cuồng đủ tư cách, không có khát vọng chuyện về hưu giống cậu, nhưng vẫn tiếp lời cậu: “Cũng đúng, ở bờ biển chỉ là ẩm ướt một chút, cũng không có gì không tốt.” 

Lúc bọn họ đang trò chuyện, vừa lúc đối diện có hai ông cụ đầu tóc hoa râm đang đi tới, họ nắm tay nhau, chậm rãi đi ngang qua hai người. 

Bách Tây nhìn theo bọn họ, lại nhìn Thích Tầm, đột nhiên nở nụ cười.

“Cười gì thế?” Thích Tầm hỏi. 

“Em đang nghĩ, nếu sau này anh già rồi, chắc cũng là một ông cụ rất soái.” 

Thích Tầm cười cười: “Vậy em cũng là một ông cụ đẹp trai.” 

Bách Tây: “Hắc hắc.” 

Bọn họ ở trên bờ cát tản bộ thật lâu, vẫn đi mãi tới khu vực cấm du khách mới quay ngược lại. 

Tới giờ cơm tối, bọn họ không quay lại khu nghĩ dưỡng mà là tìm một nhà hàng bên bờ biển, khách khứa trong nhà hàng cũng không ít, trên đài còn có ca sĩ hát nhạc dân ca, trong góc còn đặt một chiếc dương cầm. 

Bách Tây và Thích Tầm chọn ngồi trên ghế cao bên cửa sổ.

Cậu vừa ăn vừa xem biểu diễn, không nghĩ tới, lúc vị ca sĩ giao lưu với khán giả dưới đài, vừa lúc nhìn thấy cậu, hỏi: “Vị khách đang ngồi bên cửa sổ, mặc áo sơ mi in hoa màu xanh, cậu muốn cùng tôi hợp ca chứ?” 

Bách Tây ngó trái ngó phải, phát hiện chung quanh chỉ có một mình cậu mặc áo sơ mi in hoa màu xanh, lập tức trợn tròn mắt. 

Ngũ âm của cậu không được đầy đủ đâu. 

Tuy có một gương mặt trông rất ưu nhã văn nghệ, nhưng từ nhỏ cậu toàn hát chệch âm, thầy dạy nhạc còn tự mình đóng dấu xác nhận ấy. 

Mà vị ca sĩ kia hãy còn nhiệt tình vẫy tay với cậu: “Đừng thẹn thùng nha, đến đây đi anh bạn, cậu đẹp như vậy, được cùng hợp ca là vinh hạnh của tôi đó.” 

Các vị khách xung quanh cũng đang ồn ào. 

Bách Tây cười cười, xua tay muốn từ chối. 

Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì thì đã có một bàn tay vòng lấy eo cậu. 

Thích Tầm nhẹ nhàng ôm lấy Bách Tây, để Bách Tây hơi tựa vào người mình, là một kiểu tư thế thân mật lại tràn ngập sự chiếm hữu. 

Hắn cười như không cười mà nhìn lên khán đài, trong khoảnh khắc xung quanh đều trở nên an tĩnh, hắn nói: “Xin lỗi, cậu ấy chỉ hát cho một mình tôi nghe thôi.” 

Nói xong, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, hắn như không thèm để ý, lại như đang công khai biểu thị chủ quyền, ở trên sườn mặt Bách Tây hôn một cái. 

Trong nháy mắt, mọi người đều sững sờ, sau đó liền vỗ tay vỗ bàn tỏ vẻ thiện ý. 

Vị ca sĩ kia cười to, hoàn toàn ra vẻ thấu hiểu, nhìn về phía bọn họ giơ ngón tay cái: “Được, anh bạn, bạn trai của anh rất đẹp!” 

Thích Tầm bình tĩnh tự nhiên, gật đầu với vị ca sĩ nọ, nhận lấy lời khen này. 

Bách Tây trợn mắt há mồm. 

Lúc phản ứng lại, cậu ghé vào vai Thích Tầm, hồi lâu sau mới ngẩng đầu. 

Cậu khe khẽ cười, ánh mắt phức tạp nhìn Thích Tầm: “Sao trước kia em lại không phát hiện……” 

“Không phát hiện cái gì?”

“Không phát hiện anh lại muộn tao như vậy đó.” Bách Tây nói xong nửa câu sau. 

Thích Tầm cười nhạt: “Còn không phải là em hát dở quá sao.” 

Bách Tây liền trừng hắn. 

Hắn cười cười, cũng chậm rãi nói nửa câu sau: “Cho nên chỉ tai họa một mình anh là được rồi.” 

Bách Tây xít xoa một tiếng, cảm thấy vị hôn phu của cậu thật là chịu không nổi, ngay cả bách khoa toàn thư lời âu yếm cũng chưa sến bằng hắn. 

**********

Bình luận

Truyện đang đọc