SAU LY HÔN TẠ THIẾU VẢ MẶT HẰNG NGÀY

"Yên tâm, người đàn ông của em không để chút việc nhỏ đó vào mắt." Nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của Lâm Nhan, Tạ Phong Trần bật cười.

Người không lớn mà tâm tư lại sâu như vậy, chuyện gì cô cũng biết rõ, e là đã nén ở trong lòng đã lâu, bây giờ mới chịu nói ra!

Lâm Nhan bị trêu tới mức đỏ mặt, "Em không muốn gây phiền phức cho anh, anh yên tâm trở về đi! Lúc nào cũng không ở công ty thì đâu có tiện làm việc, tất cả mọi người đều làm việc xoay quanh giờ giấc của anh, giờ giấc bị đảo ngược, tăng ca cả ngày cũng rất vất vả, chờ quay phim xong em sẽ về liền mà."

"Vợ chồng nhà họ Lâm dời tất cả hận thù lên trên người anh, như vậy cũng tốt. Ít nhất bọn họ sẽ không tìm em gây phiền phức." Tay Tạ Phong Trần xoa xoa vành tai phiếm hồng của Lâm Nhan, ngắm nghía một hồi, có hơi nghiện.

Lâm Nhan bị sờ đến ngứa ngáy cả người, nhịn không được mà cười, "Tình cảm anh dành cho em sâu đậm như vậy, đột nhiên em cảm thấy bản thân mình nhặt được bảo vật rồi."

"Chẳng lẽ anh không phải bảo bối bé nhỏ của em à?"

Lâm Nhan không nói gì mà chỉ trợn trắng mắt, "Oa... Anh đừng khiến em buồn nôn, một người đàn ông như anh mà cả ngày đều muốn nhỏ bé à!"

"Được, anh không phải bảo bối của em, em mới là bảo bối yêu dấu của anh, nếu không sao anh không nỡ xa em chứ?" Tạ Phong Trần ôm chặt Lâm Nhan vào trong lòng, giọng điệu tràn đầy lưu luyến và không nỡ.

Lâm Nhan bị anh ôm chặt vào ngực, trong lòng vừa thỏa mãn lại vừa an tâm, không nhịn được mà ôm lại anh, hờn dỗi nói, "Đã lớn từng này rồi mà còn dính dính dán dán người ta như thiếu niên cấp ba vậy, chờ em quay xong bộ phim này, em sẽ không nhận công việc vào đầu năm, tới lúc đó sẽ có thời gian ở bên cạnh anh."

"Uhm, tới lúc đó em phải ở bên cạnh anh mỗi ngày." Tạ Phong Trần mở miệng, quả thật việc ở Hải Thành rất nhiều, ở bên ngoài trong thời gian dài chung quy sẽ có những chỗ không thể nào với tay tới.

Nếu Lâm Nhan đã nói như vậy, anh cũng không cố chấp. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Được, sẽ ở cạnh anh mỗi ngày." Giọng nói Lâm Nhan kiên định, đồng ý với anh.

"Anh gọi Trần Sảng mua vé máy bay, vài ngày nữa sẽ lại đến thăm em, em đừng tự giày vò bản thân mình tới phát bệnh nữa." Tạ Phong Trần lo lắng dặn dò, tựa như bố già sắp ra khỏi nhà.

"Anh đừng tốt với em như vậy nha! Anh chưa đi mà em đã không nỡ rồi." Trong lòng Lâm Nhan ấm áp, cô rầu rĩ nói.

"Hiếm khi em không nỡ xa anh, thật sự không biết nên vui vẻ hay cảm động." Tạ Phong Trần cũng khổ sở không thôi, có hơi ê ẩm trong lòng, nhẹ nhàng đặt trên môi Lâm Nhan một nụ hôn.

Lâm Nhan cũng đáp lại anh, hai người nhìn nhau cười, "Lưu luyến không rời y hệt như sinh ly tử biệt vậy đó."

"Đừng nói bậy bạ, chúng mình sẽ bên nhau trọn đời." Tạ Phong Trần bất mãn cắn cô một cái, không thích cô nói chia ly gì đó.

Sinh ly tử biệt cũng không phải câu nói tốt lành gì, là điềm xấu.

Cuối cùng Tạ Phong Trần cũng trở về Hải Thành nhưng vẫn luôn bay đến thăm Lâm Nhan, cô thấy anh bôn ba vất vả, đau lòng muốn chết! Nhưng mỗi lần cô khuyên, anh đều không nghe nên cô dứt khoát yên tâm ở đây quay phim, ngược lại cũng thoải mái.

Đêm Giáng sinh là ngày đóng máy, đoàn phim phát cho tất cả mọi người táo bình an được bọc rất tinh xảo, mọi người lại còn tặng lễ vật cho nhau, bọn họ tụ tập chung một chỗ cùng trải qua một buổi tối vui vẻ thoải mái. Sở Mộ Trầm đưa Lâm Nhan về phòng, trước khi rời khỏi, anh hơi do dự nhưng vẫn mở miệng, "Phim đã đóng máy, ngày mai có muốn về thăm nhà với anh không?"

"Anh ơi, em đã hứa sẽ về Hải Thành thăm Tạ Phong Trần." Lời nói Lâm Nhan có hơi do dự, cô không muốn về nhà họ Sở.

"Vậy cũng cần phải về nhà thăm bố mẹ một chút chứ? Bố cứ nhắc em hoài, luôn dặn anh phải dẫn em về nhà, hơn nữa, em vẫn chưa từng gặp mẹ đúng không?" Sở Mộ Trầm biết tình cảm giữa Lâm Nhan và Tạ Phong Trần ngọt ngào tới cỡ nào cũng biết mình không ngăn cản được nhưng nghĩ tới mẹ Sở, anh cảm thấy mình nên nói cho cô biết chân tướng sự thật.

"Đúng là chưa gặp, trong thời gian này em cũng chưa quen lắm nên cũng không tiện hỏi. Lần trước anh nói bác gái đang chữa bệnh ở bệnh viện, là do mắc bệnh gì sao?" Đôi mi thanh tú của Lâm Nhan nhăn lại, thắc mắc hỏi.

Lâm Nhan chưa từng gặp mẹ Sở cũng đừng nói tới tình cảm mẹ con gì đó, mấy ngày nay bố con nhà họ Sở cũng không nhắc tới mẹ Sở nên cô cũng không nghĩ nhiều. Hôm nay đột nhiên nhắc tới khiến trong đầu cô đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên Sở Mộ Trầm nói về thân thế của cô, lúc đó dường như có đề cập tới mẹ Sở.

"Uhm, bị bệnh, trong khoảng thời gian này anh và bố sợ nói em nghe thì quá đột ngột, e ngại em không thể chấp nhận cho nên tới bây giờ anh mới nói. Anh và bố đều muốn em có thể về nhà gặp mẹ một lần. Nhan Nhan, mấy năm nay mẹ rất nhớ em, có thể nói nguồn gốc căn bệnh của mẹ là từ em. Nếu em có thể trở về chắc chắn mẹ sẽ rất vui vẻ, nói không chừng bệnh sẽ tốt hơn." Lúc Sở Mộ Trầm nhắc tới mẹ nuôi, tâm trạng cũng sa sút, bệnh của mẹ nuôi là do tâm bệnh nhiều năm tạo thành.

"Ngày mai em về với anh." Lâm Nhan không biết mẹ Sở bị bệnh gì, nguyên tác cũng không đề cập đến chuyện bố mẹ ruột của Lâm Nhan nhưng nếu cô đã nhìn nhận bố Sở và Sở Mộ Trầm thì không lý gì không tiếp nhận mẹ Sở, biết bà bị bệnh, Lâm Nhan chắc chắn muốn đi thăm.

Đáng thương nhất trên đời là lòng mẹ, nguyên chủ sợ mất đi tình cảm của bố mẹ nuôi, khát khao tình thương đến thế, nếu biết bố mẹ ruột của mình còn sống chắc chắn sẽ muốn quay trở lại bên cạnh bọn họ!

Cả nhà họ Sở đều hiền lành ấm áp, người nhà tốt như vậy khiến cô rất cảm động, trong lòng Lâm Nhan cảm kích cũng muốn làm tròn "chữ hiếu" thay Lâm Nhan, bù lại mất mát trong lòng người nhà họ Sở.

Nhớ lại khoảnh khắc lúc cô và bố Sở nhận nhau cũng rất hoàn hảo, chỉ cần Lâm Nhan về nhà họ Sở thì gia đình này mới toàn vẹn sau nhiều năm như thế.

"Được, anh đặt vé máy bay cho em. Sáng anh qua gọi em." Sở Mộ Trầm vừa gật đầu vừa nở nụ cười, dáng vẻ như thể thở phào nhẹ nhõm.

"Anh trai, Giáng sinh vui vẻ, nhớ ăn táo bình an, sẽ được bình an." Lâm Nhan nở nụ cười, xoay người vào phòng rồi cầm lấy quả táo mình đã chuẩn bị trước, sau đó nhét vào trong tay Sở Mộ Trầm.

"Uhm, anh sẽ ăn, em cũng nhớ ăn nhé! Cả nhà chúng ta phải đều bình an." Từ trước đến nay Sở Mộ Trầm không để ý tới mấy ngày lễ như này nhưng bởi vì ở đoàn phim cũng bởi vì có Lâm Nhan ở đây nên sáng nay đã phát táo bình an cho mọi người. Lần này anh cũng chỉ làm theo lời của cô để biểu đạt sự chúc phúc đầy chân tình của mình, không biết vì sao, lúc anh nói bình an, khóe mắt có hơi cay cay, nghĩ tới cha mẹ mất sớm, lại cảm thấy bình an đã là lời chúc phúc tốt đẹp nhất rồi.

Sau khi Sở Mộ Trầm về phòng, Lâm Nhan tắm rửa xong thì lên giường chơi điện thoại, âm thanh "ting ting" của tin nhắn vang lên không ngừng, tin nhắn trong các group chat liên tục gửi tới, còn có tin nhắn của Cảnh Tuyết, Giang Dã, Tiêu Bạch còn quay video clip làm trò hề gửi cho cô, thế cũng đủ vui. 

Nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ còn @cô trong group chat, nói cám ơn táo bình an của cô, còn vô cùng nhiệt tình như là hận không thể gửi video clip bọn họ ăn táo cho cô, Lâm Nhan suýt chút nữa cười ngất. 

Sau đó một đám người trong group chat phát lì xì cho cô, đúng là đồ trẻ con, Lâm Nhan cũng đi theo họ phát lì xì, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Tống Thanh Hà gửi tin nhắn riêng nói đã chuẩn bị quà cho cô, chờ cô về thì tặng cô.

Trong lòng Lâm Nhan cảm thán, đứa trẻ này thật là... Xem ra cô phải tìm thời điểm nói rõ ràng! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng mà, những bạn bè xung quanh đều vô cùng sôi nổi, chỉ riêng Tạ Phong Trần, cả ngày nay đều ngoan ngoãn như cún con, không biết đang bận việc gì.

Bình luận

Truyện đang đọc