SẾP CHÚNG TÔI LẠI KHOE VỢ

Nói xong bèn lo lắng nhìn Giản Ngôn một cái, hai người này ngày nào cũng ra vào cùng nhau, bọn họ nhìn riết cũng quen.

Đột nhiên hôm nay A Từ không đợi Giản Ngôn mà đi trước, thật là kỳ quái. Mà xem thái độ của Giản Ngôn bây giờ, căn bản không biết A Từ đi làm gì.

Tuy Giản Ngôn cố gắng che giấu, nhưng Tiếu Tiếu vẫn biết Giản Ngôn mất mác.

Cũng không biết tại sao, mặc dù ngày ngày bị nhét thức ăn cho chó rất chi là bực bội, nhưng giờ đây trông bộ dạng này của Giản Ngôn, Tiếu Tiếu lại thấy hơi đau lòng.

Giản Ngôn không biết trong lòng mình là cảm giác gì, dù sao vẫn rất khó chịu, nhưng hắn không muốn biểu hiện ra ngoài.

"A." Giản Ngôn lên tiếng, cố tỏ vẻ bình thường, "Mọi người tan làm đi."

Vừa dứt lời điện thoại liền đổ chuông, thấy màn hình hiện là "Vợ", sắc mặt Giản Ngôn trong nháy mắt tốt lên hẳn, nhận máy liền hỏi: "Em đi đâu vậy? Sao không nói với anh một tiếng?"

Nghe giọng điệu này, Tiếu Tiếu thấy mệt trong người, đàn ông mà nhõng nhẽo thế? Đây là Giản Ngôn kiên cường rắn rỏi mà bọn họ biết sao?

"Anh mau xuống đây đi, em trong xe chờ anh." A Từ không che giấu được niềm vui và sự nôn nóng trong giọng nói.

Giản Ngôn nghe xong cũng không hỏi chuyện gì, cả người như bay bổng, mặt mày hớn hở chạy xuống dưới lầu.

Mới đó đã không thấy bóng người, Tiếu Tiếu nghiêm khắc kiểm điểm bản thân không biết rút kinh nghiệm, rốt cuộc vừa rồi cô còn lo lắng cái khỉ gì?

Giản Ngôn chạy thẳng một đường xuống bãi đỗ xe. Cũng không biết vì sao, rõ ràng cả ngày luôn ở cùng nhau, nhưng khi nãy về tới văn phòng không có A Từ, hắn liền thấy trong lòng khó chịu mất mác.

Chỉ tách nhau ra có một lát, hắn dường như đã chịu không nổi.

Hôm nay đã mấy lần A Từ khiến cho lòng Giản Ngôn chập trùng.

Đúng là hết thuốc chữa, Giản Ngôn nghĩ.

Vừa mở cửa xe đã bắt gặp đôi mắt long lanh của A Từ, Giản Ngôn lại bắt đầu chìm đắm. Nhịn không được nghĩ, người này phải chăng là sự cứu rỗi cả đời hắn?

"Em trốn đi đâu đấy?" Giản Ngôn ngồi lên xe, thấy trán A Từ đầy mồ hôi, vừa dùng tay lau cho cậu vừa hỏi.

Thể chất của A Từ rất khó bị ra mồ hôi, rốt cuộc đi làm cái gì?

A Từ nắm lấy bàn tay Giản Ngôn đang đặt trên mặt mình, đôi mắt sáng rực chăm chú nhìn Giản Ngôn, đột nhiên nhào tới hôn lên môi hắn.

Giản Ngôn bị hành động bất chợt này làm cho bối rối, hắn có thể cảm giác được A Từ đang vui mừng, nhưng hắn đâu có chuẩn bị tạo kinh hỉ gì cho A Từ? Hơn nữa, dạo gần đây toàn gặp các vụ án khiến người ta đau đầu, dường như không có chuyện tốt lành nào?

Hắn bối rối đến quên cả đáp lại, đến khi hoàn hồn thì A Từ đã dời khỏi môi hắn, dựa sát vào tai hắn gọi: "Giản Ngôn..."

Giọng nói kia tựa như thuốc.phiện, khiến cả người Giản Ngôn chịu không thấu, hắn miễn cưỡng kéo A Từ ra một chút, nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì, em có muốn nói với anh không."

A Từ nghiêng đầu nhìn hắn, không biết nhớ ra điều gì, bắt đầu nhử: "Thôi cứ đợi về nhà hẳn nói."

"Vợ à, anh không giỡn với em đâu." Giản Ngôn bị A Từ làm muốn điên, vô cùng buồn bực.

Nhưng A Từ vẫn mặc hắn, trực tiếp khởi động xe, dù Giản Ngôn có nói gì cũng không lây động.

May là cục cảnh sát vốn khá gần nhà, rất nhanh đã đến nơi.

Vừa vào cửa Giản Ngôn đã đè A Từ lên tường, cố ý hung tợn nói: "Bây giờ nói được chưa?"

A Từ nháy mắt một cái, hỏi: "Không nói anh tính sao?"

Giản Ngôn lại sáp gần hơn, gần như là dán lên mặt A Từ, tay không bị thương trượt vào trong áo cậu: "Anh sẽ làm cho em nói."

"Vậy anh cứ làm đi." A Từ lại nháy mắt, tai mặc dù đã đỏ lừ, nhưng giọng điệu vô cùng điềm tĩnh.

Giản Ngôn thở dốc, rốt cuộc không chịu nổi dụ hoặc, cúi đầu hôn lên.

Kích tình qua đi, Giản Ngôn nhìn A Từ, hơi bất đắc dĩ nói: "Em biết không? Mấy lần em thế này đều khiến vô cùng lo lắng sợ hãi... Bây giờ nói cho anh biết được chưa?"

A Từ nhìn Giản Ngôn, hiện tại cậu không còn kích động, trái lại còn giống như rất khó khăn, nhíu mày nói: "Thật ra em cũng không biết rốt cuộc chuyện này là tốt hay xấu nữa, em sợ nếu nói thẳng ra, anh..."

A Từ không nói tiếp, nhưng Giản Ngôn lại hiểu được. A Từ đang sợ mình chịu không nổi, cho nên mới phải giày vò tới lui như vậy? Giản Ngôn chưa kịp nghĩ rốt cuộc là chuyện gì, trong lòng vừa ấm vừa đau. Có đôi khi hắn thật sự muốn hỏi A Từ, rằng cậu đã lớn lên như thế nào, sao lại có thể quan tâm đến mức không thể tưởng tượng được như thế.

Lại cúi đầu hôn cậu một cái, Giản Ngôn mới nói: "Em nói đi, không có chuyện gì không chấp nhận được."

Lúc này A Từ mới đứng dậy, từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy, mở ra đưa cho Giản Ngôn, nói: "Anh tự mình xem đi."

"Đây là cái gì?" Giản Ngôn vừa nhận vừa nghi ngờ hỏi.

A Từ chỉ nhìn Giản Ngôn không đáp.

Thứ Giản Ngôn nhìn thấy chính là một loạt tên người lạ lẫm, hắn hơi khó hiểu, nhưng đến khi nhìn thấy hai cái tên quen thuộc trong đấy, xém chút đã trực tiếp nhảy khỏi giường: "Cha mẹ anh? Đây là..."

"Đây chính là danh sách hành khách trên chuyến bay rủi ro kia." A Từ thận trọng nói, sau đó quan sát phản ứng của Giản Ngôn.

Giản Ngôn đã hoàn toàn ngây ngẩn.

Năm đó lúc cha mẹ xảy ra chuyện, Giản Ngôn mới có mười tuổi, hắn đương nhiên không có năng lực điều tra ngọn nguồn cái chết của cha mẹ có phải ngoài ý muốn hay không. Song lúc đó Trâu Hồng Thạc đã là cảnh sát, ông có điều tra nhưng căn bản không tra được. Không có một cái gì cả, ngay cả việc cơ bản nhất là tình huống trên máy bay cũng không biết.

Lúc ấy Giản Ngôn vẫn chưa hiểu nhiều, nhưng hắn còn nhớ Trâu Hồng Thạc có nói một câu: "Chuyện này không đơn giản, không thể tra một cách lộ liễu."

Sau này Giản Ngôn cũng làm cảnh sát, hắn hiểu được ý tứ năm đó của Trâu Hồng Thạc. Có thể xóa hết những tin tức này, không phải việc làm của một bình thường. Giản Ngôn vẫn luôn không ngừng kiên trì điều tra, nhưng một chút tiến triển cũng không có. Đã hai mươi năm, hắn vẫn không thăm dò được tình huống trên chiếc máy bay ấy.

Mặc dù những năm qua không từ bỏ, nhưng thật ra cũng không ôm hy vọng. Có đôi khi hắn thậm chí còn cam chịu nghĩ, có lẽ chuyện năm đó thật sự chỉ là tai nạn?

Nhưng bây giờ A Từ có được danh sách hành khách trên chuyến bay kia, thứ mà hắn tìm kiếm suốt hai mươi năm vẫn không ra, đột nhiên A Từ lấy được, trong lúc nhất thời Giản Ngôn phản ứng không kịp.

"Anh không sao chứ?" A Từ đẩy nhẹ Giản Ngôn một cái.

Giản Ngôn lấy lại tinh thần, ôm A Từ vào lòng.

A Từ ôm lại hắn, nói khẽ: "Lúc đầu nhận được tin này hồi sáng, em đã muốn nói với anh rồi, nhưng em sợ không phải sự thật, mất công làm anh mừng hụt. Sau đó lấy được danh sách thì lại lo anh thấy sẽ bị kích động... Nếu như vẫn không tra được, chúng ta có thể an ủi bản thân, cho rằng đó chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng nếu cuối cùng tra được thật ra không phải ngoài ý muốn, anh... có phải sẽ càng đau khổ hơn? Cho nên, em mới nói không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng em lại muốn giúp anh tra cho rõ, có được danh sách này, em không nén được kích động..."

Giản Ngôn không nói được lời nào, hắn luôn thấy A Từ rất tốt, tốt đến mức khiến hắn phải tự ti.

Nhưng vào thời khắc này, sự dụng tâm của A Từ vẫn khiến Giản Ngôn chấn động, đến mức hiện tại đối mặt với phần danh sách chờ đợi hai mươi năm, hắn có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Trước hết em phải cho anh biết, em lấy đâu ra phần danh sách này?" Giản Ngôn buông A Từ ra, hỏi.

A Từ không nghĩ Giản Ngôn sẽ hỏi vấn đề này đầu tiên, cậu hơi sửng sốt, nhưng cũng không giấu diếm Giản Ngôn, nói thẳng: "Lấy từ chỗ Thượng Tỉnh."

Nếu là thứ bí mật, có lẽ cũng chỉ có thể lấy được từ Nhị Xử. Giản Ngôn gật đầu, hắn cũng đoán được, đáp án này không ngoài ý muốn.

"Nhưng mà, cho dù hắn là xử trưởng của Nhị Xử, cũng không thể tùy ý lấy được thứ này." Giản Ngôn nói, tốt xấu gì hắn và Trâu Hồng Thạc đã lăn lộn mấy chục năm trong hệ thống. Nếu không phải quá khó, cũng không đến mức không tra được chút manh mối nào.

"Em dùng thứ gì để trao đổi với hắn." Giản Ngôn siết chặt tay A Từ, không đợi cậu trả lời đã tự mình nói, "Thật ra, chính là vì cái này mà em đến Nhị Xử vào sinh ra tử? Nợ ân tình gì đó chỉ là giả, đúng không?"

"Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy." A Từ mỉm cười, ung dung nói, "Mặc dù em đã giúp Thượng Tỉnh vài lần, nhưng đó không phải nhiệm vụ quá nguy hiểm. Hơn nữa, thật ra Thượng Tỉnh đang điều tra tình huống của chiếc máy bay này, hắn chẳng qua chỉ thuận tiện giúp em một chút. Chính vì biết điều này nên em mới hợp tác với hắn, cũng coi như có cùng mục tiêu."

Sau khi cảm động, Giản Ngôn lại thấy hơi khó chịu. A Từ vì hắn làm quá nhiều chuyện, song dường như trước nay hắn chưa từng làm gì cho A Từ.

"Anh sẽ không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ?" Thấy Giản Ngôn không nói lời nào, A Từ lắc lắc tay hắn.

Giản Ngôn nhìn cậu, vẫn không nói câu nào. Hiện tại hắn vừa cảm động vừa đau lòng, cảm thấy mình thật sự nợ A Từ rất nhiều.

A Từ thở dài, nói: "Vậy em hỏi anh một chuyện, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm những chuyện này vì em, đúng không?"

Rốt cuộc sắc mặt Giản Ngôn cũng tốt hơn. Nếu A Từ cần, đừng nói là mấy chuyện này, mạnh của hắn hắn cũng bỏ được.

"Chúng ta là người yêu, đã nói sẽ ở bên nhau trọn đời, chuyện chúng ta không nên phân biệt rạch ròi." A Từ nhìn Giản Ngôn, nghiêm túc nói.

"Được, không phân biệt." Giản Ngôn lại ôm A Từ vào lòng, dừng một chút, lại nói, "Nhưng mà, sau này em không được giấu anh làm mấy chuyện này."

"Được, sẽ không giấu anh." A Từ cười đồng ý, không còn chuyện gì bắt cậu phải làm thế nữa.

Hồi lâu sau, A Từ mới đẩy Giản Ngôn ra, nói: "Anh xem qua danh sách trước đi."

"Có phải em phát hiện điều gì không?" Giản Ngôn thu hồi tình cảm sướt mướt, nhìn lại danh sách kia, hắn nhanh chóng nhận ra một cái tên hơi quen, "Đây có phải cái tên... gián điệp kia?"

"Đúng, chính là hắn." A Từ gật đầu, lại chỉ vào mấy cái tên nói, "Còn mấy người này, Thượng Tỉnh cũng tra ra được, thân phận bọn họ đều có vấn đề. Hiện tại em với Thượng Tĩnh cũng nghi tai nạn máy bay lần đó vốn không phải ngoài ý muốn, có thể nó được an bài cho tên gián điệp này."

Mắt Giản Ngôn tối sầm, ngực không ngừng chập trùng: "Nhưng dù có muốn đối phó với gián điệp đi nữa, sao có thể tổn thương người vô tội? Cha mẹ anh cũng không phải gián điệp!"

"Anh trước hết đừng kích động." A Từ nắm lấy tay hắn, nói: "Anh nhớ kỹ lại xem, chuyến đi này của cha mẹ năm đó là lên kế hoạch trước, hay là nhất thời?"

Sắc mặt Giản Ngôn càng khó coi hơn, nếu như người trên chuyến bay kia đều có vấn đề, vậy nhất định không phải ngoài ý muốn, và chỉ có hai khả năng về cha mẹ hắn.

Thứ nhất, cha mẹ hắn cũng là gián điệp, điều này Giản Ngôn tuyệt đối không tin.

Vậy chỉ còn khả năng thứ hai, cha mẹ hắn bị lừa lên máy bay, chính là có định mưu hại.

Nhưng mà, người muốn lừa cha mẹ hắn lên máy bay, còn muốn biết tình hình cụ thể trên máy bay, sao có thể là người bình thường?

Khó trách nhiều năm qua bọn họ không tra được gì.

Nhưng vì sao cha mẹ hắn lại đắc tội người lợi hại như vậy? Mục đích người muốn hại cha mẹ hắn là gì? Giản Ngôn không nhớ cha mẹ có kẻ thù gì, trước khi chuyện xảy ra cũng không có biểu hiện khác lạ nào. Hơn nữa, ngoại trừ thời gian đầu, những năm gần đây cuộc sống Giản Ngôn cũng không bị quấy rầy.

Không đúng, còn có phần di chúc! Phần di chúc đó xuất hiện quá kỳ dị, có thể trước đó cha hắn đã biết được chuyện gì.

Trong đầu Giản Ngôn chợt hiện lên rất nhiều chuyện, đợi tới khi bình tĩnh lại, mới nói: "Cha mẹ phút cuối đã đổi chuyến bay, cho nên đó không phải ngoài ý muốn, có người cố ý mưu hại."

Dù đã sớm đoán sẽ như thế, nhưng khi có được câu trả lời khẳng định vẫn không kiềm được kinh ngạc: "Vậy anh có biết vì sao hai người đổi chuyến bay không?"

"Không biết." Giản Ngôn lắc đầu, lại nói, "Nhưng không sao, cả danh sách chúng ta cũng có rồi, chẳng lẽ còn không tra được nguyên nhân đổi chuyến bay?"

Thấy hắn tỉnh táo như vậy, A Từ cũng thở phào, nói: "Anh nghĩ được như vậy là tốt rồi."

"Yên tâm đi, anh là người đã có gia đình, sẽ không kích động." Giản Ngôn cất tờ giấy vào.

Thấy hắn còn biết nói đùa, A Từ yên tâm, đồng thời còn thấy hơi dở khóc dở cười.

Giản Ngôn ôm A Từ nằm xuống, nói: "Đã chờ suốt hai mươi năm, có mấy ngày chẳng lẽ không chờ được? Trước tiên chúng ta cứ tra rõ bản án Doãn Trí Viễn với Mao Lôi, rồi lại tìm chân tướng năm đó."

Hiện tại hắn thật sự rất cảm kích A Từ, trước đó một phen giày vò đã tốn của hắn không ít tinh lực, giúp hắn sau khi có được tin tức quan trọng vẫn có thể giữ tỉnh táo. Nếu không, có khi tối nay hắn ngủ không yên giấc.

"Được."

A Từ đồng ý, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng cậu vẫn có dự cảm mãnh liệt, Doãn thị và Viên thị vốn đã có vô số mối liên hệ với tập đoàn Tố Nguyên. Hiện tại bản ản phát triển, dường như hết thảy đã được liên kết.

Sự tình của hai mươi năm trước, có lẽ sẽ mau chóng hiện ra chân tướng.

Bình luận

Truyện đang đọc