SÂU TRONG ĐÊM TỐI


Bữa cơm trưa hôm ấy trôi qua thật yên tĩnh.

Cậu và anh không ai nói với ai bất cứ lời nào.

Ngay khi ăn xong, cậu đứng dậy đi thẳng lên phòng.
Duệ Khải cay độc nhìn nhìn ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương lớn gần đó.

Nói những lời đó với cậu, anh nghĩ anh là ai chứ? Cậu với anh đã là gì của nhau...Thật ngu ngốc.

Anh đã hành động như một kẻ ngốc.
Đứng thấy thu dọn chén đ ĩa trên bàn, anh bưng xuống phòng bếp, để hết chúng vào trong bồn rửa.
Anh cầm từng cái chén một lên rửa thật sạch, dội thêm một đợt nước nữa rồi úp trên cái kệ nhỏ trên bếp.

Mãi ngẩn ngơ với những suy nghĩ tội lỗi, anh bất cẩn làm vỡ cái đ ĩa sành.
“Choảng” tiếng vỡ của loại đ ĩa sành quen thuộc vang lên, có lẽ lớp cách âm của phòng cậu không tốt lắm, từ phòng bếp mà còn nghe được.


Cậu lo lắng chạy vội xuống phòng bếp.
Thật hay ho bắt gặp cảnh anh đương loay hoay phi tang chứng cứ phạm tội.
Cậu chợt khựng lại, nhìn chằm chằm vào ngón trỏ đang rỉ máu của anh.

Anh có phải trẻ con đâu? Sao cứ để cậu phải lo lắng đến thế.
“Ngốc, tay bị chảy máu cũng không biết sao?” - Cậu trách móc hỏi anh.
Duệ Khải ngây người, cậu không giận anh làm vỡ cái đ ĩa sành quý của cậu, lại giận anh không biết lo lắng cho bản thân.
“Em như vậy còn nói không thích tôi? Bao nhiêu suy tư đều hiện rõ lên mặt rồi!”
Mộ Hàn gượng chín mặt, dứt khoát quay người.
“Không thích chính là không thích, quan tâm giữa người với người là điều không tránh khỏi.”
Duệ Khải cười gằng, tay nắm chặt cán chiếc dao thái nhỏ cứa một đường trên mu bàn tay.
“Anh bị điên à? Làm trò ngu ngốc gì thế hả?”
Mộ Hàn chạy đến, xuýt xoa nắm lấy bàn tay đương rỉ cháy không ngừng.
Cậu đứng dậy, kéo anh một mạch lên phòng.
“Lần sau đừng hành động ngu ngốc như thế nữa!”
Dứt câu, cậu đi nhanh đến kệ thuốc trong góc phòng, lấy từ trong đó ra một bông băng thuốc đỏ rồi đi đến chỗ anh đương ngồi.
Sau khi “gói” bàn tay anh lại, cậu thắt một cái nơ nhỏ bằng hai đầu băng, không quên lườm anh một cái.
“Xin lỗi em.”
Mộ Hàn trừng mắt, quát: “Xin lỗi là xong? Anh không tự bảo vệ bản thân mình được à? Đừng bao giờ hành động một cách ngu ngốc như thế nữa!”
“Còn không phải do em sao?”
“Tại tôi? Tại sao lại là do tôi? Tôi làm gì?”
“Em nói em không thích tôi.”
Đấm vào ngực anh một cái, cậu bực dọc hỏi: “Tôi không thích anh thì liên quan gì đến việc anh hành động một cách ngu xuẩn như thế à?”
“Có, chơi tôi xong rồi em liền muốn bỏ tôi.”
“Anh! Là ai chơi ai, rõ ràng là anh chơi tôi!”
Thật hết cách với anh, chàng trai “đâm thọc” xong rồi ăn vạ.

“Em sài tôi hao rồi còn nói gì nữa? Mau chịu trách nhiệm đi!”
“Tôi không sài đồ sắp hỏng.”
Duệ Khải nắm chặt cổ tay cậu, kéo cậu ngã xuống giường.

“Để tôi cho em kiểm chứng xem “hàng” này còn tốt hay không.”
Mộ Hàn đạp loạn vào người anh, không ngừng lặp lại vỏn vẹn chỉ một một câu: “Ai cần kiểm chứng chứ! Buông tôi ra, buông nhanh!”
Duệ Khải dùng đôi mắt ánh nước nhìn cậu: “Em thực sự chê tôi sao? Vậy sao còn yêu cầu tôi làm bạn tình của em? Hay em chơi tôi chán rồi nên muốn phủi sạch quan hệ với tôi?”
“Tôi không muốn nữa.”
“Em có thằng khác rồi?”
Mộ Hàn cười khảy: “Liên quan gì đến anh?”
“Em có thằng khác rồi nên mới nói không thích tôi? Nhưng rõ ràng trên mặt em hiện rất rõ, em rất thích tôi!”
“Mặc kệ em như thế nào, từ hôm nay đến cuối tuần này em chính là của tôi.”
Anh còn đang dự định chiều nay sẽ cùng cậu đi xem phim rồi cùng nhau ăn tối.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn hết rồi, cuối cùng lại phải hủy.
***
Sau một cuộc mây mưa, Duệ Khải đầy đắc chí hỏi cậu: “Mộ Hàn, em kiếm đâu ra thằng nào thỏa mãn được em ngoài tôi?”
“Anh! Lưu manh!”
“Ừ, tôi lưu manh.

Nhưng em thích tôi, là điều không thể chối cãi.” - Duệ Khải càng thêm đắc chí nhìn Ngụy Dương: “Hẹn hò với tôi, em không thiệt đâu.”
“Anh cho tôi những gì ngoài thỏa mãn d*c vọng?”
“Tôi biết em không thiếu thứ gì ngoài d*c vọng và kh0ái cảm mà tiếp xúc thể xác mang lại.

Nhưng nếu quen tôi, em sẽ sở hữu thêm một thứ rất quý giá.


Một trái tim còn “sống”.”
“Sao không bắt đầu với cột mốc tìm hiểu? Tôi nghĩ anh cần chuẩn bị tinh thần cho một cuộc tình dài với tôi, sẽ không dễ dàng đâu.”
Duệ Khải nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, nâng niu.

Anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cậu rồi ngẩng đầu nhìn cậu, giọng trầm ấm: “Đều theo ý em, tiểu yêu nghiệt.”
***
Duệ Khải tự hào ôm chặt Mộ Hàn vào trong lòng, không ngừng cảm thán.

Con đường được kề cạnh bảo vệ cho bảo bối nhỏ của anh đã quá nửa rồi.

Anh mừng đến mức khóc không thành tiếng.
“Anh, tôi đói rồi.”
“Em xưng “em” gọi “anh”, anh xưng “anh” gọi “em”, không được từ chối.”
Mộ Hàn “ực” một cái rồi nói: “Anh, em đói.”
“ Được được, thay đồ đi, anh chở em đi ăn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc